Phần 102
2024-08-05 11:01:32
Khách sạn Kim Tinh
21 giờ đêm…
Sẽ không có người nào cam tâm mãi mãi chỉ làm một vật bài trí, Trịnh Giai Đồng cũng giống như vậy, cho nên cô đang cố gắng muốn thoát khỏi tình trạng này, mà sau khi mấy ngày nay chứng kiến tận mắt tình hình tệ hại của hệ thống giáo dục ở dưới các thôn trấn, khi trở về đối mặt với phòng giáo dục cô rất là khó xử khi làm báo cáo, bởi vì những công việc sai lầm này thuộc về phòng giáo dục, dù nói thế nào đi nữa thì Trịnh Giai Đồng cũng không thoát khỏi liên đới trách nhiệm, cho nên cô đành lựa chọn phương án im lặng.
Trong khi đến bây giờ trên phòng giáo dục cũng không biết rỏ kết quả xuống nông thôn điều tra lần này sẽ có kết quả như thế nào, mà cứ ngỡ rằng không có vấn đề gì trọng yếu cả.
– Cứ theo tình hình như vậy, phó phòng Trịnh Giai Đồng tuy có khát vọng thay đổi nhưng không có cách nào thi triển à. – Hồ Giai Giai trong lời nói pha lẫn châm biếm.
Trịnh Giai Đồng là hạng đàn bà thông minh, chỉ nghe thoáng qua thì hiểu ý Hồ Giai Giai muốn nói điều gì.
– Phó chủ nhiệm Hồ, tôi nào khát vọng gì, đối với công việc và sinh hoạt hiện nay cũng rất hài lòng, tôi không có dã tâm gì lớn lao hết, mong phó chủ nhiệm Hồ đừng châm chọc tôi.
Trịnh Giai Đồng tuy rất muốn kết giao cùng với hai người, nhưng mục tiêu chủ yếu không phải là Hồ Giai Giai mà chính là Đinh Nhị Cẩu, thật ra hiện nay thì Hồ Giai Giai không có khả năng ảnh hưởng gì đến được tiền đồ sau này của Trịnh Giai Đồng, câu nói này nếu thuộc về hai tháng trước đây, thì cô không dám nói như vậy, vì khi đó anh rể của người ta vẫn còn là chủ tịch huyện, còn bây giờ, hừ… chính bản thân của Hồ Giai Giai còn không mang nổi mình ốc, làm sao còn có công phu lo chuyện người khác.
Hôm nay Trịnh Giai Đồng mặc một cái váy dài màu trắng, đàn bà vào độ tuổi 37, 38 thì thân thể hơi có vẻ đẫy đà, nhưng tràn đầy nhục dục phong tình, mà màu trắng của cái váy khiến cho hình thể của Trịnh Giai Đồng nổi bật thướt tha, phiêu dật, hai cánh tay trắng nõn loã lồ dưới ánh đèn sáng thật là chói mắt như hút hồn người, phía sau lưng, lộ ra cái dấu vết cái móc treo nịt ngực, kéo căng làn dây, khiến cho người ta phải mơ mộng đến đôi bầu vú nặng trịch nẩy nở của cô, vòng eo không dám nói là thanh mảnh, ngược lại là khác nhưng lại biểu hiện của sự thành thục, tràn đầy dẻo dai của người đàn bà, đó là chưa nói đến cái mông màu mỡ nhếch lên cao cao, càng tôn lên hình dáng cái khe mông…
– À… chị Giai Đồng, không biết anh nhà công tác ở nơi nào vậy? – Đinh Nhị Cẩu hỏi.
Hồ Giai Giai liếc mắt nhìn Đinh Nhị Cẩu rồi nghĩ thầm:
“ Hừm.., mới quen nhau có hơn 10 ngày, mà đã bắt đầu hỏi thăm tình huống nhà người ta…”
– Anh nhà? À… em hỏi về chồng của chị hả? Đó là một giáo viên bình thường, dạy học ở ngay trường cấp 3 huyện Hải Dương này, suốt ngày cứ loay hoay công việc với đám học sinh ở trên trường, việc ở nhà thì chuyện gì cũng đều chẳng quan tâm đến, con nhỏ ở nhà cũng là người trong họ hàng giúp đỡ trông chừng giùm, chị thì lại thường xuyên chạy khắp nơi, là đàn bà có con nhỏ mà còn tham gia công việc bên ngoài xã hội thật sự là không dễ dàng gì, hôm nay mời cơm rượu hai người là với tư cách cá nhân, bắt đầu chúng ta gọi món ăn nhé.
Trịnh Giai Đồng tính cách nhìn qua thì tùy tiện sao cũng được, nhưng không thiếu phần tinh tế tỉ mỉ ở bên trong, về điểm này so với yêu quái Hồ Giai Giai ngược lại càng đáng yêu hơn rất nhiều.
– Cái gì ? Chồng chị dạy học tại trường cấp 3 huyện Hải Dương ? Vậy tên anh ấy là gì, em chính là học sinh tốt nghiệp ở trường đấy, nói không chừng em cũng quen mặt.
– Thật sao, anh dạy môn lịch sử, Khang Chí Minh, em có biết không?
– Trời ơi tưởng ai xa lạ, thì ra là thầy Khang, em biết, đó là thầy dạy lịch sử năm em học lớp 12, không ngờ chị là vợ của thấy, không được, đêm nay bữa cơm này, em mời chị cùng phó chủ nhiệm Hồ, thật ra là huyện Hải Dương này quá nhỏ, khắp nơi đều bắt gặp nhiều loại quan hệ đan chéo qua lại như thế này….
– Thật sự à, Khang Chí Minh đâu có nói gì về em nên chị đâu có biết.
Trịnh Giai Đồng cũng thật là cao hứng, cô vẫn còn đang suy nghĩ tìm cách như thế nào để kết thân với thư ký của vị chủ tịch Huyện mới này, không nghĩ tới hắn là học trò của chồng mình, đây là một niềm vui đến rất là đột ngột ngoài ý muốn.
– Này..này… hai người một xướng một họa làm gì, còn có tôi ở nơi này đấy. – Hồ Giai Giai nhấp một ngụm rượu rồi ngắt lời nói.
Đinh Nhị Cẩu nhìn xem hướng Trịnh Giai Đồng ngồi đối diện trong lòng thầm nghĩ, Khang Chí Minh là một thầy giáo thật thà chân chất, vậy mà cưới được một người vợ tươi đẹp như vậy, đã vậy còn không biết lo lắng chăm sóc, hoặc là thời gian mấy năm gần đây có thể là Trịnh Giai Đồng có con nên ông ấy lơ là, đương nhiên là cũng so sánh được, Hồ Giai Giai tuy cũng là đàn bà từng trải, nhưng trên người không có khí chất nhu hòa của một người mẹ vì cô chưa có con, còn Trịnh Giai Đồng thì lại khác, đó là một loại khí chất bản năng của người mẹ toát ra trên thân thể của cô, càng thêm có hương vị đặc thù hương vị của người đàn bà thuần thục.
– Đã đều quen biết nhau chúng ta cứ tự nhiên nhé, vừa uống vừa trò chuyện.
Tiếp hào theo đó thì không khí đã hoàn toàn thay đổi, không có như trước kia đủ loại câu nệ, Trịnh Giai Đồng đúng là tin tưởng đối phương là học trò của chồng mình, khiến cho cô cũng buông lỏng tâm trí chính mình, thể hiện ra bản năng đặc hữu của người đàn bà nhu tình, vì đây là căn phòng riêng biệt nên Trịnh Giai Đồng cùng Đinh Nhị Cẩu nâng rượu chúc mừng thật là thoải mái, ba người vừa giỡn vừa trò chuyện cực kỳ vui vẻ.
Hai người đàn bà mà Đinh Nhị Cẩu gặp gỡ, đều là những người đàn bà tuyệt sắc bất phàm, với hắn mà nói thật đúng là một sự hưởng thụ, rượu uống vào hai người đàn bà lại thân mật như bạn bè lâu năm, hơn một giờ liền vừa ăn vừa uống không sai biệt lắm, hai người đàn bà xinh đẹp cũng đã có chút hoa mắt chóng mặt, bất giác ba chai Dương tửu đã nhìn thấy đáy rồi.
– Thêm một chai nữa rượu, tôi còn muốn uống. – Hồ Giai Giai quơ quơ cánh tay ngọc nói.
Cô đứng lên thoáng cái ngã ngồi xuống trên đùi của Đinh Nhị Cẩu, mơ mơ màng màng nói với Trịnh Giai Đồng.
– Chị có biết không,… tôi cùng thư ký Đinh đã từng …thân mật như vậy, Đinh Trường Sinh là của tôi…. tại trong cư xá đã từng.. làm cái… chuyện kia.
Ặc, xem ra Hồ Giai Giai là uống nhiều quá, những lời như thế này đều dám nói ra, Đinh Nhị Cẩu liền tranh thủ đở cô dựa vào ở trên ghế, nhẹ nhàng lay động bả vai Hồ Giai Giai hỏi:
– Chị Hồ Giai Giai, chị không sao chứ?
– Không… chị muốn uống nữa… hiện giờ muộn rồi, không trở về nhà.. mướn một cái phòng ngủ cho chị đi.
Đôi mắt hơi khép lại, khuôn mặt ửng hồng, xem ra Hồ Giai Giai đã uống say rồi, Đinh Nhị Cẩu xoay người hỏi Trịnh Giai Đồng:
– Chị Giai Đồng, còn chị thì sao? Cũng không nên uống rượu thêm nữa, chúng ta dừng lại ở đây nhé.
– Trường Sinh, chị uống không nỗi nữa… nhưng cũng không muốn về nhà.. chị…chị bất kể…
Vẻ mặt Trịnh Giai Đồng cũng say mông lung quờ quạng, hai người đàn bà này đều uống nhiều quá? Bà mẹ nó, bây giờ mà đưa từng người về nhà thì cũng không được ? Chẳng lẽ…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro