Phần 105
2024-08-05 20:52:07
– Hay là thôi đi, mấy ngày hôm trước bác sĩ Tần từ trên tỉnh có đến làm kiểm tra rồi, nói là ông khôi phục rất tốt, xem ra sống thêm vài năm không thành vấn đề, cháu còn đang bận nhiều việc, cũng đừng có quan tâm đến ông nhiều quá.
Vương Gia Sơn thấy Đinh Nhị Cẩu trở về, so với nhìn thấy con của mình còn thân thiết hơn, ông cũng thường băn khoăn trong đêm, tự hỏi nếu con trai của mình còn sống đến bây giờ, trong sinh hoạt của mình cũng chưa chắc gì thích ý như bây giờ..
– Ồ? Hắn tới làm gì? Chỉ là để kiểm tra sức khỏe cho ông sao?
Đinh Nhị Cẩu không tin là Tần An Hạo có hảo tâm như vậy.
– Là do Giang Hàm Thiến dẫn hắn tới, do hắn ta đến xem xưởng thuốc xây dựng ra thế nào rồi, còn nói rằng qua năm, trên Bắc Kinh sẽ có người muốn tới hiện trường xưởng thuốc xem tình hình sản xuất ra sao, xem ra trong thời gian này giáo sư bác sĩ Tần chạy lên xuống Bắc Kinh cũng không ít, về thủ tục giấy tờ hắn ta làm cũng tốt lắm, vấn đề còn lại là đem thuốc sản xuất ra để thử nghiệm trên lâm sàng mà thôi.
Vương Gia Sơn tất tần tật đem sự tình nói rõ cho Đinh Nhị Cẩu biết.
– Cháu chỉ ngạc nhiên là hắn lại có hảo tâm, đến kiểm tra sức khỏe cho ông mà thôi.
– Ừ, ông xem hắn cũng không tệ lắm, ông còn cùng với hắn còn tranh luận về hiệu quả chữa bệnh của thuốc Trung y nữa đấy, ý của hắn, ông cũng rất rõ ràng, Tây y cũng có một số bệnh không chữa được, nhưng Trung y cũng không phải vạn năng, nếu như có thể kết hợp lại, đó là làm phúc cho dân chúng…
– Được rồi, cháu hiểu, chỉ cần ông thân thể khỏe mạnh, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho cháu, bây giờ cháu đang công tác ở nơi khác, không có thời gian để mười ngày nửa tháng trở về thăm ông, cho nên tình hình ông ở đây cháu cũng lo lắng lắm.
Đinh Nhị Cẩu bước theo theo Vương Gia Sơn vào trong phòng, đỡ ngồi xuống, rồi rót chén nước cho ông.
Vương Gia Sơn nhận chén nước để lên bàn.
– Ngồi xuống, hai nhà chúng ta trò chuyện một chút, thời gian dài như vậy cháu mới một lần trở về, ông cũng muốn đi thăm cháu, nhưng tự mình giờ lại không đi được, mà ông thì không muốn phiền toái đến người khác đưa đón.
– Ông à… hay là ông đến thành phố Hồ Châu ở với cháu đi, cháu bây giờ thuê một gian nhà ở kế bên một cái hồ, ông rãnh rỗi ra bờ hồ luyện Thái Cực cũng tốt cho sức khỏe, đến tuổi này rồi, cũng nên nghỉ ngơi, trên đời người bệnh còn nhiều… rất nhiều, ông cũng đâu có thể khám bệnh hết được… như vậy đi, mấy ngày nay lại cháu nhờ anh Đỗ giúp ông sắp xếp, đi với cháu đến Hồ Châu hưởng phúc đi nhé..
Đinh Nhị Cẩu nói thật lòng, không có chú ý tới bên ngoài, Phương (Trần) Lệ Hồng thân thể chấn động….
Từ khi Đinh Nhị Cẩu bước vào sân nhỏ, vẫn không có cùng nàng nói một câu, trong khi ông lão Vương Gia Sơn thường xuyên ở ngoài miệng nói là hi vọng Đinh Nhị Cẩu có thể lấy Phương Lệ Hồng, làm cho nàng rất thẹn thùng, nhưng trong nội tâm thì đúng là đối với Đinh Nhị Cẩu đã có một loại hảo cảm không rõ ràng.
Nàng sở dĩ thường xuyên đến nhà của Vương Gia Sơn, về phương diện y thuật Vương Gia Sơn rất giỏi, Phương Lệ Hồng ở chỗ này quả thật là có thể học được rất nhiều thứ, đừng nhìn Vương Gia Sơn là một người đàn ông, nhưng ông ta đối với sự nghiên cứu về bệnh phụ khoa ngay trong huyện này, rất nhiều bác sĩ cũng còn kém hơn, Phương Lệ Hồng theo Vương Gia Sơn cũng học được nhiều về tri thức phụ khoa, giải quyết rất nhiều vấn đề nghi nan tạp chứng, hiện nay tại bệnh viện huyện, rất nhiều người đều biết thạc sĩ bác sĩ Phương Lệ Hồng thật đúng là không đơn giản, nhưng thật sự đến cùng nàng học ở trong trường cũng đâu có bao nhiêu thứ, nhưng vì sao lại thông thạo nhiều, chỉ có mình nàng biết lý do tại sao mà thôi.
Hiện tại nàng nghe Đinh Nhị Cẩu muốn đem Vương Gia Sơn đưa đến Hồ Châu, thử hỏi trong trong lòng nàng làm sao mà không nóng nảy.
– Haha… tuổi ông rất cao rồi, cũng không đi đâu cả, nếu có chết, ông chỉ muốn chết tại nhà của mình ở đây mà thôi.
– Tại cháu thấy tại đây điều kiện cũng không tốt lắm, để tiện việc chăm sóc sức khỏe, ông đến Hồ Châu thì vẫn có thể tốt hơn.
– Thôi không bàn cãi nữa ông không có đi đâu, nếu cháu thật lòng thương ông, cứ sinh cho ông đứa bé để chơi đùa là được rồi.
– Vâng… vâng về chuyện này cháu sẽ đáp ứng ông, mau chóng kết hôn, mau chóng sinh con cho ông chơi.
Đinh Nhị Cẩu dở khóc dở cười, sinh đứa bé chơi, đây là nói sống thì sống đấy sao? Nói đến chuyện con cái, hắn thật đúng là đã có một đứa bé, bất quá bây giờ vẫn không thể lộ diện, đoán chừng về sau chắc cũng sẽ mang trở về đây được, mấy ngày hôm trước, Lý Phượng Ny đã gửi cho hắn tấm ảnh chụp, đó là một bé gái trong veo như nước, tuy Đinh Nhị Cẩu chỉ là nhìn thấy qua ảnh chụp, nhưng một loại ý thức trách nhiệm tự nhiên đã phát sinh ra, Lý Phượng Ny tuy không nói gì thêm, nhưng hắn không thể vung tiền làm chưởng quỹ là xong, hắn muốn mình còn phải làm tròn trách nhiệm của một người cha…
– Hừ… cháu luôn miệng hứa như vậy, ông biết cháu chỉ ở đây gạt ta… cho nha đầu kia ở chung với ông được hơn nửa năm rồi, cháu thấy thế nào?
Trong lúc này, Vương Gia Sơn ra phía ngoài về hương của Phương Lệ Hồng hỏi Đinh Nhị Cẩu.
Đinh Nhị Cẩu ngơ ngác không có tỉnh táo, cái gì gọi là ở chung được hơn nửa năm rồi, còn hỏi mình thế nào… chẳng lẽ là…. ?
– Này ông…. ông muốn tái giá à? Chỉ có điều… cô ấy quá trẻ tuổi quá chứ?
Đinh Nhị Cẩu gương mặt cổ quái hỏi.
– Cút mẹ cháu đi… nói nhăng nói cuội gì đấy?
Vương Gia Sơn cầm lấy cây chổi lông gà dựng cạnh bàn muốn đánh Nhị Cẩu, Đinh Nhị Cẩu chỉ là dùng cánh tay ngăn cản một chút, cũng không có né ra, hắn biết rõ Vương Gia Sơn chỉ là dọa hắn..
– Ha ha… cháu nói sai à?
– Hừm.. ý ông là nói cháu kìa, ông cảm thấy cô gái này không tệ, hơn nữa lại có trình độ, hiện tại xã hội này, trong nhà chúng ta đều là thầy thuốc, với lại ông đã truyền lại cho Phương Lệ Hồng hầu hết y thuật cho nó, nếu các cháu không thành được người chung một nhà, vậy thì rất đáng tiếc đấy, nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài, có hiểu chưa ?
– Vâng… ông nói không sai, nhưng cháu tuổi còn kém hơn cô ấy nhiều lắm, cháu hiện giờ đâu có bao nhiêu tuổi, chắc ông không biết, tuổi của cháu là tuổi… giả, làm trên giấy tờ lớn hơn mấy tuổi đấy, kỳ thật cháu không có lớn tuổi như vậy, còn nàng thì thạc sĩ cũng đã học xong rồi, ít nhất cũng phải gần 27- 28 tuổi… chuyện này cháu quá bị thua thiệt à.
– Cháu biết cái mốc gì.. nữ hơn 3 là ôm cục vàng, Phương Lệ Hồng hơn cháu tầm 6 tuổi, xem như là cháu ôm hai khối vàng rồi, chỗ nào không tốt, gái lớn tuổi hơn thì còn biết lo lắng chăm sóc thương cháu, với lại ông cũng biết nha đầu này tâm thân trong sạch, không giống như là các cô gái trong thành phố kia, nói lời yêu thương cũng không biết với bao nhiêu người, đàn ông cũng không biết thay đổi bao nhiêu, làm sao tốt bằng với Phương Lệ Hồng?
Tuy Phương Lệ Hồng không biết rỏ ràng lắm hai người trong phòng bây giờ nói thầm thì cái gì…
Phương Lệ Hồng mỗi lần đến là chạy xe đạp điện tới, nhưng Vương Gia Sơn vì muốn tạo cho Đinh Nhị Cẩu một cơ hội, nên bảo Đinh Nhị Cẩu để xe của Phương Lệ Hồng để phía sau cốp xe, nhờ Đinh Nhị Cẩu lái xe đưa Phương Lệ Hồng trở về nhà giùm.
Đinh Nhị Cẩu cũng không muốn vừa về làm cho ông buồn phiền, rất nghe theo lời ông đưa Phương Lệ Hồng trở về, nhưng vừa ra khỏi cuối thôn, Phương Lệ Hồng liền bảo Đinh Nhị Cẩu ngừng xe.
– Làm gì vậy? Tôi đều đưa cô trở về, chỉ một phát nhấn ga là tới rồi, đừng xuống, để tôi đưa cô trở về, muốn về nhà hay là trở lại bệnh viện?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Anh để tôi để cho tôi tự mình chạy xe đạp trở về là được rồi, tôi biết anh không có muốn tự mình đưa tôi về đâu, chẳng qua là không muốn lão gia tử buồn lòng mà thôi.
– Sao cô lại nói như vậy chứ, tôi rất vui lòng tiễn cô trở về đấy, à.. gã viện trưởng kia, bây giờ có còn dây dưa với cô không vậy ? Nếu ông ta còn dám chọc giận cô, tôi sẽ tìm đến hắn phế đi.
Đinh Nhị Cẩu ngậm điếu thuốc, bá khí nói ra.
– Anh quản được sao ? Anh là gì của tôi mà quản đến chuyện của tôi?
Phương Lệ Hồng cũng muốn nói chuyện nhẹ nhàng cùng Đinh Nhị Cẩu, trước đây đúng ra nếu không có Đinh Nhị Cẩu đứng ra hóa giải, nói không chừng mình vì muốn ở lại bệnh viện huyện công tác, thì đã ủy thân vào tay viện trưởng rồi, nhưng nàng nghỉ đến mình, dù sao cũng là đường đường một thạc sĩ, lại bị Đinh Nhị Cẩu dùng một loại thái độ không quan tâm đối đãi, chỉ thỉnh thoảng hắn nhìn lén dưới hạ bộ của nàng mà thôi, trong nội tâm nàng thấy không công bằng.
– Ha ha, nghe lén phải không, cô có muốn biết vừa rồi ông trong phòng cùng ta nói cái gì không?
– Hừ… không muốn biết.
Phương Lệ Hồng gắt gỏng nói ra, kỳ thật trong nội tâm nàng rất muốn biết, phụ nữ thường thường đều là khẩu thị tâm phi, ngươi nếu là quả thật không nói, nàng mới hận ngươi.
– Ông nói để cho tôi lấy cô… cô nói tôi phải làm sao bây giờ chứ?
Đinh Nhị Cẩu nói bình thản như là chuyện của người khác vậy, bởi vì khi nói xong câu này, trên khuôn mặt vẫn không có sắc thái gì khác thường, tựa như là việc này không có quan hệ gì với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro