Phần 160
2024-08-05 02:19:49
Toàn bộ buổi chiều, Đinh Nhị Cẩu một bước cũng không rời Vương Gia Sơn khi làm xét nghiệm toàn diện hơn mấy chục hạng mục kiểm tra, đến xế chiều vào lúc sắp tan tầm thì kiểm tra xong, còn có mấy mất kết quả xét nghiệm phải chờ tới ngày mai mới có thể biết được.
Đỗ Sơn Khôi cùng Vương Gia Sơn ngồi tại trong phòng bệnh, còn Giang Hàm Thiến cùng Đinh Nhị Cẩu đang ở phòng làm việc của bác sĩ chờ, cầm một xấp giấy xét nghiệm giở ra lần lượt xem, bởi vì có một ít số liệu kết quả ngay trình độ của Giang Hàm Thiến cũng xem không ra đây là kết quả gì, nên phải chờ bác sĩ đến thì mới biết kết quả.
– Tiểu Giang, người này là thân nhân của bệnh nhân sao?
– Vâng…bác sĩ Tần, hắn là người nhà của Vương Gia Sơn, có vấn đề nghiêm trọng sao?
Giang Hàm Thiến thận trọng hỏi, phàm là khi bác sĩ hỏi như vậy, thường thường đều là không kết quả tốt, Đinh Nhị Cẩu trong lòng cũng hồi hộp.
– Bác sĩ Tần, có vấn đề gì phải không?
– Ừ… khá nghiêm trọng, lá phổi của ông ta có một bóng mờ, hãy nhìn xem, không cần máy chiếu cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng, tôi nghĩ đây chính là nguyên nhân ông ta thường xuyên ho ra máu, nhưng tôi cảm thấy bất ngờ là bóng mờ này tựa hồ không phát triễn nhanh lắm, theo kinh nghiệm của tôi, nếu là bóng mờ ác tính, thì sẽ phát triển rất nhanh.
– À…là như thế này, chính ông lão cũng là một thấy thuốc Trung Y, lâu nay ông tự mình bốc thuốc thuốc, cho nên rất có thể đã ức chế lại ! Bác sĩ Tần, anh xem cái bóng mờ này có phải là khối u không vậy?
Đinh Nhị Cẩu lo lắng nhất là điều này.
– Khả năng này rất lớn, vấn đề chỉ là xác định là có ác tính hay không mà thôi, phải đợi chụp hình cắt lớp thì mới có thể xác định chính xác kết quả, trước tiên cứ để ông nằm viện đã…
– Được, cám ơn bác sĩ Tần.
Đinh Nhị Cẩu và Giang Hàm Thiến hai người nói.
– Không có gì, đây là trách nhiệm của người thầy thuốc, đối với người nào cũng đều là giống nhau.
Tần An Hạo khách sáo nói.
Tần An Hạo là bác sĩ chuyên về hệ hô hấp nổi tiếng ở tỉnh Giang Đô, có thể đối với Đinh Nhị Cẩu và Giang Hàm Thiến khách sáo như vậy, một là bởi vì y là người bác sĩ hướng dẫn cho Giang Hàm Thiến, còn có một nguyên nhân khác nữa là vừa rồi y nghe Đinh Nhị Cẩu nói Vương Gia Sơn là một lão thầy thuốc Trung Y, một mực tự chữa bệnh cho mình, theo kinh nghiệm của Tần An Hạo phán đoán, Vương Gia Sơn có bài thuốc áp chế được khối u khuếch tán, rất có thể là nhân tố quyết định, đây là một phương thuốc hay, có thể nói giá trị liên thành, mà cái toa thuốc này, thì đang nắm giữ ở trong tay người bệnh nhân kia, cho nên Tần An Hạo phải khách áo với người đối diện là thân thuộc của ông lão Trung Y kia.
– Ông không cần lo lắng nữa, bác sĩ Tần thế ở tỉnh Giang Đô là chuyên gia giỏi nhất chuyên về hệ hô hấp, nếu như bác sĩ nói không chữa được, thì không có ai khác chữa được đâu, ông ta còn hưởng được trợ cấp đặc thù của nhà nước đấy, tui nghe bác sĩ, chuẩn bị sẽ tham tuyển viện sĩ ở viện hàn lâm, có chuyên gia như vậy, ông còn sợ gì nữa đây.
Giang Hàm Thiến vừa đi vừa cùng Đinh Nhị Cẩu thảo luận về bệnh tình của Vương Gia Sơn.
– À bà nói vậy tui có chút yên tâm, nhưng tui vẫn không yên lòng, bây giờ nói với ông lão làm sao đây, chẳng lẽ nói thẳng là trong phổi có khối u, đây không phải là trực tiếp tuyên bố cửa tử sao?
– Đúng vậy, đây cũng là một chuyện khó, nhưng tui lại không suy nghĩ giống như ông, ông lão là thầy thuốc Trung Y, đối với bệnh của mình có lẽ đã chuẩn bị tâm lý, cho nên ông muốn nói dối với ông lão, ngược lại là làm cho ông lão lo lắng, còn không bằng cứ trực tiếp nói thẳng cho ông lão biết được, để mà cố gắng trị liệu là được rồi, cũng không cần phải lúc nào cũng bận tâm nghĩ đến câu nào nên phải nói, câu nào không nên nói, ông thấy đúng không?
Đinh Nhị Cẩu trầm mặc, Giang Hàm Thiến nói không phải là không có đạo lý, nhưng lời này ai nhẫn tâm nói ra được, hắn ngẫm lại hay là tạm thời trì hoãn một thời gian đi.
Hai người từ phòng làm việc của bác sĩ Tần đi ra, cũng không trở về ngay phòng bệnh, mà là xuống đến lầu một, vừa xuống thang lầu, đã nhìn thấy một nhóm người mang cáng cứu thương hấp tấp vọt vào cửa phòng, đợi thang máy, thang máy vẫn chưa xuống tới, Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy có một nữ cảnh sát một mực kêu gọi người nằm trên cáng cứu thương, còn lấy tay vuốt mặt của người bị thương, la lên là không nên ngủ mất, Đinh Nhị Cẩu theo bản năng hướng bên cạnh nhường ra một chút, bởi vì hắn thấy rõ, những người này đều là cảnh sát, người bị thương cũng là cảnh sát.
– Không thể đợi thêm nữa, trực tiếp đi bộ lên thang lầu.
Nữ cảnh sát thẳng người lên nói, vì vậy mấy người nâng lên cáng cứu thương đi tới cầu thang lầu, trong lúc này đại sảnh đã bu đầy người, đều không biết rõ chuyện gì xảy ra, khi đi ngang qua bên người Đinh Nhị Cẩu, có người cảnh sát đang nâng cáng bị trợt chân, làm người bị thương trên cáng sắp té xuống đất, Đinh Nhị Cẩu tay mắt lanh lẹ, khẽ cong eo về phía trước, đem tay nắm cáng cứu thương chụp được vào trong tay mình.
– Cảm ơn.
Người cảnh sát có thể là đã khiêng cáng trong thời gian dài, thở hồng hộc, quay đầu lại hướng về Đinh Nhị Cẩu một giọng nói cám ơn.
– Lên lầu mấy, để tôi giúp, anh cứ nghỉ mệt một lát đi.
– Nhanh lên…đến lầu ba, phòng giải phẫu, nhanh lập tức.
Nữ cảnh sát ngẩng đầu hô lớn, trong này, bàn tay của nàng đang chặn lại trước ngực người bị thương để ngăn cản máu phún ra ngoài.
Sau khi đến lầu ba, bác sĩ đã chuẩn bị xong, đem người bị thương khẩn cấp trực tiếp đẩy vào phòng giải phẫu.
Đúng lúc này Đinh Nhị Cẩu mới nhìn rõ cái người nữ cảnh sát này, thì ra đây là người mà hắn nhận thức được, chính là người cảnh sát lần trước đuổi theo hắn tước lấy hắn bằng lái xe: Ngô Nhật Lam, lần đó hắn phải nhờ tới Chu Hồng Kỳ, Chu Hồng Kỳ lại tìm đến Tiếu Hàn, không nghĩ tới hai người vậy mà bây giờ thật là hữu duyên lần này lại gặp nhau tại trong bệnh viện.
– Ngô cảnh quan, còn nhớ tôi không?
Đinh Nhị Cẩu chào hỏi trước.
– Anh là…?
Ngô Nhật Lam vừa dùng khăn tay lau máu trên tay, một bên nghi hoặc nhìn Đinh Nhị Cẩu, nhìn xem rất là quen mặt, nhưng nhớ không nổi đã gặp qua hắn ở nơi nào.
– Tôi gọi là Đinh Trường Sinh, người quen của chị Tiếu Hàn…
– À.. tôi nhớ ra rồi, anh là bằng hữu của chị Tiếu Hàn đúng không? Vừa rồi, cám ơn anh.
– Không có việc gì, tiện tay mà thôi, chuyện gì đã xảy ra vậy?
– Cụ thể thì tôi cũng không biết rỏ chuyện gì, tôi đang trong ca trực, thì bất ngờ gặp được chuyện này, đều là cảnh sát, nên giơ tay giúp nhau.
Ngô Nhật Lam lần này không có chút gì là hùng hổ dọa người, nhìn rất ôn nhu, nhưng quần áo dính không ít máu, nhất là máu thấm ướt trên đôi bầu vú căng mọng của nàng, thoạt nhìn có chút sát khí.
– Tôi đây còn có có chút việc, xin đi trước một bước.
Đinh Nhị Cẩu cười cười cáo từ.
Nơi khúc quanh của hành lang, Giang Hàm Thiến đang đứng đợi, khi nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu đi tới, cô bước tới hỏi ngay :
– Đó là bằng hữu của ông à?
– Không phải, lần trước đi cùng chủ tịch huyện có việc gấp, tui chạy nhanh vượt đèn đỏ, bị người cảnh sát này đuổi theo cũng tới bệnh viện này, tước lấy bằng giấy lái xe, cũng may nhờ có mối quan hệ nên mới lấy lại được.
– Ông thật giỏi, người ta lập biên bản tước bằng lái xe của ông, mà còn lấy lại được, nhìn không ra, ông càng ngày càng đào hoa đấy, cho nên giờ sốt sắng giúp giùm người ta quá..
– Hừ..nói bậy cái gì vậy, gặp chuyện thì giúp một tay, tui thấy cảnh sát kia bị thương không nhẹ.
– Ừ… vừa rồi tui nghe người phía dưới nói, phía trước phố kia đã xảy ra bắn nhau, hình như là có cướp ngân hàng, người cảnh sát này là ở khu vực phụ cận đang thi hành nhiệm vụ ở trước cổng trường học, nghe được tiếng súng đã chạy tới, vừa vặn trúng vào ngay họng súng.
– Còn tên cướp ra sao rồi?
– Hình như là chạy mất, y có mang súng.
Giang Hàm Thiến kể lại mà rùng mình.
– Ừm..vậy tốt nhất là chúng ta đừng đi ra ngoài nữa, quay trở lại đi.
Đã trải qua chuyện này, hai người cũng không còn tâm tư muốn đi xuống phía nữa, nên trở về thẳng phòng bệnh của Vương Gia Sơn, còn Giang Hàm Thiến thì quay lại phòng làm việc của mình, mặc dù bác sĩ hướng dẫn không phải là nghiêm khắc quá, nhưng cô chạy ở bên ngoài suốt một buổi chiều, cũng nên trở về phòng làm việc rồi.
Khi Đinh Nhị Cẩu còn chưa có kịp quay trở lại phòng bệnh của Vương Gia Sơn, thì nhận được điện thoại của Tiếu Hàn gọi điện thoại tới, hắn nhận được câu nói đầu tiên là Tiếu Hàn mắng hắn như tát nước, nào là đến tỉnh thành cũng không gọi điện thoại cho nàng, còn nói là hiệng đang có Chu Hồng Kỳ ở ngay bên cạnh nàng.
Đinh Nhị Cẩu vội vàng giải thích lý do tới nơi này, không cần đoán lâu, nhất định là nữ cảnh sát Ngô Nhật Lam kia lắm mồm tiết lộ ra tin tức cho Tiếu Hàn biết, vốn là Đinh Nhị Cẩu định lặng lẽ xong việc ổ bệnh viện thì tranh thủ thời gian quay trở lại thị trấn Lâm Sơn, hắn bây giờ là một chủ tịch trấn, rất nhiều việc đang chờ đây, không thể cứ ở bên ngoài bay nhảy, cho đến ngay cả khi Vương Gia Sơn nằm viện, hắn cũng định thuê người hỗ trợ chiếu cố, bây giờ thì… tốt rồi, lại để cho Chu Hồng Kỳ cùng Tiếu Hàn biết mình tới nơi này, nếu như không lộ diện, chỉ sợ là sau này gặp lại không lời nào thanh minh nổi, không biết vì sao, từ khi đáp ứng Chu Hồng Kỳ giả vờ làm bạn trai của nàng, hắn lại không dám gặp mặt Chu Hồng Kỳ rồi.
– Ông nội à, bác sĩ nói không có sao hết, kết quả cụ thể còn phải đợi ngày mai mới có, anh Sơn Khôi, em tối nay đi ra ngoài có chút việc, anh giúp em trông chừng ông nội, đây là phòng bệnh cao cấp, buổi tối anh ngủ ở ở bên trong này cũng được, thiếu cái gì đi mua, đây là 2000 khối tiền, anh cầm trước đi.
Nói xong Đinh Nhị Cẩu đem tiền nhét vào trong tay Đỗ Sơn Khôi.
– Cháu có việc gì thì cứ đi, tự ông ở đây cũng được, cũng không cần ai ở đây đâu.
Vương Gia Sơn nói.
– Không được.. rủi ông nổi hứng chạy đi chơi ở đâu thì biết đường nào mà tìm, anh Sơn Khôi nhớ để mắt đến ông giùm em nhé.
Đinh Nhị Cẩu nói giỡn rồi bước ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro