Phần 13
2024-08-05 22:31:59
Tôi đến cửa nhà, ngó sang bên nhà chị, chả thấy chị đứng ở đâu cả, tôi giật minh, cảm giác lo sợ hụt hẫng tràn vào trong tôi. Tôi cầm điện thoại lên, tính gọi cho chị, thì thấy báo có tin nhắn, tôi mở ra xem, đọc xong, trong lòng tôi tràn lên 1 nỗi buồn vô hạn: “ Em cứ ở lại chơi với bạn đi, chị không sao, chị lên nhà ông bà ngủ ”.
Không thể nào, chị sao lại không đợi tôi về mà lại đến nhà ông bà chứ, tôi choàng tỉnh, tôi phải gọi cho chị, kêu chị về mới được, bấm số chị, nhưng mà tiếng bên đầu dây, không phải là tiếng chị mà là : “Thuê bao qua khách vừa goi ….” Tôi lo lắng, tôi sợ hãi, tại sao, tại sao chị lại tắt máy, không phải chị đến nhà ông bà sao, tắt máy làm gì chứ, hay là chị bị làm sao rồi, không thể nào, không thể nào đâu, chắc là chị đến nhà ông bà rồi điện thoại hết pin, chút nữa chị sẽ bật điện thoại thôi, tôi phải nhắn tin cho chị, để khi nào chị mở điện thoại, chị sẽ biết là tôi đang chờ chị về : “Em đang đợi để đưa chìa khóa cho chị, chị về nhanh nhé, không là em ngủ ngoài cổng nhà chị đó”.
Tôi dắt xe vào nhà, chào qua bố mẹ rồi lên tầng, lòng ngóng chờ điện thoại của chị, mãi mà không có, tôi buồn và chán nản, tưởng trừng như đã sắp xếp xong hết cả, ai ngờ lại hóa ra thế này.
Tôi đang ngồi đó, trong căn phòng của chị, tôi lặng lẽ chờ chị, chờ chị gọi điện thoại lại, nhưng rồi 9h30. 10h, 10h30 mỗi khoảng khắc qua đi như vô vọng, chị đã không về đêm nay, tôi đã gọi rất nhiều cuộc, nhưng đều là tắt máy, lòng tôi buồn vô hạn, rất nhiều cảm giác trong tôi, xunh quanh tôi giờ chỉ toàn là bóng tôi, tiếng nhạc vẫn cất lên, nhưng tôi như ù tai, tôi chả nghe được gì hết, tai tôi giờ chỉ chờ nghe tiếng điện thoại của chị thôi. Tôi nhắm mắt, sống mũi cay cay, tôi không muốn tin, tôi không muốn tin rằng tối nay chị đã không về, tôi thật sự gần như thật vọng, nhiều lần tôi muốn phi xe lên nhà ông bà gặp chị, nhưng mà gặp chị rồi tôi sẽ nói gì, nói là chị về nhà ngay, em tổ chức sinh nhật cho chị ah, nghe như kiểu là thằng dở hơi vậy, còn gì là bất ngờ nữa, còn gì là ý nghĩa nữa chứ, rồi ông bà nhìn thấy tôi, ông bà sẽ nói gì, sẽ nghĩ gì về tôi và chị.
Tôi không thể đi đến đó được, gần như tuyệt vọng, hít 1 hơi thật sâu, tự nhiên điện thoại có 1 tiếng chuông tin nhắn. Tôi vui như bắt được vàng, là chị sao, là của chị sao, mặt mày vui vẻ, tôi mở điện thoại ra, ấn mở tin nhắn :
“Thuê bao số xxxxx gửi đến bạn 1 bài hát rất hay, soạn tin xx xxx gửi đến số xxxx để biết người đó là ai và tặng bạn bài gì!”.
Tôi tức nố óc, tý thì ném cái điện thoại, mẹ kiếp cái bọn QC chó mà này, khôn nạn thật, tôi ném chiếc điện thoại lên giường, nhìn đồng hồ, đã hơn 11h rồi, muộn mất rồi, chị đã không về rồi, tôi thực sự suy sụp, tôi cố chân an mình, hít 1 hơi thật sâu, tôi đứng lên, cầm cái bật lửa đi châm hết các ngọn nến, ánh sang vàng nhè nhẹ chiếu rọi căn phòng, tiếng nên kêu tý tách, 1 loáng sau, căn phòng tràn ngập ánh nền vàng, trên cái bàn nhỏ tôi bê vào có cái nến, và cái banh kem có hàng chữ nhỏ :
– Chúc mừng Sn chị của em – Thu Thủy và cặp nến số 20 đang cháy nhè nhẹ, soi rọi sung quang. Khắp dưới đất là la liệt bóng, rất nhiều bóng mà chiều nay tôi thổi, phồng mồm trợn mắt muốn đứt cả hơi, vẽ đủ mặt người, trên trần nhà thì toàn là bóng bay, trên tường là cái băng rôn khá to, viết bằng nét chữ đỏ : Happy Birthday.
Đó chính là kỳ công cả buổi ngày hôm nay của tôi đó, chưa kể hộp quà trong túi nữa, tôi nhìn lại mọi thứ, lặng lẽ mỉm cười, hôm nay, thế là hết, mọi thứ là công cốc, ra sông ra biển hết, gần 1h nữa qua 12h, tôi sẽ dọn dẹp lại tất cả, sẽ chả còn gì cho ngày mai khi chị trở về nữa. Tôi thở dài, ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại để ngăn nước mắt muốn rơi, sống mũi cay xè, tôi hết hy vọng rồi, tối này tôi sẽ không thể tổ chức sinh nhật cho chị như ý muốn, tất cả đều là vô ích, tất cả đều là ra sông ra biển, tôi không muốn tin cũng phải tin.
Tít tít, tôi cầm điện thoại lên đọc, 1 dòng tin nhắn nhỏ :
“Thằng kia, có ra đưa chìa khóa cho chị vào nhà không, chị đang đứng ở cổng nhà này.”
Cầm DT lên, tôi như lặng cả ng, là tin nhắn của chị sao, rồi dường như chưa giám tin, tôi xem lại số, đúng là số của chị rồi, tôi chạy nhẹ ra ngoài phòng khách, tôi sững người, bóng chị đang lấp ló ngoài cổng, cái bóng dáng thân thương ấy, làm sao mà tôi nhầm lẫn được, tôi đã tuyệt vọng, niềm vui trở lại như quá bất ngờ, nhất thời hơi đình trệ hoạt động, rồi chợt như tỉnh ra, đầu tôi tràn ngập niềm vui bất ngờ, nt lại :
“Chờ em 1p, em ra liền ”
Thật là may vì hồi nãy đã chuẩn bị xong hết, coi như là 1 chút đền bù, tôi chạy nhanh qua khu bếp, rồi lách về nhà mình, trước khi ra ngoài không quên vào nhà tắm, chỉnh lại 1 chút cho chuẩn, rồi nhẹ nhẹ mở cổng đi ra. Chị vẫn đừng đó, chị đang chờ tôi, tôi tủm tỉm cười, tôi đến bên chị, trong anh đèn đường mờ ảo, tôi như thấy nét mặt chị thoáng buồn và mệt mỏi, không có nét gì tươi vui ngày thường, chị tựa người vào yên xe, có lẽ chị đã mệt thật, hơn 11h đêm rồi còn gì, giờ này mà vẫn còn lang thang , tôi đến bên chị, tôi nói :
– Em xin lỗi, em đã không có mặt ở nhà để đưa chìa khóa cho chị, làm chị chờ lâu .
Khuôn mặt mệt mỏi lắc đầu :
– Không sao, dù sao cũng chỉ là 1 chùm chìa khóa thôi mà, đưa trước hay sau cũng được, thôi em mở cửa ra hộ chị, dắt cái xe vào, chị cảm thấy hơi mệt rồi.
Tôi lặng thinh, tôi muốn cho chị 1 bất ngờ, nên cũng chả nói gì, khẽ mở cửa, rồi dắt xe vào, chị vẫn mặc nguyên xi bộ đồ lúc trưa tôi gặp trên cơ quan, vẫn cái áo sơ mi đen và cái váy Zip, dáng chị mệt mỏi bước theo sau tôi, khẽ quay lại, đẩy cái cổng rồi khóa lại.
Tôi mở cửa chính, đẩy xe vào, tiếng nhạc nhẹ nhẹ từ phòng ngủ truyền ra, chị hơi ngạc nhiên, chỉ hỏi :
– Sao lại có tiếng nhạc, em vô nghịch máy tính mà không tắt ah .
Tôi nheo mắt cười :
– Ồ chắc là em quên, chị vào tắt dùm em cái.
Chị lắc đầu, chậm chậm tiến vào trong, tôi gọi theo :
– Từ từ, đợi em chút.
Chị quay người lại, nhìn tôi khó hiểu, tôi bước nhanh đến bên cạnh chị, tôi ôm vòng eo bé nhỏ, tôi thầm thì vào tai chị :
– Em muốn cho chị xem 1 bất ngờ.
Tôi khẽ đẩy cánh của phòng ra, ánh nến vàng hắt ra soi rõ bóng dáng 2 ng, chị đứng im, như chết lặng đi, ngơ ngắc nhìn mọi thứ xung quanh, cứ thế, tôi ôm chị từ đằng sau, chị vẫn đứng im như không tin vào mắt mình, tiếng tôi thì thào bên tai chị, hòa cũng tiếng nhạc :
– Chúc mừng Sinh nhật , happy birthday to you.
Rồi tôi khẽ ngân nga bài Happy birthday bằng cái giọng tiếng anh của một thằng một câu hoàn chỉnh bằng tiếng anh cũng không nói được.
Đôi vai chị run lên, rồi như xúc động quá, chị xoay người lại, ôm chặt lấy tôi, áp sát cả người chị vào tôi, cả người chị run lên, cặp vú mềm mại cọ vào ngực tôi, tôi ôm lấy chị, được 1 lát sau, chị mới nói nhỏ :
– Tất cả , tất cả đều là em làm sao.
“Hỏi thừa, quá thừa, không tôi làm thi ai vào đây làm nữa” Tôi bảo :
– Vâng, thì em làm mà, làm để chúc mừng sinh nhật chị đó, chị vui không.
Chị khẽ gật đầu, nói nhỏ :
– Chị rất cảm động, thực sự rất cảm động, cảm ơn em, thật sự cám ơn em rất nhiều.
Rồi chị như ôm chặt tôi thêm. Tôi đẩy chị ra, nâng khuôn mặt bé nhỏ, đôi mắt long lanh đã ngấn lệ từ lúc nào, đang nhìn tôi âu yếm, tôi vuốt ve bờ má, lau đi những giọt nước mắt của chị, tôi nói nhỏ :
– Không cần cảm ơn nhiều, cho em hôn 1 cái là được rồi .
Chị mỉm cười, quay mặt đi, rồi đôi mắt long lanh khẽ nhắm lại, đôi môi run rẩy chờ đợi, tôi khẽ xoay khuôn mặt thân thương đó, ngắm kỹ lại 1 hồi để khắc sâu vào trong trí nhớ, rồi áp lên đôi môi đó 1 nụ hôn cháy bỏng, lưỡi tôi tham lam dò tìm đầu lưỡi chị, chị cũng đáp ứng tôi, nhẹ nhàng cuốn lấy, 1 cảm giác dịu ngọt lan tỏa khắp bờ môi, đầu lưỡi nhẹ nhàng ẩm ướt đang cuốn lấy lưỡi tôi thật chặt, cứ thế, như hòa vào nhau vậy.
– Nào, chị ngồi xuống đây, hôm nay chị là nhân vật chính đó. – Tôi kéo chị ngồi xuống, còn mình ngồi vào cái ghế đối diện.
Chị vẫn ngơ ngác nhìn xung quanh rồi chị cười rất tươi, khuôn mặt mệt mỏi dường như đã biến mất, chị nhìn tôi nói:
– Thật là đẹp và lãng mạn đó, nhưng mà sao em biết được hôm nay là sinh nhật chị vậy.
Tôi nheo nheo mắt, tôi đang ngắm kỹ khuôn mặt tươi cười rạng rỡ kia, tôi đáp :
– Chả có chuyện gì mà em muốn biết lại không biết được cả, hi hi.
Chi nhìn tôi, nụ cười vẫn còn đang trên môi :
– Chỉ được cái ba hoa. Ơ nhưng mà …. – chị nheo nheo mắt nhìn cái bánh sinh nhật, trên đó có cặp ngọn nến số 20 đang cháy – em viết sai tuổi của chị rồi, đây là sinh nhật thứ ….
Tôi cắt lời luôn :
– Sinh nhật thứ bao nhiêu em không cần biết, em làm tiệc sinh nhật này là mừng chị tròn 20 tuổi, nhìn chị như vậy, ai dám nói chị không phải 20 tuổi nào .
Chị hơi cười nói :
– Lại học được cái kiểu nịnh hót ở đâu thế, nhưng mà làm sinh nhật như thế là không đúng.
– Có gì mà không đúng, với em thì chị chỉ 20 tuổi thôi, 21 là nhìn già hơn rồi, em nói thật đó, không nói sai đâu ah nha, với em như thế là có ý nghĩa rồi, em cũng chả quan tâm về đúng hay sai, nếu mà chị cứ nghĩ linh tinh, thì coi như là trở về quá khứ năm chị 20 tuổi đi là xong rồi.
Chị cười tươi lắm, lộ ra hàng răng trắng, chị cúi đầu xuống mà cười :
– Em học ở đâu cái kiểu tán tỉnh đó thể hả, mồm mép khá lắm .
Nhìn đồng hồ đã hơn 11h30, tôi xua xua tay, tôi bảo :
– Thôi không nói nữa, chị ước đi rồi thổi nến đi, mau mau kẻo nến cháy hết đó, nãy giờ cháy lâu rồi.
Chị gật gật đầu, mắt nhắm lim dim, tay để trước ngực, mồm lẩm bẩm cái gì nhỏ lắm, tôi cố nghe lỏm mà không sao nghe được, đọc xong rồi, chị thổi nến phù 1 cái, tôi vỗ tay nhiệt liệt, tôi ló nhó cái đầu về phía chị, tôi cười đểu 1 cái bảo :
– Chị ước điều gì vậy, có thể cho em biết được không ?
– Còn lâu đi, bí mật không thể nói được – chị nhìn tôi bĩu môi, ánh mắt lấp lánh nụ cười, long lanh quyến rũ.
– Thôi chả cần chị nói em cũng biết là chị cầu nguyện cho em được hạnh phúc rồi, em biết em số đào hoa, số hưởng hay được người khác cấu nguyện giúp mình – tôi ngả người ra đằng sau, giả vờ thở dài.
Chị chồm qua bàn, đập vào vai tôi một cái rồi mắng yêu :
– Còn lâu á, có mà mơ đi, đừng có mà ăn dưa bở nha. Rồi lại thu tay về, che miệng cười khúc khich.
Ánh nến vàng mờ ảo, chị lại mặc chiếc áo đen, nhìn mê hoặc không tả, rất là thần bí và khiêu khích, tôi lắc đầu, vươn lai, lăm lăm cầm cái dao cắt bánh, miệng nói :
– Ước cũng ước xong rồi, nến cũng đã thổi rồi, cắt bánh nào, em đói quá rồi.
– Ấy ấy, từ từ đã – chị giữ tay tôi lại – chưa xong mà, vẫn còn nữa .
– Còn cái gì nữa vậy ? – Tôi hỏi lại.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro