Chạy trốn

Phần 34

2021-08-17 11:33:00

Phần 34
Nắng buông xuống qua khe cửa, chợt từng cơn gió uà vào căn phòng tối ôm, tiếng người lao xao ngoài kia, tôi chớt mắt một hồi rồi ngồi bật dậy… ring… ring… cái điện thoại run lên bần bật, một dòng chữ màu đen chạy dọc trên màn hình “HẰNG ĐIÊN” tôi nghĩ trong lòng chắc con nhỏ này kêu qua rước đây, mà thôi cũng kệ chuộc lỗi hôm qua vậy, tôi bước ra mỡ chốt cửa và đi ra đằng sau về sinh sạch sẽ… bữa nay là ngày đầu tuần nên có tiết tắm nắng buổi sáng, tôi lắc đầu ngán ngẫm, cho vài cuốn tập và dắt cái xe của nhỏ ra khỏi phòng trọ, lúc này chỉ mới là 6h15 nên còn sớm, tôi thong thả đạp trên chiếc xe đạp màu hồng của con nhỏ, nghỉ cũng lạ là thứ dữ mà sài đồ nữ tính quá, nguyên con xe toàn là màu hồng, căm xe mà có màu hồng chắc nhỏ gắn luôn quá, vừa đạp vừa hít thở cái không khí mát mẻ của buổi sớm mai, dòng người chạy lon ton trên đường, tiếng kèn xe, tiếng hàng rong râm vang khắp cả con phổ. Sao một chút thì cũng tới nhà con nhỏ, nhỏ tựa người người đung đưa trước cổng nhà, nhỏ vừa nhìn thấy tôi thì đã vẩy tay lên…

– Ở đây nè…

Bộ tôi bị mù sao mà hok thấy trời, thôi mà kệ sao dạo này nghĩ đủ thứ chuyện tào lao hết vậy trời, tôi đậu xe xuống trước nhỏ.

– Rồi lên đi chị 2 trễ rồi – tôi nói với nhỏ…

Nhỏ gật đầu nhẹ rồi ngồi ra phía sau, sao con nhỏ này hôm nay hiền quá vậy trời, hôm trước gặp chửi biến thấi bây giờ nói gì dạ đó ngộ thật. Từng vòng quay bánh xe bắt đầu lăn nhẹ trên con đường nhựa, ánh nắng buôn tà dưới bánh xe, từ nhà nhỏ đến trường khoảng 500m nên chẳng mấy chút tà tà 15 phút thì cũng đến trường nhưng chưa đến thì, một bóng xe lướt qua, một ánh mắt sắt lẹm nhìn tôi là nhỏ Quyên, gương mặt nhỏ như cái bánh bao chiều, nhỏ nhìn tôi đăm đăm một lúc thì lướt đi vun vút, tôi ngơ ngác nhìn chẳng hiểu gì cả tôi lại gạc qua một bên thì đạo tèn tèn tiếp vừa gần đến trường, thì một bàn tay nhỏ ngắt vào hông tôi đau điếng, tôi là lên nhỏ một tiếng thì là nhỏ Mỹ anh, nhỏ đạp trên chiếc xe đạp màu xanh của nhỏ, nhỏ trề môi ra hai cái má phụng phịu đung đưa…

– Hay quá hé, tui rũ yk học ko chịu, bây giờ lại yk với nhỏ nào đây – nhỏ hờn tôi…
– Bạn mà – tôi nói…
– Bạn gái thì có, ghét – nhỏ hứ lên một tiếng bỏ tôi lại với tình trạng ngỡ ngàn, tôi lúc này nhìn chẳng khác gì thằng đần cả, nhỏ ở sau cười khúc khích…
– Bị bạn gái giận ùi kìa – nhỏ nói…
– Bạn gái j điên quá – tôi mắng nhỏ…
– Ờ zị đó hả – nhỏ nhóm người dậy…
– Ừ chứ tưởng zì – tôi vừa đạp vừa hỏi nhỏ…
– Tại thấy nhỏ đó nó thích bạn thì phải – nhỏ bắt đầu tò mò…
– Ừ mà đừng kêu bạn nghe nhột lắm, mày tao là được rồi – tôi nói lạnh te…
– Ừm biết rồi – nhỏ nói…

Tôi chạy xe nhỏ vào nhà xe sau khi xong xuôi thì đưa chìa khóa cho nhỏ và bước vào lớp, nhỏ ghị tôi lại…

– Gì nữa chị 2 – tôi làm nhàm…
– Đi xuống căn tin mua đồ ăn sáng đi – nhỏ nói…
– Ê làm gì đó – nhỏ mỹ anh từ đâu chạy lại thúc vào hông tôi…
– Hã có làm gì đâu – tôi quay lại nói…
– Nắm tay nắm chân thế mà hok làm gì àk – nhỏ chu mõ ra…

Nhỏ hằng giật mình buông tay áo nhìn tôi ra ngơ ngác, chợt nhỏ cười khúc khích…

– Zị thôi vô à – nhỏ hằng lén lẽn đi vô…

Chỉ còn tôi đang đối diện với nhỏ đang hầm hực nhìn tôi, cái nét giận của nhỏ nhìn ngộ thật, nhỏ phụng phịu hai cái má ra, cái mỏ cong lên…

– Yk vô căn tin với tui…

Nhỏ lôi tôi vào trong mà chẳng cần hỏi ý tôi, tôi tự dưng như con cún con của nhỏ lon ton đi theo, tôi với nhỏ mua 2 ổ bánh mì ngồi trên cái ghế đá cạnh căn tin ngồi nhai…

– Nhỏ đó là ai thế – nhỏ hỏi…
– À bạn mới quen – tôi đáp…
– Toàn quen bạn mới là nữ không hé – nhỏ thúc vào eo tôi…
– A… có đâu mới quen đó – tôi nhai tiếp…
– Xạo ai dám tin – nhỏ chồng cái bọt lên đầu tôi…
– Chơi kỳ zị, thật bộ – tôi đáp…
– Hứ chã dám tin…

Tùng tùng… tôi với nhỏ bước vào trong lớp, nhỏ đi hướng ngược lại với tôi, vừa bước vào lớp thì nhỏ quyên nằm chèm bẹp dưới bàn. Tôi ngồi cạnh nhỏ, bởi bà cô xắp, gương mặt nhỏ đầy mệt mỏi… tiết 1… tiết 2… ra chơi nhỏ lại nằm tôi đăm nga nghi ngờ. Giữa lúc tiết 3 bà cô kêu nhỏ đứng lên nhỏ vẫn nằm, tôi lay nhỏ nhưng vẫn không có nhúc nhích, lật nhỏ lên gương mặt nhỏ mệt mỏi, hai mắt nhắm nghiền… chết nhỏ xỉu rồi. Tôi bế xóc nhỏ lên trong ánh mắt ngỡ ngàng của bà cô, chạy xuống 3 cái cầu thang đôi chân tôi mỏi nhừ nhưng vẫn chạy, tôi chạy giống như cái ngày tôi cõng đoan đến bện viện trong ngày đầy mưa…

… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://bimdep.vip/chay-tron/

Từng giọt mồ hôi lắm tắm trên chán tôi, đôi bàn chân tôi phồng rốp lúc bế nhỏ chạy quên cả mang dép, đưa nhỏ vào phòng y tế của trường lòng tôi đầy lo sợ, một lúc sau bà giáo già bước ra gương mặt không thể hiện một chút cảm xúc.

– Quyên sao rồi hả cô – tôi hỏi…
– Không sao đâu thiếu máu thôi, đang truyền nước biển – bà cô nói…

Nghe lời bà cô nói như vậy tôi cũng nhẹ nhỡm hết cả người, cái kiểu này chắc nhịn ăn nhịn uống gì đây, cái thân ốm như cò mà còn đòi giảm cân tôi thật sự chẳng hiểu tụi con gái nó nghĩ gì, tôi ngồi cạnh giường nhỏ, nhỏ ngủ mê man, từng giọt nước biển nhỏ giọt truyền qua cánh tay nhỏ, gương mặt nhỏ lúc này cũng đã hồng hào hơn lúc nãy, tôi cũng bớt lo hơn. Tiếng cô giáo chủ nhiệm gần gần bước tới, cô nhìn tôi và tôi nhìn nhỏ…

– Quyên sao rồi hả em – cô hỏi tôi…
– Dạ chắc cũng đỡ rồi – tôi đáp…
– Ừm mà sao Quyên xỉu thế – cô tra hỏi tôi…
– Dạ hình như thiếu máu…

Trả lời cô nhưng ánh mắt đang liếm láp khắp cả người cô, dường như từ cái hôm ân ái với cô thì cái con quái vật trong tôi đã tỉnh, nó khiến tôi lúc nào cũng hứng lên, dù chỉ mấy đứa con gái mặc váy ngắn ngắn là máu tôi như điên lên, kiểu như thế này chắc có nước tôi ngồi nhà đá sớm quá. Tôi và cô xưng em cô chứ thật ra là có bà giáo già trước cửa không là tôi lao đến hiếp cô rồi, tự dưng trong óc tôi toàn là những ý đồ đen tối với cô, mẹ nó ai không biết mày nứng nhưng phải kiềm chế chứ thằng nhóc, tôi tự nói với con chim mình, nếu ai nhìn vào chắc đều nghĩ thằng này chắc bị tự kỷ nặng, nói chuyện một mình.

Cô quay người bước đi nhưng chắc cố ý để cặp mông sau lớp vãi lụa mỏng nhịn chạm vào tay tôi, cô cười nhẹ rồi bước đi, tôi ngồi lại chông nhỏ, nhỏ vẫn thiêu thiêu ngủ, hai cơ mặt giản ra nhìn rất nhẹ nhỏm, chắc đang mơ mộng gì đây. Chợt nhỏ nắm lấy bàn tay tôi đặt trên giường, nhưng đôi mắt vẫn nhắm ngiềng…

– Minh, quyên yêu minh lắm, đừng bỏ quyên nha – nhỏ nói trong cơn mê…

Sặc tôi có phải vừa nghe một câu nói tỏ tình từ cái miệng nho nhỏ đó không, tôi như hóa đá, tim tôi đập lệch nhịp, từng tế bào xúc cảm dâng lên mãnh liệt, người tôi nóng hừng hực lên không phải là sự tức giận mà là một cảm giác thật sự rất khó tả. Nhỏ dần dần buông lõng đôi tay chai sạn của tôi, nhỏ lại trở về cái gương mặt hồn nhiên lúc nãy, nhưng còn tôi thì ngược lại, tâm trí tôi rối bời cả lên tôi đứng dậy tiếng ra cửa ngồi trên băng ghế đá, nhìn xung quanh một lúc thì rút nhẹ điếu thuốc ra hút cho bớt căn thẳng, sau nhiều lần khói bay ra khỏi cổ họng thì tâm trí tôi lại trở về như bình thường nhưng tim thì vẫn còn hơi loạn xạ.

Dụi điếu thuốc xuống đất tôi bước vào ngồi trên giường cạnh nhỏ, vuốt lấy những lọn tóc đang bay trong giỏ của chiết quạt máy đang chạy ro ro kia, ai mà biết rồi chuyện gì sẽ xảy ra thôi thì kệ cứ xem như ta chưa từng nghe vậy tôi tự nói với lòng mình. Bây giờ là tiết thứ 5 tôi vẫn ngồi cạnh giường nhỏ, nhỏ thì vẫn cứ ngủ, gương mặt đã khá khẩm hơn, nhỏ chớp chớp mắt nhìn tôi, rồi nói yếu ớt…

– Sao quyên ở đây – nhỏ hỏi tôi…
– Quyên xỉu trên lớp nên tui vác xuống đây chứ gì – tôi đáp nhỏ…
– Sao không về lớp ngồi đây làm gì – nhỏ giận dỗi…
– Thì trông mấy người chứ gì – tôi đáp…
– Quan tâm quyên làm gì, sao không giành thời gian mà quan tâm với đứa minh trở lúc sáng – nghe câu nói của nhỏ thì tôi khẵng định chắc nhỏ ghen rồi…

Nhỏ quay mặt vào tường không thèm nhìn tôi, thôi cũng kệ con gái mà nắng mưa thất thường mà…

– Bộ ghen à – tôi đánh liều hỏi nhỏ…
– Ghen gì là của nhau đâu mà nói – nhỏ vẫn ôm khư khư cái gói quay mặt vào tường…
– Zị sao làm cái bộ mặt đó – tôi hỏi…
– Thích thì làm, cơ thể này là của tôi muốn làm gì thì làm…

Cái con nhỏ này ươn ngạnh thế trời…

– Ừ muốn làm gì thì làm đi, sống mà không biết quý trọng cơ thể mình thì chết đi cho rồi – tôi hầm hực nói…

Tôi đứng phắt dậy và phũi đích bước đi, nhỏ lúc này ngồi phắt dậy…

– Kệ tôi, tôi không cần anh phải dạy đời – nhỏ cũng chẳng vừa à…
– Ai thèm dạy đời thấy sao nói vậy thôi – tôi đáp lạnh te…

Nhỏ phan nguyên cái gối vào tôi, tôi chúng đòn ngay vào mặt cái bốp… tự dưng máu tôi sôi sùng sục lên, tôi thật sự không kiềm chế được mình, tôi đấm vào tường một cái rầm…

– Má làm con cặc gì vậy, thích ươn ngạnh thì cứ làm đi – tôi chữi nhỏ…

Vừa nói xong tôi liền nghe tiếng khóc của nhỏ ở sau lưng, thật lòng tôi không biết mình đang làm gì vậy, tôi móc đt ra điện cho thằng thành…

… tút… tút… tút…

– Gì thế ba đang học – nó nói…
– Đụ mẹ lát mày đưa con điên đó về dùm tao – tôi nói…
– Con điên là con nào – nó hỏi…
– Con quyên – tôi hầm hực nói…
– À được mà mày sao thế – nó hỏi…
– Đéo có con cặc gì đâu…

Tôi cúp máy cái rụp, thì ring… ring… cái đt tôi lại run lên tôi bắt máy…

– Đụ má nói đéo có gì rồi mà – tôi chửi…
– Tao tuấn đây – thằng tuấn rè rè bên kia…
– Ừ có gì không? – Tôi đáp lạnh te…
– Nhỏ em mày bị tụi thằng lồn Hiếu kêu người đánh mày về liên đi – giọng nó hấp tấp…
– Cái gì mày nói cái gì tụi thằng hiếu là thằng lồn nào – tôi nóng người lên…
– Mày nhớ cái bửa tao với mày đập 3 thằng kia cứu con ghệ mày đó nhớ không – nó hỏi…

Lúc này tôi mới nhớ lại cái hẻm tối tĩnh mịch ấy…

– Rồi sao – tôi hỏi…
– Cái thằng mà mày cho nó ăn cây bóng đèn là thằng hiếu đó – nó nói…
– Đụ má con mẹ nó, mày không cứu em tao sao…
– Không phải, tao vừa tới thì nhỏ em mày bị mấy con đỉ kia đánh rồi xé áo – nó nói…

Đụ con đỉ mẹ tụi mày tới số rồi, đứa em gái tao yêu nhất mà tụi mày dám đụng, chết con đỉ mẹ tụi mày rồi. Tôi cúp máy chạy hồng hộc lên lớp, vừa tới cửa thì tôi chạy ngay vào…

– Thành đưa chìa khóa xe cho tao – tôi hét lên…

Ông thầy đang giản bài liền đứng hình, thằng thành thấy cái bản mặt tôi như sắp giết người nên chẳng dám nói gì liền ngoan ngoãn làm theo. Tôi chạy thật nhanh ra khỏi lớp, xuống thẳng nhà xe lấy con wave độ ra và chạy hết tốc lực, về tới phòng trọ, tôi gắp gáp đạp tung cả cửa chạy vào lấy cặp kiếm nịt sau lưng và chạy ra, tôi khóa chốt lại, tôi giắt hai cây kiếm xuống cái sườn xe, người tôi nóng rang lên, tôi đạp xe lấy đề rồi kéo hết tốc lực ra khỏi thành phố, tôi chạy đến đâu là phía sau toàn tiếng la hét mấy chốc tôi đã ra ngoài thành phố, mắt tôi cay xè vì gió, tôi chạy cứng gas trên đường cao tốc, cái cần cổ xe giật rung lên tôi mặc kệ, việc cần nhất bây giờ là về đến nhà.

Tôi lướt trên gió, gió như chẻ ra làm hai khi bánh xe tôi lướt qua… vù… véo… eo… sau 3 tiếng thì tôi cũng đã chạy đến nơi, trời lúc này đã gần 8h tối, khu phố tỉnh mịch, nhưng có tiến động cơ rầm rú chạy rách cả mặt đường, tôi thắng cái két xuống trước cửa nhà quăng cặp kiếm xuống cạnh nhà và bước vào, tôi vừa đến ba mẹ sững người nhìn tôi, nhỏ em tôi khóc nức nở trên người đầy vết bầm, người tôi như nức vỡ ra làm 2, nhỏ em tôi thấy tôi liền chạy lại ôm siết chặt lấy tôi, nước mắt dàn dụa ra, tim tôi se thắt chặt chỉ vì tại tôi mà nó phải ra như thế này tôi hận bản thân mình, tại sao lại gây ra hậu quả như vầy đụ má… tao chém chết mẹ tụi bây…

– Không sao anh hai ở đây rồi, ngoan ngoan đừng khóc – tôi xiết lấy đôi vai đang rung rẫy của nó…
– Anh hai em sợ lắm, em đau lắm – nước mắt nó lại rơi, từng câu nói của nó làm tôi như xé lòng.
– Ăn cơm chưa – tôi hỏi nó…

Nó lắc lắc cái đầu nhìn tôi rồi lại ôm chầm lấy tôi…

– Thôi ngồi đó đi để anh hai đi coi thử có gì ăn không rồi anh em mình ăn…

Tôi bước vào sau bếp, căn nhà thân thuộc nhưng bây giờ tôi không màn đến, tôi quan tâm nhất bây giờ là những nỗi đau của đứa em tôi và cả những tổn thương về mặt tinh thần nữa, nhắc đến tim tôi lại tan nát, một thằng anh như tôi lại không thể bảo vệ nổi cả đứa em của mình. Ba tôi từ sau bước đến…

– Sao mày không ở trên đó mà về đây làm gì – ba hỏi…
– Con lo quá nên về – tôi nói nhưng thái độ cực kỳ lạnh nhạt…

Ba tôi nhìn tôi chằm chằm, chỉ mới gần 1 thánh qua mà thằng con của ổng lại thay đổi ghê đến vậy, chắc ba cũng đang nghĩ tôi sắp làm gì…

– Chuyện của em con, con đừng lo để công an giải quyết…

Tôi lặng thinh không nói nữa lời, công an công an giải quyết, mấy thằng đó làm được cái gì, ăn tiền của dân là giỏi chứ làm gì (sr nếu đụng chạm đến những người công an tốt) chuyện tôi gây ra thì tôi giải quyết, ba mẹ lẵng lặng lên phòng, dưới nhà chỉ còn tôi với nó, tôi bưng tô canh với mấy món đồ ăn lên trên bàn, nhìn nó mà tôi lại tự trách thêm bản thân mình. Ngày mai mọi chuyện sẽ kết thúc, nó với tôi ngồi ăn, tôi gắp thức ăn đầy chén cho nó, những giọt nước mắt của nó đã mất chỉ còn lại một nụ cười ấm áp của nó, tôi vơi một chút buồn trong lòng, dù sao thì tôi đã đem lại nụ cười cho nó. Ngồi ăn nó hỏi đủ chuyện của tôi, nào là ăn uống ra sao, học hành thế nào tùm lum hết…

– Anh hai lát cho em ngủ chung với – nó yêu cầu tôi…
– Được thôi cô em yêu quý…

Tôi tắm trước, những suy nghĩ tính toán hiền hiện trong đầu tôi. Tôi bước ra thì nó đã nằm trên giường…

– Này hok tắm hả – tôi hỏi…
– Tắm rồi thưa ông già – nó đáp…
– Ông già nè…

Tôi bay lên cù lét nó, nó cười giòn giả, đã lâu lắm rồi tôi đã không giỡn với nó như thế này nữa, nó nằm trên cánh tay tôi và gối đầu ngủ, tôi trằn trọc một lúc thì cũng chìm vào giấc ngủ. Ánh nắng lên rọi vào căn phòng, tôi giật mình thức giấc nó vẫn còn ngủ ngon lành trên tay tôi…

– Ly… ly thứ dậy sáng rồi – tôi lay nó…
– Oa… a… còn sớm mà – nó ngáp dài…
– Thôi xuống tắm rửa đi chút đi ăn sáng với anh hai – tôi nói…

Tôi ngồi dậy tựa người ra khung cửa sổ hít một hơi thật sâu vào phổi, phóng tằm mắt ra để nhìn lại cái quê hương mình…

– Đi thôi cô – tôi nói…
– Rồi nè…

Tôi chở nó trên con wave độ đi ăn sáng, ông bà già thì đi làm từ sớm, nên tôi dắt nó đi ăn sáng, tôi với nó ghé vào một quán phở, 2 anh em tíu tít ăn. Sau khi no nê tôi dẫn nó đi tùm lum cuối cùng lại vào quán kem. Cái quán kem chan chứa bao nhiêu kỷ niệm của tôi và Linh, không biết giờ em ra sao nhỉ, em có người mới, có người nào yêu thương em lo lắng cho em không. Tôi và nó ngồi xuống thì có mấy đứa đang ngồi lại mắt xanh mỏ đó, ngồi bàn cu thì phải, em tôi thấy tụi đó thì liền sợ sệt, chắc là cái đám này quánh em tôi, nhưng chưa phải lúc này, để tôi chơi mấy con đỉ này. Cả đám đỉ ngựa đụ đó thấy nó thì liền lang xang lại…

– Ê đĩ đi với ai thế – nó vừa gọi em tôi bằng đi…

Đĩ cái con mã mẹ mày…

– Nói gì thế em – tôi ngước nhìn…
– Tao đang nói với con đi này không phải…

Bốp… tôi tán vô mặt con đỉ đó, tôi cười khanh khách gương mặt chết người, nụ cười nhếch khinh bỉ, cả đám tụi đó đứng hình, tôi ngồi xuống ghé sát vào tai con đỉ đó…

– Bộ cưng nứng lồn lắm sao mà dám đánh em anh, cưng về nói với thằng hiếu là thằng này tối nay sẽ chôn sống nó đó…

Tôi vỗ vỗ lên mặt con đỉ đó, nó vẫn ngồi chèm bẹp trên đất, tôi kéo con ly ra về trước cái khung cảnh rất là vãi lồn…

– Anh nãy nói gì với nó thế – nó hỏi…
– Không có gì đâu cô nương ạ…

… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://bimdep.vip/chay-tron/

Bầu trời đen tĩnh mịch, tôi len lẽn ra khỏi nhà cầm lấy hai cặp kiếm vắt sau lưng, tôi lấy đt gọi cho thằng tuấn…

– Alo tao minh đây…
– Ừ…
– Mày kiếm được thằng đó chưa – tôi nói lạnh nhạt…
– Rồi nó đang ở quán nhậu YYY…
– Rồi mày kéo hết quân lại ngã 3 xxx đi, đụ má hôm nay tao sẽ cho cái con gái mẹ nó phải biết thế nào khi dám đụng em tao Đụ Má…

… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://bimdep.vip/chay-tron/

Tôi vắt 2 cây kiếm sau lưng mình y hệt mấy thằng ninja. Tôi đi lẽn vào bóng tối để không ai nhận ra là tôi đang vắt 2 thứ nguy hiểm đằng sau lưng mình zờ là 9h nên ngoài đường chẳng có ai, tôi lộ bộ đến ngã 3, từ nhà tôi đến đó cũng khá gần, tôi đứng tựa người vào cây cột điện, rít một điếu thuốc sâu vào phổii để viết thời gian đợi tụi nó, 5 phuts sau nguyên cả đội quân xe rầm rú đến chỗ tôi đang đứng, dẫn đầu là thằng Tuấn vơi thằnng Đạt 2 thằng trên 2 con xì po. Mẹ tụi này mới đi có một tháng thằng nào thằng nấy điều có xe mới rồi địt mịa tụi mày…

Tôi giã trạng thái lạnh băng trong người, bây giờ không có thứ gì có thể ngăn tôi chém chết con đỉ mẹ thằng đó, đụ má mày hôm nay tao chôn sống mày…

– Bên mình có bao nhiêu – tôi hỏi…

Thằng đạt quay lại nhìn loáng thoáng một chút rồi trả lời…

– Mày luôn là 62…
– Rồi đụ má xuất khoát, mà tụi mày đeo khẫu trang vô đi – tôi hét lên…

Tôi bịch khẩu trang che gần hết cả gương mặt mình chỉ còn chừa 2 con mẳ để quan sát, tiếng rầm rú của cả đoàn xe vang lên brừm… b. Rừn… tôi ngồi sau xe thằng tuấn, xe lướt nhán lửa trên đường, chúng tôi đậu xuống bên đường, tôi tựa người vào cây cột điện để quan sát…

– Trong đó khoảng bao nhiêu thằng – tôi hỏi…
– Khoảng ba bốn chục gì đó – thằng đạt xen ngang…
– 20 Chục thằng ở đây coi xe, chút có gì thì chạy vô ứng tiếp – tôi ra lệnh…

Cả bọn răm rắp nghe theo, máu sẽ nhuộm đó nơi này, đây sẽ lần cuối cùng đôi tay tôi nhuốm đầy máu chó. Tôi đi trước khoảng 40 thằng đi phía sau, tôi quăng điếu thuốc xuống đường, tàn lửa vẫn còn cháy nghi ngút, người tôi nóng rang lên, nhưng bên ngoài thì vẫn cái biểu hiện lạnh te đó, 2 mắt tôi đục ngầu tôi ngiến chặt hàm răng và hét lớn…

– Chém chết mẹ tụi nó…

Cả đám xong lên như trong phim hạnh động, tôi chạy vào quán trước cầm cái ghế đẩu dựng trước cửa ném, một cái bung ngay vào bàn của tụi nó, nước văng tung tóe lên, bọn nó bị bất ngờ giật mình nhàu xuống đất, cả bọn tôi rút đồ chơi ra chém tụi nói xối xã, một thằng lao đến tôi với tốc độ như một con chó điên, nó bay người lên định đánh tôi, tôi ngiên người xúc thẳng một cú ngay bụng nó, chút nữa thì tôi đã hưởng trọn nguyên cú đấm vô mắt, thằng chó đó văng ngược lại té vô cái bàn mũ bể tan nát… bung… một thằng ở sau vừa tính đánh lén tôi thì thằng đạt chợt bay đạp nó.

– Mẹ cẩn thận chứ mạy – thằng đạt nói…
– Rồi đụ mẹ…

Tôi rút cái ghế đẩu phang một cái rầm vô người thằng kia, nó ôm bụng lăng ra đất vãy như con cá bị đập đầu, máu tôi càng hăng lên trông thấy… nguyên một đám từ trong quán nhậu chạy ra… và trong đó có một thằng mà tôi nhớ nó là cái thằng tôi đấm bê bết máu ngày hôm đÓ. Trên tay tụi nó lâm le nào là mã tấu, với ống tuýp. Tôi cười như điên lên một tiếng, rút thanh kiếm dài mà tôi lấy của thằng thiên ra, cây kiếm dài 1m được chạm khắc hình con rồng nổi trên thân kiếm…

– Chém chết mẹ hết tụi nó – tôi hét lên…

Cả đám rút đồ chơi dấu trong người ra, ánh sáng của kiêm loại khi bị ánh đèn đường hắt vào… roẹt… tôi đẩy nguyên một đường lên lưng thằng đó trong nháy mắt, máu nó tuôn ra ào ạt như nước, bây giờ cuộc chơi mới thật sự bắt đầu… Xoẹt… Keng… binh… tiếng chém của thanh kiếm khứa vào da thịt tụi nó, tiếng 2 mảnh kiêm loại chạm vào nhau.

Một thằng vung cây mã tấu chém tới tấp, tôi hụp người xuống né qua một bên, và tiếp đó tôi tặng lại cho nó nguyên một đường dọc ngay sống lưng, máu chảy ra ướt đẫm cả cái áo sơ mi của thằng đó… A… a… tôi vừa quay người lại thì nguyên cảnh tượng rợn người. Thằng Đạt vừa bị thằng hiếu chém ngang người, máu từ lưng đó chảy ra, tôi đạp thằng kia văng ra đằng sau chạy lại bên nó đỡ dậy…

– Mày thấy sao rồi – tôi vịnh lưng nó, máu nó ướt đẫm cả bàn tay tôi…
– Đụ má tuấn zô đây…

Tôi hét lên nguyên đám thằng tuấn từ xa chạy vào…

– 2 Thằng đưa nó vô bệnh viện lẹ lên…

Bóng chiếc xe chở nó khuất xa trong bống đêm, đụ má, mày dám chơi anh em tao, tôi rút cây kiếm còn lại trên lưng ra, tôi lúc này chẳng khác thằng cuồn sác mới trốn trại. Bên trong đó máu chảy linh lán, tiếng và chạm của thứ kim loại bén ngót va ken két vào nhau. Tôi vịnh chặt hai cây kiếm thật chật trong tay, gân guốc nổi lên cuồn cuộn trên hai bàn tay thô ráp. Xoẹt. Tôi vung kiếm chém hai đường lên cái thằng đang lao tới tôi. Máu nó phún xoẹt ra, ướt đẫm cả cặp kiếm trên tay…

– Con mẹ mày chết đi…

Tôi chạy vun vút đến chỗ thằng lồn hiếu, tôi bật người bổ thẳng xuống người nó, keng… nó gồng tay lấy cây mã tấu đẩu… kit… tiêng ma sát của 2 thanh kiếm va vào nhau làm ê cả răng. Tôi dùng thanh còn lại chém xoẹt… vào hông nó… máu tuôn ra ào ạt…

– Dám chém anh em tao con mẹ mày…

Trong lúc nó quay lưng lại tôi kéo xoẹt từ bả vai nó xuống tới cạnh hông… nguyên một đường đỏ rực hiện ra trên lớp áo của con đỉ mẹ nó. Binh… 2 thằng nhân lúc tôi không để ý đánh vào 2 bắp tay tôi, vết thương rách miếng máu rĩ ra cánh tay, 2 cánh tay tôi tê rần buông 2 thanh kiếm len ken xuống đất. Bịch một thằng bay đến đạp tôi, tôi lăng quay ra đất thở hỗn hển.

Nó đưa cây hàn lên định chém tôi thì xoẹt… thằng đó la lên một tiếng thất thanh rồi lăng ra đất, phía sau là thằng tuấn cầm cây mã tấu thở hỗn hến. Tôi lồm cồm ngồi dậy cậi 2 chai bia cạnh đó tiếp tục lao vào cuộc chiến. Tôi tán nguyên chai bia vào ngay đầu thằng đang đứng đó… bốppp… Miễng văng tung tóe lên… bốp… tôi tán tiếp trai còn lại bên tai trái vào thằng kế bên… 2 thằng chó đó lăng ra đất dãy đành đạch…

– Minh chạy thôi công an đến rồi…

Tôi lụm 2 thanh kiếm trên mặt đất và chạy ra đường, phía sau chúng tôi là tiếng reo của xe công an đang hù hụ tới. Tất cả tụi tôi leo lên xe và vút thẳng bỏ lại cảnh tượng đằng sau tôi là máu me của tụi kia…

– Giải tán, mai tao đải anh em chầu nhậu…

Chúng tôi chia ra nhiều hướng để chạy, hôm nay tôi không về nhà mà chạy thẳng qua nhà thằng tuấn để qua đêm. Máu vẫn còn vươn khắp người tôi, máu của tôi và máu của tụi chó đó động khô khắp trên người tôi… tôi xuyên qua màn đêm tĩnh mịch, tiếng xào xạt của những chiếc lá bị gió chúng tôi cuốn theo… và ngày mai cuộc sống sẽ trở lại bình thường với tôi…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chạy trốn

Số ký tự: 0