Phần 160
2024-08-05 20:52:07
– Chờ anh lâu không? Đói bụng chưa? Ra ăn trước chút lót dạ đi.
– Anh làm gì mà đi lâu như vậy, mẹ em đã tỉnh lại….
Khấu Oánh Oánh sốt ruột nói.
– Há, không có sao chứ, cảm xúc mẹ em giờ như thế nào đây?
– Thật không tốt, mới vừa rồi còn mắng em một trận, tình hình tệ lắm… em cũng không biết phải làm như thế nào để khuyên mẹ rồi.
– Để cho anh vào xem thử, em cứ ở bên ngoài ăn cơm đi.
Đinh Nhị Cẩu đưa đồ ăn trong tay cho Khấu Oánh Oánh, đẩy cửa tiến vào phòng bệnh.
Đây là một phòng bệnh tập thể, có ba cái giường, nhưng bởi vì hai cái giường kia chưa có bệnh nhân, cho nên căn phòng khá rộng rãi. Triệu Hinh Nhã cô đơn nằm ở trên giường bệnh, hai tay bị băng bó cột vào trên lan can giường, khuôn mặt nàng trắng xanh, không có một tia huyết sắc, nhìn về phía trên, gương mặt cũng đã mất đi nét sáng bóng, nhưng vẫn còn là rất xinh đẹp, chỉ có điều sự buồn bã thất vọng đã khiến mất đi sức sống mà thôi.
– Thím…có muốn ăn một chút gì không?
Đinh Nhị Cẩu ngồi xuống ghế dựa hỏi nhỏ.
Triệu Hinh Nhã lúc nghe thấy tiếng mở cửa, nàng đang tựa đầu ngoặt về phía bên trong tường, nàng cho rằng là Khấu Oánh Oánh vào, nhưng thật không ngờ lại là Đinh Nhị Cẩu, nghe qua giọng nói này rất quen thuộc, nhưng từ khi đêm đó tại nhà của mình bị hắn phi lễ làm cho xúc động không kềm nén được, từ đó nàng luốn tránh mặt hắn, cho nên cái giọng nói này đã thật lâu chưa từng nghe qua rồi, nhưng bây giờ, hắn lại bất ngờ xuất hiện ở trước mặt của mình.
– Tạo sao cháu lại ở chỗ này?
Triệu Hinh Nhã nghi ngờ hỏi.
– Ghé thăm thím một chút, cảm giác thím có tốt hơn trước chưa?
– Cháu đến là cười nhạo thím đấy sao?
– Thím à…bất cứ là thím đối với cháu như thế nào, thì tình cảm của cháu trước sau gì vẫn không thay đổi, vẫn là như vậy, một chút cũng không thay đổi.
– Cháu nói như thế là có ý tứ gì?
– Không có có ý gì, em chỉ thấy là thím làm như vậy đối với Khấu Oánh Oánh là không công bằng, hai người ly hôn đã gây cho Oánh Oánh tổn thương rất lớn, vậy mà còn làm cho Oánh Oánh suýt chút nữa lại mất đi người mẹ, thím cứ nghĩ sau khi thím mất đi, Oánh Oánh làm như thế nào đối mặt với cuộc sống sau này?
– Thím bây giờ… bây giờ rất hối hận, cứ như là bị ma quỷ ám ảnh, bây giờ thím không còn có cái gì nữa, công tác thì chấm dứt, gia đình cũng không còn, Khấu Đại Bằng rất hận thím nên ly hôn, cháu nghỉ xem thím sống trên đời này còn có ý gì?
– Thím… đừng có nghĩ như vậy, không phải là thím còn có Oánh Oánh sao? Sẽ không có ý định ngay cả con mình cũng từ bỏ chứ?
– Oánh Oánh? Nó cũng hận thím…nếu thím chết đí, nó cũng sẽ không thương tâm đâu, bởi vì chính thím một tay phá hủy gia đình của mình…
– Không có chuyện đó đâu, Oánh Oánh rất lo lắng cho thím, còn đợi chú trở về, cùng với cháu khuyên nhủ với chú, để các người lại hòa cùng một khối chung sống a.
Đinh Nhị Cẩu tuy rằng biết rõ làm sao mà muốn cho bọn họ tái hợp được, lẽ ra hắn một mực đang ngấp nghé Triệu Hinh Nhã, nếu không thì cũng sẽ không lớn mật tại trong nhà của nàng mà dám làm chuyện như vậy, hiện tại lại bắt đầu khuyên người ta phục hôn rồi, cái này về tình về lý e không hợp lý, nhưng lúc này thì hắn hết lần này tới lần khác một lòng là nói như vậy.
– Ai.. không thể nào được rồi, hắn đã sớm ở bên ngoài có người, ngoại trừ người đàn bà cảnh sát Điền Ngạc Như kia, về sau lại quan hệ cùng chủ nhiệm đảng ủy Tần Nga Hương, vừa vặn nhân cơ hội này thì ly dị với thím, hắn cao hứng còn không kịp, chuyện tái hợp có thể sao?
Triệu Hinh Nhã thở dài nói ra.
Đinh Nhị Cẩu không có lên tiếng, bởi vì tay của nàng băng bó thời gian quá lâu, chỗ trên cánh tay của nàng có một khối bầm tím, Đinh Nhị Cẩu một tay nắm chặt tay của nàng, cánh tay còn lại nhẹ nhàng xoa bóp trên cánh tay của nàng, trợ giúp nàng thư giản máu huyết, thấy Đinh Nhị Cẩu không có trả lời mình, Triệu Hinh Nhã ngẩng đầu nhìn về phía Đinh Nhị Cẩu, phát hiện ra hắn đang hết sức chăm chú giúp mình xoa bóp cánh tay, nàng cũng không có phản kháng, càng không có rút trở về, cứ như vậy ngơ ngác nhìn thằng trai trẻ đang gọi mình bằng thím….
– Vậy về sau thím có tính toán gì không?
Đinh Nhị Cẩu một lát sau mới hỏi.
– Thím giờ thì có thể có tính toán cái gì nữa… giờ thì sống được ngày nào thì hay ngày đó…
– Như vậy làm sao được, thím phải kiên định đứng lên chứ, cứ tiếp tục như thế này, thím sẽ còn suy nghĩ lung tung, phải có việc gì đó để làm, hay là thím… quay trở về đi dạy học…
Đinh Nhị Cẩu nói ra.
– Trở về không được, chính thím đã xin nghỉ dạy học, lúc đó có bao nhiêu là giáo viên khuyên nhủ thím đừng có nghỉ dạy, nhưng thím đã nói phải đi kiếm thật nhiều tiền, hiện tại xám xịt tay trắng quay trở về, thím thực sự gánh không nổi sự nhục nhã này, cho nên việc làm lại giáo viên hay là thôi đi.
Triệu Hinh Nhã là tự biết mình.
– Cháu nghe ý tứ câu nói vừa rồi, thì thím vẫn còn muốn đi dạy học chẳng qua là vì sỉ diện có điều không muốn trở lại trường học cũ của mình đúng không?
Đinh Nhị Cẩu đem tay của nàng thả ra vùi xuống bên trong tấm chăn.
– Người như thím, vừa tốt nghiệp thì đã đi dạy học, hơn nửa đời người làm lão sư, vốn là không nghĩ đến việc lăn lộn bên ngoài xã hội, nhưng không ngờ đến vừa ra ngoài thì bị táng gia bại sản, thím cũng biết là tự làm tự chịu ah.
Triệu Hinh Nhã mặc dù không có nói rõ là sẽ quay về làm giáo viên dạy học, nhưng câu trả lời của nàng xem như là đã chứng minh Đinh Nhị Cẩu suy đoán đúng, nàng nếu không đi dạy học, thì thật sự hoàn toàn không có khả năng nào khác.
– Hay là thím đến TP Hồ Châu dạy học đi, cháu có người quen ở đó, dựa trên mối quan hệ thì điều thím điều đến TP Hồ Châu dạy học hẳn là không có vấn đề gì, cho dù là thím đã xin nghỉ việc, cháu cảm thấy cũng có thể xử lý được.
– Thật sự được sao?
Triệu Hinh Nhã lúc này đã rất hối hận chính mình rời bỏ trường học, hiện tại xem ra, chính bản thân mình không có thích hợp ở thế giới bên ngoài…
– Vâng… chỉ cần thím đồng ý, cháu sẽ giúp thím xử lý việc này.
Đinh Nhị Cẩu gật gật đầu nói.
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 4 tại nguồn: http://bimdep.vip/chinh-phuc-gai-dep-chuong-4/
Một lát sau, Đinh Nhị Cẩu bước ra mở cửa, vừa vặn trông thấy Khấu Oánh Oánh đang đứng ở ngoài cửa nghe lén.
– Ha ha, lúc nào thì bắt đầu học được nghe lén chuyện của người ta nói chuyện vậy? Cái này không hay lắm đâu à..
Đinh Nhị Cẩu thoáng cái nắm cái mũi nhỏ Khấu Oánh Oánh nhéo một cái.
– Sao rồi? Mẹ của em không sao chứ?
Khấu Oánh Oánh vội vàng hỏi.
– Mẹ của em vẫn còn muốn dạy học, nhưng không muốn về lại huyện Hải Dương, cũng không muốn ở tại TP Bạch Sơn, mẹ em muốn đổi hoàn cảnh sống, để anh quay trở về, giúp mẹ em điều đến TP Hồ Châu, em cũng biết, mẹ em là tự từ chức, giờ chỉ có tại Hồ Châu, thì anh mới có thể giúp mẹ em, về sau, nếu em không muốn ở với cha của em, thì cứ tới TP Hồ Châu cùng với mẹ a.
– Thật sự? Vậy thì tốt quá, anh Nhị Cẩu, dứt khoát anh cũng đem em chuyển trường đến TP Hồ Châu đi, chỉ có một mình em ở đây nên em cũng không muốn ở lại đâu.
Khấu Oánh Oánh nắm lấy cánh tay Đinh Nhị Cẩu nói.
– Cái này không được, giáo viên chủ nhiệm của em không đồng ý đâu, hơn nữa anh thấy tại TP Hồ Châu chuyện dạy học chất lượng cũng không bằng TP Bạch Sơn, đến nơi đó, chỉ sợ em thi đại học không đậu, em có muốn phải vất vả mất một năm để thi lại không?
Đinh Nhị Cẩu hù dọa Khấu Oánh Oánh nói.
– Thật hay giả?
Khấu Oánh Oánh bây giờ không còn là một đứa bé, đối với lời nói của Đinh Nhị Cẩu, Oánh Oánh biểu thị rất hoài nghi.
– Lừa em làm chi, không tin em cứ dò xét một chút đi, việc này cô giáo Phó là biết rõ ràng nhất.
Đinh Nhị Cẩu liền đem lời nói của mình đá sang trên người Phó Phẩm Ngàn.
– Được rồi, em không dám hỏi giáo viên chủ nhiệm đâu, để em vào xem mẹ của em chút.
Khấu Oánh Oánh nói.
– Đi thôi, lát nữa anh sẽ đưa em quay trở lại trường học.
– Em chưa về trường đâu, ngày mai hãy trở về.
Khấu Oánh Oánh kiên trì nói
– Ử..cũng được vào thăm mẹ một chút đi, sáng sớm ngày mai anh tiễn em trở về trường, sáng sớm ngày mai anh cũng phải quay trở về TP Hồ Châu, công tác bề bộn nhiều việc, không có biện pháp khác…
– A, sáng sớm ngày mai anh cũng trở về, vậy thì mẹ em làm sao bây giờ, mẹ vẫn còn có xuất viện đâu này?
– Không sao đâu, mẹ em chỉ cần tịnh dưỡng vài ngày là được rồ, anh sẽ nhờ Tào Băng tới chiếu cố mấy ngày này, cứ như vậy đi, nhanh vào thăm mẹ sẵn hỏi mẹ em có muốn ăn gì không?
Khấu Oánh Oánh nhìn ra phía ngoài nhìn quanh rồi nói thầm thì:
– Anh Nhị Cẩu, chờ em chút nhé….
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro