Phần 47
2021-08-17 11:33:00
Từng cái ôm đê mê trong dục vọng, tôi ngậm chặt lấy đôi môi mềm mại ướt át kia, đôi tay tinh quái rề rà khắp cái cơ thể ngọc ngà đó, cô run nhẹ lên khi tay tôi chạm vào vùng cấm, cởi nhẹ cái quần tây của cô ra tới tận đầu gấu, đôi tay chạm nhẹ vào cái phần ướt át đó, âm thanh dục vọng nhè nhẹ trong cổ họng cô bắt đầu rên lên khe khẽ, tuột nhẹ cái quần lót cô xuống, cái thứ nhờn nhợt ướt át cứ lan tỏa trên tay thôi, rơi khỏi đôi môi ngọt ngào quyến rũ đó, đôi mô thô ráp từ từ di chuyển xuống cố rồi cả vùng ngực kia, cởi nhẹ từng cái khuy áo ra… rồi đến cái nuốt áo cuối cùng, vú cô căng mọng, hai cái đầu ti vươn ra khiêu khích bản năng dục vọng của tôi, quẹt chút chất nhờn của cô phía dưới lên cà cà lên đầu ti hồng hào đó…@@mvjjdv… tiếng va chạm của đầu lưỡi vào đầu ti cô kêu rột rạt… âm thanh dục vọng càng ngày bao trùm nơi đây tôi hả hê với hai bên vú cô, cô ưỡn người ra sung sướng khi lưỡi tôi chạm vào vùng cấm, bây giờ lông cô mới nhú lên nên mút rất nhọt lưỡi, mẹ nhột phê hơn sướng hã thằng ngu, thằng nhỏ biểu tình dữ dọi sau lớp quần thun, mẹ mày tao dừng thì ở đó sướng với chả phê. Dằn mặt thằng nhóc dưới quần thì cuối cùng nói cũng hạ hoả xuống chút, tôi vạch hai mép bưởi cô sang một bên đưa lưỡi từ từ vào, chẹp… chẹp… cái âm thanh khi lưỡi tôi chạy dọc thân bướm, cô sướng như điên gìm chặt đầu tôi vào bướm và rên lên khe khẽ…
– Ờ… f… ưm… sướng… quá… mi… sướng… quá… s… – cô vò đầu bức tóc tôi…
Nguyên mãn da thịt trên đầu tôi như muốn sứt ra bởi đôi bàn tay mạnh bạo đó, tôi đẩy cô ra đưa tay tán cái chạch vào bướm cô, cô giật mình nhưng vẫn rên khẽ…
– Sao dừng lại… – cô nói…
– Có qua có lại… chứ… sướng một mình hã…
Cô lườm yêu tôi rồi cũng chịu ngồi vào vị trí của nhà nghệ sĩ thổi kèn, cô lột cái quần tôi xuống một cái roẹt, thằng nhỏ vươn vai vỗ ngực ầm ầm thể hiện sức mạnh…
– Ê sao to vậy – cô trố mắt…
Tôi chỉ im lặng vội cầm thằng nhỏ rề rà trên đôi môi mềm mại đó, cô nhăn mặt một chút rồi cũng chịu ngậm lấy nó, từng dòng khoái lạc truyền về từ đầu khấc khiến tôi như tê dại, tôi chỉ biết chống tay vào tường trước từng đợt tấn công dồn dập của cái lưỡi quỷ quyệt kia, từng tế bào dục vọng như muốn tan vỡ ra.
– Ê hôm qua đi trăng mật về vui không – cái đéo gì thế này…
Tiếng bước chân dường như của hai người phụ nữ bước vào, kỳ này bỏ mẹ rồi bị bắt gặp không bị đuổi học mới là lạ, mà nhất là cô bị đuổi thì tôi phải đối diện thế nào đây, tiếng nước trải rốc rách ngoài kia ngiến tôi và cô xanh mặt cả lên, cũng mai là dắt nhau vào phòng không thôi là têu rồi…
– Diễm chồng mày dữ dội không – tiếng thanh thanh vang lên…
– Ghê lắm, ngày 3 cữ lận đó…
Má ơi sức trâu hay sao mà ngày 3 cử đi trăng mật thường thì là 7 ngày, 7 x 3 = 21… ôi cái địt trâu dữ vậy trời, chắc phải đi diện kiến thánh nhân này quá, phía ngoài hai con mẹ kia nói chuyện dâm thì trong này tôi cũng trả khá hơn, nhìn mặt cô lúc đi không còn chút máu nữa, hai cái chân run lập cập cả lên, em sẽ giúp cô không còn run nữa đâu cô à xem em nhé.
Tôi đẩy cô đứng chống tay vào tường, cái mông trắng trẻo lúc lắc khêu khít tôi, cô vẫn còn ngơ ngác thì hư… tôi đâm thằng nhỏ cái hự vào mông cô, cô giật bắn mình vội chụp miệng mình lại lấn át cái âm thanh dục vọng đó, tôi nhấp nhè nhẹ vào bướm cô từng chút một, cô mím chặt môi lại để tránh cái âm thanh đó phát ra, tôi thì vịnh lấy cái hông cô nhấp ngày một nhanh. Cuối cùng tiếng nước chảy cũng đã ngừng, tướng bước chân ngày một xa cô rên lên từng tiếng khe khẽ…
– Đá. N. G… ghét… ưm… a… a… sướng quá nữa đi – cô trách mắng tôi trong sung sướng…
– A. A… sướng quá my ơi… a…
Tôi nhấp liên hồi vào bướm cô, cô chịu không nổi nên ngả khuỵ xuống mặt đất nhưng tôi vẫn ôm chặt lấy cô nhấp từng đợt… sướng quá, tôi biết giớn hạn của mình cũng đã đến vội rút thằng nhỏ cứng ngắc ra bắn vào mông cô từng đợt, dòng tinh đục ngầu chạy dài trên cái mông trắng phíu kia, tôi như vừa tữ nạn vậy, đôi môi khô khốc mặt dù đã liếm láp khắp cơ thể cô…
– Thôi minh ra ngoãi trước đi tí my ra – cô nói…
– Ừm ra trước nha, yêu my lắm…
Tôi nói rồi hun nhẹ lên môi côi rồi len lẽn chạy ra ngoài, mô phật không ai thất hết khoẽ quá… tíc ta tíc tók… thời gian trôi qua lặng lẽ… tôi đạp cộc cạch trên con xe đạp chạy tới quán, đằng sau là nhỏ, vừa bị vắt kiệt sức thì lại bị nhỏ bắt tập thể dục nữa đúng là trời hành mà. Tôi đạp uể uãi không lên một bước…
– Ra sau ngồi yk – nhỏ kêu tôi…
– Chi vậy…
– Để vợ chở cho nhìn chồng thấy mệt mỏi quá…
– Thôi ngồi đó đi…
Nói rồi gồng hết sức tàn lực kiệt đạp muốn đứt cọng dây sên để chứng tỏ cho nhỏ là tôi vẫn còn sung sức, trong cái nắng ôi ả của buổi trưa, một thứ gì đó lao đi vun vút trên đường, tiếng lộc cộc của cái bàn đạp len lẽn vào cái âm thanh inh ỏi của vụ tắt đường. GÒNG sức một chút thì tôi cũng đến được quán, hôn nhẹ lên nhỏ một cái chào tàm biệt rồi bước vào quán với chút sức tàn…
Tiếng đồng hồ vẫn vang lên khe khẽ luồn lách qua mọi không gian, ánh sáng biến mất nhường chỗ cho bóng tôi, nơi che lấp tội lỗi của những người xa lạ, những dục vọng thấp hèn và cả những tấm thân vật lộn với cuộc sống, mới đây đã khuya từng ngôi sao lấp lánh trên cái nền màu đen xám xịt kia, tôi hít một hơi thật sâu không khí vào để cảm nhận cái sự yên bình tĩnh lặng của đêm.
Dọn dẹp quán xong thì tôi bước xuống ra về, đứng đợi nhỏ lại rước hết ngồi lại đứng, đứng rồi lại ngồi. Sau hôm nay nhỏ tới trễ thế nhỉ không biết có bị tai nạn gì không, nghĩ đến mà lòng tôi bồn chồn lo lắng, cầu mong là nhỏ không có chuyện gì. Đây rồi cái bản mặt nhìn cực kỳ ghét đây rồi, uả bữa nay đi đâu mà trang điểm nữa vậy trời, chơi nguyên cái bộ đồ đen thui luôn, nhưng đó là cái điểm nhấn làn da nhỏ trắng muốp mà mặc bộ đồ màu đen khiến người ta phải cực kỳ muốn khám phá những thứ được che dấu sau lớp vãi đen đó.
– Yk zìa đứng gì hoài dạ – nhỏ đánh nhẹ vào tay tôi…
– Ờ…
Chở nhỏ vượt qua bao nhiêu con hẻm nhỏ, những con đường lớn cuối cùng tôi cũng đến nhà, mọi bữa nhỏ nói dữ lắm mà sao hôm nay im ru vậy trời, hai cái tay đan vào nhau như thể hiện sự hồi hộp gì đó, vừa dắt xe vào thì nhỏ nói…
– Anh có yêu em hông – hết chuyện lại hỏi câu này…
– Hông – này thì tới luôn…
– Cái gì? – Nhỏ há hốc…
– Tui chỉ yêu người gọi mình bằng chồng thôi, không biết người đó có yêu tui không nữa – tôi làm bộ lạnh lùng…
– Hìhì… chồng nè – nhỏ ôm lấy eo tôi…
– Gì nữa – tôi tỏ vẻ xa lánh…
– Hai đứa mình “ấy” nha – nhỏ lấp lững…
– Ấy là cái gì – tôi giả vờ…
– Thì là cái vụ bữa hổm đó – nhỏ ngại ngùng hai cái má ửng hồng lên…
– Vụ hôm bữa là vụ gì – tôi giả vờ…
– Giỡn mặt hả, nóng nghe vậy bây giờ có “ấy” hay không thì bảo…
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://bimdep.vip/chay-tron/
Mỹ anh à, anh cũng muốn cùng với em lắm nhưng anh không thể mỹ anh à, anh không muốn làm thêm ô uế thêm đôi giấy trắng đó nữa, một vết ố màu trên đôi giấy đó đã quá đủ rồi mỹ anh, anh không thể làm nó lem thêm một chút nào nữa. Thôi đừng có giả giọng đạo đức của mày nữa minh à, chính mày là tác giả của vết ố màu đó chứ là ai mà mày bà đặt giả giọng cao thượng, yêu nhỏ à, mày yêu nhỏ mà mày là người đã vây lên thứ dơ bẫn vào người nhỏ, lúc đó mày dữ tợn lắm mà, sao giờ mày yếu quá vậy, thành thật với bản thân khốn nạn của mình đi minh…
– Không anh xin lỗi – tôi vội tránh mặt nhỏ…
Nhỏ lúc này chỉ còn vỏn vẹn chiếc áo ngực trên người mình, đôi hàng mi ngẫn lệ từng đợt, nhỏ oà khóc từng tiếng nấc nghẹn ngào vang lên khiến trái tim tôi tan nát…
– Tại sao? Anh chê cái thân thể này sao? Hã hã – nhỏ hét lên…
– Không… không phải… – tôi ôm lấy nhỏ…
– Vậy thì tại sao trả lời đi, trả lời đi – nhỏ đánh vào ngực tôi từng cái một…
– Anh không muốn làm dơ bẫn thân thể em… – tôi ôm lấy nhỏ…
– Dơ bẫn, nó bị bẫn từ cái ngày đó rồi, anh quên rồi sao – nhỏ đẩy tôi ngã xuống giường…
– Anh… hnh… – tôi cứng họng…
– Anh sao? Hay là em không bằng cô yêu dấu của anh hã gì…
Cái gì? Nhỏ vừa nói gì vậy, có phải tôi nghe nhầm không, tôi ngồi bật dậy nhìn vào đôi mắt đen láy của nhỏ.
– Em… m… e… em nói gì vậy – tôi lấp bấp…
– Thì quan hệ của anh với cô đó, anh tưởng em không biết sao? – Gương mặt nhỏ tỏ vẻ bình tĩnh…
Sau lúc này tôi đối diện với gương mặt của nhỏ như bị áp lực khũng khiếp đè nặng lên đôi vai đầy sẹo, tôi im phặt không nói một lời…
– Thôi… em đừng có đùa – tôi bóp chặt vào đôi bàn tay nhỏ nhắn nhưng lạnh lẽo đó…
– Đến bao giờ anh vẫn còn gạt em sao? Anh xem em là con ngốc sao? Hã…
Sao anh có thể đối mặt với em đây hả mỹ anh, một mặt nói sẽ không bao giờ để bất cứ giọt nước mắt nào rơi thêm nữa, nhưng tại sao khốn nạn, tại sao tôi lại làm đau nhỏ tại sao khốn nạn, mày thật khốn nạn đó minh à. Nguyên căn phòng chỉ còn là sự yên lặng của bóng tối, tiếng nấc nghẹn ngào càng lúc một lớn tràn ngập cả căn phòng, tôi ngồi im bặt trên giường, tôi chẳng thể nào có thể nhìn sâu vào đôi mắt nhỏ.
– Anh… anh… xin lỗ… i. – Tôi lắp bắp…
– Xi… n. Lỗi… cáI… gì… cũng xin lỗi – nhỏ hét lên…
– Anh… xin lỗi… thật mà – tôi ôm lấy nhỏ…
– Thôi anh nói xin lỗi bao nhiêu lần rồi hả… dường như anh chẳng xem tình cảm của em ra gì cả, nếu vậy thì mình chia tay đi…
Chia tay sao câu nói đó khiến tim tôi quặng đau thế này, người tôi như tan ra hàng vạn mãnh khi nghe được câu nói đau đớn đó, bao nhiêu thử thách đã được đặt ra cho tôi, tôi đều vượt qua không lẽ bây giờ tôi phải mất em mãi mãi sao? Không tôi không thể làm mất em thâm một lần nào nữa không. Tôi vội ôm chầm lấy nhỏ vật xuống giường, đôi môi thô ráp ngậm chặt lấy đôi môi mềm mại đó từng chút một, nhỏ chợt đẩy tôi văng ra giường không chút nghĩ ngợi, tôi vẫn không chịu bỏ cuộc lao đến ôm em siết chặt vào người, tôi sẽ không bao giờ để em vuột mất tay tôi thêm một lần nữa.
– Không buông tui ra – nhỏ giảy giụa…
– Không mỹ anh, em đừng đi anh không muốn mất em đừng mà – tôi siết chặt lấy nhỏ…
Nhỏ dần dần nằm gọn trong vòng tay tôi, tôi ôm nhỏ trong im lặng từng hơi thở pha phả nhẹ nhàng vào tai nhỏ, hôn nhè nhẹ trên đồi gò má ửng hồng đẫm nước mắt, cái làn da mịn màng đầy mê hoặc cứ nhẹ nhàng được đôi bàn tay thô kệt của tôi vuốt ve nhẹ nhàng, buôn lỏng đôi tay mình ra khỏi cơ thể em, đôi môi thô ráp hôn nhè nhẹ từ cổ cho đến tận từng ngón chân của em, anh yêu em nhiều lắm mỹ anh à, anh xin em đừng bao giờ nói hai từ đó nữa nghe em.
Mút nhẹ từng ngón chân nõn nà của nhỏ, đôi tay dần dần lê la trên hai cái đùi trắng ngọc ngà của nhỏ, cởi nhẹ cái quần lót ướt đẫm của nhỏ ra, đưa lưỡi nhẹ nhàng lướt qua hai mép thịt màu trắng đó tôi đưa lưỡi thọt vào sâu trong bướm nhỏ, từng đường lưỡi cứ nhấp nhô trong bướm, nhỏ ưỡn người rên lên khe khẽ từng tiếng một. Tôi đưa tay lòn ra phía sau áo nhỏ gỡ nhẹ cái khóa áo ngực ra… cạch… cái khóa đã bị bung ra, tôi cỡ nhẹ cái vai áo ra khỏi người nhỏ bây giờ cái thân thể trần trụi của nhỏ đang phơi bày trước mắt tôi, nhỏ khẽ đẩy tôi ra nói…
– Tắt đèn yk…
– Ờ…
Tôi chạy lại với tay tắt cái đèn đang sáng trưng kia, đèn tắt khung cảnh mờ ảo đê mê phủ khắp cả căn phòng, tôi lột nhẹ cái áo ra bắt đầu mò mẫm bước lại giường, một màu trắng nhẹ nhàng lấp ló dưới màu đen của bóng tối. Tôi lột nốt cái quần còn lại của mình quăng xuống đất, hai cơ thể nhẹ nhàng quyện chặt nhau, hơi thở đê mê nặng nề quanh quẩn hai đứa tôi.
Tôi đặt lên môi nhỏ một cái hôn nhẹ và lâu, đưa tay ma sát bên dưới cái vùng cấm đó cái thứ ươn ướt cứ quấn chặt lấy tay tôi, nhỏ rên ưm ưm lên từng nhịp khi hai ngón tay tôi cà cạ trên bướm nhỏ. Hơi thở của nhỏ ngày càng nặng nề hơn theo đường ma sát. Tôi đặt nhỏ nằm nhẹ xuống giường tách hai cái chân đang co vấp vào nhau gịm chặt, cằm thằng nhỏ cứng ngắc kia cọ xát phía bên ngoài bướm nhỏ, cái thứ nước nhờn đó ra một lúc một nhiều hơn, tôi nhống hông nhấp mạnh vào bướm nhỏ, nhỏ rên hự lên một tiếng hai bàn tay vấu chặt vào hông tôi và nói…
– Em yêu anh… đừng bao giờ bỏ em nha…
Tôi quyện chặt lấy môi nhỏ nhấp nhẹ từng cú một tôi không muốn khiến nhỏ đau hay bất cứ gì khác mà chỉ là cảm giác sung sướng chứ không phải bất cứ thứ tạp nham nào khác, từng nụ hôn ngọt ngào đê mê trong bóng tối, tôi nằm vã người ra giường nhỏ trèo nhẹ lên ngồi trên người tôi, nhỏ bắt đầu chuyển động theo từng từng vòng tròn, hai tay thì ngắt lấy vú tôi…
– Đau… đừng có nhéo – tôi nói…
– Mơ yk, cái này là cái tội dám lừa gạt vợ…
Nhỏ nói rồi ngắt mạnh hơn, hai đầu vú tôi như muốn sứt ra vậy nhưng cái cảm giác đau đớn đó làm gì bằng một phần sung sướng tột cùng của dục vọng mang mại, nhỏ nhấp ngày càng nhanh và mạnh, cái cảm giác đê mê chạy rần khắp cơ thể của cả hai, tôi ngồi dậy và hòa theo điệu nhảy của đam mê và dục vọng… từng dòng tinh đục ngầu từ cu tôi bắn ào ạt vào bướm nhỏ, nhỏ la á… s. Một tiếng rồi ngã gục lên bờ vai tôi. Tôi cũng chẳng còn chút sức lực nào nên ngả phịch ra giường thở hổn hển, nhỏ nằm trên ngực tôi cái cảm giác nóng bỏng của cơ thể chạm vào nhau tê dại, từng giọt mồ hôi lẵng động chạy dài từ gương mặt nhỏ.
– Chạy ra đường mua thuốc coi – nhỏ nhéo tai tôi…
– Thuốc gì – tôi hỏi…
– Thuốc tránh thai chứ gì trời hỏi ngộ ghê ta – nhỏ vỗ vô mặt tôi…
– Giờ còn tiệm thuốc nào đâu mà mua – tôi xoa xoa cái mông nhỏ…
– Vậy giờ vợ có thai chồng chịu nha – nhỏ cười mỉm…
– Ok tới luôn…
Tôi ôm nhỏ siết chặt vào lòng, nhỏ lúc đầu giả vờ chống cự rồi cũng nằm im cười khúc khích trong lòng tôi, con lắc trên cái đồng hồ kia xin đừng di chuyển nữa, hãy để đêm nay của chúng tôi là kỷ niệm đẹp nhất trần đời…
Tíc… ta… tíck… tắc… cái con lắn vẫn đung đưa đều đều không dừng lại, nhỏ gối đầu trên tay tôi ngủ từ hôm qua tới giờ, tôi cũng chẳng di chuyển để mặc nhỏ muốn làm gì thì làm, cái cảm giác tê tê chút đỉnh này thì ăn nhầm gì với tội lỗi tôi gây ra, không trốn chạy đối mặt đi, mày phải che chở cho nhỏ hết cuộc đời này. Từng hạt nắng khẽ lọ qua ô cửa sổ uá màu, tiếng người lao xao dưới đường làm bừng tỉnh cái cảm giác lặng lẽ bữa sáng sớm, tôi vuốt nhẹ đôi gò má hồng hào đẫm nước mắt tối qua kia, tôi đã tổn thương nhỏ quá nhiều thì làm sao bù đắp đây.
– Nghĩ ngợi gì đó chồng – nhỏ chợt mỡ mắt ra…
– Tỉnh rồi à – tôi vén tóc nhỏ sang một bên…
– Ừa ngủ ngon ghê, mà nhìn chồng sao buồn quá zạ, bộ bên vợ chồng buồn lắm sao – giọng nhỏ hạ xuống từng nấc một…
– Buồn gì khùng hả cô, vui muốn chết luôn đó – tôi cười khì…
– Vui mừ làm gì chết, cứ nói tầm bậy – nhỏ tán nhẹ vào miệng tôi…
– Ừm quên xin lỗi – tôi lắc lư hai cái má nhỏ.
– Ừa mà sao chồng không hỏi gì hết zạ – nhỏ nhóm người dậy…
– Hỏi gì – tôi nhìn nhỏ…
– Hỏi sao vợ biết chồng quan hệ với cô đó – nhỏ hỏi…
– À thì nghĩ có lẽ chuyện đó không quan trọng dù gì thì chuyện cũng xảy ra rồi biết hay không biết thì cũng như vậy thôi à – tôi xoa đầu nhỏ…
– Thật vậy sao mà chồng có biết khi vợ biết vợ đau lắm hông hả – nhỏ đấm nhẹ vào người tôi…
– Xin… lỗi… – tôi cố nói thành chữ…
– Cái gì cũng xin lỗi, hết lần này đến lần khác… mà chồng có làm được đâu – nhỏ càm ràm…
– Ừm xin lỗi…
– Lại nữa… cấm nói hai cái từ đó nghe chưa, vợ thích hạnh động chứ không phải lời nói…
Ơ cái con nhỏ này xin lỗi mà hông chịu vậy đòi cái gì hả cô, mệt ghê gớm… tôi kề sát mặt nhỏ hun nhẹ lên đôi môi mềm mịn đó một cái chụt…
– Rồi đó được chưa – tôi nói…
– Ừm tha cho đó mà mấy giờ ời – nhỏ hỏi…
– 6H50…
– Chết trễ học ùi huhu – nhỏ nhỏng nhẽo…
– Ai kêu ngủ nướng quá chi – tôi cốc đầu nhỏ nhẹ một cái…
– Tạ… i… tại… hôm qua thứ khuya quá chứ bộ – nhỏ vênh cái mặt lên…
– Ai kêu dữ quá chi – tôi cười khà khà…
– Nói gì…
Nhỏ chụp lấy cái gối đánh tôi ầm ầm, lấy nguyên cái mền chùm lên người tôi rồi dậm bung bung…(còn hơn bị tụi quản lý đánh nữa mấy bác à)
– Chà chà… nhìn đã quá ta – tôi cười khà khà…
Nguyên thân hình trần trụi của nhỏ đang đứng trước mặt tôi mới sáng sớm mà bị công kích thế này thì thánh nào chịu nổi, và tôi cũng chẳng ngoại lệ, tôi kê miệng mình trước bướm nhỏ liếm nhè nhẹ, nhỏ rên lên ưm ửm trong cổ họng khiến tôi cành thêm kích thích, thằng nhỏ cương cứng vươn mình đánh trống rầm rầm thể hiện uy uyền, nhỏ nằm xuống giường tay cầm thằng nhỏ nắn nắn cái gì đó, chim tôi chứ có phải cục đất sét đâu mà nắn trời, tôi cầm lấy tay nhỏ sục nhè nhẹ nhưng lưỡi tôi trên này vẫn hoạt động hết công suất, tôi liếm xung quanh bướm nhỏ rồi xoáy sâu vào trong, nhỏ ưỡn người rên lên từng đợt một, tôi ngước lên nhìn nhỏ cười khì khì khi thấy cái bản mặt đê mê của nhỏ, chợt có nguyên luồng điện truyền về từ thằng nhỏ khiến tôi tê dại, thằng nhỏ cương mình giật từng phát một dòng trắng đục bắn ra ào ạt lên tay nhỏ, nhỏ giật mình lườm tôi nói…
– Thấy ghê quá…
Vừa nói xong nhỏ chét lên bụng tôi rồi chạy biến vô nhà tắm, tôi tung mền chạy vào vật lộn với nhỏ gần cả tiếng thôi kệ bữa nay cúp luôn vậy. Hai đứa trần truồng run lập cập bước ra trước phòng, hết nói nhỏ nổi có nước nóng hông chịu tắm mà đòi thi ai chịu lạnh giỏi hơn cuối cùng vật lộn với nhỏ trong đó gần nữa tiếng thì tôi thắng nhưng lại bị bệnh, nhỏ thì run cầm cập hít hà rột roẹt cái mũi… dắt nhỏ đi ăn sáng lại cái tiệm mì của nhỏ hằng thật sự không hiểu nổi nhỏ bị bệnh mà toàn ăn đồ độc, nào là kem, mì kẹo tùm lum thứ hết, đang đánh đưa với nhỏ trên con đường nhựa vắng tanh thì nhỏ vỗ vỗ vai tôi.
– Yk mua thuốc yk – nhỏ kêu tôi…
– Mua thuốc gì…
– Thuốc ấy để giải quýêt cái này nàk…
Nhỏ nói rồi chỉ chỉ vào cái bụng ngập ngừng, tôi thắng nhẹ lại bên đường đợi, nhưng nhỏ thì lại vẫn ngồi yên trên xe, tôi ngơ ngác hỏi…
– Sao không đi mua – tôi hỏi…
– Bộ muốn vợ chết sao mà kêu vợ vô trỏng – nhỏ nhéo vào hông tôi…
– Sao chết…
– Thì con nít mà đi mua thuốc ngừa thai thì chắc vợ xấu hổ chết mất… – nhỏ dúi đầu vào lưng tôi…
– Ặc zị bây giờ làm sao – tôi hỏi…
– Thì chồng zô mua yk…
Ặc… kêu tôi đi mua thuốc ngừa thai đùa hả, mua xong không biết vứt cái mặt ở đâu luôn quá trời ơi.
– Thôi không đi đâu kỳ cục lắm – tôi nói…
– Con trai mà cũng sợ hã, đi nhanh lên coi…
Vùng vằn một tí thì tôi cũng phải bước qua đường vào tiệm thuốc, nói thì hay chứ tôi đứng ở ngoài chứ chẳng dám dô cho đến khi thì chị bán bật cười hỏi…
– Mua gì vậy em – chị hỏi…
Tôi bước chầm chậm dô mà muốn kiếm cái gì đội lên đầu muốn chết…
– Dạ bán… ch… o… em… – tôi lắp bắp…
– BCS hã – úi địt đùa vừa thôi chị…
– Dạ… khôn. N. G… cái kia á… – tôi nói…
– Cái kia là cái gì – chị vẫn cố tỏ vẻ bình thản…
– Dạ… thu… ố… c… ng. Ừ. A… thai… – tôi lắp bắp…
– Mua cho bạn gái hã…
– Phải… chế. T lộn dạ không phải – tôi bấn hết cả lên…
– Nè nhóc…
Cầm lấy cái bọc màu đen mà cái mặt thì muốn độn thổ xuống đường, gương mặt tôi đỏ tía cả lên không nói lên được một chứ, nhỏ từ xa nhìn thấy tôi thì cười múm mím…
– Chồng tui giỏi ghê – nhỏ cười…
– Giỏi cái gì… muốn độn thổ luôn zị đó – tôi hằng học…
– Thôi ngoan nè…
Nhỏ hun nhẹ lên má tôi an ủi, chúng tôi lại lướt trên con đường đó, và hòa vào dòng người nhộn nhịp kia…
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://bimdep.vip/chay-tron/
Đôi khi anh chỉ cần ôm em trong một chốc lát thì nó cũng đã quá đủ với anh rồi, nếu ánh mặt trời lướt ngang qua cơ thể em thì anh nguyện rằng mình chỉ là cái bóng màu đen dưới mặt đất, lúc nào cũng có thể bên em, dù biết rằng anh không có đôi bờ vai để em tựa vào nhưng anh có thể đứng đó lắng nghe em hàng giờ mà không than trách. Đêm đông mưa rơi tí tách từng giọt mưa lại rơi, rơi cũng giống như cái ngày ấy, em sẽ mau khỏi bệnh thôi cô bé của anh à đơn giản vì anh là hơi ấm sẽ xua tan đi cái thứ lạnh lẽo đanh hiện diện trong con người em…
Ngồi trong lớp học ngước nhìn ra ngoài khung cửa số bị trắng xóa bởi những hạt mưa, tôi cứ nhìn chằm chằm ra đó, đôi tai lắn nghe từng âm thanh nhỏ đang được tạo nên ngoài kia, ngồi thẫn thờ trong lớp học mà tâm trạnh thì cứ ở ngoài mưa kia… một cơn đau tới não truyền về từ cái hông tôi khiến tôi bừng tỉnh la lên một tiếng a… nhìn sang thì nhỏ Quyên vẫn giả vờ cặm cụi chép bài nhưng cái tay thì ở hông tôi vẫn nắm chặt, ơ cái con nhỏ này giả điên hay thật tay thì nhéo người ta mà mắt thì hướng lên bảng chăm chú theo bài giảng, thật sự nhỏ không biết có bị gì không mà cứ mỗi lần tôi lơ là nhìn mưa thì ăn cú nhéo đau điếng đến nói về tới nhà vạch ra xem là bầm tím một cục, nhưng không lẽ tôi nhéo lại bị méc cái bửa đánh đít bữa hổm là muốn độn thổ dưới đất tận 10m rồi, lần này mà nhỏ nghĩ quẫn làm liều thì chắc tôi không biết phải trốn tận đâu lận, thôi kệ thích thì chơi luôn éo ngán này thì nhéo tôi này, tôi nhẹ nhàng gờ lên cái đùi nhỏ, lông tơ dựng hết cả lên nhỏ quay sang lườm tôi thì tôi ngay tức khắc lên tiếng…
– Thầy ơi cái “ấy” tại sao xuất hiện ạ…
Mà côn nhận trình độ giả điên của tôi cũng thuộc vào dạnh thượng thừa đó mấy bác à, nhỏ cũng chẳng thua liền nhân lúc tôi sơ ý đẩy một cú dậm nát bép cái bàn chân tôi, đúng là một phút sung sướng hối hận cả đời(anh em nào còn đi học nên rút kinh ngiệm nhá, gờ xong thì cách xa 5m không thì bị ăn nhéo đó) kệ quân tữ trả thù 10 năm chưa muộn tôi dằn lòng mình lại ngiến chặt răng chịu đau, còn nhỏ thì cười khúc khích cho đến khi bị ông thầy la, nhỏ vừa đứng lên trả lời thì tôi đặt nguyên cái bàn tay của mình dưới ghế nhỏ thế là nhỏ đặt nguyên cái mông xuống tay công nhận sướng vãi đái các bác ạ, nhỏ như bị đánh trúng yếu điểm ngồi im ru không dám nhúc nhích, nhìn cái mặt cứng đơ của nhỏ mà tôi cười sằng sặc như điên, gương mặt nhỏ ngày càng đỏ tôi biết có chuyện chẵn lành nên liền rụt tay lại nhưng… óc muốn rút nhưng tay thì bất khả thi, nhỏ nén chặt xuống không cho tôi rút ra. Chợt nhỏ quay sang hỏi tôi nhẹ nhàng…
– Hông biết một bàn tay bán được bao nhiêu minh nhỉ – ôi chúa ơi cứu con…
– Ai… a. Ia. A. A. I… ma… a. F… à… biế. T… t…
– Ừm thôi chặt trước bán sau cũng được… – nhỏ cười man rợ…
Tôi mặt mày xanh lè không còn miếng máu, lần đầu tiên tôi thấy nhỏ giận giữ như vậy chắc có lẽ chơi nhỏ hơi quá trớn thì phải, tiếng phấn ma sát vào bản kêu ken két, theo từng nhịp thở là một giọt mồ hôi tôi chảy dài ướt hết cả lưng. Nhỏ vẫn ngồi yên trên tay tôi chép bài tỉnh bơ như cây cơ, còn tôi thì tái mét không dám động đậy…
Tùng… tùng… tùng… thế là ba hồi trống kết thúc tiết học đầy căn thẳng và hồi hợp, nhỏ vẫn không chịu đứng dậy mà ngồi bẹp lên trên tay tôi cười khúc khích… chợt nhỏ đưa tay lên nắm chặt lấy mũi tôi mà kéo (anh em chơi trò này rồi chắc cũng hiểu nó đau cỡ nào)tôi gom góm nước mắt vì đau đớn và nhục nhã.
– Sướng hông… – nhỏ nhìn tôi…
– Hô… ng…
– Hã cái gì nói lại nghe coi – nhỏ hăm dọa.
– Sướng… tôi đáp rõ to…
– Sướng cái lồn gì vậy thằng điên…
Ôi địt mẹ thằng thành đúng lúc thế ông nội, nó nhìn lên cái mũi tôi rồi cười ha hả, chợt nó nhìn xuống dưới cái bản đần ra đéo tả nổi, mồi hôi lạnh nó tuôn ra như tắm, nó té ngửa vào tường và hét lên.
– Ôi địt mẹ xem thằng lồn này nó dê ngay trốn thanh thiên bạch nhật đây này tuị bây ơi…
Cái đụ má mày thằng chó khốn nạn, xem mày là anh em ruột thịt mà mày chơi tao địt mẹ tao thoát được là tao cho mày chơi nhảy lầu thằng chó đẽ ạ. Cả đám nháu nhàu lên khi nghe thằng trời đánh đó nói, nhỏ nhóng nhẹ mông lên cho tôi rút cái tay ra không thì hai đứa có nước mà trốn học luôn. Tôi với nhỏ lập tức diễn bộ phim cô giáo trẻ thơ ngay lậi tức…
– Cái này giải sao quyên – tôi làm bộ chỉ chỉ…
– À… ừ… xài công thức này rồi ấy cho cái kia, để cái ấy ấy cho cái nọ – ôi má ơi giải toán kiểu gì vậy trời.
Do quá xuất sắc trong diễn xuất nên đã thoát khỏi vòng vay của tụi trong lớp, mà các bác cũng biết lớp em con gái chiếm hết 3/4 rồi mà đã là con gái thì siêu nhân truyền miệng tụi nó mà thấy thì trong tíc tắc nguyên cái trường này biiết hết.
– Chưa xong đâu nghe ông – nhỏ lườm tôi…
– Hì hì thôi xong rồi mà – tôi gượng cười…
– Muốn huề hã, đưa cái mũi ra đây – nhỏ nói…
– Thôi… thôi… đau lắm… – tôi như chết vậy…
– Vậy thì thôi lát tui qua nhà méc mỹ anh hihi – cười sao nghe man rợ quá…
– Rồi nè…
Tôi đưa cái mặt mình lại, cầm cái tay nhỏ đặt lên mũi mình và cắn răng chịu đựng hình phạt, 30s trôi qua mà cơn đau vẫn chưa đến tôi mở mắt ra nhìn thì nhỏ nhìn tôi đăm đăm không nói một lời nào cả.
– Sao còn chưa làm – tôi hỏi…
– Giờ hông thích, bữa sau làm tiếp – còn bữa sao nữa hả trời…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro