Phần 177
2024-08-05 11:01:32
– Xin chào cô giáo Hồng, cô khỏe chứ? Tôi nghĩ sau Tết chắc cô sẽ không trở lại thôn chứ, không nhờ tới cô quay lại, Tiểu Đinh có nói, chẳng những chính mình cô trở lại, còn dụ được bạn trai cùng tới đây hả?
Trọng Hải đứng lên, bước qua bàn làm việc, nắm tay Hồng Tiểu Vũ, rồi đưa cô qua ghế sa lon bàn tiếp khách, còn Đinh Nhị Cẩu thì châm cho cho Hồng Tiểu Vũ chén trà.
– Thưa chủ tịch, xin lỗi … lại mang thêm phiền toái cho chủ tịch rồi… À, lúc tôi lên huyện dân trong thôn có biếu cho chủ tịch một ít sản vật của thôn, đang để ở trước công bảo vệ, cũng không phải cái thứ gì đáng giá, mong chủ tịch nhận lấy …
Trong cuộc trò chuyện, chứng kiến Trọng Hải bình dị gần gũi, không có chút nào kiểu cách của nhà quan, Hồng Tiểu Vũ buông lỏng tinh thần, đã trở lại phong thái đỉnh đạc của một cô giáo.
– Đồ vật tôi có thể nhận lấy, đợi cho Tiểu Đinh gởi lại cho cô giáo ít tiền, nhờ cô mang về cho các hương thân trong thôn, bọn họ trồng cây trái cũng không dễ dàng, tôi không thể nhận lấy mà không có gì đáp tạ. – Trọng Hải nghiêm nghị không cho Hồng Tiểu Vũ có cơ hội từ chối nói ra.
Trọng Hải lại bàn về việc điều động bạn trai của Hồng Tiểu Vũ, chỉ có Đinh Nhị Cẩu là suốt buổi nói chuyện của hai người, hắn đứng ở bên cạnh nhìn xem, chính điều này làm cho Hồng Tiểu Vũ rất là áy náy, chính Đinh Nhị Cẩu cứ đứng như vậy, làm cho cô có cảm giác bị áp lực.
Không có qua 10 phút, Hồng Tiểu Vũ liền đứng dậy cáo từ, cô chịu không được chính mình ngồi, còn Đinh Nhị Cẩu giống như là một người hầu đứng ở một bên phục vụ, đó là tại cô không biết, đây là quy củ, một thư ký của lãnh đạo phải tuân theo quy củ.
– Tiểu Đinh, thay tôi đưa tiễn cô giáo Hồng, cậu lái xe chở cô giáo Hồng đi mua đồ văn phòng phẩm, rồi sau đó tiễn đưa đến bến xe nhé.
Trọng Hải dặn dò Đinh Nhị Cẩu kỷ lưỡng, tuy rằng Hồng Tiểu Vũ chỉ mới là lần đầu tiên đến đây.
– Thưa chủ tịch … thư ký Đinh không cần đâu, tự chính mình tôi có thể đi được rồi.
– Không có việc gì, cô giáo giúp chúng tôi mang một trọng trách dạy dỗ đối với mấy đứa bé học sinh như vậy, đây là điều chúng tôi phải làm đấy. – Trọng Hải vừa cười vừa nói.
Đinh Nhị Cẩu lấy xe, chở Hồng Tiểu Vũ hướng đến khu trung tâm thương mại phía Bắc…
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 2 tại nguồn: http://truyensextv.com/chinh-phuc-gai-dep-chuong-2/
Vụ án Cổ Thành Lượng bị thuốc pháo nổ tan xác mấy ngày gần đây cảnh sát điều tra đã thu hẹp lại khu vực, đã có tin tức cảnh sát tiếp cận đến nơi các mỏ than nhỏ, đứng đằng sau vụ án này này có một nhân vật mấu chốt, đó chính là Ngưu Nhị Đản, có một chủ mỏ than nhỏ tên gọi Ngưu Khương Sinh, người này cùng với Ngưu Nhị Đản là cùng thôn, nhưng cực ít người biết đằng sau Ngưu Khương Sinh còn có một Ngưu Nhị Đản.
Những kẻ tạo nên vụ nổ này hoàn toàn là do một tay Ngưu Nhị Đản tìm người lo liệu, về chuyện này Ngưu Khương Sinh không biết, dựa theo lời Trịnh Tam Gia phân phó, hôm nay hắn tìm đến gặp hai người này, khuyên bảo nên rời khỏi huyện Hải Dương một thời gian, đợi sau cơn phong ba nguy hiểm đã qua thì mới quay về, sau khi vụ án phát sinh, Ngưu Nhị Đản sẽ đem hai tên này dấu ở khu trung tâm thương mại phía Bắc của huyện Hải Dương, tại đây rồng, cá hỗn tạp, mỗi ngày người lui tới rất nhiều, cho nên ở khu vực này, muốn tìm người cũng không dễ dàng, cảnh sát sẽ không ngờ rằng 2 kẻ tham gia vụ án thuốc nổ chết người đang trốn ở ngay tại nơi sầm uất của khu trung tâm thương mại phía Bắc.
Chỉ cần đem hai thằng này dấu biệt, thì Ngưu Nhị Đản sẽ an toàn, nếu như bọn chúng sa lưới, Ngưu Nhị Đản sẽ không thoát được tội, với lại đến lúc đó Trịnh Tam Gia cũng sẽ không buông tha cho hắn.
Mã Minh, Trần Cương vốn là hai tên phụ trách về thuốc nổ để khai thác mỏ than của Ngưu Khương Sinh, làm việc tại mỏ than cuộc sống cũng nhàn hạ, tiền bạc rủng rỉnh, cho nên sinh tật có thói quen ham mê bài bạc cùng gái gú, vài ngày không sờ đến bộ bài, đôi tay liền ngứa, vài ngày không sờ đến bầu vú cũng ngứa ngáy tay chân.
Từ khi cho nổ tung thuốc nổ hại chết người, Ngưu Nhị Đản cho mỗi người bọn chúng 100,000 nguyên tiền, nhưng lại bị Ngưu Nhị Đản đem giấu trốn ở chỗ này, nói là vì tình thế nguy hiểm nên phải trốn tránh, đã lâu nằm im một chỗ cho nên sẵn trong tay có tiền, không được đi ra bên ngoài chơi bời thật sự là khó chịu ngứa ngáy.
Hôm nay, hai thằng này chán quá nên trong một tiệm cơm ở khu TTTM phía Bắc một mực uống rượu đến xế chiều, lúc này mới say loạng choạng rời khỏi cửa tiệm cơm, vào giờ này khu TTTM phía Bắc là giờ cao điểm rất đông người, người người nhốn nháo, Đinh Nhị Cẩu cùng Hồng Tiểu Vũ dừng xe ở bên ngoài, hai người đi thẳng đến một con đường thuộc khu vực bán văn phòng phẩm.
Đinh Nhị Cẩu đi phía trước tách ra đám đông, Hồng Tiểu Vũ theo thật sát phía sau lưng, nhưng sức lực của một cô gái làm sao có thể chen lấn qua đám đông nỗi, chỉ trong chốc lát Hồng Tiểu Vũ đã tụt lại phía sau, càng ngày càng xa, đúng lúc này hai thằng Mã Minh, Trần Cương say khướt đang chen đẩy bên cạnh người Hồng Tiểu Vũ, do cô không cẩn thận đạp trúng chân của một thằng, thoáng cái Mã Minh kéo lại cánh tay Hồng Tiểu Vũ, chết sống không cho cô đi, Trần Cương thấy vậy liền táy máy tay chân với Hồng Tiểu Vũ.
Cô giáo trẻ trước giờ làm gì đã trải qua chuyện như vậy, lúc bắt đầu cô còn thành khẩn xin lỗi, nhưng hai thằng này không có ý bỏ qua, thời gian gần đây hai thằng không có dịp động đến đàn bà, vừa nhìn thấy Hồng Tiểu Vũ thanh xuân tuổi trẻ xinh đẹp sáng ngời, ngay lập tức động sắc tâm, đi về phía trước tầm 20m là đến chổ bọn chúng ẩn thân rồi, trong chợ tuy nhiều người, nhưng Hồng Tiểu Vũ gặp phải tình huống thế này, cũng không có ai ra mặt khuyên can bọn chúng…
Hoảng hốt Hồng Tiểu Vũ lớn tiếng hô:
– Thư ký Đinh… thư ký Đinh…
Đinh Nhị Cẩu loáng thoáng nghe thấy có người gọi mình từ phía sau, quay đầu nhìn lại thì không thấy Hồng Tiểu Vũ, mà cách đó không xa, vây quanh một đám đông đang nhìn cái gì đó.
– Thả tôi ra, đồ lưu manh, van cầu các người, giúp tôi một chút.
Hồng Tiểu Vũ nhìn người chung quanh cầu cứu, nhưng chung quanh vây quanh đông đúc, vậy mà không có ai xuất thủ giúp cô, mặc kệ Hồng Tiểu Vũ đứng tại đó kêu khóc, ngay lúc này, Mã Minh, Trần Cương đã đem Hồng Tiểu Vũ dẫn tới cửa ra vào nơi mà bọn hắn ẩn thân, nếu như đem Hồng Tiểu Vũ kéo vào trong nhà, chỉ sợ Đinh Nhị Cẩu có tìm cũng không thấy cô.
Lúc này Hồng Tiểu Vũ trước ngực áo đã bị xé rách, hơn một nửa bầu vú lộ ra cái áo nịt ngực màu đỏ bên trong, mà trước ngực hai bầu vú đang thời kỳ phát triển cực thịnh xinh xắn săn chắc như hai trái cam sành run rẩy đung đưa trước gió, lại càng gia tăng lá gan sắc đảm ngập trời của 2 thằng gia hỏa này, nhưng đúng lúc này, Mã Minh đột nhiên cảm giác được ngay giữa háng mình thốn đau ray rức, còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, thì đau đến ngã ngữa trên mặt đất.
Không hề nghi ngờ, đây là Đinh Nhị Cẩu ra đòn “ Chu thị liêu âm thối “, tuyệt kỹ của Chu Hồng Kỳ dạy cho hắn, luôn gây khó chịu cho đối thủ.
Trần Cương cũng nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu tập kích Mã Minh, vì vậy hắn buông lỏng ra Hồng Tiểu Vũ, cô được giải thoát, giữ thật chặt cái áo của mình rồi chạy trốn sau lưng Đinh Nhị Cẩu, khóc thút thít nỉ non không thôi.
Đinh Nhị Cẩu thật sự là không biết nên nói cái gì cho phải với cô bây giờ, hắn cũng không có thời gian quay đầu lại nhìn cô, rõ ràng đã xảy ra chuyện như thế này, không biết đồn công an ở khu trung tâm thương mại phía Bắc làm ăn kiểu gì tình hình ở đây qua lộn xộn mà cũng không biết, tại đây lại có quá nhiều người, nhiều người như vậy vây quanh mà cũng không có một người nào báo án cho công an…
– Cô giáo Hồng, cô cứ tránh qua một bên đợi chút, hai thằng kia là thứ cặn bã, tôi phải cho bọn chúng ghi nhớ mãi chuyện này mới được.
Nói xong, hắn đẩy Hồng Tiểu Vũ qua một bên, lúc này, rượu say lại kinh sợ người gan, Trần Cương chạy đến bên cạnh một gian hàng cầm lấy một cây cán bột, mặc dù không phải là to, nhưng nếu đánh trúng vào người, cũng không phải là nhẹ đòn, Trần Cương nhắm ngày Đinh Nhị Cẩu đánh tới.
Nếu bình thường, hai thằng này có lẽ dư sức cùng Đinh Nhị Cẩu đọ sức một phen, nhưng hiện tại bây giờ hai thằng này đã say rượu, chân bước không vững lảo đảo, làm gì mà còn sức để đánh nhau, từ khi đi theo ông già đạo sĩ học được Thái Cực thập tam thức, Đinh Nhị Cẩu vẫn muốn dùng thử món này để thực chiến luyện qua, không nghĩ tới ngày hôm nay lại là một cơ hội.
Lúc Trần Cương cầm cây cán bột hung hăng quất tới, Đinh Nhị Cẩu nghiêng người … khó khăn lắm mới né được, tay hắn duỗi ra khép lại thành đao chặt mạnh vào gáy Trần Cương, chỉ là lực đạo không đủ, nếu đủ sức mạnh, lần này có thể cú đánh này sẽ làm cho Trần Cương ngất đi, cho nên Trần Cương vẫn còn trố mắt ra choáng váng chưa ngã, Đinh Nhị Cẩu từ phía sau lại dùng chân đá, lại là một đòn “ Chu thị liêu âm thối “, thằng Nhị Cẩu này đánh người chuyên môn đánh vào chỗ chí mạng của người ta, làm như là muốn làm cho người ta đoạn tử tuyệt tôn vậy.
Trong nháy mắt, Đinh Nhị Cẩu đã đánh Trần Cương cùng Mã Minh té ngã trên mặt đất, kêu rên không thôi.
Ngưu Nhị Đản trong lúc này cũng đang chen qua đám đông vượt lên phía trước mặt, vừa nhìn thấy Trần Cương cùng Mã Minh hai người đang nằm trên mặt đất rên la, hắn quay qua người bên cạnh hỏi thăm, sau khi nhận diện ra được Đinh Nhị Cẩu, hắn chẳng những không có dám tiến lên, mà là co rút lại về phía sau, bởi vì sợ Đinh Nhị Cẩu nhận ra hắn, không nghĩ tới ngày hôm nay chuyện này lại dây dưa với thằng này nữa, hẳn là ông chủ mình cùng thằng này thật sự là tương sinh tương khắc.
Vốn tưởng rằng việc này đến đây là chấm dứt xong rồi, nhưng Đinh Nhị Cẩu thì không muốn bỏ qua, vì vậy hắn lấy điện thoại di động ra gọi cho đồn công an.
Mới đầu Đinh Nhị Cẩu định gọi cho Hoắc Lữ Mậu, nhưng từ lần xảy ra tai nạn xe cộ, quan hệ của hai người dần dần trở nên lạnh nhạt, tuy bề ngoài cũng không có gì biểu thị khác thường, nhưng trong lòng hai người rất khó để mà trở lại mối quan hệ thân thiết như xưa..
Ở trong huyện này, bên hệ thống cảnh sát, ngoại trừ Hoắc Lữ Mậu ra, Đinh Nhị Cẩu có thể chen mồm vào được chỉ còn là Miêu Chấn Đông, bởi vì qua cuộc điều tra vụ án Vương Lão Hổ lần trước hắn đã biết mặt, rồi sau này trải qua việc Hồ Giai Giai giật dây ở đằng sau hắn dần dần quen biết với Miêu Chấn Đông.
– Đội trưởng Miêu, tôi là Đinh Trường Sinh, muốn báo án.
Trong lúc này, Miêu Chấn Đông đang trong phòng làm việc, nhìn cái bảng đen treo trên tường ở trước mắt, từng mũi tên vẽ lên, đều chỉ hướng về trấn Độc Sơn, một cái tên là mỏ than Thắng Lợi được vẽ vòng tròn, nhưng Miêu Chấn Đông vẫn thiếu chứng cớ để chứng minh là đúng cái mỏ than này cùng với cái chết của Cổ Thành Lượng có mối liên quan, trên đầu hắn thì lãnh đạo một ngày ba lần hối thúc phải tra ra vụ án, thực là đem người bức điên rồi.
– Cái gì án vậy? Tôi đang rất bận đây này. – Trong điện thoại truyền đến tiếng Miêu Chấn Đông có chút bực bội.
– Đội trưởng Miêu, chuyện như thế này, chủ tịch Trọng có một người khách đến tại khu trung tâm thương mại phía Bắc khảo sát một hạng mục, nhưng vị khác này là phụ nữ bị hai tên lưu manh vô lễ trêu ghẹo, đến áo quần cũng làm bị hư mất, việc này đồn công an của anh có quản hay không vậy?
– Cái gì? Trung tâm thương mại phía Bắc? Được rồi tôi sẽ cho người đi qua kiểm tra, cậu chờ nhé.
Đầu óc Miêu Chấn Đông quả thực là muốn nổ tung, mẹ kiếp.. đúng là quan lớn hơn một cấp thì cũng đè chết người, vụ án nổ thuốc pháo còn chưa điều tra tới đâu, lãnh đạo lại báo thêm chuyện xấu này, còn có thằng chó săn Đinh Nhị Cẩu này nữa, Miêu Chấn Đông không tin là chủ tịch huyện đích thân sắp xếp kêu Đinh Nhị Cẩu báo án, nhưng nếu về sau có chuyện gì không hay xảy ra, lúc đó lại thêm phiền toái không đáng có, vì vậy Miêu Chấn Đông ra bên ngoài cửa trước hô to:
– Tào Bạch Phượng, đến đây có việc.
– Đội trưởng, có chuyện gì?
Sau đó, một người mặc đồng phục nữ cảnh sát tiến vào căn phòng của Miêu Chấn Đông, dáng người lả lướt, lông mi thật dài chớp động thập phần tinh nghịch, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào còn đọng nét ngây thơ, có loại nói không nên lời rất là hấp dẫn, da thịt vô cùng mịn màng nhẵn nhụi, cái mũi cao cao tinh xảo, đôi môi hồng nhuận đỏ bừng khéo léo, hé mở ra có thể thấy được hàm răng đều đặn trắng ngọc, dễ thương nhất là một đôi mắt to sáng ngời có thần, lại có vài phần lí lắc đáng yêu vô tội, thoạt nhìn làm cho ai đang có lửa giận trong nháy mắt sẽ bị dập tắt!
Đối với một cô gái như vậy, Miêu Chấn Đông luôn luôn đứng xa mà nhìn, đây là người của trưởng công an huyện Trần Quân vĩ sắp xếp vào đấy, đã vậy cô còn có bối cảnh làm người nhức đầu, cha của cô chính là trưởng công an thành phố Bạch Sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro