Phần 1
2024-07-04 03:33:00
Cuộc đời sinh viên thật vui cũng thật buồn. Vui vì có bạn bè, có những hoạt động thời trai trẻ. Vui vì tận hưởng cái cảm giác thích thú tự do thoải mái khi không còn gần gia đình nữa. Xen vào đó là cảm giác buồn buồn khi xa người thân, cùng nỗi lo toan cơm áo gạo tiền.
Mới bước vào năm đại học đầu tiên, mới xa nhà thôi nhưng tôi có phần sướng hơn nhiều khi được ở nhà anh họ ở ngoại thành Hà Nội.
Mẹ tôi là con út còn anh là con bác hai hơn tôi 10 tuổi nên trên Hà Nội học sau đó thì ở đây làm và lấy vợ luôn.
Chị dâu tôi là người cùng quê, kém anh tôi 4 tuổi và cũng đi làm được hai năm rồi. Do nhà bác hai có điều kiện hỗ trợ thêm nên khi hai anh chị cưới nhau cũng đủ mua một cái nhà ba tầng phía ngoại ô.
Lên trên này học anh tôi bảo tôi sang ở cùng. Anh chị đi làm suốt ngày nên cũng chẳng có mấy khi ở nhà cả.
Như thường lệ thì sáng chủ nhật tôi giặt quần áo và chăn màn của cả tôi và anh chị rồi phơi phóng nó trên tầng thượng. Anh họ tôi thì thỉnh thoảng ở nhà còn thường là đi chơi với bạn vào sáng sớm chỉ có chị dâu tôi ở nhà mà thôi.
Vừa phơi xong cái chăn thì tiếng chị Nhung “chị dâu” tôi gọi với lên từ tầng hai:
– Trung à! Xuống đi ăn sáng với chị đi, anh Thành đi chơi cà phê cà pháo với tụi bạn của anh ấy rồi.
– Vâng chị đợi em tí. Phơi xong cái màn đã.
Vắt cái màn lên dây phơi rồi tôi phơi thêm mấy bộ đồ lót của cả nhà lên. Để ý kỹ cái áo lót màu đen tuyền với cái quần lót bằng ren mảnh tôi thích lắm. Hồi cấp ba ở nhà thì tôi cũng ăn chơi và cũng thịt khá khá em rồi nên cũng thấy hay hay.
Chị Nhung đi làm thì mặc bộ vest công sở với cái váy quây đến đầu gối, mỗi khi ngồi thì cái bắp chân và cái đùi trắng ngần cũng lộ ra. Chị làm nhóm trưởng của một đại lý bán hàng di động nên ăn nói được lắm…
Nếu nhận xét thì chị dâu tôi là một người khá là có nhan sắc. Đặc biệt là có đôi mắt hút hồn người đối diện vậy.
Chị Nhung cũng không phải thuộc dạng thấp so với người con gái Á Đông thi cao những một mét sáu ba.
Phơi xong đám quần áo thì tôi xuống. Mới nhập học thôi nên thời tiết còn nóng vô cùng. Chị Nhung mặc cái quần soóc bò ngắn cũn để lộ ra cặp đùi trắng hồng còn phía trên thì mặc một cái áo hai dây cùng cái áo lót đen tuyền bên trong.
Sở thích của bà chị dâu này là đồ lót đen. Phơi xong cái màn tôi đi xuống thì chị Nhung đã đợi mà nói:
– Nào đi ăn gà tần, chị biết có chỗ này gà ngon lắm đấy!
– Cũng được! Khao em hả?
– Chuyện, đi nào!
Lấy cái xe rồi tôi nổ máy hai chị em đi, tuy hơn tôi những sáu tuổi nhưng chị khá là trẻ, đi với tôi chỉ như bạn bè mà thôi. Qua cái quán gà tần, chị Nhung xuống xe rồi đi vào cùng với tôi. Quán có mấy người đàn ông uống rượu thấy chị dâu tôi vào thì có vẻ thèm lắm.
Trong lòng thì quả thật tôi cũng thèm chị dâu mình vô cùng. Đặc biệt là cái ngực của chị Nhung thì khỏi phải nói.
Nó không chỉ trắng mà còn tròn nữa. Hai cái bầu vú đầy đặn vô cùng. Hôm nay chị mặc cái áo hai dây lại khiến cái khe vú nó hẹp hơn tạo thành một rãnh sâu.
Ngồi xuống bàn trước tôi chị Nhung gọi hai suất rồi lau bát đũa. Tôi cũng ngồi xuống thì chị quay sang hỏi:
– Uống bia nữa nhé!
– Vâng, cho em một trai.
– Được, thế này mới là đúng trai mười tám chứ. Cứ chiến thoải mái đi em.
Chị Nhung nhoẻn miệng cười càng xinh hơn khiến mấy người đàn ông cũng liếc nhìn chị. Khi đồ ăn đã được mang ra thì tôi nói:
– Chị ăn mặc kinh quá, người ta cứ nhìn chằm chằm kìa!
– Có gì đâu mà kinh, bình thường như bao người khác thôi. Họ nhìn thì mặc kệ họ nhìn, mình có mất đi cân thịt đâu mà lo, tốt đẹp thì mình cứ khoe ra cho họ ngắm đã mắt thôi chứ có làm sao. Kệ họ đi ăn xong rồi đi chơi.
Tôi làm vại bia rồi cùng ăn gà tần với chị. Công nhận cái quán này đồ ăn khá là ngon. Ăn xong thì hai chị em đứng dậy sau đó thì đi mua đồ.
Đúng là đi với đàn bà con gái mệt mỏi thật. Lựa mãi mới được bộ đồ gọi là vừa ý của mình. Chị Nhung còn bắt tôi ngắm đi ngắm lại nữa. Sau khi mua đồ xong thì chị đi chọn cho tôi mấy cái áo phông rồi nói:
– Ăn mặc thế này thì mới tán gái được chứ em!
– Hì! Em không cần tán thì gái cũng theo em đầy còn gì nữa.
– Thôi ông tướng ạ, ông hơi bị tự cao quá đấy nhé.
Tôi cười hề hề nhưng vẫn mặc áo, mua cho tôi hai cái rồi chị em đi chơi sau đó về nhà. Anh Thành thì cũng về rồi, thấy tôi và chị Nhung về thì bảo:
– A Trung! Mày đi với anh có tí việc nhé?
– Việc gì thế hả anh?
– Đi qua xem mấy cây cảnh anh đang định mua, thằng này nó đang kẹt tiền nên bán rẻ lắm!
– Em biết gì về thế cây cảnh đâu mà anh bảo em đi xem.
– Chưa rồi sẽ biết.
Thế là hai anh em lại dắt xe đi. Vừa ra đến cổng thì chị Nhung gọi với theo:
– Tí nữa về ăn cơm đấy nhé, mọi thứ chuẩn bị nấu rồi đấy!
– Được rồi anh về.
Anh Thành nói một câu rồi nhảy lên xe cả hai anh em phóng đi. Anh Thành làm trưởng phòng phát triển phần mềm của một công ty cũng gọi là có tiếng trong thành phố. Hai anh em lòng vòng qua cả một đoạn đường đê dài. Tôi thấy vậy hỏi:
– Sao xa thế anh?
– Xa thì mới có cây đẹp chứ!
Tôi gật gù rồi hỏi tiếp:
– Hai anh chị cưới nhau cũng được gần hai năm rồi sao không tính có con đi. Có thằng cháu gọi em bằng chú cũng vui chứ, thỉnh thoảng cho nó đi chơi!
– Con cái làm gì vội em, hai ba năm nữa là vừa, giờ hãy còn vui chơi thoải mái tí đã. Thế lên trên này đã tán được em nào chưa. Thịt kiểu gì đừng để nó về bắt vạ đấy nhé. Lúc đấy thì anh cũng chẳng đỡ được cho đâu!
– Gớm có gì mà phải sợ! Ở dưới quê em còn thác loạn chán, bắt được em á, còn lâu luôn đi, mà anh đi thế này kiểu gì bà Nhung ở nhà cũng ghen lồng lộn lên đấy!
– Ăn vụng thì phải biết chùi mép chứ. Cứ mà để lộ ra thì có mà toi ngay hiểu không?
Tôi cười rồi hai anh em ngoặt vào khúc cua xuống dưới đê. Dưới đê này thì toàn những ngôi nhà cấp bốn lợp ngói đỏ au. Tôi đoán chắc cũng lâu đời rồi. Rẽ vào một cái nhà có cổng to và khoảng sân khá là rộng với cây cảnh đầy vườn.
Mấy con chó ở đâu xộc đến sủa inh ỏi. Không sợ chó nên tôi dựng xe mà hù tụi nó khiến tụi nó càng sủa to hơn.
Một anh thanh liên trong nhà chạy ra, đoán cũng chỉ hơn tôi hai ba tuổi mà thôi ra quát mấy con chó rồi lùa chúng nó chạy vào sau nhà rồi mở cổng cho chúng tôi mà cười:
– Anh Thành đấy hả? Vào đi anh!
– Ừ! Anh với thằng em họ con bà cô hôm nay qua xem cây đây. Sao có cây gì mà bảo anh qua xem rồi lấy rẻ cho?
– À có mấy cái cây sanh dáng làng đấy mà. Dạo này em chết mấy trận Ngoại hạng Anh nên bí quá đành bán vậy!
– Thế dáng dấp thế nào?
– Dáng ổn, em bí quá, tụi cho vay nó cứ hối mãi. Em có bảo là đưa cây trừ nợ nhưng tụi nó có biết cây cối gì đâu, cứ tiền mặt tụi nó chơi thôi à. Anh xem có thế nào đỡ em cái, vài chục triệu thế này em chết!
– Mẹ! Vài cái cây này mà vài chục á, anh đỡ sao được!
– Thì anh cứ xem đi đã, em đảm bảo anh về sang ngang thôi mấy cây này cũng được trên trăm đấy. Em bí quá nên đành lỗ vốn, lấy mấy cây phôi kia uốn lại vậy chứ em đâu có muốn bán.
Dựng xe ở cái sân gạch tôi với anh Thành đi vào trong cái vườn thì thấy cây khá là to và đẹp. Tôi không biết gì về cây nhưng cũng đoán nếu bán đi chắc chắn lãi. Vừa nhìn ngắm cây thì có một em khá là xinh mang mấy cái kéo cắt cành ra.
Chủ vườn cây bảo:
– Mày vào pha cho anh ấm nước đi Tú!
Anh Thành cũng nhìn chằm chằm vào người con gái rồi cười mà nói:
– Em gái mày xinh phết nhỉ học lớp mấy rồi?
– Mười hai anh ạ, nó xinh nhất cái làng này đấy. Mà anh có vợ rồi ngắm làm gì?
– Ô tao ngắm cho thằng em tao không được à?
Nói xong thì anh Thành quay sang phía tôi hỏi:
– Sao có được không hả Trung?
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro