Phần 82
2024-08-05 02:19:49
Vốn là phải đi lên huyện Hải Dương đến công ty tài chính nói chuyện hợp tác vay tiền, nhưng khi còn chưa tới thị trấn thì nhận được điện thoại của Trọng Hải, từ lúc chủ tịch huyện này gặp chuyện không may, đây lần đầu tiên Đinh Nhị Cẩu nghe được tin tức của ông, hắn mừng rỡ như điên, Trọng Hải cũng không nói gì nhiều, chỉ nói cho Đinh Nhị Cẩu nếu có thời gian thì đến tỉnh thành gặp ông một chuyến, Đinh Nhị Cẩu nói hắn hiện tại đang rảnh, lập tức liền đi ngay đến tỉnh thành.
Bởi vì ở hội nghị thường ủy hắn cùng Trương Nguyên Phòng tranh cãi nên cuộc họp tan rã, cho nên giờ cũng không có gặp bí thư Trương Nguyên Phòng xin phép nghỉ, chỉ là nói với Dương Hòa Bình có việc phải đi bên ngoài lo chạy tài chính, lúc nào có việc gì thì gọi điện thoại liên lạc với hắn.
Thấy Đinh Nhị Cẩu có thể nhanh chóng liền đi lên tỉnh thành tới gặp mình, Trọng Hải có rất nhiều cảm khái, từ khi ông gặp chuyện không may, thì luôn ở lại nhà của Dương Lan Hoa, không có đi đâu, thời đại này đám chó săn rất nhanh nhạy, nói không chừng ngay cửa ra vào cũng có mấy tên đang ngồi canh cho nên ông rất cẩn thận, đã gây ra cho nhà họ Trọng phiền toái lớn như vậy, ông không muốn gây thêm rắc rối nữa, qua hơn một tháng, chuyện này cũng dần dần bị người quên, dù sao ông cũng phải đi ra ngoài có việc, dù nói thế nào đi nữa thì hiện tại ông cũng không còn nắm giữ cương vị trọng trách nào nữa nên cũng chẳng có mấy ai quan tâm, nhưng Trọng Hải biết, nhất định là chú của ông đang âm thầm sắp xếp công tác cho ông.
Ngoài ngoại ô, trong một cái quán rượu nhỏ, Đinh Nhị Cẩu ngồi ở bên cái bàn chờ Trọng Hải đến, Trọng Hải nói ở trong thành phố quá nhiều người biết mặt, cho nên liền lựa chọn trong cái quán nhỏ ở bên ngoài ngoại ô.
Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy ngoài cửa có một chiếc taxi vừa dừng, Trọng Hải từ trong xe bước xuống, đeo một cặp kính mát, nhận ra được, thần sắc không tệ, tuy quan trường thất ý, nhưng tình trường thì đắc ý, với lại cũng sắp làm cha rồi, cho nên trải qua nhiều chuyện như vậy, Trọng Hải càng lộ ra sự già dặn của người đàn ông.
– Lãnh đạo, mời ngồi.
– Ừ.. nơi này cũng được, rất thanh tịnh, gọi thức ăn đi, bữa cơm này tôi mời.
Trọng Hải cười cười đem cái áo khoác cởi ra phủ trên thành ghế.
– Lãnh đạo, có em ở đây, lúc nào cũng không tới phiên lãnh đạo mời khách đâu, theo như ông chủ ở đây nói, nơi này gà đất rất ngon, em đã chọn một rồi, còn những món ăn khác thì chưa có gọi, đang chờ lãnh đạo đây này.
– Tiểu tử ngươi, vẫn là như vậy, không hề thay đổi.
Đinh Nhị Cẩu trong nội tâm rất vui, đây là ý của lãnh đạo nói mình vẫn không có thay đổi lòng dạ, đối với Đinh Nhị Cẩu mà nói, đây là một lời ngợi khen đối với thuộc hạ cũ tốt nhất, nếu lãnh đạo khách sáo với mình, như vậy thì mối quan hệ này đã có khả năng nguy hiểm.
– Lãnh đạo, việc này rốt cuộc là ai làm?
Nhìn xem Trọng Hải gọi đồ ăn xong, đem cái menu đặt ở trên mặt bàn, Đinh Nhị Cẩu kìm nén không được tò mò trong lòng cùng với sự oán giận kẻ đâm sau lưng Trọng Hải, nên hỏi những lời này.
– Ừm.. chuyện đã qua, cũng không cần dây dưa đến chuyện này nữa, nói thật đến bây giờ tôi cũng không biết là ai làm, mới đầu thì tôi còn nghi ngờ có phải là cậu hay là Tạ Phương Quỳnh làm? Nhưng trừ cậu ra, suy xét lại, thì theo tính cách của cô ấy, cũng sẽ không bao giờ làm như vậy, cho dù là Phương Quỳnh hận tôi đến đâu đi nữa, thì tình nghĩa vợ chồng vẫn phải còn, những người khác thì tôi không thể nào đoán được là ai.
Trọng Hải giải thích có chút bất đắc dĩ, hoàn toàn chính xác, nếu ai muốn làm chuyện này, đúng là không còn có đường lui, dù sao chú của Trọng Hải vẫn còn đương quyền, mà đó là một lão hổ mạnh mẽ, đây chẳng khác nào là muốn sờ mông con cọp hay sao….
– Có khi nào là nhóm của bí thư huyện Trịnh Minh Đường?
Đinh Nhị Cẩu cũng hoài nghi là do Trịnh Minh Đường làm, bởi vì Trịnh Minh Đường thì có động cơ và có khả năng bổn sự này, con của ông ta là một tên xã hội đen, nếu như ông ta bày mưu tính kết kế, Trịnh Tam Gia thu thập tin tức cá nhân riêng tư của Trọng Hải, cũng không phải là vấn đề rất khó khăn.
– Khả năng là ông ta làm cũng không lớn, nói thật tôi cùng Trịnh Minh Đường cũng không có mâu thuẫn gì kịch liệt, có thể nói không tính đến những xung đột, bối cảnh của tôi thì ông ta cũng rất rõ ràng, ông ta chắc chắn là không dám dùng loại phương thức này để đối phó tôi, nói chính xác là ông ta không có lá gan kia.
Nói tới nói lui, đến cùng cũng không có đoán ra ai, đề tài này giữa hai người rồi cũng dừng lại, dù sao, việc này phải để mọi chuyện lắng xuống, hơn nữa Trọng Hải tạm thời cũng chưa có ý định làm việc trong giai đoạn này, ý của ông là bây giờ không thể tùy tiện xuất hiện ở trên cương vị khác, chỉ có thể là đem chuyện này giao cho thời gian, hi vọng mọi người dần dân quên lãng đi cái đã.
– Cậu bây giờ thế nào rồi, tôi nghe Hồ Giai Giai nói cậu làm rất tốt, hiện đang muốn gieo trồng các loại hoa kiểng dưới thôn của trấn Độc Sơn.
Trọng Hải hỏi.
– Vâng, sau khi lãnh đạo đi rồi, em nghĩ là bọn họ cũng sẽ mau chóng dọn dẹp em đi, cho nên cũng chán chường, nhưng trôi qua nửa tháng sau, giống như là bọn họ không có ý tứ này, cho nên em suy nghĩ theo như lời lãnh đạo nói, chỉ cần ở trên chức vụ này, thì phải làm chút sự tình gì cho coi được, nói cách khác, đừng có giống như Tôn Quốc Cường trước kia, đúng là cứt đã đầy hầm cầu, em thì không thể làm người như vậy được, khảo sát tới khảo sát lui, một lần rất tình cờ, em phát hiện thôn Hoàng Thủy Loan có một cao thủ về trồng hoa tạo thế rất đẹp, cho nên liền nghĩ đến cái chủ ý này.
– Lực cản không nhỏ chứ?
– Vâng đúng vậy a, mới mấy ngày hôm trước cùng với bí thư đảng uỷ Trương Nguyên Phòng làm một trận chiến đây này.
Đinh Nhị Cẩu liền đem chuyện đã trải qua kể lại cho Trọng Hải nghe, Trọng Hải chỉ là im im lặng lặng nghe Đinh Nhị Cẩu thuật lại mọi chuyện.
– Ừ, cậu nói tôi đại khái đã hiểu rõ, hôm nay gọi cậu tới đây, một là muốn gặp mặt cậu một lần, nhìn xem cậu làm như thế nào rồi, nếu như làm mà gặp chuyện không hài lòng, tôi có thể đến gặp bí thư thành ủy Bạch Sơn, Đường Bính Khôn đem cậu điều đến huyện khác, nếu như cậu làm được, thì cứ như vậy ở lại nơi đó cũng tốt, dù sao trấn Độc Sơn cái nắp che đậy bên trong vẫn còn chưa có hoàn toàn vạch trần, trong trấn này còn có không ít chuyện cất dấu, đầu tiên là chủ tịch trấn Tôn Quốc Cường chết không rõ ràng, tôi đến bây giờ cũng không hiểu lắm, hắn tại sao lại phải tự sát, hiện nay vụ việc này cũng nổi tiếng lắm đấy..
Trọng Hải suy nghĩ nói ra.
– Lãnh đạo, cám ơn anh, tại trấn Độc Sơn này hiện giờ em cũng tạm ổn, Trương Nguyên Phòng ông ta chưa dám làm gì em, sau này nếu ở huyện Hải Dương thật sự là không sống được nữa, em lại tìm tới anh.
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Ừ, cứ như vậy cũng được, nhưng cậu có một khuyết điểm lớn nhất, cần phải sửa chữa ngay.
Đinh Nhị Cẩu không nói, chỉ tập trung tinh thần lắng nghe Trọng Hải giảng giải.
– Trong chốn quan trường, cậu không có thể đơn đả độc đấu, phải giỏi về nắm chắc cơ hội đoàn kết với người chung quanh, cho dù là người có chính kiến trung lập, cậu phải làm để cho người trung lập không ngã về phía đối phương cái này cũng xem như là thắng Lợi, địch nhân của địch nhân đó là bằng hữu của chúng ta, đạo lý câu nói này cậu nên minh bạch, tôi thấy ra được cậu ở trong chốn quan trường cũng chẳng có bao nhiêu bạn bè, đặc biệt là tại huyện Hải Dương, về điểm này bước tiếp theo của cậu nhất định phải hết thay đổi, bằng không đến lúc đối phương tiến công cậu, ngay cả một nút đánh chặn cũng đều không có, như vậy rất là nguy hiểm, thời buổi bây giờ trong chốn quan trường, không cần có cô thần độc cô cầu bại đấy, có hiểu chưa?
– Lãnh đạo lời anh nói em đã hiểu, nhưng em không phải là người như vậy, em chỉ phiền nhất là đi đút lót nịnh bợ người, chuyện như vậy, thật sự là em không làm được, còn nếu đi theo chân lãnh đạo thì em thoải mái …hì hì.
Đinh Nhị Cẩu cười ha hả nói, đúng ra không phải là hắn không làm được, mà là tính cách của hắn kiên cường, khinh thường đi đêm làm những việc như thế, nhưng hắn không biết là ngay lúc mới vừa rồi, trong lúc bất tri bất giác, hắn đã nịnh hót Trọng Hải nhiều lần, chỉ là hắn lại không xem chuyện này quy kết là một loại nịnh bợ mà thôi.
– Tâng bốc nịnh hót thì chẳng ai muốn cả, chẳng qua là việc không đến nơi đến chốn nên mới làm thế, cũng không cần phải nghiêm túc quá như vậy, nếu quá nghiêm túc thì cũng sẽ không thích hợp lăn lộn trong chốn quan trường đâu, đây là điều chắc chắn, bởi vì thế giới này đã vốn là không phải thế giới đặc biệt nghiêm túc, đương nhiên đây là tôi đang nói đến mối quan hệ nhân mạch, chứ không phải nói đến phương cách làm việc, làm quan thì muốn làm tốt thì phải dựa vào thực tế, còn dựa vào múa miệng hoa ngữ, dân chúng thì sẽ không tán thành đâu, dân chúng là người thành thật nhất, nhưng cũng là người thực tế nhất, ai đối tốt với họ, họ liền đối tốt lại. Cậu bây giờ đang công tác ở cơ sở, trực tiếp đối mặt với thôn dân, nếu cậu có thể phát triển kinh tế tại nơi đấy, cố gắng về mặt này toàn tâm toàn ý làm tốt, thì sau này mới có lợi có cậu.
– Vâng.. đa tạ lãnh đạo chỉ điểm, em nhớ kỹ rồi, này phục vụ dọn thức ăn lên đi nhé.
– Được rồi, hiện tại tình thế không tốt lắm, đừng có giống như tôi vì việc nhỏ mà mất lớn, coi như xong rồi, bây giờ lấy trà thay rượu đi, lát nữa cậu đưa tôi trở về.
– Vậy được rồi, chúng ta lấy trà thay rượu.
Đinh Nhị Cẩu chạy ra ngoài xe lấy ra mấy bao Dã Sơn trà, đây là mấy ngày trước bí thư chi bộ Tôn của thôn Gia Câu đến trên trấn báo cáo công tác mang theo biếu, hắn uống vào thấy cũng khá ngon, nên mang theo mấy gói trà biếu cho Trọng Hải, thời gian vừa rồi Đinh Nhị Cẩu đến trấn Độc Sơn xuống thôn Hoàng Thủy Loan làm ra động tĩnh, 6 thôn còn lại đều nghe biết, cho nên từng bí thư chi bộ thôn sáng hoặc tối bắt đầu tiếp xúc với người chủ tịch trẻ tuổi Đinh Trường Sinh, ai mà không muốn tranh thủ trong thôn của mình giàu lên chứ….
– Lãnh đạo, trấn Độc Sơn có một cái thôn trồng loại trà này, lãnh đạo nếm thử nhìn xem, em uống vào thấy cũng được, mang biếu cho anh mấy bao, nếu anh thích, cứ gọi điện thoại cho em, lần sau em mang thêm đưa tới.
Vừa nói, Đinh Nhị Cẩu mở ra một bao trà, bốc ra một nắm ngâm vào trong ấm trà, chỉ chốc lát, một mùi hương trà liền phiêu dật bay ra.
– Ừ, có hương vị, so với loại trà nổi tiếng Kim Quý mùi thơm không kém bao nhiêu, nói đến trà, tôi lại nhớ tới điều quan trọng này, chắc hẳn là cậu cũng cảm thấy, chi bộ đảng cấp thôn bây giờ đã trở thành vấn đề lớn, gia tộc quản lý thôn, dòng họ quản lý thôn, cái hiện tượng này giờ e rất là nghiêm trọng, tại vì những người này lại rất có bối cảnh, đặc biệt là bối cảnh trong gia tộc, đây cũng một lực lượng khá mạnh, nhất định phải đem lực lượng này ổn định trước, sau đó từ từ đem từng chi bộ đảng hình thành làm gộp lại, muôn ngàn lần làm chậm chứ không thể nóng vội.
– Lãnh đạo, anh nói những lời này làm em đại tỉnh, anh đúc kết thật tốt quá, em hiện tại đang lo về việc này.. ai da, rất khó khăn ah.
– Cho nên việc này làm gấp không được, ít nhất trong khi cậu đang ở trên trấn chưa đứng vững gót chân thì không thể động vào, mà trái lại những người này cũng là lực lượng đoàn kết với cậu, thông qua phát triển kinh tế thôn, khiến người khác chứng kiến, rồi tự giác đi theo cậu thì mới có lợi, như vậy mới có thể đem những hiện đang đứng bên ngoài chỉ nhìn xem náo nhiệt, biến thành người của cậu, hiểu chưa ?.
– Em hiểu được, lãnh đạo …em thấy sự tình thật đúng là vậy, hoãn lại chuyện này một chút.
Đinh Nhị Cẩu vốn là dự định sắp tới đem chức vụ chủ nhiệm thôn của Vương Kiến Quốc giao cho người khác, chỉ đễ lại làm bí thư chi bộ thôn, xem ra Trọng Hải nói đúng, chính mình ở trấn Độc Sơn chưa đứng vững gót chân thì những sự tình này thật vẫn không thể nóng vội.
– Từ khi Vu Toàn Phường lên nắm quyền chủ tịch huyện, cậu đã đi đến báo cáo làm việc qua chưa?
Trọng Hải mặt lạnh tanh mà hỏi.
– Chưa có, tại em cảm thấy cũng chưa cần thiết, ông ta không biết em….. em cùng ông ta cũng không có giao tình gì….
Đinh Nhị Cẩu trả lời dứt khoát lưu loát, Trọng Hải nhấp một ngụm trà, không nói gì, tuy ông không còn ở huyện Hải Dương nữa, nhưng những chuyện trong huyện ít nhiều gì cũng nắm rỏ, đúng vậy… trong huyện tất cả mọi chuyện nhất cử nhất động ông đều biết, bởi vì Hồ Giai Giai cứ đúng giờ là báo cáo cho ông, bởi vì Hồ Giai Giai một lòng tin tưởng Trọng Hải không phải dễ dàng bị quật ngã như vậy.
Ngược lại đối với Đinh Nhị Cẩu, Trọng Hải cũng chưa có kịp thời liên hệ qua, một là bởi vì hắn là thư ký của ông ta, hắn là mục tiêu rỏ ràng mà ai cũng biết, những người khác đối với hắn trong lòng đề phòng rất nặng, hai là bởi vì hắn đã xuống dưới trấn, cách xa ủy ban huyện, đường nhiên cũng không dò ra chuyện gì hữu dụng ở trên huyện, cho nên Trọng Hải chưa quan tâm đến Đinh Nhị Cẩu, cho tới hôm nay mới gặp lại hắn.
Trọng Hải cũng biết, mình là tương lai duy nhất của Trọng Gia, tuy nhiên lúc này ông chú đang rất tức giận, nhưng sẽ rất nhanh tìm Trọng Hải một chức vụ mới, đây là điều chắc chắn, tự mình nghĩ rằng ở nhà an phận cùng vợ con, ý nguyện chỉ sợ sẽ không thực hiện được lâu, cho nên ông ta muốn nhìn qua Đinh Nhị Cẩu một chút hiện tại tình hình đang như thế nào đây? Sự thật chứng minh, thằng này biểu hiện làm cho ông rất hài lòng, chẳng những có thể làm được việc, hơn nữa làm rất uyển chuyễn sinh động, không có bởi vì mất đi chỗ dưa là Trọng Hải, mà biến thành một đống bãi bùn nhão, nhưng mình khi nào mới có thể lại lần nữa nhập vào chốn quan trường, bây giờ còn là ẩn số, cho nên trước mắt Trọng Hải muốn mình phải bồi dưỡng chỉ dẫn làm cho Đinh Nhị Cẩu vững vàng lớn lên, đó cũng là lý do trọng yếu hôm nay gặp mặt Đinh Nhị Cẩu.
– Cậu làm như vậy là không đúng, mặc dù không có quen biết, nhưng ông ta là lãnh đạo, cậu phải đi gặp để báo cáo nhiều hơn, chỗ của Trịnh Minh Đường chỗ đó cậu không muốn đến thì còn có lý lẽ để nói, bởi vì trước đó tôi cùng ông từng có lúc không đồng quan điểm, nhưng về toàn cục, tôi và bí thư Trịnh cũng có tiếng nói chung, hơn nữa lúc cậu được bổ nhiệm làm chủ tịch trấn, bí thư Trịnh cũng có lời nói vun vào, cho nên cậu nên chủ động có thể thì đi gặp ông ta chào hỏi một tiếng, hừ…chẳng lẽ lại để cho lãnh đạo đi tìm cậu à! Tôi xem hình như đầu óc của cậu có xảy ra vấn đề thì phải.
Trọng Hải nổi giận nói.
– Hì… lãnh đạo …về chuyện này, để em suy tính lại, gần đây cũng không có kết quả tốt gì để báo cáo, hơn nữa chuyện gieo trông các loại hoa mới trong giai đoạn chuẩn bị, chưa có kết quả thực tế gì cả, cũng chưa có thể giải thích được gì với các lãnh đạo thì trên huyện, nếu đến lúc phát triển được, không cần em lên huyện đi báo cáo, thì các lãnh đạo cũng sẽ đi xuống để xem nhìn một chút à.
– Nói nhảm bậy bạ, chẳng lẽ còn muốn cho lãnh đạo nịnh bợ cậu, thật sự là ấu trĩ, chỉ có cậu để cho lãnh đạo có mặt mũi, thì lãnh đạo mới sẽ xem xét cho cậu có mặt mũi, tôi xem ra là cậu càng không muốn sống để trở về rồi.
– Ai.. lãnh đạo, em nhớ kỹ rồi, anh đừng nổi giận, em chỉ nói vậy mà thôi, lúc trở về thì đi báo cáo ngay mà…
– Cái này còn tạm được, còn có đại chủ nhiệm Lý Đức Vinh trên huyện nữa, rãnh rổi thì cũng ghé qua một chút đi, không có chỗ xấu, mà chỉ có lợi về sau đấy…
Đinh Nhị Cẩu như là một học sinh tiểu học, bị Trọng Hải không nhẹ không nặng dạy dỗ cả một ngày, mãi đến đến chạng vạng tối mới đưa Trọng Hải về thành, gần vào trong nội thành, Trọng Hải đã đi xuống, lên xe xe buýt ngồi hồi trở lại nhà, cự tuyệt Đinh Nhị Cẩu đưa tiễn đến tận nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro