Phần 39
2024-08-05 11:01:32
Đinh Nhị Cẩu một tay đem cái chén để trên mặt bàn, liền tranh thủ dùng cái muỗng nhỏ múc thêm miếng đường cát trắng bỏ vào trong miệng, lúc này mới thong thả ngồi xuống, mấy gói thuốc của Vương Lão Sơn đưa, mãi đến tận bây giờ hắn thấy thân thể có chút mỏi mệt nên mới chịu uống…
– Có tác dụng, hay vô dụng chính em cũng không biết à?
Lưu Hương Lê liếc mắt nhìn Đinh Nhị Cẩu nói ra.
– Ừ… cũng có chút tác dụng, gần đây bên hông của em cũng bớt mỏi, à mà đúng rồi, có tác dụng hay vô dụng chị cũng biết mà.
Đinh Nhị Cẩu nhìn Lưu Hương Lê nói ra, hắn chợt nghỉ đến Triệu Phàm….
– Ừm chị không biết, em suốt ngày ra bên ngoài chạy long nhong có về nhà đâu làm sao chị biết được .
– À, đây là trách em phải không, em hiểu ý chị rồi!
Đinh Nhị Cẩu đứng người lên, đi đến bên cạnh cái ao Lưu Hương Lê đang khom người rửa chén trên cái bàn tre, từ phía sau lưng, ôm lấy cô, đưa cái miệng nhú sau phần gáy của Lưu Hương Lê :
– Bây giờ em cho cho chị kiểm tra một chút, xem có hiệu quả hay không, được không.
Trong giọng nói hàm xúc ý tứ vô cùng khiêu khích.
– Không được, trời còn sáng nếu ai đi vào lúc này, tất cả mọi người nhìn thấy, buông chị ra.
Lưu Hương Lê cố lay động cặp mông đầy đặn, thoát khỏi từ phía sau cái khe đít đang bị gậy gộc lửa nóng của Đinh Nhị Cẩu tập kích, nhưng cô càng muốn né trành thì càng không thể thoát khỏi, chỉ cảm thấy nó một cái đầu cứng ngắt đâm vào trong khe đít mình không chút kiêng kỵ rồi cạ xát… .
– Thả chị ra đi, trời còn chưa có tối đây này.
Đinh Nhị Cẩu vẫn như cũ, ôm thật chặt Lưu Hương Lê, bên dưới dương vật không chút kiêng kỵ va đập vào, tuy cách mấy lớp vải, Lưu Hương vẫn cảm nhận được nó truyền đến trên người cô nhiệt lượng nóng bỏng, như vậy nhiệt lượng cơ hồ muốn đem thân thể cô thiêu mất.
– Nhị Cẩu, tha cho chị đi, ngoài ra muốn cái gì rồi cũng được, hài lòng chưa.
– Muốn gì cũng được? Vậy thì em chỉ kéo phía sau cái quần của chị xuống một ít, nhét nó vào cái khe đít thôi, người ngoài có đi tới từ phía trước cũng chẳng thấy gì cả!
– E… thật là đồ lưu manh làm vậy sao … được!
– Được mà, vì em mới uống thuốc khó chịu quá, để thử tác dụng nó ra sao, nếu không có tác dụng em tìm lão Vương Đại Sơn tính sổ…
– Ưm… thôi cũng được… chỉ cần đừng kéo … cái quần tuột xuống dưới, sợ người ta nhìn thấy!
Lưu Hương Lê hạ giọng xuống năn nỉ như rên rỉ, vừa nghe qua, ngay lúc này tay phải Đinh Nhị Cẩu liền trượt xuống phía sau cái mông đít Lưu Hương Lê, năm ngón tay len lén xâm nhập qua sợi dây thun quần dài, rồi len lén thọc vào trong cái quần lót màu đỏ, không ngừng vuốt ve như dạng gãi ngứa, chậm rãi thăm dò Lưu Hương Lê chính giữa khe đít, da thịt trơn mềm co dãn, chậm rãi, từng điểm từng điểm, xuôi theo từ lổ hậu môn trượt hướng vào ở chỗ sâu trong trong cái hang động âm đạo đẩm nước, cái quần ở phía sau mông giờ đã bị trì kéo xuống đến một nữa phần mông, kèm theo cả cái quần lót màu đỏ của cô, lộ diện ra rãnh mông sâu hoắm.
Mé dưới háng của cô, hai ngón tay Đinh Nhị Cẩu dọc theo cái khe thịt non mềm trơn tuột ướt nhẹp rà lên rà xuống, Đinh Nhị Cẩu thở dài ra một hơi, mặc dù không có dùng dương vật sáp nhập âm hộ Lưu Hương Lê, những ngón tay bị hai mép nhỏ âm hộ đầy đặn ép chặt lấy, cũng đủ cho hắn sảng khoái bội phần, đám thảm cỏ lông đen tươi tốt bị ngón tay làm cho xốc xếch rối bời hỗn độn, Lưu Hương Lê trong lòng không khỏi rung động, nếu cứ tiếp tục như thế này, hai người khó tránh khỏi sẽ đánh giáp lá cà, bắt đầu vật lộn, ý niệm tới đây, để cho cô nhịn không được cất tiếng “ hừ..” ra, đồng thời hai ngón tay hắn đang va chạm ngay tại cửa miệng âm đạo, lại ngưa ngứa khó nhịu, thân thể hưng phấn phát run, dịch nhờn tươm rịn đã chảy ra bên ngoài, hai chân cô tiếp tục giãy dụa, đong đưa cái mông lớn, hùa theo những ngón tay Đinh Nhị Cẩu kích thích.
Thân thể Lưu Hương Lê mềm nhũn ra, đỏ bừng cả khuôn mặt, cô cảm thấy dưới háng mình có chút cổ quái, bàn tay âm thầm sờ xuống xem thử, phát hiện dịch nhờn dính trên quần lót sềnh sệch ướt nhẹp, bên trong cái hang âm đạo từng cỗ tê dại khoái cảm gãi ngứa, như nôn nóng mong chờ cần phải có một cây dương vật lửa nóng nhét vào cái chốn hư không, ah…
Người đàn bà tuổi thành thục một khi động tình, giống như củi khô bị lửa đốt cháy muốn ngừng mà lại không được.
Tuy rằng đã mau bị dục hỏa cắn nuốt, nhưng một tia lý trí vẫn còn sống sót, để cho cô vẫn còn kịp xoay đầu lại nói:
– Đủ rồi, em buông chị ra đi, đang ở bên ngoài, trời lại sáng lắm.
Đinh Nhị Cẩu lúc này thật muốn đưa tại bên cạnh cái ao giải quyết Lưu Hương Lê tại chỗ, nhưng cũng ngẫm lại trời vẫn còn chưa tối, nơi này vẫn có người thường xuyên qua lại…
Vì vậy hắn đành thả Lưu Hương Lê ra, bằng không nếu tiếp tục như vậy, nhất định sẽ có va chạm gây gổ .
Khi Đinh Nhị Cẩu đem Lưu Hương Lê buông ra, cô thở dài một hơi như trút đi gánh nặng, nhưng cũng có một chút tiếc nuối, dù sao hiện tại đúng là đang vào tuổi tính dục mạnh như lang như hổ, một khi hơi chút bị khiêu khích, sẽ rất khó cầm giữ chính mình, huống chi đây là tình lang Đinh Nhị Cẩu.
– Dạo này Hà Oanh Nhi có còn hay tới không?
Đinh Nhị Cẩu đốt một điếu thuốc, ngồi dưới đất nhìn Lưu Hương Lê đang uốn éo cái mông tại đó rửa chén.
– Thỉnh thoảng có đến đây, nhưng gần đây lại hay hỏi về em, chẳng biết cô ấy tới điều tra về em với ý gì nữa.
Lưu Hương Lê nói chuyện sâu kín, trong giọng nói giống như có chút dấm chua .
– Giờ em đi công chuyện, hôm nào nếu cô ấy tới mà có mặt em ở đây, em nhờ chị giúp em một việc, đưa cô ấy lên giường một lúc với chị luôn, để xem về sau còn dám tới không.
Đinh Nhị Cẩu lời nói rất gian tà nham nhở, nửa đùa nửa thật đầy ẩn ý, nhưng làm sao Lưu Hương Lê ngờ được là hắn đã giao cấu luôn cả với cô em chồng mình rôi, vì thế nghe đến đó, cô quay đầu nhìn thoáng qua Đinh Nhị Cẩu:
– Hừ, lý do hay quá hả, đối với Hà Oanh Nhi mà em cũng để tâm thì không xong rồi nha, đúng là đồ sắc quỷ…
– Em đây không phải vì muốn tốt cho chị sao, cô ấy cứ mỗi lần tới thì tra hỏi về em, nếu ngày nào đó chúng ta đang trong giây phút khẩn cấp… làm chuyện đó, cô ấy gõ cửa, em bị dọa kinh sợ, rơi xuống bị liêt dương luôn thì làm sao bây giờ.
Đinh Nhị Cẩu phân bua với lý do tào lao vớ vẫn, nhưng đàn bà nghe lại cảm thấy rất có đạo lý.
Lưu Hương Lê xoa xoa tay, đi đến trước mặt Đinh Nhị Cẩu, cúi người cơ hồ là mặt đối mặt với Đinh Nhị Cẩu:
– Em hãy nhớ Hà Oanh Nhi Nhi không phải chị, hơn nữa cô ấy là vợ của Lưu Tam, điều này mọi người đều biết đến, bộ em tự định gây phiền toái à.
– Ha ha, em chỉ nói đùa mà chị tưởng thật sao!.
Đinh Nhị Cẩu vội vàng thanh minh…
– Hừ, Đinh Nhị Cẩu, chị biết em thời gian cũng phải là ngắn, đủ để hiểu rõ con người, tính nết của em, chị biết tính của em là khi biểu hiện ra giống như là không có quan tâm, đó là lúc trong lòng em chắc chắn càng là để ý lưu tâm tới, chị không có ý tứ gì khác, cũng không phải cùng Hà Oanh Nhi tranh giành tình nhân, em ở bên ngoài có bao nhiêu phụ nữ chị cũng không cần biết, chị chỉ là nhắc nhở em lần nữa, riêng đối với Hà Oanh Nhi Nhi thì cô ấy không giống chị đâu, cô bé ấy tính tình rất kiên quyết nhiều đầu óc lắm…
Trong lời nói của Lưu Hương Lê rất chân thành, nhưng nếu Đinh Nhị Cẩu nghe qua lời của cô mà không đụng đến Hà Oanh Nhi thì hắn không còn là Đinh Nhị Cẩu nữa, trong đầu óc hắn lúc này đang tưởng tượng đến lúc giao cấu cùng một lượt với hai chị em, nhưng miệng thì đành nói trớ đi.
– Chị à, chị cứ suy nghỉ gì đâu không, em chỉ nói giỡn thôi mà, qua mấy ngày nữa em sẽ có công việc đi lên tỉnh đấy.
– Đi lên tỉnh? Làm gì vậy?
– Không có việc gì, chỉ là chạy chọt chức quan cho người bạn!
– Cái gì, hì hì, em giờ mới làm chức vụ nhỏ nhoi, mà còn đòi đi lên tỉnh giúp người ta chức quan, có muốn chạy chọt lên chức là lo cho bản thân em kìa, chứ đừng đi giúp người ta không khéo thì hóa vụng thì phiền phức.
Lưu Hương Lê cười rộ lên nói, cô làm sao tin được là Đinh Nhị Cẩu có thể đi lên tỉnh thành giúp người ta chạy quan đấy…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro