Chạy trốn

Phần 59

2021-08-17 11:33:00

Phần 59
Ngồi hí hoáy với tờ giấy nháp trên bàn, vẽ bậy vẽ bạ một lúc thì tiếng trống trường thân thuộc lại vang lên rộn rã.

Tùng tùng tùng… 3 hồi trống thân thuộc vang lên, tôi ngồi bàn nhất nên chồm lên đưa cho bà cô là xong, nộp xong miếng giấy thi bấy mực đó, tôi bước lại nhét mấy cuốn tập vào cặp rồi bước cọc cạch ra về, những rương mặt rầu rĩ bước ra khỏi phòng thi nhìn mà phát chán, nhưng cũng đôi ba cái mặt cười hớn ha hớn hở…

– Đậu má vô mánh rồi haha – một giọng cười trong dòng người vang lên…

Tôi cũng chỉ mỉm cười nhẹ rồi bước đi tiếp, đơn giản thì tôi cũng vô mánh rồi… Chen chút theo những dòng người thở hổn hển ra khỏi phòng thi, những tiếng nói tiếng cười cứ vang lên rộn rã. Bước xuống từng bước chân xuống những bật cầu thang lạnh ngắt xuống sân trường, thả mình bước theo những chiếc lá rơi rụng trên nền, một chiếc lá vàng bị giẫm nát bởi một đôi chân xa lạ. Gió vẫn thổi miên theo cái vạc áo của tôi và còn những con nắng vẫn đang nằm đưa mình dưới nền đường đen đúa…

Đã 3 ngày thi mệt nhọc trôi qua, 3 ngày thi đó tôi đã tận dụng hết những tuyệt kỹ học đường của mình đã tích cợp được suốt 10 năm học. Thở phào nhẹ nhỏm sau khi thoát khỏi 3 ngày đó. Lúc này trời cũng đã về đêm, những ánh nắng của mặt trời đã tắt, từng ngọn gió vẫn nhẹ nhàng trong màn đêm u tối. Đứng tựa mình vào cái lan can lạnh ngắt nhìn từng người khách xa lạ bước lên cái cầu thang đó…

– Anh thi rồi chưa – nhỏ nhi hỏi (nhỏ này là em của chị quản lý, quên mất tên rồi)
– Thi rồi…
– Ừm…
– À mà anh đang nghĩ gì dạ…
– Có nghĩ gì đâu – tôi thở dài…
– Ừm…
– Ừ…
– Anh không hỏi em gì sao – con nhỏ chồm qua nhìn sâu vào đôi mắt tôi…
– Hỏi gì…
– Hỏi em thi cử gì đó hông được sao?
– Ừ vậy thi cử sao rồi…
– Dạ cũng đỡ…
– Ừ…

Một tốp khách nước đi vào, gió vẫn rít nhẹ qua từng kẽ lá đang yên nhất…

– À mà anh thi sau rồi…
– Khách vào, anh đi đây…

Bỏ mặc cái bộ mặt hờn dỗi đó sang một bên tôi bước lại thực hành những động tác quen thuộc của tôi. Chạy cọc cạch trên những bánh xe vẫn quay đều đó, về nhà những ngọn đèn quen thuộc đã tắt, chắc nó ngủ rồi còn đâu. Tôi nghĩ thầm rồi dắt chiếc xe vào nhà…

Nắng lên những tia nắng ban mai hắt mình qua ô cửa sổ cũ kỹ cạnh giường, tôi giật mình thức dậy cũng bởi vì cái chuông đồng hồ nó vang lên ầm ỉ kia kìa, tắm rửa sạch sẽ xong rồi tôi cũng bước xuống dưới nhà với cái quần xà lỏn 7 màu thân thuộc. Ngáp dài ngáp ngắn bước từng bậc cầu thang xuống dưới nhà, vừa bước xuống thì đã ầm ỉ cả lên, mà ầm ỉ kiểu này thì chắc là 3 con nhỏ tới quậy nhà tôi chứ đâu. Không sai mà, 4 đứa nó quậy ầm ầm dưới nhà, chạy ròng ra ròng ròng xung quanh nhà, mới sáng sớm mà sung thế không biết. Tôi nghĩ bụng rồi cũng lơ qua chạy xuống bếp cái gì nhét vô bụng chứ đói quá rồi.

– Thằng chồng kia, gặp vợ mà hông chào hã – nhỏ bước nhẹ phía sau nói nhỏ vào tai…
– Thấy vợ vui quá nên chồng hông làm phiền…
– Mới có mấy bữa mà ăn nói gị hả ngon hé – nhỏ bấm cự phịt vào hông tôi…
– A đau…
– Biết đau nữa hã, tưởng da trâu mà…
– Rồi rồi chào vợ – tôi muốn ứ nước mắt ra…
– Ngoan hihi – nhỏ lại cười, sao tôi yêu cái nụ cười này quá không biết…
– Chồng đang làm gí đó – nhỏ áp má vào mặt tôi thở khì khì…
– Đang kiếm cái gì ăn nè chứ có gì đâu…
– Ùa. Mà có chưa…
– Chưa có nữa, chắc ăn mì quá – tôi thở dài…
– Ùa nấu cho vợ yk…
– Tự nấu đi – tôi hôn nhẹ vào má nhỏ…
– Giờ nấu hông – em cắn vào tai tôi…
– Rồi rồi nấu sợ quá rồi…
– Ùa hihi – nhỏ lại cười…
– À mà nhớ hứa với chồng cái gì hông – tôi hỏi…
– Hứa gì ta – nhỏ gãi gãi cái đầu nhìn ngố thật…
– Hông nhớ thiệt hả…
– Vợ quên ùi – nhỏ cười khì…
– Hứa đã rồi quên chasnnnnn – tôi kéo dài…
– Hihi nhớ mà – nhỏ cười…
– Hứa gì nói nghe coi…
– Thì ấy chứ gì…
– Mà ấy là gì chồng quên rồi…
– Ghét chừng nào nhớ đi rồi ấy…

Nhỏ dỗi bước lên trước nhà, dậm chân đùng đùng xuống nền nhà như con nít vậy, phút chốc căn nhà lại im lặng, bưng hai tô mì lên đưa cho nhỏ. Vừa đặt xuống bàn thì quay qua quay lại cả căn nhà vắng hoe chỉ còn riêng mình ên tôi và nhỏ, đâu hết rồi trời =.=’

– Mấy đứa nó đâu hết rồi – tôi hỏi nhỏ…
– Hông biết – cái giọng nghe muốn quánh đít dễ sợ…
– Ăn mì nè…
– Giận nghĩ ăn rồi – nhỏ phùng hai cá má xúng xính lên…
– Làm gì giận – tôi vừa ăn vừa hỏi…
– Tự hiểu yk…
– Rồi chồng nhớ rồi mà – tôi tha thiết cầu xin với cọng mì vẫn còn trong miệng…
– Nhớ thiệt hông…
– Nhớ…
– Ùa đưa đôi đũa đây…
– Nè – tôi chìa ra…

Hai đứa tôi miên mang với tô mì dưới những ngọn gió mát từ cánh quạt trần vẫn quay đều đều trên nóc. Phút chốc hai tô mì đã cạn nước, ăn cũng no rồi, uống cũng no rồi. Bây giờ là phải vào vấn đề chính tôi nghĩ bụng…

Nhỏ bỏ mặt hai tô mì cho tôi rữa rồi chạy tuốt lên phòng, tôi cũng rửa xong xuôi hết rồi cũng mò lên phòng. Bước nhẹ nhàng để cố gắng không tạo ra bất cứ một âm thanh nào dù là nhỏ nhất, Đưa tay nhẹ đặt lên cái chốt cửa vặng cạch cạch. Đéo khóa rồi sao vào đi, tôi quay qua quay lại kiếm chìa khóa để vào, nhưng kiếm hoài lại không thấy, tính tạo bất ngờ nhưng bây giờ lại hố quá. Thở dài thôi đành làm mạnh dày vào phòng mới được…

– Vợ ơi – cốc cốc cốc 3 tiếng gõ cửa vang lên…
– Ngủ ùi – nhỏ nói vọng ra…

Ơ ngủ mà trả lời được hả trời…

– Mỡ cửa chồng vào lấy cái này cái – tôi giả bộ…
– Cái nào?
– Cái ấy ấy đó – tôi cũng chả biết lấy cái gì nên nói đại…
– Ấy ấy là cái nào, nói đi vợ lấy cho…
– Nói vợ cũng hông biết đâu, mở cửa đi chồng vào lấy coi…
– Lỡ chồng vào rồi chết vợ sao – … Cũng hiểu ý thật…
– Chồng lấy đồ thôi chứ có làm gì đâu mà chết…
– Ùa…

Cạch cánh cửa bắt đầu hé hé mở, tôi nhanh như chớp giật mạnh cánh cửa lao vào cấu xé nhỏ, tôi vật nhẹ nhỏ xuống giường, đặt đôi môi khô khốc của mình chạm nhẹ vào đôi môi mềm mại đó, hàng triệu tế bào như vỡ oà khi tôi được chạm vào đôi môi mềm mại của nhỏ, hôn nhẹ vào cái lửa tôi nhẹ nhàng trườn sang bên nhỏ quấn lấy lưỡi nhỏ, cả hai cái quấn chặt vào nhau như hai con rắn.

Luyến tuyết rời khỏi cái đôi môi mịn màng đó cười nhẹ với nhỏ, nhỏ nhìn tôi lắc lắc cái đầu cười khúc khích…

– Chồng vào lấy cái này nè – tôi nói…
– Biết mà – nhỏ cười…
– Chồng à nghe vợ nói nè…

Tôi lúc này vẫn còn nằm trên người nhỏ đưa ánh mắt to mò nhìn sâu vào cặp mắt đó…

– Hở…
– Chồng nghỉ làm ở đó được không…
– Sao nghĩ làm – tôi hỏi…
– Cũng không có gì to tát lắm, tại vì chồng làm ở đó, mình ít khi gặp nhau lắm, những lúc nhớ chồng, muốn bên chồng thì lại không được, nhiều lúc vợ buồn lắm.

Nhỏ nói nhiều lắm, rất nhiều hàng triệu triệu những bí mật của nhỏ được đưa ra khỏi cơ thể nhỏ nhắn, đúng là dường như khoảng thời gian của tôi và nhỏ ở bên nhau rất ít, quá ít để nó có thể giúp cuộc tình tuổi học trò này bền vững được, tôi hôn nhẹ vào môi nhỏ một cái thật lâu và nói…

– Ừm chồng biết, chồng xin lỗi khi không biết đến cảm xúc của vợ, chồng xin lỗi…
– Ùa hông sao đâu…
– Ừ mai chồng xin nghỉ để có thời gian ở bên vợ…
– Ùa…

Và cả hai cơ thể lại quấn vào nhau sau những ngày xa cách, anh yêu em yêu em rất nhiều Mỹ Anh à…

… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://bimdep.vip/chay-tron/

Những nhịp thở đều đều cứ phả vào nhau từng chút một, đôi bàn tay đan xen vào nhau khích chặt lại như một sợi dây vô hình nào đó trói chặt hai tâm hồn non nớt này lại. Tiếng ro ro của chiếc quạt máy cạnh bên giường vẫn vang lên nhịp nhàng và điều đặng, không khí bắt đầu nóng hơn bao giờ hết, những cái ôm đê mê quấn chặt vào nhau, không gian bắt đầu trở nên mụ mị hơn, tôi trườn trên cái cơ thể đẹp đẻ đó của nhỏ, đôi môi khô rát hôn nhè nhẹ lên từng thớ thịt của nhỏ, tôi đưa tay xuống chạm nhẹ vào cái đái quần của nhỏ, cái cái giác âm ẩm bắt đầu quấn chặt lấy từng ngón tay của tôi. Tôi khẽ buông đôi môi của nhỏ ra cười nhẹ một cái…

– Hư quá ha, mới chút mà ướt hết rồi – tôi cười…
– Quánh chết giờ, tại chồng chứ ai mà còn nói nữa – nhỏ đáp lại, cái hơi thở ấm ấm phà lên mặt tôi…
– Để chồng phục vụ cho hé…

Vừa dứt tiếng tôi, đưa đôi môi khô ráp của mình ngậm chặt lấy vú nhỏ, cái cảm giác cọ xát của chiếc lưỡi vào lớp vãi mỏng tanh của em làm tôi thích thú, tôi càng lúc một thô bạo hơn, tôi đưa tay luồn lách vào phía trong quần của nhỏ, tôi đưa 2 ngón tay mình chà sát vào đái quần lót của nhỏ, nhỏ bắt đầu rên nhẹ và đưa tay ôm quấn chặt lấy tôi thở hỗn hển, cái cảm giác khi mình làm cho bạn gái mình sung sướng thì có lẽ ai cũng đều thích cái cảm giác đó cả, tôi cũng chẳng ngoài lệ hay là thứ gì khác, càng nghe được cái âm thanh ưm ưm của tiếng rên của nhỏ thì nó càng làm cái cảm giác dục vọng trong tôi nó một lúc càng dân lên, từng tế bào trong tôi như muốn vỡ oà ra vì sung sướng, tôi rút nhẹ bàn tay mình ra sau khi cái cảm giác ướt át một lúc càng nhiều.

Tôi đưa tay ra rồi, cái thứ nhờn nhờn ấy quấn chặt lấy tay tôi, tôi đưa tay quẹt cái thứ chất đó lên đôi môi phờ phạt của nhỏ, tôi đưa đôi môi khô khốc của mình hôn vào môi nhỏ, đưa cái lưỡi ướt át của mình quấn chặt vào em, em khe khẽ đẩy tôi nằm ngược lại, em lúc này đang ngồi trên cơ thể tôi, em nhẹ nhàng cởi từng cái cúc áo sơ mi ra, cái làn da trắng bắt đầu hiện ra trước đôi mắt trần tục của tôi. Cái cổ họng bắt đầu khô khốc hơn lúc này khác.

– Nhìn gì đó, đó giờ chưa thấy hay sao mà nhìn ghê dạ…

Nhỏ khum người xuống, hai đôi mắt chạm vào nhau, nhỏ bắt đầu hôn nhè nhẹ lên đôi môi khô ráp của tôi, nhỏ hôn nhẹ từng cái rồi cười nhẹ, lúc này cái quần jean của em cuối cùng cũng đã nằm dưới mắt đất, bây giờ tôi cũng chẳng khác nào một con thú hoang điên dại gặp ngày một con mồi béo bở, tôi ngồi bật dậy ôm siết chặt miệng mình vào cặo vú của nhỏ, cái cảm giác mềm mại lan tỏa khắc từng cơ thể tôi, tôi đưa cái lưỡi mình nhẹ nhàng quấn chặt lấy vú nhỏ, tôi mút nhẹ nhàng như mọi lần, nhưng cái sự nhẹ nhàng của tôi thì là mạnh bạo của nhỏ thì phải, lâu lâu nhỏ lại ngước người lên nhìn tôi vơi cái gương mặt phờ phạc không chút nên lời, tôi thì vẫn cứ mãi mê với cái vẽ đẹp của mẹ tạo hóa ban tặng.

Mãi mê với cái ngực của nhỏ xong tôi bắt đầu trường nhẹ xuống cái vùng cấm của nhỏ, nhưng lại là nơi tôi vui chơi thường ngày =))… Tôi đưa tay nhẹ nhàng tách nhẹ những sợi lông đen nhãnh li ti sang một bên, lúc này là một con bướm ướt át đang vỗ cánh nhẹ nhàng trước mắt tôi, tôi đưa lưỡi nhẹ nhàng hôn lấy con bướm hun hãng đó, nhỏ rên ưm a lên từng câu một, tôi như điên dại quấu chặt lấy con bướm nhỏ, tôi mút thô bạo lên bướm nhỏ, lưỡi nhẹ nhàng di chuyển ra khỏi cái động và trườn qua phía bên kia chí tuyến. Đưa từng đường lưỡi lướt nhẹ nhàng lên con bướm đang ướt át đó tôi mút nhè nhè lên cái hột le của nhỏ. Em bắt đầu rên lớn hơn khi đầu lưỡi tôi chạm vào cái hột le của nhỏ, không gian trở nên nóng hơn, cái cảm giác mụ mị bao quả lấy hai cái cơ thể đang quấn chặt lấy nhau…

Cầm lấy thằng nhỏ đang cương cứng như vỡ tung ra cà cạ nhẹ nhàng lên đó. Nhỏ rên nhè nhẹ lên trong từng hơi thở ấm áp. Tôi nhất hông đẩy nhẹ thằng nhỏ vào. Một lực ma sát chết chóc quấn lấy thằng nhỏ khiến tôi như tan ra từng mảnh nhỏ vậy. Tôi nhấp nhè nhẹ vào trong, cái âm thanh phọt… phẹp… vang lên đều đặng mỗi khi hai cơ thể va chạm vào nhau từng chút một.

– Chồng à… ưm… à… đừn… g… bao… giờ… bỏ… vợ… nh… az… – nhỏ nói từng chữ rụt rè…
– Chồng sẽ không bao giờ bỏ vợ đâu, vợ là tất cả những gì chồng có là mạng sống của chồng…
– Vợ yêu chồng nhiều lắm chồng à…

Em nói như nghẹn lại trong tiếng nấc, tôi không biết trong cái câu đó có ẩn ý gì hay là một bí mật nào đó, tôi cũng chẳng quan tâm, tôi ôm siết chặt em vào lòng thì thào, cái cảm giác như ta sắp mất một thứ gì đó quan trọng của đời mình thì thật là bình thản nhỉ…

Bất chợt có đôi ba tiếng chuông bắt đầu vang lên phía dưới nhà, tôi và em hoảng hồn, nhưng tôi đã làm chuyện gì thì phải là cho đến cùng, tôi quấn chặt lấy em, hông bắt đầu nhấp nhanh như điên dại, 1 phút… 2 phút trôi qua. Tiếng chuông dưới nhà một lúc vang lên dồn dập, mồ hôi tôi bắt đầu tuôn ra nhễ nhài trên trán. Kết quả đây rồi, tôi nhấp chống hai tay xuống giường mặc cho những giọt mồ hôi vẫn lăn dài trên trán.

Cả cơ thể tôi như nhão ra, thằng nhỏ cứng ngắc đang nhấp đều bên trong cơ thể nhỏ phút chốc căng cứng và giật liên tục. Sau khi bắn hả hê, tôi nhẹ nhàng rút thằng nhỏ khỏi cơ thể của nhỏ, kéo cái can dom đục ngầu ra khỏi của quý rồi vứt vào sọt rác. Lúc này tôi mới sực nhớ lại là rằng nãy giờ tiếng chuông nhà vẫn vang lên dồn dập. Tôi nhanh tay kéo cái quần sọt vào trong kéo cái quần lên rồi chạy lật đật xuống dưới nhà. Cạch tôi mở cửa nhà ra và nói nhẹ một câu…

– Ai thế…

Lúc này cả không gian như ngừng lại trước mắt tôi, tôi lắp bắp không nói nên lời, lúc này là người đàn ông trụ cột của nhà tôi, đứng sừng sững trước cửa…

– Tao ba mày chứ ai – ba nói…
– Khoan còn mẹ nữa…

Lúc này mẹ tôi bước ra từ đằng sau ba tôi phía trước…

– Ngạc nhiên không thằng nhóc – mẹ tôi cười…
– Dạ – tôi lấp bấp. Bỏ bu rồi em vẫn còn nằm trên phòng tôi…
– Mày làm gì mà tao bấm chuông quài mà tận bây giờ mới ra mở cửa thế…
– Dạ tại… tại… con đi tắm – tôi giả vờ…
– Ừ, mà con ly đâu rồi – ba hỏi…
– Dạ nó đi chơi với bạn rồi ba – tôi nói…
– Cái con này, đưa lên đây sống chung với mày để nó quản lý mày, mà bây giờ lại đi chơi – ba nói…
– Trời ba làm như con hư lắm vậy…
– Mày không hư không lẽ tao hư à – ba ngắt lời…
– Dạ dạ… – tôi cúi đầu…
– Thôi 2 cha con vào đi rồi có gì nói sau – mẹ xeng ngang, cứu tôi…
– Ừ…

Tôi nhường đường cho ba mẹ vào, mà trong lòng vẫn thấp thỏm lo sợ, kỳ này têu rồi, têu thật rồi. Ba mẹ bước vào, ông ba thì hầm hầm vì cái dụ mở cửa trễ cho ổng, mà ổng đó giờ cũng ghét cái tính chậm chạp của tôi. Nhưng lần này chỉ tại là có việc quan trọng nên mới vậy thôi ba à. Bà má thì tung tăng vào nhà như còn thời xuân trẻ, mà má tôi cũng trẻ thật, người ta nhìn má vậy chứ làm gì biết má 38 tuổi rồi. Đang lo lắng đổ mồ hôi thì em phút chốc ló cái đầu ra nhìn tôi, nhìn ba mẹ rồi nói…

– Minh để cuốn tập ở đâu vậy – cũng hiểu ý thật…
– Ũa, con chào 2 bác – nhỏ rõn rén bước xuống chào hỏi…
– Con làm gì ở đây vậy Mỹ Anh – mẹ tôi hỏi…
– À dạ, con qua lấy tập…

Nhỏ vừa dứt lời thì nguyên một tán khủng khiếp ngay đầu tôi, không ai khác chính là ba tôi, ổng lườm lườm rồi nói…

– Học hành gì mà mượn tập con dâu tao thế – vãi Ba…

Cả 3 người còn lại phút chốc đứng khựng lại không nói nên lời, à mà cũng phải, từ cái bữa hôm tết đó, ba mẹ tôi coi mấy nhỏ là trong nhà hết rồi, riêng em thì thành con dâu luôn rồi. À mà tận lúc đó tôi mới biết được cái vụ con dâu đó…

– Dạ thưa 2 bác con về – em nói…
– Về gì, ở đây, chút bác làm cơm rồi ăn luôn – mẹ kéo em lại…

Lúc này từ đằng sau nguyên một đám đông đùng đùng từ cửa xông vào, và cầm đầu là thằng thành, con le que đằng sau là mấy thằng chiến hữu của tôi cùng với mấy nhỏ.

Thằng cầm đầu phút chốc e dè ngập ngùng, cái bản mặt lấm la lấm lét, mấy nhỏ bước lại khép nép chào ba mẹ tôi…

– 2 Bác mới lên ạ…
– Ba mẹ mới lên ạ – con em chào…
– Ừ 2 bác mới lên, còn con ly tối ba mẹ hỏi tội mày, kêu mày lên quản lý anh mày, ai ngờ…
– Dạ – nó ấp úng…
– À mà mấy đứa kia bạn con hã minh – mẹ tôi hỏi…
– Dạ…
– Mấy đứa vào đây, làm gì đứng ngoài đó thế…
– Dạ – thằng thành nói khe khẽ…

Cả đám bước vào, sau một lúc chào hỏi làm quen thì tất cả thì cứ như người trong nhà, và một ngày nữa lại trôi qua trong êm đềm hạnh phúc, và hạnh phúc là với tôi và em. Cả hai đã hiểu nhau thêm, và nhất là thoát khỏi ba mẹ cái vụ lúc trưa…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chạy trốn

Số ký tự: 0