Phần 4
2024-05-30 09:41:05
Sau hai ngày trời lang thang giữa không trung, cuối cùng chiến cơ của họ cũng cập bến vào một hòn đảo nhỏ. Tên của nơi này là Lawer, một vùng đất nằm dưới sự bảo hộ của Chính Quyền Công Lý Thế Giới. Đó là một tổ chức được thành lập vào khoảng thời gian 30 năm về trước. Lúc ban đầu nó chỉ có 6 thành viên, nhưng với sức mạnh của mình, họ đã tạo ra vô số chiến tích đánh bại lũ ác tặc để đem lại sự tự do và nền hòa bình cho khắp mọi nơi trên thế giới.
Từ đó nhiều người trở nên tin tưởng và muốn giao sự an toàn của mình cho tổ chức này quản lý. Vài người cũng muốn dùng sức mình cống hiến cho công lý nên đã xin được gia nhập vào Lực Lượng Chiến Quân, một bộ phận quân sự trực thuộc quyền kiểm soát của tổ chức. Con số nhân lực nhanh chóng tăng lên sau nhiều năm, cho đến nay đã đạt mốc 1 tỷ người đang làm việc hiện tại.
Cùng với nguồn nhân sự dồi dào, tổ chức này đã nhanh chóng mở rộng phạm vi lãnh thổ, tạo ra sức ảnh hưởng to lớn đến tất cả mọi người. Thậm chí một vài quốc gia có vua đứng đầu cùng với quân đội của riêng mình vẫn phải chịu lép vế mà hợp tác với tổ chức, cho phép họ xây dựng căn cứ và hoạt động trên chính vùng đất của mình. Giống như cái cách các nước có tổng thống và chủ quyền riêng nhưng vẫn gia nhập vào Liên Hiệp Quốc để tạo ra tiếng nói chung giải quyết mọi vấn đề xung đột xảy ra.
Tuy nhiên ở đây có đôi chút khác biệt bởi Chính Quyền Công Lý thế giới mới là kẻ nắm mọi quyền hành và đưa ra luật pháp bắt buộc mọi người phải tuân theo, bất cứ ai phạm pháp hay kháng lại đều bị xử theo luật định. Chúng không hề kiêng nể hay dè chừng ai cả bởi kẻ mạnh nhất hiện tại chính là chúng. Nhưng cái gì cũng có mặt tối của nó, bởi quyền lực thì đi đôi với tham vọng, tham vọng sẽ tạo ra tội ác, nó lại càng không thể bị đụng đến khi núp bóng dưới hai chữ chính nghĩa…
Quay trở lại với hòn đảo này, cả hai người bọn họ sau khi neo tàu lại cẩn thận thì tiến vào bên trong thị trấn, với số vàng mà lũ ác tặc cất giữ trong kho, họ quyết định sẽ mua lương thực dự trữ và vài vật dụng cần thiết, Krish cũng gợi ý sắm thêm cho Livian những bộ đồ đẹp bởi mấy ngày nay cô chỉ toàn mang lại đồ của bọn ác tặc, nó vừa dơ vừa hôi lại bốc mùi khó chịu.
Mua sắm cả buổi sáng, cả hai mệt rã rời nên quyết định ghé vào quán ăn ven đường để nghỉ chân. Chưa kịp bước vô trong thì họ tình cờ chứng kiến cảnh tượng không mấy hay ho đang xảy ra giữa đường. Một gã con trai tóc vàng mang trên mình chiếc áo sơ mi trắng quần tây xanh, trên lưng khoác thêm cái áo trắng với những ngôi sao vàng trên vai áo và dòng chữ màu đen nằm ngay giữa lưng: Chính Nghĩa Tuyệt Đối.
Hắn còn đội cái mũ với hai chữ Công Lý to đùng. Trông bộ đồ khá là đẹp mắt bởi đó là trang phục chính thức của Lực Lượng Hải Quân, và chỉ những kẻ có chức vụ cao mới được ban thêm cái áo choàng kia. Điều đó đủ để nhận ra gã con trai này không hề tầm thường một chút nào. Tuy nhiên việc mà hắn đang làm lại khiến người khác phẫn nộ. Ngay giữa ban ngày ban mặt mà hắn cùng với hai tên lính khác lại ngang nhiên chặn đường một cô gái dân lành tròn thị trấn để dở trò chọc ghẹo, chúng vây quanh không cho cô có đường thoát thân, tên tóc vàng liên tục sấn tới, dang tay ôm lấy cơ thể cô, cố gắng để hôn hít lên khắp khuôn mặt hiền từ kia.
Cô gái rơi vào tình cảnh khó xử nhưng không dám vùng vẫy mạnh mẽ bởi cô biết thân phận kẻ đó là ai, nếu đụng đến hắn e là mạng sống của cô không được bảo toàn, cả những người dân xung quanh cũng vậy họ chứng kiến ngay trước mắt, mặt mày lộ rõ vẻ tức giận, đôi tay nắm chắc, răng nghiến chặt nhưng chỉ có thể bất lực đứng nhìn. Với Krish thì không, hành động gây ngứa mắt đó khiến cậu chỉ muốn lao lên đập cho hắn ta một trận, Livian biết ý định đó nên vội vàng ngăn cản…
– Anh tính làm gì vậy hả?
– Còn làm gì nữa, em không thấy hắn đang bắt nạt con gái nhà lành sao? Để anh dạy cho hắn một bài học…
– Khoan đã, hắn là người của Chiến Quân đó, gây sự với chúng không hay đâu.
– Chiến Quân hay gì anh cũng mặc kệ, là kẻ đại diện cho công lý mà dám vi phạm lại chính luật pháp mình đặt ra thì đáng bị trừng trị.
Trong khi cả hai vẫn còn đang nói chuyện thì bất ngờ có một bóng đen lướt nhẹ qua chỗ của đám chiến quân, mọi người vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy cái đầu của tên tóc vàng rơi bịch xuống đất. Cô gái hoảng sợ hét lớn lên, hai tên lính còn lại cũng tái xanh mặt mũi, co chân bỏ chạy thục mạng.
Mọi sự chú ý bây giờ đổ dồn về kẻ vừa mới xuất hiện ở cạnh đó. Hắn chính là hung thủ giết chết kẻ quấy rối với thanh kiếm đang còn nhỏ máu tươi cầm trên tay. Điều đáng nói là kẻ lạ mặt ấy không phải đàn ông. Hắn là một cô gái với mái tóc trắng dài đến ngang lưng, đôi mắt cũng ánh mắt tròng trắng rạng ngời mặc trên mình bộ Bạch Y của những kiếm sĩ hay Samurai Nhật Bản thời xưa thường hay mang với bộ đồ vải trắng bên trong, bên ngoài hay khoác chiếc áo dài tay rộng thùng thình, phần thân áo không có nút gài mà xếp chéo chồng lên nhau, quanh eo có một dây đai bản rộng để cột cố định áo lại không cho nó bị bung ra.
Phía dưới chỉ có tà áo cùng với một đường khe hở duy nhất. Tuy nhiên trang phục mà cô gái này mang có một chút cách tân với việc để cổ áo xẻ rộng đến nỗi hở cả khe ngực sâu hun hút không thấy đáy. Cô không mang áo yếm hay áo thun mỏng bên trong mà chọn cách dùng khăn vải trắng quấn quanh ngực vài vòng để cố định chúng một cách chắc chắn, tránh gây nhiều sự ảnh hưởng khi hành động.
Tuy nhiên dù cố ép chặt vẫn không thể che đậy độ to lớn của cặp ngực tròn lủng lẳng kia. Bên dưới thay vì mang quần vải dài đến gót chân thì lại chọn quần thun ôm bó sát bờ mông gợi cảm, để lộ cặp chân dài với phần đùi trắng thon thả. Đáng chú ý hơn là phía sau lưng cô mang theo một cái kệ sắt đựng đến 5 thanh kiếm, với một kiếm sĩ thông thường họ chỉ đem theo từ 1 đến 2 thanh kiếm, cùng lắm là 3 thanh kiếm mà thôi. Nhiêu đây là quá nhiều cho việc chỉ có hai tay để sử dụng. Mỗi thanh kiếm của cô lại có một màu sắc riêng biệt gồm hồng – xanh dương – xám bạc – đen – trắng đục. Vỏ kiếm gồm nhiều hoa văn chi tiết sặc sỡ khác hẳn cái màu trắng chủ đạo tinh khiết xuyên suốt cơ thể cô.
Krish cảm thấy vô cùng ấn tượng bởi sự xuất hiện của người con gái này, cậu càng mê mẩn hơn bởi gương mặt vô cùng xinh đẹp sắc sảo nhưng lại lạnh lùng băng giá đến tái tê cả người khi nhìn thấy. Krish thậm chí đã rùng mình đến nổi cả da gà khi bắt gặp ánh mắt mà chỉ những kẻ sát nhân mới sở hữu được. Điều đó cũng chẳng có gì lạ khi cô gái này ra tay giết người một cách cực kỳ nhanh gọn và dứt khoát mà không có lấy sự nhân từ nào, cô còn không thèm nhìn lại nạn nhân mà mình đã ra tay, cứ thế dùng khăn trắng lau sạch kiếm rồi tra vào vỏ xong quay lưng bỏ đi một mạch.
– Hay là em mua vài món ăn rồi quay lại chiến cơ đợi anh đi nhé!
– Hả? Anh định làm gì nữa sao?
– Anh sẽ chiêu mộ cô gái ấy trở thành đồng đội của mình, một người tuyệt vời như vậy không thể nào bỏ lỡ được.
– Haiz… Thiệt tình…
Livian thở dài nhìn theo Krish khi cậu ấy chạy lại gần nữ nhân kia. Vừa bắt kịp bước chân của cô, cậu đã nhanh chóng mở lời…
– Xin chào, tôi là Ranger GR Krish, rất vui được làm quen với cậu…
Cô gái liếc mắt nhìn qua kẻ đang cố nói chuyện với mình, chưa tới 1 giây cô đã đưa mắt về lại như trước.
– Chúng ta quen nhau sao?
– À không quen. Chỉ là tôi vừa mới chứng kiến việc cô đã làm. Nó rất tuyệt vời. Tôi cũng định dạy cho hắn một bài học mà ai ngờ cậu đã ra tay trước mất tiêu.
– Thì sao?
– À thì…
Cách trả lời vô cùng ngắn gọn của cô gái khiến cho câu chuyện của Krish rơi vào bế tắc, cậu thầm nghĩ trước rằng cô ấy sẽ nói chuyện y hệt tính cách đã thể hiện nhưng không ngờ nó lại cụt ngủn như vậy.
– Phải rồi, cậu tên là gì vậy có thể cho tôi biết được không?
– Xin lỗi, cậu không cần biết làm gì, đừng cản đường tôi.
– Này này, như vậy là hơi bất lịch sự rồi đó.
– Hừm… Julia Violet, đó là tên của tôi, giờ thì cậu để yên cho tôi được rồi chứ!
– Tên đẹp đấy, mà tôi không cố ý làm phiền cậu đâu. Chỉ là… muốn mời cậu trở thành đồng đội của mình.
– Tôi không có hứng thú.
– Thế thì tiếc thật, tôi thấy kiếm pháp của cậu đỉnh lắm, có một người đồng đội của cậu thì tuyệt vời biết mấy.
– Tôi không muốn làm đồng đội với bất kỳ ai cả, những kẻ yếu đuối chỉ là vật cản chân.
– Yếu đuối sao? Thế thì tôi cũng nói thẳng, kiếm pháp củ cậu thật ra vẫn còn chậm lắm.
– Chậm???
Bị người khác chê như vậy đối với một kiếm sĩ là sự sỉ nhục to lớn. Violet không nói không rằng đưa tay rút kiếm chém thẳng vào cổ của Krish. Đường kiếm vừa nhanh vừa mạnh lại dứt khoát nhưng vẫn bị chặn lại một cách đột ngột bởi hai ngón tay của Krish, cậu không quên bao bọc chúng bằng hỏa khí để gia tăng sức phòng ngự nếu không muốn cả ngón tay lẫn cái đầu đều bị cắt phăng đi. Violet vô cùng ngạc nhiên trước những gì mà tận mắt mình vừa chứng kiến, sắc mặt cô có chút thay đổi so với lúc nãy.
– Thanh kiếm mà tôi đang cầm chính là thanh Tuyệt Sắc Đào Hoa Kiếm, nó đứng thứ 5 trong top 10 món Vũ Khí Tuyệt Sắc. Hơn nữa nó còn là đấu khí tự nhiên được chế tạo bởi thân của cây hoa đào ngàn năm tuổi. Người ta thường ca ngợi thanh kiếm này là món vũ khí sắc bén nhất trên thế giới. Và đây cũng là lần đầu tiên có người chặn lại được đường kiếm của nó như thế này.
– Vậy nhiêu đây đã đủ chứng minh kiếm pháp của cậu yếu hơn tôi chưa? Tôi có thể chặn lại nó bởi vì cậu không thể sử dụng toàn bộ sức mạnh của thanh kiếm này. Tốc độ ra đòn cũng vẫn còn chậm lắm.
– Chê bai đủ chưa? Đừng nghĩ mình chặn được nó sẽ thay đổi ý định của tôi. Câu trả lời vẫn là không!
– Thôi được rồi tôi cũng không muốn ép cậu, tôi chỉ hỏi cậu một câu cuối thôi. Tại sao cậu lại quyết định lấy mạng của kẻ lúc nãy, chẳng phải hắn ta không đáng tội chết sao?
– Ai trên thế giới này cũng có hai phần tồn tại trong tâm hồn của mình, hắn ta đã bị phần Con lấn át hết nhân tính, sẵn sàng làm điều xằng bậy nhờ cậy quyền cậy thế. Nhưng phần Con ấy sẽ không bao giờ thỏa mãn với những gì đã làm được, nó sẽ đòi hỏi nhiều hơn nữa để gia tăng khoái cảm của thú tính. Cậu đâu biết trong quá khứ hắn đã làm những gì và tương lai sẽ làm những gì, có thể là Bắt nhốt – Cưỡng bức – Bạo dâm – Giết chóc. Mức độ hành vi của hắn sẽ càng trở nên vô nhân đạo hơn nếu không có ai ra tay ngăn cản phần Con của hắn lớn mạnh. Vậy nên cái chết chính là lựa chọn tốt nhất dành cho những kẻ không thể kiểm soát phần Con trong cơ thể mình.
– Trả lời hay lắm, vậy mới xứng đáng là đồng đội của tôi chứ.
– Đã nói là tôi sẽ không…
Đoàng… đoàng… đoàng… Violet chưa kịp nói hết câu thì bất ngờ từ xa vang lên tiếng súng nổ, một đám binh lính đang ùn ùn kéo tới, đi trước là tên chỉ huy, theo sau là những kẻ được trang bị súng ống, cuối cùng là dàn lính cầm đao vác kiếm.
– Lại gặp phiền phức rồi.
Violet nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu trong khi Krish lại chẳng lo lắng gì nhiều. Cậu là kẻ vô lo vô nghĩ, việc gì tới cứ để nó tới, cậu chỉ việc đối đầu và giải quyết là xong.
– Lũ ác tặc kia, mau giơ tay đầu hàng nếu không đừng trách bọn ta không nhân từ. Quân đội của ta đã bao vây cả hòn đảo này rồi, các ngươi có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi đâu.
– Ác Tặc? Các ngươi nhầm rồi, bọn ta không phải những kẻ chuyên làm việc xấu đó đâu (Krish)
– Còn dám chối, các ngươi chính là những kẻ đã ra tay giết chết thiếu gia, con trai yêu quý của ngài Thiếu Tá Gasha, ngài ấy đã ra lệnh bọn ta bắt giữ các ngươi để trừng trị theo pháp luật.
– Hắn ta làm chuyện trái với luân thường đạo lý, chết là đáng (Violet)
– Còn dám ngông cuồng, người đâu mau bắt lấy chúng.
Bọn lính phía sau lao đến, lợi dụng số đông để chèn ép hai kẻ yếu thế. Nhưng thực chất hai kẻ kia mới là những con quái vật không ngại giẫm nát lũ kiến loi nhoi.
– Được rồi, muốn chiến thì chiến.
Krish lao lên trước, cậu tung chiêu “Hỏa Quyền Loạn Vũ” đánh gục bọn lính lác. Tên chỉ huy thấy tình hình không ổn liền ra lệnh nổ súng. Tiếng đạn vang lên inh ỏi điếc cả tai, hàng trăm viên đạn lao tới như cơn mưa đang trút xuống. Violet xoay tròn kiếm như một chiếc khiên đánh bay các viên đạn. Cô biết chúng không phải loại đạn bình thường nên lên tiếng nhắc nhở Krish.
– Cẩn thận đấy, bọn Chiến Quân luôn xài súng đấu khí nhân tạo.
– Tôi biết rồi, cảm ơn đã nhắc nhở…
Krish được cô gái quan tâm liền mỉm cười thật tươi, cậu không quên chuyện cần phải làm trước mắt là giải quyết cho xong bọn lính này. Cậu sử dụng ” Hỏa Tốc ” vừa né đạn vừa lao ào ào tới, nhắm thẳng vào tên chỉ huy mà tung ra một cú ” Hỏa Quyền” khiến hắn bị văng lui sau, đẩy ngã thêm vài kẻ đang đứng đó. Chúng luống cuống đỡ chỉ huy của mình dậy mà không để ý đến Krish đang lao vào giữa vòng vây.
Cậu tung chiêu “Hỏa Pháp Tả Xung Hữu Đột”, chiêu thức sử dụng liên tục quyền pháp và cước pháp để đánh bay những kẻ ngáng đường, phá tan cuộc tấn công của Chiến Quân. Bọn chiến quân quá sợ hãi vội vã bỏ của chạy lấy người, cả tên chỉ huy cũng không còn dám ở lại điều binh khiển tướng nữa. Trên nền đất lúc này chỉ còn lại những kẻ nằm lăn lê khắp nơi sau khi ăn một trận đòn no nê…
Những người dân ở thị trấn từ nãy đến giờ đã chứng kiến hết mọi chuyện, sau khi đợi bọn chúng bỏ đi liền cùng nhau tụ họp lại sau lưng Krish và Violet.
– Mọi người có chuyện gì vậy?
Họ không nói năng gì chỉ đồng loạt quỳ xuống đất dập đầu.
– Ể? Sao mọi người lại làm vậy?
– Hai vị anh hùng, chúng tôi cầu xin sự giúp đỡ từ hai vị, làm ơn hãy đánh đuổi bọn chiến quân khỏi đây.
– Có gì từ từ nói, mọi người đứng lên trước đi, làm như vậy cháu ngại lắm…
– Không, chúng tôi sẽ quỳ đến khi nào ngài chấp nhận mới thôi.
– Được rồi, được rồi, mọi người đứng lên trước đã…
Lúc này họ mới đứng hết dậy, một ông già đứng đầu đám đông bước lại gần Krish, từ tốn kể về những điều đau khổ mà họ đã phải trải qua trong suốt nhiều năm liền từ khi lão thiếu tá tiếp nhận việc quản lý nơi này. Ban đầu họ đã phải cùng nhau tích góp bỏ ra một số tiền lớn để đóng thuế chỉ hy vọng cuộc sống sẽ an toàn hơn khi được bảo hộ dưới quyền lực của Chiến Quân, nhưng nào ngờ lại gặp phải lão thiếu tá vô cùng độc ác và tham lam, hắn vơ vét hết tài nguyên nơi đây để làm giàu cho túi tiền của mình, lại còn ra tay giết chết bất cứ kẻ nào dám chống cự.
Mọi người nhiều lần muốn cùng nhau đứng lên chống lại lão ta nhưng không thể bởi dưới lão còn có 2 tên trung sĩ sức mạnh khi thường và đám binh lính đông đúc được trang bị vũ khí chiến đấu cao cấp. Thế nên dù cay đắng cực khổ họ vẫn phải âm thầm chịu đựng và cầu mong một ngày nào đó có ai đủ sức mạnh đứng ra lãnh đạo họ khởi nghĩa chống lại cái ác, đem đến sự tự do và hòa bình. Nghe đến đó thì Krish đã hiểu mọi chuyện, hóa ra đây là lý do cho việc mọi người không ai dám cứu cô gái kia bởi gã lúc nãy là con trai lão thiếu tá, nếu đụng vào nó chắc chắn cả cái thị trấn này sẽ lãnh đủ.
– Mọi người đừng lo lắng nữa, bọn cháu chắc chắn sẽ đuổi hết chúng ra khỏi nơi này, trả lại sự bình yên cho mọi người…
– Chỉ hai vị liệu có đủ không? Nếu cần bọn tôi sẽ giúp hết sức mình…
– Không cần đâu ạ, mọi người không biết chiến đấu, lại chẳng có vũ khí phòng bị, đi đến đó chỉ là hy sinh vô ích.
– Nhưng chúng rất đông và mạnh, bọn tôi cũng không muốn hai vị gặp phải chuyện chẳng lành chỉ vị những kẻ xa lạ như bọn tôi.
– Mọi người đừng nói vậy, chúng cháu giúp đỡ mọi người không vì bất cứ điều gì hết, chỉ là thấy việc này nên làm thôi. Hơn nữa bọn cháu rất mạnh, mọi người cũng đã chứng kiến rồi đó, chắc chắn bọn cháu sẽ chiến thắng, phải không Violet?
– Gì chứ? Nãy giờ là cậu đồng ý chứ tôi không hề nói gì cả. Muốn thì tự làm một mình đi, tôi ghét nhất là chuyện phiền phức…
– Đừng nói vậy chứ, chẳng phải lúc nãy cậu giảng giải đạo lý hay ho lắm mà, giờ nhìn thấy người khác gặp nạn lại ngoảnh mặt làm ngơ. Hơn nữa tất cả chuyện này là do cậu giết chết con trai lão ta còn gì, nếu cậu cứ vậy bỏ đi e là lão ấy sẽ trút cơn thịnh nộ lên toàn bộ người dân nơi đây mất.
Violet chẳng nói thêm lời nào, cô cứ thế lạnh lùng quay lưng bỏ đi.
– Này, cậu cứ thế bỏ mặc tất cả thật sao hả?
– Hừ… ai nói là tớ bỏ đi chứ? Tớ đang tìm lão thiếu tá để tính sổ đây. Nếu muốn đi cùng thì nhanh chân lên.
– Phải vậy chứ, tớ không nhìn lầm mà. Mọi người hãy chờ tin tốt từ chúng cháu nhé.
Krish chạy theo Violet, cả hai tiến thẳng đến căn cứ Chiến Quân đang ở phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro