Chạy trốn

Phần 36

2021-08-17 11:33:00

Phần 36
Gương mặt cô phờ phạt thấy rõ, nhưng trên mặt đó vẫn dành một nụ cười dịu dàng, một cái nhìn trìu mến. Phút chốc tôi lại suy nghĩ mình có nên dừng lại cái mối quan hệ này không, nếu như một ngày nào đó một người phát hiện rồi chúng tôi sẽ về đâu, tôi là thằng con trai nên chẳng sợ gì cả, nhưng tôi sợ là sợ cho cô, cô là một người con gái với chã lại cô đang làm một nghề thiêng liêng cao cả, nếu sự việc bị phanh phui ra thì cô làm sao còn mặt mũi để sống ở cái nơi quá khắt khe như vậy. Không chừng đến lúc đó cô làm một chuyện tôi sẽ ân hận cả đời chăng, tôi vuốt lấy đôi má bầu bĩnh kia hỏi nhẹ…

– Chừng nào mi muốn dừng mối quan hệ này thì nói nghe – tôi dặn dò…
– Dừng hã… Ừm chắc tới khi minh lấy vợ đó – cô cười khì…
– Không nói thật đó – tôi nghiêm giọng…
– Ừm thì có nói giỡn đâu à. – Cô cũng chẳng vừa gì…
– Ừ thế cũng được chừng nào muốn dừng thì nói nghe chưa – tôi hôn nhẹ lên má cô…
– Biết rồi mà.

Cô ôm chặt lấy thân hình rám nắng của tôi, kể từ khi lên đây tôi đen hơn thì phải, không còn cái nước da công tữ bột như lúc trước nữa, mà thay vào đó là cái màu da rám nắng kia, đó cũng là cái thứ một ngày nào đó tôi cũng phải nhận lấy dù sớm hay muộn thôi. Tôi ôm cô thêm một chút nữa, rồi bước xuống giường tiếng vào phòng tắm. Từng dòng nước ấm chảy dọc khắp cơ thể tôi, nó cuốn phăn những giọt mồ hôi khô động trên thân thể tôi, mùi vị dục vọng nữa. Tôi chọp lấy chiếc khăn màu xanh lau sạch cơ thể mình rồi bước ra, tôi sọt cái quần jean vào rồi cái áo nữa, tôi tiến lại chiếc giường cô đang nằm bệt trên đó, tôi vén mái tóc đen mun kia sang một bên, hôn nhẹ lên môi thay lời tạm biệt sau một đêm mỏi nhừ dưới căn phòng đầy mụ mị này.

– Về hã, sau hông ở lại – cô nhỏng nhẽo…
– Thôi về dọn dẹp phòng nữa – tôi đáp…
– Ừm về cẩn thận nha – cô dặn dọ tôi…
– Dạ em biết rồi thưa cô ạ – tôi giả vờ ngoan ngoãn để trêu cô…
– Biết thì tốt, không cô đánh đòn đó – cô cũng hòa vào vở kịch…

Tôi vẫy tay nhẹ rồi dẫn con wave ra khỏi nhà cô, tôi khóa cửa rồi ném cái chìa khóa xuống dưới đất cạnh cánh cửa. Tôi đề gas hú lên một tiếng rồi vụt đi, không biết có phải làm hăng quá không mà bây giờ cầm tai lái run bần bật, tôi hạ gas xuống chạy chậm lại, suýt nữa là đâm đầu vô cột điện rồi, tôi hít một hơi dài rồi phi thẳng đến nhà thằng thành… tút… tút… tút…

– Alo đm điên hay sao mà điện giờ này mạy – kiểu này chắc vừa xem phim sex xong đây…
– Ra lấy xe không, tao đập bỏ luôn à – tôi cự nự…
– Địt ngựa mày đứng đó đi, tao ra liền…

Nó không sợ gì cả, nhưng có một sự thật khá buồn cười là nó cưng con xe còn hơn con gệ của nó nữa, ai mà làm hư là nó quánh thằng kia tơi bời, tôi biết điều đó nên bữa chém tụi thằng hiếu bỏ xe ở nhà, lỡ xe nó có hỏng gì chắc nó đánh tôi chèm bẹp luôn… lộc… ca… lộc… cộc… tiếng mỡ theng chốt cửa kêu râm rang cả lên, khoảng chừng một phút sau nó mới ló cái đầu ra nhìn tôi.

– Xe này mày dẫn vô đi, tao đi về…

Tôi nói xong liền xách đít đi, để lại trên gương mặt nó hàng ngàn câu hỏi, đi một chút sau chân tôi bũn rũn thế này, chắc do làm việc quá sức đây mà tôi tự hỏi rồi trả lời. Gió thổi nhè nhẹ mơn man cả con đường trải dài được chiếu sáng bởi những cây cột trụ cao sừng sững, tôi vừa đi vừa nhun nhún cho đỡ hơn, lúc này tầm khoảng gần 10h nên chỉ còn lát đát một vài chiếc xe chạy trên đường, từng tóp người đi qua tôi những ánh mắt nhìn đểu xăm xoi một thằng đẹp trai như tôi, hàizzzz đẹp trai quá cũng khổ tôi tự an ủi bản thân mình mặc dù mình xấu như con cá sấu vậy.

Thêm một tóp người chực diện với tôi, trong cái đám đó có một cặp trai gái đang bấu vai nhau thắm thiết, hài con nhỏ quyên, gái ngoan à, gái hiền à, đóng kịch đến thế là cùng, con nhỏ thấy tôi liền xua xua tay thằng đó ra khỏi người nhỏ, cả đám trân trân mắt nhìn tôi, thoáng qua cũng đủ nhận biết toàn là cậu ấm cô chiêu mà thôi, tôi rít một điếuu thuốc cháy rực trên tay mình, từng làn khói trắng tỏa ra mịt mù, tôi cho tay mình vào túi quần lẵng lặng đi qua những con mắt đang xăm xoi nhìn tôi.

Uỗng cho tôi tin tưởng con nhỏ cũng thuộc dạng không bị nhiễm bẩn những thứ đen tối quay quanh, nhưng dường như cái niềm tin nhỏ bé ấy cuối cùng cũng bị dập tắt trước ánh mắt tôi, tôi lại rít thêm một hơi khói vào ngập trong phổi mình, tôi vừa lan đát trên những tán lá rơi rãi rụng trên vỉa hè. Tôi dẫm nát những tán lá đó cũng giống như sự dẫm đạp lên cái hy vọng trong tôi. Mỡ nhẹ cái ổ khóa cửa phòng ra, căn phòng tối ôm lạnh lẽo vẫn hằng đêm quanh quẩn bên tôi, vứt cái quần jean nực nội ra một xóa, tôi leo lên giường đạp lên cái quạt gió, tiếng ro… ro… bắt đầu nhanh hơn, cũng giống như cơn buồn ngủ càng lấn át nhanh hơn…

Át xì… một thứ gì đó len lỏi vào bên trong mũi làm tôi hắt hơi thức giất, đưa lên ngoai ngoái một lúc thì là một sợi chỉ. Tôi ngáp một hơi rồi tốc mền ra đi tắm để bắt đầu một ngày mới… nhét đại vài cuốn tập vô cặp, tôi thong thả bước đến trường, vừa đi vừa nhún nhảy để cho nóng người, hít một hơi không khí vào luồn phổi để cảm nhận cái không khí của buổi sớm mai. Bỏ mẹ 6h50 rồi, mãi mê hít thở trễ mất rồi, tôi chạy hừm hựm như con xì po mới mua về vậy…

– A… có người yk trễ kìa – một âm thanh cao vút vang bên tay tôi…

Ngước nhìn lại là một đứa con gái trên chiếc xe đạp màu xanh, là nhỏ Mỹ anh…

– Chỡ đi học coi – nhỏ ra lệnh…

Tôi ngoan ngoãn đưa cặp cho con nhỏ ôm và đạp vun vút cho kịp giờ, chợt nhỏ ôm lấy tôi, đôi tay mềm mại ghì chặt vào hông tôi, tôi như bị sét đánh sớ người ra bất động…

– 3 Hôm nay minh ở đâu thế, bít mỹ anh bùn lắm hông – nhỏ tựa đầu vào lưng tôi…
– Xin lỗi mà, tại dưới nhà có chuyện nên phải về gắp – tôi gỡ nhẹ đôi bàn tay của nhỏ ra khỏi người…

Nhưng nhỏ vẫn siết chặt lấy hông tôi, bàn tay nhỏ mềm mại ôm lấy thân hình gắn chắc của tôi…

– Ba mẹ của mỹ anh đòi ly hôn, mỹ anh buồn lắm – giọng nhỏ buồn te…

Có lẽ đây là lý do mà nhỏ cần một chỗ vựa vững chắc, tôi buông tay ra thay vào đó là nắm chặt lấy đôi bàn tay của nhỏ, nhỏ còn quá trẻ con để có thể chịu đừng có sock này…

– Thôi đừng buồn nữa, rồi mọi chuyện sẽ qua thôi mà – tôi vỗ về nhỏ…
– Nhưng chuyện căng thẳng lắm – nhỏ nói tiếp…
– Ừm… biết chứ zị bây giờ sao không thử cố tạo sự vui vẻ trong nhà đi – tôi nêu ra ý kiến…

Nhỏ cười mỉm, quẹt nước mắt vào áo tôi, hôm nay tôi sẽ ở bên nhỏ, sẽ làm chỗ dựa cho nhỏ để vượt qua khúc ngoặt đau đớn này. Hôm nay tôi tình nguyện sách cặp cho nhỏ mà không cần nhỏ phải ép, nhỏ mỉm cười nụ cười hơi thoáng buồn nhưng tôi cũng cảm thấy vui khi đã làm được một chuyện nhỏ gì đó để giúp cho nhỏ vui lên một chút, tôi đưa nhỏ về tới tận lớp rồi mới vào lớp của mình.

Tôi đi lướt ngang con nhỏ quyên, nhỏ thật sự làm tôi khá thất vọng khi tôi nhìn thấy cảnh tượng tối qua. Tôi bước xuống bàn thằng thành quăng cái thằng bống ẽo lả lên phía trên tôi quăng cái cặp xuống bàn và ngả người ra phía sau… nhỏ quay xuống nhìn tôi, ánh mắt của nhỏ thật khó hiểu tôi chẳng thèm nhìn, tôi bơ con nhỏ qua một bên suốt buổi tôi chẳng thèm nhìn con nhỏ lấy 1s thằng thấy tôi như vậy nên chẳng nói gì… 3 tiết học buồn tẻ trôi qua dai dẵng, vừa đánh trống tôi đã ra khỏi lớp chạy qua lớp nhỏ mỹ anh để rủ nhỏ xuống căn tin để giúp nhỏ vui hơn một chút.

Vừa vào thì tôi đã thấy một cảnh tượng khá là lâm bi đát, một thằng con trai đang cầm lấy một bó bông hồng tặng cho nhỏ, nhỏ chẳng thèm để ý, nhỏ bơ thằng đó đi như nó chẳng hề tồn tại. Thằng đó bây giờ chẳng khác gì thằng hề, nó tũi thân bước ra gương mặt buồn so nó đập nát bó bông hồng xuống đất. Tôi tiếng gần lại bàn nhỏ, nhỏ vẫn ũ rũ úp mặt xuống bàn, tôi cúi người xuống nói khẽ với nhỏ…

– Công chúa có muốn xuống căn tin với hạ thần không…

… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://bimdep.vip/chay-tron/

– Biến đi đừng làm phiền tôi – ơ cái con nhỏ này…
– Rồi không đi thì thôi, chiều đừng có về chung nghe con kia – tôi giả vờ giận…

Từng câu nói ấm áp của tôi cứ phả đều đều vào tai nhỏ, sau câu nói đó nhỏ mới chịu ngóc cái đầu dậy, cái má bầu bỉnh của nhỏ ma sát vào làn da thô ráp của tôi, dường như cái cảm giác ma sát quen thuộc này làm nhỏ nhớ ra điều gì đó. Nhỏ nhìn tôi ngơ ngác một tí rồi khẽ cười…

– Đi chứ – nhỏ cười mỉm…
– Uã… hồi nãy ai đuổi tôi đi mà – tôi giả vờ giận nhỏ…
– Hỳhỳ tưởng thằng hồi nãy – nhỏ cười trừ…
– Ờ… con ng ta giờ có trai theo, đuổi tui đi là phải rồi…
– Trời… có đâu à, yk yk – nhỏ đứng dậy rồi đẩy tôi ra khỏi lớp…

Nãy giờ không để ý cả lớp nhỏ nhìn tôi lom lom như thằng tội phạm, nhỏ lòn tay nhỏ vịnh chặt lấy tôi, nhìn tôi với nhỏ bây giờ chẳng khác gì 2 đứa mới yêu nhau, tôi cũng chẳng đẩy nhỏ ra hay trốn tránh gì cả, vì lúc này nhỏ chỉ còn tôi là chỗ vựa thôi. Chúng tôi lướt qua bao nhiêu cặp mắt ghen tị, chợt một ánh mắt hừng hực nhìn tôi, à cái thằng lúc nãy bị nhỏ từ chối, mà kể cũng tội vừa bị từ chối lại thấy cảnh tượng âu yếm này cũng phải tan nát, tôi cũng hiểu nên chẳng đáp trả gì. Tôi cứ bơ thằng đó đi cùng nhỏ đi xuống căn tin. Lang thang với nhỏ dưới cái nằng tà tà đang lên cao, từng chiếc là lao xao dưới mặt đất, nhỏ dẫm bèm bẹt lên mấy chiếc lá, bất cứ chiếc lá nào nằm dưới đó đều bị nhỏ dậm tan nát hết…

– Làm gì mà đạp ng ta chèm bẹp vậy – tôi xoa xoa đầu nhỏ…
– Nhìn nó thấy ghét thì đạp – nhỏ tỉnh bơ…

Tôi la trời một cái rồi xóc nách nhỏ đi nhanh hơn, để nhỏ đứng ở ngoài tôi tình nguyện xong pha vô cái đống hổn độn đằng kia, lấn át chen chút zô cái đống kia cuối cùng cũng có thành quả, ôm được 2 chai nước lọc với vài bọc snack ra cho nhỏ. Nhỏ nhìn tôi cười cười, rồi xoa đầu. Nhìn tôi lúc này chẳng khác con cún vừa hoàn thành nhiệm vụ vậy, nhỏ cằm lấy bọc snack lon to dẫn đường còn tôi thì lang thang phía sau nhỏ, nhỏ ghị tay tôi ngồi xuống băng ghế đá, tôi giả vờ galăng phũi sạch sẽ cát bụi rồi mới cho nhỏ ngồi xuống. Nhìn thấy cái điệu bộ của tôi như vậy nhỏ liền cười khúc khích vui vẻ, tôi cũng khẻ mỉm cười với nhỏ, nhỏ ngả đầu vào vai tôi đưa lên miệng tôi một miếng snack vừa há miệng ra như cá đớp mồi thì nhỏ cho vào miệng mình nhai chóp chép, tôi ký nhẹ đầu nhỏ…

– Dám lừa ta hả – tôi ký rồi xoa xoa…
– A… đau chết zạ – nhỏ la lên…

Cái khung cảnh nhẹ nhàng trước ánh nắng hắc nhẹ lúc 9h, từng tiếng cười đùa ríu rít lướt qua chúng tôi, tôi hứa với nhỏ là tôi có thể là chỗ dựa của nhỏ bất cứ lúc nào vẫn muốn, từ ngày đó đến giờ tôi vẫn chỉ là một nơi dựa dẫm đáng tinh cậy nhất. Một bóng người từ xa bước chầm chậm lại, vừa thấy tôi với nhỏ như vậy thì một âm thanh à… vang vọng lên…

– Lãng mợn quá – nhỏ hằng cười khúc khích…

Nhỏ đẩy tôi ra nhưng tôi vẫn gị xát đầu nhỏ vào vai mình, càng làm như vậy tôi có thể nghe được tiếng thở gấp gáp của nhỏ, tiếng nhịp đập từ tim nhỏ dồn dập. Tôi len lén liếc qua nhìn thấy đôi má của nhỏ đỏ rực lên vì ngượng, còn con nhỏ hằng thì trố mắt hã họng nhìn tôi…

– Ây da tình tứ ghê ta ơi, thôi 2 vợ chồng ngồi đây tâm sự đi, hằng đi xuống căn tin à – nhỏ cười khúc khích chạy đi…

Cái tiếng vợ chồng mà nhỏ hằng nói là tôi hớ người ra, nhỏ lắp bắp nói, cái âm thanh gượng gạo kia làm tôi suýt bật cười…

– Nó… nó… vừa… nó… i… gì… gì… zạ – nhỏ đánh vần từng chữ…
– Vờ ơ vơ nặng vợ, chờ ông chông huyền chồng – tôi đánh vần…

Nhỏ dúi mặt vào vai như dấu cái gương mặt đỏ ửng lên của nhỏ…

– Nó khùng quá hé – nhỏ giả vờ cười trừ…
– Khùng gì… muốn là vợ chồng không – tôi hỏi trực diện với nhỏ…
– Hã… đùa hả… – nhỏ đấm nhẹ vào mặt tôi…
– Không đùa đâu thật đó – tôi hôn nhẹ lên nắm đấm của nhỏ…

Nhỏ khẽ gật đầu, dúi sâu vào lòng tôi, vậy… là có thêm một người con gái yếu lòng đi qua đời tôi, người con gái mà tôi phải che chở, cho hết bước ngoặt này. Tôi vuốt nhẹ lấy đôi má ấy, tôi sẽ không bao giờ làm dấy bẫn cái thân thể ngọc ngà này đâu không bao giờ. Không bao giờ, Ngân à, anh xin lỗi, hãy hiểu cho anh nha em, vì trong thời gian em vắng anh cần một người nào đó có thể vá trái tim rách rưới của anh giống như em từng làm.

Tiếng trống lại vang lên, tôi và nhỏ cùng nhau đan hai lòng bàn tay của 2 người vào nhau, hai trái tim ở hai cơ thể cùng nhịp đập, nhỏ cười khúc khích bên tôi, tôi cũng cười nhiều hơn, đôi tay thô ráp nắm lấy đôi tay mềm mại đó chặt hơn. Anh sẽ không bao giờ để vuột mất em như những người con gái trước đây đâu Mỹ Anh à. Đưa nhỏ vào lớp trước cả chục đôi mắt ngỡ ngàng khi thấy một thằng đầu gấu nắm lấy đôi tay mềm mại đó. Nhỏ cười khúc khích đưa cái phiếu xe ra cho tôi…

– Lát lấy xe rồi đợi tui ra nha “đầu gấu” – nhỏ kêu tôi bằng một cái biệt danh khá ngộ…
– Biết rồi thưa tiểu thư – tôi cũng đáp lại nhỏ…

Vuốt nhẹ lấy đôi bàn tay của nhỏ, cằm lấy cái phiếu xe rồi thông thả bước vào lớp, tiết này là của cô giáo yêu dấu nên tôi thủng thẳng lên chỗ cạnh con quyên rồi, ngồi phịch xuống ghế, miệng tôi cứ cười mãi không ngừng dường như trong trái tim lạnh lẽo này lại được một ngọn lửa ấm sưởi ấm tiếp tục sau những tháng ngày lạnh kẽo kia. Nhỏ quyên kể từ lúc vô học tới giờ tôi không thể đếm được bao nhiêu lần nhỏ nhìn trộm tôi, nhỏ chẵn rời khỏi bàn ra chơi nhỏ lại ụp mặt xuống bàn ngủ, à cái chuyện đó cũng phải tôi, tối đi chơi sáng ngủ bù cũng đúng mà.

Thân hình ưỡn à của cô hiện mập mờ qua tà áo dài mỏng, nhìn thấy tôi cô nháy mắt nhẹ với tôi có lẽ chỉ có tôi và cô biết nhưng… sự thật lại không phải như vậy còn có một ánh mắt hiểu được cái nháy mắt đó. Tôi cũng làm lơ cái ánh mắt đang nhìn tôi cạnh bên, thời gian chầm chậm trôi qua… tiếng trống rơm rã lại vang đum đùm lên. Tôi nhanh chân chạy xuống nhà xe, dấn cái con xe đạp của nhỏ ra, ngồi đợi trên nhỏ trên cái ghế đá đầy lá, ngồi đợi nhỏ một chút sau thì nhỏ cũng đã lon ton chạy lại, gương mặt nhỏ nỡ nhẹ một nụ cười hạnh phúc.

– Nhanh lên con nhỏ này lề mề quá – tôi hói thúc nhỏ…
– Ỹ là đầu gấu làm dữ hả – nhỏ chống nạnh…
– Ờ… ai kêu chậm quá chi ngồi đợi mệt gần chết – tôi than vãn…
– Hứ con trai có chút xíu mà hông chịu đợi hả – nhỏ văng vẳng lên…
– Thôi nhanh đê, phải qua chỗ làm nữa – tôi nói với nhỏ…
– Ùa…

Nhỏ gật gật đầu rồi ngồi lên yên, tôi đạp nhè nhè trên cái bàn đạp kia, từng vòng quay đều đều bắt đầu lăn nhẹ trên mặt đường, nhỏ ngồi khích rịch vào tôi, đôi bàn tay mềm mại ôm chặt lấy, trời thì nóng nực tột cùng nhưng cái ôm ấp của nhỏ chỉ làm làm dịu cái ánh nắng kia, nhỏ siết chặt lấy người tôi càng lúc càng mạnh…

– Ặc nhè nhẹ thui, thở hết được rồi – tôi đặt nhẹ lên bàn tay nhỏ xoa xoa…
– Hì hì, tại thương quá nên ôm chặt đó mà – nhỏ cười khúc khích đằng sau…
– Đau muốn chết luôn đó – tay nhỏ dần dần thả lỏng ra…

Con đường sau càng lúc càng dài quá, nhưng thế cũng tốt thời gian tôi bên nhỏ sẽ nhiều hơn, mang cho nhỏ nhiều nụ cười hơn, làm dịu cái nỗi đau trong lòng nhỏ…

– Mỹ anh này – tôi hỏi nhỏ…
– Gì zạ – nhỏ hỏi…
– Tui là người thứ mấy thế – tôi xoa xoa cái eo của nhỏ…
– 5… 10… 15 hay gì đó – nhỏ trả lời…

Câu trả lời của nhỏ làm tôi tê cứng cả người, tôi im lặng không nói thêm một câu nào nữa. Nhỏ dường như cảm nhận được sự bất thường từ tôi liền lúi húi nói…

– Tưởng thịt hã – nhỏ hốt hoảng…

Tôi vẫn im lặng mặc dù nhỏ mặc sức giải thích, chợt có mộ thứ gì đó ươn ướt thấm qua áo tôi.

– Là người đầu tiên đó, đầu tiên đó – nhỏ thúc thít…

Trời tôi lại làm nhỏ khóc ngay cái lần đầu quen nhau sau, Minh mày thật khốn nạn, đôi chân tôi vẫn đạp đều đều, tôi kéo tay nhỏ tiến ra phía trước rồi gị chặt vào lòng…

– Sao tự dưng khóc thế cô – tôi hỏi nhẹ nhàng…
– Tại… minh hông tin mỹ anh – nhỏ nói…
– Tin mà, có nói nói gì đâu à – tôi cười khì…
– Ai kêu im lặng chi… làm cứ tưởng – nhỏ quẹt lấy nước mắt vương trên đôi hàng mi công vút của nhỏ. Đạp xe đều đều một tí thì cuối cùng cũng tới chỗ làm nhưng bà chủ lại đang dẹp cửa tiệm, tôi đứng ngơ người ra không hiểu chuyện gì thì bà chủ nhìn tôi tươi cười nói…
– Minh vô đây chị nói chuyện chút…

Tôi đưa cặp cho nhỏ cằm rồi bước vô…

– Sao quán đóng cửa vậy chị – tôi ngơ ngác hỏi…
– À gia đình nhà chồng bắt chị phải chuyển ra bắc sống, trong này có người hỏi ý mua nên chị bán luôn…

Tôi như sét đánh ngang tai đứng như trời trồng, mất việc này rồi sao tôi sống hả trời…

– À mà tiền lương tháng này của nhóc nè, chị xin lỗi nghe…

Cằm cái phong bì trên tay thôi cũng kệ vài bữa kiếm việc khác. Tôi cằm cái phong bì chào chị xong liền đi ra ngoài với nhỏ đang ngồi đằng sau xe dẫm dẫm xuống mặt đất, nhỏ ngước lên nhìn tôi cười nhẹ…

– Uã sao hông yk làm yk – nhỏ hỏi tôi…
– Quán đóng cửa rồi, nghĩ làm rồi – tôi thở dài với nhỏ…
– Uã… sao kỳ zạ – nhỏ gặn hỏi…
– Không có gì đâu, giờ để chở cho về hé – tôi nói…

Nói đến về nhỏ gương mặt nhỏ lại sụ xuống, hai bờ mi cụp xuống, à cũng phải sao nhỏ lại có thể chịu đựng dưới căn nhà lạnh tanh không còn ấm áp kia.

– Về nhà “đầu gấu” được hok – nhỏ hỏi…
– À… ừ… cũng được…

Nhỏ giật cái phòng bì trên tay tôi rồi nhét vô cặp, tôi đè giật lại nhưng nhỏ lại ôm cái cặp khư không chịu đưa cho tôi. Từng vòng quay bánh xe lại lăn đều chậm rãi, cái ôm siết chặt của nhỏ càng chặt hơn dưới ánh nắng của buổi trưa hè…

… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://bimdep.vip/chay-tron/

– “Đầu gấu” này – nhỏ cạ cạ cái mũi vô lưng tôi…
– Hã – tôi ngoáy đầu lại nhỏ…
– Mỹ anh là người thứ mấy thế – nhỏ đánh vần từng chữ một…

Tôi lặng thinh không biết nên trả lời thật hay là dối nhỏ, nếu trả lời thật thì có lẽ nhỏ là người thứ 4 à không nếu kể cả cô giáo yêu dấu nữa chắc là 5, tôi ngân nga một tí rồi trả lời thật cho nhỏ…

– 4 Hay 5 gì gì đó – tôi đáp…
– Hã… – nhỏ hã lên một tiếng dài rồi bấu xé tôi…
– A… đau… hỏi, tui trả lời thật mà sao còn ngắt nữa trời – tôi kêu thất thanh…
– Nhìn cái mặt vậy mà trăng hoa quá hé, chết nè – nhổ đấm cái bụp vô hông tôi…

Tôi cười khì khì trong nỗi đau xác thịt, trăng hoa sao, tôi không cần điều đó tôi chỉ cần một người con gái yêu tôi, quan tâm tôi, cùng tôi đi đến cuối con đường. Yêu nhiều làm chi, rồi khi chia tay cả hai để lại cho nhau những nhát dao khứa sâu vào tận trong tim, cho dù thời gian cứ trôi qua thì mãi vết thương đó không bao giờ hàn gắn lại được.

Tiếng ro ro của cái bánh xe lăn đều trên đường, tiếng brừm brừm từ những chiếc xe máy đặt nghẹt kia, từng giọt mồ hôi nhễ nhại trên chán tôi, không ngờ trời hôm nay sao nóng thế không biết nhưng có nhỏ bên cạnh tôi rồi thì cái nóng này chẳng có là gì đối với tôi cả. Gương mặt nhỏ cũng ướt đẫm mồ hôi, hên quá kế vỉa hè có một xe nước mía, tôi lắc lắc cái bàn tay nhỏ nhắn của nhỏ…

– Uống nước mía không? – Tôi hỏi nhỏ…
– Ừm cũng được nắng quá hà – nhỏ nguýt dài…

Dựng chiếc xe của nhỏ trên cái vỉa hè mát rượi, nhỏ lon ton chạy đến cái ghế sát trong ngồi phịch xuống, cái tay vây vẫy tạo gió lên. Tôi ngồi cuống cạnh nhỏ, từng dòng người hối hả chen chút nhau, cơn gió nhẹ thoáng qua một chút cũng làm dịu đi cái nóng nực này. Chị bán hàng bước lại trước mặt chúng tôi nhẹ nhàng hỏi…

– 2 Đứa uống gì – giọng chị trầm ấm vang nhẹ lên…

Tôi vừa định nói thì nhỏ đã nhảy vô họng tôi ngồi rồi, đôi bàn tay nhỏ nắm chặt lấy tay tôi, nhỏ cười khúc khích nói…

– Dạ lấy cho em 3 ly nước mía – tiếng nhỏ cao vút vượt qua cả những đám mây xanh đang bay lơ lửng trên kia…
– Uã 2 đứa mà sao kêu tới 3 ly zị – tôi há hốc hỏi nhỏ…
– Trời nực uống 2 ly mới đã – nhỏ làm tôi khá bất ngờ…
– Ặc uống no quá chút sau ăn cơm hả – tôi cóc nhẹ lên tay nhỏ…
– Hì hì, uống chút mà no gì – nhỏ cười khì…
– Hay quá hé – tôi xoa cái đầu nhỏ rối xù cả lên…
– Á… a… hư hết rồi nè, công kỹ hùi sáng ngồi buộc – nhỏ tán vô mặt tôi nhẹ một cái.

Cái hành động đùa giỡn của tôi với nhỏ có lẽ đã làm mất cái không khí ở cái vỉa hè này, mọi người nhìn chúng tôi chăm chăm rồi chợt họ khẽ cười và nói…

– Cái lũ con nít giờ nhìn vui quá hé…

Chúng tôi vẫn đùa giỡn với nhau cười khì khì, sau những vòng quay nặng nề thì 3 ly nước mía đã được chị đặt lên bàn. Lắc nhè nhẹ cái ly rồi kéo một hơi vào miệng, cái vị ngọt ngào của tự nhiên, vị chua chát của Hạnh, vị mát lạnh của nước đá hòa vào nhau tạo nên một ly nước mía đặc trưng mà mọi người đều đã từng uống qua. Tu một hơi thì đã hết nữa ly, quay sang 1 cái ly nước mía của nhỏ chỉ còn lốc ca lốc cốc mấy viên nước đá, nhỏ vừa định chụp cái ly còn lại thì tôi nhanh tay giật lấy, nhỏ nhìn tôi đầy nài nỉ…

– Uống nhiêu đó được rồi, uống nhiều quá đau bụng đó – tôi giải thích cho nhỏ nghe…
– Cái thứ xạo ke, mỹ anh uống quài có sau âu – nhỏ chau mài…
– Tui nó không nghe hả – tôi nghiêm giọng…
– Chuyện gì cũng được, nhưng cái này thì hông – ơi trời ham ăn ham uống vừa thôi trời.

Tôi đưa ly nước mía lên miệng tu một hơi sạch bách, nhỏ nhìn ly nước đá đầy tiết nuối, nhỏ nhìn như muốn khóc vậy có cái ly nước mía thôi mà làm như trời sập vậy. Tôi đẩy ly nước mía của mình sang cho nhỏ…

– Uống nhiêu đây được rồi – tôi nói với nhỏ…

Vừa thấy cái ly nước thì mắt của nhỏ lại sáng lên, nhỏ giật li nước trên tay tôi hút nhè nhẹ. Brừm… phịch… tiếng động cơ của tiếng xe tay gas dừng hẵn, một bóng người bước vào, một mùi hương quen thuộc tôi có thể đón ra là ai nhưng tôi không muốn nhìn thấy cái gương mặt đó một tí nào, nhưng nhỏ thì lại ngược với ý nghĩ tôi…

– Quyên ngồi đây nè – chết ngựa con nhỏ này lanh thế trời…

Cái mùi hương càng ngày gần hơn, nhỏ ngồi xuống đối diện với tôi, tôi cũng chẳng phải trốn tránh gì nên cũng ngẫn mặt lên nhìn.

– Uã sao hôm nay vô vỉa hè uống zạ – nhỏ tài lanh hỏi…
– Ừm thì nóng quá nên vô đây uống cho mát – nhỏ quyên chầm chậm trả lời, nhưng mắt nhỏ lại nhìn sang tôi…

Chợt nhỏ ôm chặt lấy cánh tay tôi, cái đầu nho nhỏ tựa vào vai tôi cười khúc khích…

– Nè tui với “đầu gấu” giờ thành một cặp ùi nè – nhỏ cười khì khì…

Con nhỏ Quyên gương mặt đớ ra, nhìn tôi trân trân, chắc nó sẽ không bao giờ có thể nghĩ đến cái cuộc tình cổ tích này xuất hiện…

– Hã… cái gì – nhỏ quyên lắp bắp…
– Đây là một cặp nà – nhỏ khẵng định bằng cách hôn cái chụt lên má tôi…

Nhỏ Quyên ngớ người, chắc bây giờ con nhỏ mới công nhận đây chính là sự thật, gương mặt nhỏ chợt xụ lại, một nỗi buồn man mát qua đôi mắt kia. Thôi giả vờ thế đủ rồi, có là gì đâu mà buồn với chã hận, con nhỏ cất lên 3 tiếng yếu ớt và nở một nụ cười nhẹ…

– C… hu… ú. C… mừ… n… g… n… ha… – nhỏ nhấp nháy từng chữ…

Tôi cũng chẳng phản ứng gì trước tình cảnh đó, nhỏ Mỹ anh càng khẵn định chủ quyền bằng cách cạp vô cánh tay tôi một dấu răng khiến tôi đau điếng đến muốn trào cả nước mắt.

– Lát vô nhà “đầu gấu” nha – nhỏ nói…
– Thôi quyên có chuyện rồi – chắc chuyện bận đi chơi với bạn trai chứ công chuyện gì hài…

Nói xong nhỏ uống hết cả ly nước rồi vội vã tính tiền, nhỏ vút đi hòa theo dòng người man mát kia. Một chút sau tôi với nhỏ cũng tàn tàn về nhà trọ, sau 2 ly nước mía thì cái nóng trong tôi lại dịu đi phần nào, tôi đạp hối hả như xe đua, nhỏ ở sau thì ôm siết chặt lấy tôi cười khì khì thích thú. Lang thang dưới nắng một hồi chắc chết quá, từng bước chân tôi lại nói câu đó, sau 10 phút hã hơi thì cũng về tới nơi… tôi dựng xe sát phòng rồi đưa chìa khóa cho nhỏ mở cửa… nhỏ vừa mở cửa xong thì đấm cái bung vào bụng tôi…

– Ở dơ như zị đó hả trời – nhỏ nói…

Tôi cũng đảo mắt nhìn quanh, chết cha hỗm rài chưa quét dọn gì cả. Tôi lúi húi bước vô gôm đồ quăng vô thao, nhỏ đáng tôi bốp bốp vì cái tội ở dơ mà dám dắc nhỏ về nhà. Nhỏ thông thả đôi chân trên cái giường mát lạnh, tôi thì lo ôm đồ đi giặt chợt nhỏ reo lên…

– Nhà có cơm gì ăn hông – nhỏ nói…
– Cơm thì có nhưng không có đồ ăn – tôi đáp…
– Ùa vậy giặt đi, để đi mua hột vịt về ăn cơm…

Tiếng đồng hồ tí tách lặng lẽ trôi qua, tôi ôm cái thao đồ to kềnh vừa giặt xong đem đi máng lên, vừa đến cửa phòng thì nghe được cái mùi thơm của hột vịt kho. Tôi hít hà quăng cái thao đồ xuống liền chạy vô ăn, nhỏ cũmg vừa kho mấy cái hột vịt xong cái vị mằn mặn thơm thơm làm tôi như phát điên lên. Nhỏ bưng cái chão xuống còn tôi thì nồi cơm, phà… hơi nóng rực từ nồi cơm bay ra khắp cả phòng, có lẽ từ lâu mới có một người con gái vào lại căn phòng này, có người con gái nấu cơm cho tôi.

Bới cơm ra mạnh đứa nào nấy ăn, nhỏ giành dựt cái chảo hột vịt qua bên nhỏ, để cho tôi lại mấy cọng rau nhìn mà phát nãn, không thể chịu thêm áp bứt tôi phải dùng vũ lực để lấy lại miếng ăn của mình. Sau một hồi sử dụng sức trai trán của mình thì tôi cũng dành được, kết quả là tôi dựt được cái chảo và thương tích đầy mình, ngồi nhai chốt chép cái chiến lợi phẫm của mình đúng là ăn giật lúc nào cũng ngon cả, nhỏ ăn cơm mà gương mặt hầm hực nhìn mà thấy tội, tôi chia cho nhỏ phân nữa, gương mặt xu xụ lúc nãy cuống cùng biến mắt thay vô đó là cái miệng hoạt động lia lịa. Bữa cơm cuối cùng cũng xong, tôi với nhỏ leo lên giường nằm ngái o o, nhỏ ôm siết chặt lấy tôi, tôi đưa cánh tay của mình ra cho nhỏ gối đầu, chỉ ôm nhau ngủ thôi mày không được nghĩ đến điều gì khác nghe chưa thằng khốn nạn…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chạy trốn

Số ký tự: 0