Phần 144
2024-08-05 20:52:07
Cửa mở, Đinh Trường Sinh tưởng rằng là Thạch Ái Quốc muốn gặp mình, nhưng không có, hắn lại bị Đào Thành Quân gọi tới văn phòng của ông ta.
– Trường Sinh, buổi tối nay cậu rảnh chứ?
– Vâng..
– Cậu trao đổi với Trần Khánh Long một chút, tối nay cậu tiễn đưa chủ tịch về nhà nhé.
– A, vậy là hôm nay bắt đầu đi làm luôn?
– Cứ xem như như thế đi, không phải cậu có nói, chuyện bên kia cũng không có phải bàn giao gì nhiều? Có vấn đề gì khó khăn không?
– Dạ… không có gì, nếu em tiễn đưa chủ tịch về nhà, thì trước mắt em phải nên làm những điều gì, qui trình như thế nào?
Đinh Nhị Cẩu khiêm tốn thỉnh giáo, hắn biết rõ, những sự tình này chỉ có thể hỏi trực tiếp Đào Thành Quân, bởi vì vừa rồi hắn nhìn thấy Trần Khánh Long sẽ không bao giờ nói rỏ cho mình biết.
– Cậu không có hỏi qua Trần Khánh Long sao?
– Có hỏi… nhưng chưa nói.
Đinh Nhị Cẩu thật là có hỏi, Trần Khánh Long cũng chính xác là không trả lời.
Đào Thành Quân cau mày, nghĩ thầm Trần Khánh Long đúng là không hiểu chuyện, về sau còn rất nhiều chuyện cũng phải dựa vào chủ tịch thành phố, thư ký mới bây giờ không để vào mắt, chẳng lẽ khi chắp cánh bay ra ngoài, thì sẽ không bao giờ đến ủy ban thành phố liên hệ công tác sao? Thật sự là quá ấu trĩ.
Đào Thành Quân cầm điện thoại lên gọi ngay cho Trần Khánh Long:
– Khánh Long, tôi để cho Tiểu Đinh đi qua gặp cậu, nhớ phải chú ý làm mẫu và bàn giao các công việc hàng ngày… Ừ.. cứ như vậy đi.
Đào Thành Quân tuy cố đè nén sự bất mãn của mình trong lời nói, nhưng Trần Khánh Long cũng không phải người ngu, hắn ta hiểu được…
Năm giờ chiều, Đinh Trường Sinh đi theo sau Trần Khánh Long gõ cửa phòng làm việc Thạch Ái Quốc, hai người bọn họ cùng nhau đi vào, Trần Khánh Long đến bên cạnh bàn làm việc, cầm lấy cặp xách của Thạch Ái Quốc, sau đó chờ Thạch Ái Quốc rời khỏi văn phòng, thì tắt đi tất cả đồ điện trong văn phòng.
Hai người bọn họ đi theo sau Thạch Ái Quốc, ông cũng không có nói gì, lãnh đạo im lặng, thư ký cũng không thể dở đến mức mở đầu trước câu chuyện, tuy không ai nói lời nào, không khí rất ngột ngạt, nhưng đó là ý muốn của lãnh đạo, giống như bảo trì một loại cảm giác oai nghi với cấp dưới.
Xuống thang máy bước ra khỏi đại sảnh, thì chiếc xe hơi đã chờ sẵn, lái xe Hồ Hải Quân mở cửa xe ra, đúng lúc này Trần Khánh Long bước nhanh trước một bước, giữ lấy cửa xe, lấy bàn tay che khuất phía trên cửa xe, đề phòng Thạch Ái Quốc cúi người vào trong xe không cẩn thận bị đụng phải đầu.
Ngay lúc Trần Khánh Long muốn đóng cửa xe, thì Thạch Ái Quốc nói ra:
– Khánh Long, hôm nay để cho Tiểu Đinh tiễn đưa tôi trở về, cậu không cần đi theo.
Thạch Ái Quốc nói xong, tự mình kéo cửa đóng lại, Trần Khánh Long lúc này mới hiểu được, vội vàng đem cai cặp xách ở trong tay mình đưa cho Đinh Nhị Cẩu, Đinh Nhị Cẩu vội vàng từ theo phía sau vượt qua, mở ra cửa bên tay lái phụ chui vào.
Trần Khánh Long đưa mắt nhìn theo xe Thạch Ái Quốc đã đi ra khỏi cổng ủy ban thành phố, hôm nay Thạch Ái Quốc đã tỏ thái độ như vậy, thì đồng nghĩa với kiếp sống thư ký của hắn đã chấm dứt triệt để, vốn là hắn tâm niệm chờ đến kết quả như thế này, nhưng khi kết quả này đến thì hắn lại cảm thấy có một ít cảm giác mất mát, đặc biệt lúc đưa cặp xách của Thạch Ái Quốc giao cho Đinh Trường Sinh, nhưng sự tình đã đến bước này, không có khả năng quay trở về nữa, mũi tên đã bắn bay đi, cũng là do tự mình chọn đường.
Đinh Nhị Cẩu an tĩnh ngồi ở vị trí kế bên người lái xe, im lặng nhớ kỹ lộ trình xe chạy, hắn đối với đường xá thành phố Hồ Châu vẫn chưa quen, cho nên cố gắng nhớ kỹ lộ tuyến, với tình hình giao thông hỗn loạn như hiện nay.
Tuy Đinh Nhị Cẩu đang nhìn phía trước, nhưng hắn có thể cảm nhận sâu sắc được phía sau lưng mình có một đôi ánh mắt nhạy cảm đang quan sát, bên cạnh lái xe Hồ Hải Quân thì thần sắc rất tự nhiên bình thản, một câu nói cũng không có, cũng không có hỏi Đinh Nhị Cẩu là ai, cũng không hỏi vì sao không phải là Trần Khánh Long tiễn đưa chủ tịch, đây chính là quy củ tối thiểu với tư cách lái xe cho lãnh đạo, chỉ có đôi mắt để nhìn, không được sử dụng cái miệng cùng với lỗ tai.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro