Phần 39
2024-08-05 02:19:49
Trịnh Đoạn Cương hiện tại cũng đang lo sợ bất an, tuy hắn ở huyện Hải Dương cũng thuộc hàng nhân vật đại ca, nhưng nếu cùng chính phủ đối kháng, hắn cũng không có loại can đảm này, bí thư Trương Nguyên Phòng trấn Độc Sơn đã gọi điện thoại cho hắn nói rằng Tôn Quốc Cường biết quá nhiều, cho nên khuyên hắn tranh thủ thời gian suy nghĩ biện pháp chứ không sẽ rất phiền toái, ý kia rất rõ ràng đó là nhờ bí thư Trịnh, hiện tại chỉ có bí thư Trịnh xuất diện thì mới có thể vãn hồi cục diện chứ không vạn nhất Tôn Quốc Cường gánh không được khai ra hết, mọi người cùng một khối đều chìm xuồng chết chung với nhau.
Đừng nhìn Trịnh Đoạn Cương ở bên ngoài muốn gió được gió muốn mưa được mưa, uy thế vô cùng, nhưng là về đến nhà giống như là một con mèo nhỏ, bởi vì hắn từ nhỏ hắn đã bị bí thư Trịnh Minh Đường luôn dùng gậy gộc dạy dỗ cho đến lúc khôn lớn, người ta nói côn bổng xuất hiếu tử, nhưng Trịnh Đoạn Cương thì ngược lại, khi Trịnh Minh Đường dùng côn bổng lại tạo ra một nghịch tử, Trịnh Đoạn Cương tuy sợ cha hắn, nhưng sau lưng ông ta thì hắn xử lý mọi việc theo ý mình, hắn thuộc về cái loại người kêu ta đi hướng đông, thì ta đi hướng tây, ngươi kêu ta đánh chó, thì ta đi đuổi gà, chỉ có lúc này đây hắn thật sự là hết chiêu, đành phải đi cầu cầu khẩn người cha mà hắn vốn chẳng thích thú gì..
– Con hãy nói thật với cha, cùng với Tôn Quốc Cường con liên quan đến cỡ nào?
Trịnh Minh Đường ngồi ở trên ghế sa lon, sắc mặt bên trên nhìn không ra hỉ nộ ái ố, nhưng sắc mặt âm trầm đáng sợ.
– Cha, chuyện này cha nhất định phải giúp con, nếu không con cũng tiêu tùng luôn đấy.
Trịnh Đoạn Cương lời này không phải là nói giỡn, cũng chẳng phải là khuyếch đại quá mức.
– Nói.
Trịnh Minh Đường hét lớn.
– Cha, những mỏ than đá nhỏ ở trấn Độc Sơn hầu hết đều là của con, do Tôn Quốc Cường đứng ở phía sau lưng thay con quản lý, nếu hắn khai ra, chắc con phải trốn ra nước ngoài tìm đường sống, nhưng mà chức quan của cha cũng bị ảnh hưởng đấy..
Trịnh Đoạn Cương chắc lưỡi nói.
– Những cái… mỏ than kia đều là của con? Con ở đâu mà có nhiều tiền như vậy?
Trịnh Minh Đường có chút nghi ngờ nói ra.
– Cha, chuyện này giờ nói rỏ ràng chưa được những mỏ than cũng không phải hoàn toàn là của con, sau này hãy nói đi, dù sao hãy gấp rút mang Tôn Quốc Cường ra, chứ không thì con chỉ còn đường chạy trốn..
Nhìn xem thằng con gan lớn bằng trời không sợ trời cao đất dày này, Trịnh Minh Đường thật muốn một đạp cho chết hắn.. những mỏ than.. không thể hoàn toàn là một mình hắn… Trịnh Minh Đường đột nhiên cả kinh, chẳng lẽ…
– Đợi một chút, con mới vừa nói những… cái mỏ than nhỏ không hoàn toàn là con, vậy còn có người nào khác, có phải là gồm cả Cổ Thành Lượng?
Trịnh Minh Đường nghiêm nghị hỏi.
– Cha, bây giờ mà hỏi cái này cũng không phải là vấn đề có tác dụng gì cả, tranh thủ thời gian kéo Tôn Quốc Cường ra đi, nếu chậm thì không còn kịp đâu.
Trịnh Đoạn Cương không muốn dây dưa tới vấn đề này, vì hắn cũng không muốn để cho cha hắn biết rõ sự kiện kia, hắn lăn lộn bên ngoài xã hội đen, nhưng cha hắn thì lăn lộn trên chốn quan trường, quan trường tuy giống xã hội đen là dùng thủ đoạn, nhưng dù sao vẫn là có sự khác biệt, quan trường là mượn đao giết người, còn ngoài xã hội đen là tự mình xử lý, Trịnh Đoạn Cương không muốn hù dọa cho cha mình sợ thêm.
– Trước kia người ta nói con hay làm chuyện mờ ám, cha nữa tin nữa ngờ, không nghĩ tới lá gan con lớn như vậy, nếu con còn tiếp tục như thế này, cha sẽ bị con làm cho tức đến chết, giờ không cần nói gì, thu dọn đồ đạc cút ra ngoài cho cha, từ nay cũng không cần quay lại đây, đừng để cho cha gặp lại mặt con.
Trịnh Minh Đường tức giận sắc mặt tái xanh, tay ôm lấy ngực, chỉ trong chốc lát cảm giác như là không thở nỗi.
Trịnh Đoạn Cương chán nản, cha hắn đã không muốn nhúng tay vào thì đành chịu chết, vì vậy đành đứng đứng dậy rời khỏi nhà, hắn cũng hiểu được là thời điểm ra đi đã đến, chứ còn chần chờ thì sau này chỉ sợ muốn đi thì cũng không đi được.
Khi thấy con trai mình rời khỏi phòng khách, Trịnh Minh Đường xiêu vẹo đi phòng đến thư phòng của mình.
Trịnh Minh Đường bất đắc dĩ mới đi đến quyết định như thế này, tại vì nếu như Tôn Quốc Cường thật sự chịu không nổi khai ra con trai mình, bổn phận làm cha, ông không có cách nào phủi bỏ trốn tránh trách nhiệm, huống hồ Tôn Quốc Cường do mình tiến cử đưa vào làm chủ tịch trấn, việc này lấy mà thanh minh nữa, ông cầm điện thoại lên, bấm một dãy số:
– Lão Trương, chuyện là như thế này… ông phải giúp tôi…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro