Chạy trốn

Phần 32

2021-08-17 11:33:00

Phần 32
Tùng… tùng…

Tiếng trống vang vọng vào tay tôi, tôi trao đảo mở mắt ra, ngước nhìn vào cái đt thi đã 7h45. Tôi nãy người xuống đất… phịt… bụi từ chân tôi văn ra mịt mù, tôi phũi tay chiếc áo mình cho sạch rồi thong thả bước nhẹ trên những bậc thang rắn chắc, tôi ngáp oa một tràng dài, thế là đã qua một tiết, vừa bước xuống tới dãy lầu thì dòng người chạy lăng xăng đủ chiều, dường như có chuyện gì đang ở nơi này chăng.

Tôi nhón người đứng xem có chuyện gì thì thấy nguyên một đám bu đen tại cái lớp ở góc phòng, trong mỗi con người thì luôn có một bản chất đó là tò mò, tò mò giúp xã hội con người phát triển, tò mò thúc đẩy sự trưởng thành của con người. Tôi chẳng phải là thánh thần gì cả nên cũng có cái bản chất đơn thuần đó, tôi bước nhẹ lại cái nơi đó, ngước nhìn lên cái bảng nhỏ để trên cửa là 10B5 cái lớp này có lẽ được đồn là quậy nhất trường thì phải, nhưng kệ mẹ mày quậy kệ mẹ tụi mày, mày quậy thì tao có phim coi đỡ buồn.

Chen lẫn trong đám đông xô đẩy kia Wao một cảnh tượng thật là hùng vĩ, một đứa con gái thon thả, tướng tả mạnh mai, hớt tóc ngắn, gương mặt trái xoan nhưng nhìn thoáng qua cũng biết là dân anh chị rồi. Chát… bóp… những cú tát liên hoàn vào mặt đối phương, nhưng đối phương này là một sumo nói trắng ra là con nhỏ tôi bem hôm nọ, mặt con sumo này xưng tấy đỏ bầm lên, nhỏ kia thì cứ liên ảnh tát như trong phim hành động, ái chà chà, nhìn mảnh mai vậy mà quánh gì mà kinh vãi lồn, tôi nhìn mà còn rợn người, đang đứng xem phim thì tiếng ông bảo về van lên…

– Ê mấy đứa kia làm gì đó – ổng la lên…

Cả đám đang bu đen lại tuá ra chạy như điên, tôi vẫn còn đang đứng xem mặt kệ tiếng ổng la, cuối cùng bộ phim cũng kết thúc, nhân vật chính tay bỏ chạy, tôi đang đứng ngắm mây bây bồng bềnh thì “Rầm” con nhỏ đâm sầm vào tôi, tôi ngả người cái phịch xuống nền gạch, con nhỏ đè lên người tôi, nguyên cái ngực bóp cũng vừa tay đè lên ngực tôi lực áp suất làm muốn nổ lòng ngực tôi.

– Này đứng dậy được chưa chị 2 – tôi mở miệng…

Con nhỏ lồm cồm ngồi dậy đôi mắt nhỏ nhìn tôi căm thù bất ngờ hai tiếng.

– Biến thái…

Đụ… cái gì vậy trời, nhỏ này đâm sầm vào người tôi còn nói tôi biến thái hả trời. À à nguyễn thị thu hằng 10B4 vừa nhìn xong là con nhỏ chạy mất bỏ tôi lại cái lọng tự trọng bị tổn thương nặng nề. Mẹ cái gì vậy trời, tôi vừa đi vưà gãi gãi đầu, vừa bước vào lớp nhỏ Quyên đã nhìn tôi hờn dỗi, nhưng tôi kệ ánh mắt của nhỏ nhìn tôi. Tôi đặt đít xuống cái ghế ngả lưng tựa vào bàn sau.

– Tiết 1 mày ở đâu thế – thằng thành hỏi…
– À tao ở trên sân thượng chợp mắt một chút – tôi nói…
– Hôm qua mày thứ nguyên đêm à – nó hỏi tiếp…
– Ừ sao mày biết – tôi chậm rãi…
– Mắt mày thâm quần hết rồi kia…

Tiếng lao xao của thầy cô càng tới gần lớp, suốt nguyên tiết tôi chịt gục mặt xuống bàn mà ngủ, có lẽ do tối qua những điếu thuốc, những tách cà phê đắng, và nhất là những suy nghĩ đã vắt kiệt sức của tôi…

– Ê minh… dạy mày, ông thầy kêu kìa – thằng thành lay tôi…

Tôi bật người đứng dậy, ông thầy nhìn tôi lơm lơm, tôi thì chỉ cuối gằm mặt xuống bàn…

– Em lên làm bài này cho tôi làm không được thì 0 điểm…

Tôi ngáp dài rồi bước lên bản, cũng may bài này hôm qua vừa học nên tôi còn nhớ mang máng cách giãi, đứng gặn một chút cuối cùng cũng làm xong, tôi thẩy viên phấn vào hộp, mặc kệ ông thầy đang nhìn tôi hầm hầm. Tôi lại ngáp dài, tôi ngồi phịch xuống nhưng lần này tôi không ngủ nữa mà nhìn sang phía cửa sổ từng chiếc lá rơi rụng thả mình theo cơn gió, trao đảo một lúc cuối cùng thì đích đến vẫn là mặt đất mà thôi, một bóng người với máy tóc ngắn lướt qua, chẳng khó để nhận ra đó là con nhỏ chửi tôi Biến Thái lúc nãy.

– Mày biết con nhỏ đó là ai không? – Tôi quay sang hỏi thằng thành…

Nó nãy giờ vùi đầu vào cuốn truyện chi chít chữ ngốc đầu lên nhìn tôi…

– À… con nhỏ đó tên hằng học 10B4 nghe nói cũng quánh lộn dữ lắm, nhưng được cái là rất xinh, học giỏi, à mà quan trọng nhất là nhỏ này đó giờ chưa quen thằng nào cả – nó tường thuật cho tôi…
– Ừ thế à quánh lộn mà học giỏi, vô lý vãi đái…
– Ừ thế mới vãi, uã mà mày hỏi con nhỏ đó chi vậy, nghe nói nó ghét con trai lắm – thằng thành lãm nhãm…
– À cũng không có gì đâu, nãy tao thấy nó đánh con nhỏ kia như fim nên mới hỏi thôi – tôi gặt cổ mình kêu rôm rốp…
– Ừ, nhỏ đó quánh lộn ghê lắm…

Tôi ngả người ra sau, vắt 2 chân lên ghế, chợt tôi thấy nhỏ Quyên nhìn tôi chân chân, nhỏ ngồi cạnh tôi chỉ cách có một đường đi nên có lẽ nhỏ nghe hết, nhỏ quăng một mảnh giấy nhỏ qua tôi. Tôi gỡ ra đọc ” Sau lúc sáng không đợi Quyên, tiết đầu Minh ở đâu vậy ” tôi đọc xong quăng mảnh giấy vào học bàn, tôi tỏ vẻ bình thản như chưa đọc nó, đừng quan tâm tới thằng này như vậy, thằng này không xứng đáng vậy đâu, đừng có quan tâm với thằng này như thế. Hai hàng mi nhỏ sụp xuống, nhỏ úp mặt xuống bàn rồi nhỏ lại viết một miếng giấy đưa qua cho tôi ” Sao không trả lời Quyên, Quyên có làm gì đâu ” Hàng chữ ngây ngô của nhỏ khiến tôi nhói lòng, tôi viết lại cho nhỏ ” Quyên không có lỗi gì ở đây cả, lo học đi đừng có quan tâm đến thằng này ” tôi thẩy nhẹ qua cho nhỏ, lúc này tiếng trống kết thúc buổi sáng mệt nhọc. Tôi bước thậy nhanh ra khỏi lớp, thì nhỏ mỹ anh tựa người vào cầu thang đợi tôi, tôi lướt qua nhỏ như người xa lạ, nhỏ nếu áo tôi lại nở một nụ cười thật ngọt ngào.

– Sao không đợi tui, về chung nha – nhỏ nói…
– Thôi mỹ anh về ên đi, tui đi một mình cũng được – tôi nói…
– Hôm nay Minh sao zạ? – Nhỏ nhóm người lên nhìn vào mắt tôi…

Tôi lướt người qua tránh ánh mắt của nhỏ, sao tôi lại không dám nhìn nhỏ thế này.

– Không có gì, về đi – tôi nói…

Nói xong tôi chạy nhanh xuống từng bậc thang, tôi bước thật nhanh, chạy thật nhanh để nhỏ không đuổi kịp tôi không muốn mình được quan tâm nhiều như thế, tôi không xứng đáng. Tôi chạy chạy và cứ chạy, mồ hôi đổ ướt nhừ trên lưng tôi, tôi quăng cái cặp vào góc giường, tôi tự dưng lại mở cái hộp tủ ra, một thứ gì đó bị phản xạ bở ánh nắng rọi vào mặt tôi, tôi nhất nhẹ cái khung hình lên, lại một nụ cười, một nụ cười ngọt ngào ôm tôi, bàn tay lạnh lẽo nhưng có một trái tim ấm áp. Người con gái chấp nhận làm người thứ 3, ôm lấy hết tất cả đau khổi vì mình. Linh… linh à, anh làm như vầy có đúng không hở em.

… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://bimdep.vip/chay-tron/

Tôi ăn một tô mì gói xong, bước vào nhà tắm phía sau dãy phòng trọ, từng dòng nước lạnh te cứ chảy dài trên người tôi. Dòng nước lạnh sẽ cuốn phăng tất cả, đó là thứ sẽ rửa sạch những ưu tư muộn phiền của tôi chăng.

Tôi chạy thật nhanh đến chỗ làm, giờ này sao khách đông, nhưng mà sao toàn đồng phục đi học thế này, tôi bươc vào thay cái áo thơm phức vừa mới giặc máng lên giá đồ, tôi lại lăng xăng với cuốn sổ tay nhưng cuốn sổ hôm nay mới toanh, cuốn sổ kia đã được bức đến trang giấy cuối cùng rồi. Cũng như thường lệ tôi rão khắp quán, từ tây sang đông, tự nam lên bắc, cứ mỗi bước đến bàn là tôi nở một nụ cười mỉm chào khách, nhưng cái bàn này tôi cười không nõi, cái bàn này là một nhóm con gái nhưng nhất là có con nhỏ mới chửi tôi hồi sáng… con nhỏ đó thấy tôi cái môi liền công lên, nó nói nhỏ với con kế bên cái gì đấy… tôi mặc kệ mày nói chuyện tào lao liên quan gì đến tao, chẳng có liên quan gì cả…

– Mấy bạn uống gì – tôi hỏi nhẹ…
– Anh ơi anh tên gì thế ạ – một con be bé trong đám cât giọng…

Má ơi, ốc cục nó nổi gân hết lên người tôi, cái giọng gì mà nhựa vãi đái vậy trời, tôi lắc đầu, đúng là gái quậy có khác…

– Minh… qúy khách uống gì – tôi đáp…

Bấy giờ con nhỏ Hằng mới quay người sang tôi nói…

– Tên biến thái chứ tên minh cái nổi gì…

Cái đụ má, nóng nghe, máu dồn tích tụ về não, gương mặt tôi lạnh te đi, 2 mắt tôi đục ngầu, tôi hít một hơi sâu vào phổi để lấy lại bình tĩnh, tôi nhếch mép cười…

– Biến thái mà có đứa tự dưng, bay vào ôm – tôi nhếch mép…

Con nhỏ khựng lại đứng họng, láp nhám cái gì đó tôi nghe không rõ, nhưng cũng phần nào đón ra là đang chửi mình.

– Thôi anh lấy… đi…

Tôi ghi vào cuốn sổ mới xong xui liền quay đít đứng dậy bỏ lại con nhỏ với gương mặt tím lịm vì tức. Tôi bưng nguyên đống đồ trên tay đi chầm chậm lại, nó mà rớt một cái chắc tôi đéo có tiền thền luôn. Con nhỏ thấy tôi liền hấy ngang qua chỗ khác, tôi cũng chã thèm để ý, mày hấy kệ mày chứ, liên quan gì đến tao. Vừa đặt ly nước xong thì nguyên cốc trà đá hất vào mặ tôi, cũng nhờ phán ứng nhanh lẹ nhưng khoảng cách quá gần nên tôi cũng bị trúng đạn một chút ít, kết quả là ướt một bên vai, tôi nhìn con nhỏ chừng chừng. Má nó điên hả trời con mẹ nó, máu dồn lên não thật rồi, tôi đấm vào tường một cái bốp nói…

– Làm gì vậy điên hả – tôi nói…

Con nhỏ nín bặt, nhớ hồi sáng quánh như phim mà sau bây giờ im re rồi tôi tự nói trong lòng. Má nó, tôi vùng vằn bước vào trong, mắt tôi đỏ ngầu lên tự dưng lại ướt áo, tôi vừa đi vừa phũi cái áo nhem nước.

– Minh tính tiền bàn bàn 21 kìa mày – bà chủ van lên…
– Thôi chị kêu mấy người khác tính đi, em mà đi một hồi có quánh lộn nữa – tôi nói…
– Sao thế, đi đi mấy đứa kia đi đâu rồi quán còn mình ên mày đó – bà chủ tiếp tục nói…
– Nhưng… – tôi lãm nhãm…
– Nhưng nhị cái gì đi lẹ lên không đi đuổi à – bả áp bức rồi…
– Rồi đi thì đi…

Tôi lê bước chậm nhất có thể, cầm cái biên lai trên tay nhàu nát lại, lửa trong lòng tôi vẫn còn chưa hạ xuống, sau một chút lê bước thì cũng tới cái nơi địa ngục này…

– Của quý khách 60 ngàn – tôi lạnh te nói…

Nãy giờ mới để ý con nhỏ trời đánh nép người vào con nhỏ bạn nó để trốn tôi, trốn cái đéo gì lúc nãy hầm hố lắm mà…

– Nè anh…

Con nhỏ kia nói rồi chìa tờ 100k đưa cho tôi…

– Anh em gì bằng tuổi đừng kêu anh – tôi vừa nói vừa móc 2 tờ 20k ra thối lại…
– Uã bằng tuổi hã zị học lớp mấy…
– 10B2 – tôi đáp lạnh te…
– À vậy hả, trong lớp đó có người chém thằng Thiên lớp 12 gì đó phải không…
– Tôi không biết thằng đó, cảm ơn quý khách…

Nói xong tôi liền quay trở lại trong quán, con nhỏ trời đánh nãy giờ trốn kế bên nhỏ bạn nó bây giờ mới chịu ló đầu ra. Con nhỏ rón rén đứng dậy đi về, lúc nãy tôi mà là thằng bê đê chắt tôi đánh con nhỏ khói đứng dậy luôn quá nhưng tôi là một đứa có Cu tính tình lại hiền hòa nên không thể làm thế được. Thoáng chốc trời cũng đã về chiều tôi lại lẵng lặng ra về rồi kết thúc một ngày cực kỳ xui xẽo, nhưng chuyện của tôi và thằng thiên vẫn chưa xong, tôi bắt gặp nó cầm điếu thuốc trên tay đi nghêng trên đường, nó liết nhìn tôi và nói…

– Chuyện tao và mày chưa xong đâu – nó nói…

Tôi cũng chẳng sợ cái đéo gì…

– Thích thì tao cho mày thêm một thẹo nữa…

… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://bimdep.vip/chay-tron/

– Được mày đợi đó con – nó nói…
– Ok. Đừng có trở thành chó cắn lén là được rồi…

Nó nói hầm bỏ đi, còn tôi thì cho nó một nụ cười nhếch mép, thích thì mày cứ chơi đi tao đéo có ngán. Tôi thong thỏng về nhà bụng tôi đói réo lên liên hồi, nồi xong chảo gì tùm lum dưới đất, tôi chán nãn ôm nguyên cái đống đem đi rửa, lào xào ra phía sau thì thấy con nhỏ Bích với con Nhỏ như đang giặt đồ, 2 con nhỏ thấy tôi liên hỏi…

– Đi đâu dạ – 2 nhỏ đồng thanh…
– Đi rửa chén không thấy à, mà Như với bích qua đây chơi à – tôi hỏi…
– Ừm ở đây bữa nay ngủ luôn, cả nhà đi hết rồi – nhỏ Như nói…
– Ừ uã 3 người ngủ chung hã – tôi hỏi…
– Ừm – 2 nhỏ trả lời…
– Nếu chật quá thì một đứa qua ngủ chung với tui cũng được – tôi cười ha hả…
– Thôi khỏi… – 2 nhỏ kéo dài…
– Zị thôi tối đừng có qua nghe – tôi cười đáp lại…

Ôm nguyên cái đống chén dĩa trên tay, miệng thì cười cười nói nói với hai nhỏ, vừa vào trong nhà là bắt nước lên cho 2 gói mì vào, tôi xúc mì vào miệng như điên để lấy năng lượng lại, chợt hai con nhỏ bưng 2 tô mì qua đứng trươc cửa, tôi ngóc đầu lên nhìn 2 con nhỏ, 2 con nhỏ cười gian xão…

– Gì nữa đây hai cô nương – tôi thở dài…
– Còn gas hok cho mượn yk, phòng hết gas rồi – nhỏ Bích nói…
– Uã sao hôm nay ngoan vậy ta, bình thường dữ lắm mà – tôi trêu…
– Hông cho thì thôi – nhỏ Bích hất cái mặt lên…
– Làm giá hã, bếp trong này nè vô nấu đi…

Hai nhỏ lon ton chạy vào, nhỏ Như ngồi kế bên tôi bắt đầu kiếm chuyện để nói…

– Sau hùi sáng nhìn Minh kỳ quá vậy, bộ tối qua hok có ngủ à – nhỏ hỏi tôi…
– Có kỳ gì đâu à – tôi đáp…
– Hùi sáng nhỏ Quyên buồn lắm đó – nhỏ nói…
– Ừ – tôi đáp…
– Sao minh không quan tâm gì hết vậy – nhỏ thắc mắc…
– Con người như ổng thì làm gì quan tâm đến mấy chuyện đó – nhỏ Bích đang nấu nước cũng chĩa mỏ vô…
– Bích nói đúng đó – tôi thở dài…
– À mà thôi ăn mì típ đi mì nở tè le hết rồi kìa – nhỏ lay tôi…

Tôi và 2 nhỏ ngồi ăn mì, nói đủ thứ chuyện trên đời, chợt 2 con nhỏ lại quay về chuyện đánh nhau bữa hổm…

– À mà nè bữa đó sau mà Minh đánh với tụi thằng thiên vậy – 2 con nhỏ hỏi…
– Không có gì đâu đừng có quan tâm đến chuyện đó, với đừng có tỏ vẻ thân với tui, 2 bà sẽ có chuyện đó – tôi nói…
– Uã chuyện gì – Nhỏ bích hỏi…
– Chuyện gì tui cũng không biết nữa, nhưng tốt nhất là nghe lời tui đi được chứ – tôi cười lạnh te…
– Ờ… mà đó có phải chuyện ông hông nói chuyện với nhỏ Quyên không? – Nhỏ lại noí…

Tôi im lặng một phút để suy nghĩ về câu hỏi của nhỏ, tôi ăn hết tô mì rồi nói…

– Không, đừng quan tâm…

Hai nhỏ cặm cụi một lúc thì cũng xong tô mì, tôi đuổi hai nhỏ về phòng và đóng cửa phòng lại ngủ…

Reng… reng… re… ng… cái chuông báo thức kêu ầm ĩ tôi lồm cồm ngồi dậy, dụi 2 con mắt nhìn vào đồng hồ thì 6h45 bỏ mẹ rồi, tôi luống cuống tốc mền sang một bên chạy thẳng xuống nhà tắm sút miệng sút mộm, nói súc vậy thôi chứ thật ra cho kem lên bàn chãi chà vài cái cho có lệ, chạy hết tốc lực vào phòng tuột cái quần xà lỏn ra mặc bộ đồ thể dục vào, nhét vài cuốn tập vào cặp vừa định chạy ra, nhưng dường như tôi quên thứ gì đó, à phải rồi cây kiếm, quên mất, tôi cúi người xuống giường, lấy ra cây kiếm được bọc trong cái võ chạm khắc tinh tế, tôi nhét vào cặp và chạy ra.

Ơ nhỏ Quyên sao nhỏ lại đứng đây, hôm nay nhỏ trên chiếc xe đạp của mình tựa vào tường đợi ai đó, tôi dừng lại một lúc để nhìn nhỏ cho rõ, 2 mắt nhỏ thâm quần chắc là do tối qua thứ đêm nên mới bị vậy, tôi đập nhẹ lên lên vay nhỏ, nhỏ giật mình ngả vào người tôi, cái má ấm áp dựa vào vai tôi, một hơi ấm từ cơ thể của nhỏ truyền qua người tôi, nhỏ đẩy nhẹ người tôi ra và cười…

– Mình đi chung nha, quyên tưởng minh đi trước rồi – nhỏ nói…
– Sao đứng ở đây – tôi hỏi nhỏ…
– Rũ minh đi học chung – nhỏ nói…
– Rũ làm gì sao không đi trước đợi làm gì, lỡ trễ học rồi sao – tôi nhăn nhó nói…
– Ừm… thôi mình đi đi trễ rồi…

Tôi leo lên chiếc xe đạp của nhỏ, từng vòng quay đều đều kéo cái bánh xe dịch chuyển nhanh trên đường, tôi đạp thật nhanh để không trễ giờ, nhỏ thì cứ ngồi sau nắm lấy vạt áo tôi vẫy vẫy, nhỏ cười khúc khích phía sau, cứ mỗi khi tôi ôm cua là nhỏ lại vịnh lấy eo tôi. Gió thổi mát rưỡi, từng căn nhà, từng hàng cây cứ thục lùi dần phía sau tôi, sau một lúc lướt gió hết tốc lực thì cũng đã tới trường, may quá mới có 6h59 còn một phút nữa mới đánh trống tôi cất xe nhỏ vào nhà xe và cùng nhỏ chạy ngay ra phía sau trường để học thể dục, đặt cái cặp xuống đất tôi thở hồng hộc như trâu, nhỏ thì cười khúc khích, tôi không hiểu nhỏ cười cái giống gì nữa tôi mệt mà nhỏ cứ cười hoài, hình như có thêm một lớp nữa học cùng giờ với lớp tôi.

Ái chà chà, toàn mấy em xin tươi không à nha, nhưng lại có một mái tóc ngắn nhìn rất là ứa máu, À… cái con nhỏ hằng, con nhỏ chửi tôi biến thái mà còn hất vào mặt tôi nữa, chợt con nhỏ nhìn qua lớp tôi, tôi nhìn con nhỏ, nhỏ nhìn tôi. Con nhỏ chắc thấy tôi nên giật mình rồi chen vào đám đông, một bàn tay đập lên vai tôi…

– Nhìn thế anh “Máu Lạnh”
– Đụ má đừng có kêu tao bằng cái tên đó à – tôi nói…
– Rồi địt mẹ khó thế không biết, mà mày nhìn qua cái lớp đó chị vậy – thằng thành nói…
– À không có gì – tôi lấp lững…
– Mẹ nói đại là nhìn gái đi, còn bày đặt địt mẹ mày – nó tán nhẹ lên đầu tôi…
– Ừ thôi mệt vãi đái…

Tôi bước vào hàng và tập thể dục nhịp điệu…

Tôi xách cặp đi vào lớp chưa tới lớp thì có một thứ gì đó nhọn áp vào lưng tôi, một cánh tay nhỏ nhắn choàn qua cổ tôi, làn da mịn màng mát lạnh làm tôi dễ chịu. Gỡ đôi bàn tay đang bấu chặt lấy cổ tôi, quay lại nhìn là nhỏ Mỹ Anh, nhỏ đang xúng xính trong cái váy, tóc đung đưa trong gió, hình như nhỏ đi trễ thì phải tôi biết vậy là do nhỏ đang mang cái cặp trên người.

– Làm gì vậy con nhỏ kia, thân thích gì không mà ôm ít vậy – tôi tỏ vẻ lạnh nhạt…
– Hứ thấy ghét, bạn bè ôm hông được hả – nhỏ bấu tôi…
– Thân thích gì đâu mà ôm, mà tự dưng ôm tui – tôi cười…
– Ghét quá – nhỏ dặm chân xuống đất…
– Uã mà sao giờ này mới vô học – tôi hỏi nhỏ…

Nhỏ làm mặt lạnh không thèm trả lời tôi, tôi cũng chẳng vừa tôi xách cạch và quay đít đi, nhỏ luống cuống nhìn tôi nói…

– Tại ngủ quên – nhỏ nói…

Tôi cười mỉm đắc ý…

– Uã ai nói vậy ta – tôi nói…
– Mỹ anh nói đó chứ ai – nhỏ phụng phịu cái miệng ra…
– Uã hồi nãy tui hỏi đâu có ai trả lời đâu mà giờ tự dưng có người trả lời nhỉ – tôi nói lạnh te…
– Thôi yk xuống căn tin yk – nhỏ đung đưa tay tôi…
– Thôi đi đi, tui lên phòng – tôi nói…
– Thôi mà yk yk mà, mua nước cái rồi lên – nhỏ nhỏng nhẽo…

Nhỏ năng nĩ một lúc thì tôi cũng phải lon ton theo nhỏ, nhỏ đưa cái cặp ra đưa cho tôi…

– Cái gì đây – tôi hỏi…
– Quãi dùm yk – nhỏ nói…
– Việc gì phải quải dùm – tôi nói với nhỏ…
– Con trai phải biết ga lăng chút chứ, quải yk yk mà…

Tôi chưa kịp đồng ý thì nhỏ máng cái cặp lên tay tôi rồi chạy tuốt vào căn tin, tôi đứng ngơ ngác một chút thì cổ họng tôi cũng khô khốc nên cũng phải bước vào mua nước, tôi đi lại chỗ quầy nước thì nhỏ cũng đang đứng đó, tôi đứng xác kế nhỏ, nhó nép vào người tôi, nguyên một đám ở đâu chạy lại chen lấn, tôi cầm mua được chai đầu nành trên tay, nhỏ lấy tôi làm xe mỡ đường để thoát.

Tôi và nhỏ ngồi phịch xuống cái ghế, nhỏ uống nước kinh thật tôi vừa mới rót vào ly thì nhìn sang nhỏ thì cái ly của nhỏ chỉ còn vài ba cục nước đá, tôi hút một hơi, mùi thơm của đầu nành thoang thoảng qua mũi tôi, nốt một hơi vào bụng, cái cảm giác mát lạnh từ trong ra, nhỏ cầm lấy chai đầu nành của tôi rót vào ly của nhỏ, tự nhiên vậy trời tôi ngước lên nhìn nhỏ…

– Này làm gì đó – tôi hỏi…
– Uống nước chứ gì, mù hả – nhỏ mắng tôi…
– Ơi trời, uống ké mà còn chửi nữa hả – tôi trợn mắt nhìn nhỏ…
– Hihi, uống chút thôi mà, con trai gì mà ích kỹ quá, phải con trai hông dạ – nhỏ nói…
– Tui đâu phải là con trai, tui là bê đê đó…

Nói xong tôi uống éo cái tài mình, giả giọng mấy đứa bê đê, khiến nhỏ cười đến đau bụng, tôi và nhỏ bước lên lầu đưa nhỏ đi đến lớp, tôi đưa cái cặp cho nhỏ, nhỏ khì cười…

– Cảm ơn nha, mà trưa lát về chung nha – nhỏ nói…
– Không! Lát đừng có đợi nghe chưa – tôi nghiêm giọng…
– Bộ hông muốn về chung với tui hả – giọng nhỏ hạ xuống…
– Không phải! Nghe lời Minh nghe chưa!
– Nhưng mà… – nhỏ lắp bắp…
– Không nhưng nhị gì cả, xong chuyện Minh giải thích cho…

Nhỏ gật nhẹ đầu, gương mặt thiu thĩu bước vào lớp, sao khi dặn dò nhỏ xong tôi cũng quay về lớp… Thoáng chốc 4 tiết học đã trôi qua, bây giờ là tiết thứ 5, tiết sinh hoạt cô gợi cảm, tôi gọi cô như vậy là do cô toàn mặc áo dài mỏng tanh, không biết cô cố ý, hay vô ý nữa, nguyên nhận tuột dốc của hs là do cô chứ đâu. Cô bước vào lớp liền bắt đầu sinh hoạt…

– Bữa nay cô sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi…

Hã… cả lớp van lên, chà chà nam mô vái đừng cho em ngồi kế con gái cô ơi, tất cả đã vào chỗ chỉ còn mình ên tôi đứng ở ngoài, thằng thành ngồi chung với thằng bê đê kia, nó cứ vuốt ve thằng thành khiến tôi cười như thằng điên.

– Minh em vào ngồi vào chỗ này…

Cô nói xong chỉ tay vào bàn 2 kế nhỏ Quyên, giỡn hả trời ngồi trước mặt cô nữa, sao mà ngủ đây trời, còn nhất là tui quyết định làm mặt lạnh với nhỏ để không bị luyên luỵ, bây giờ thì lại ngồi chung nữa sao giờ trời…

– Sao em còn chưa vô chỗ – giọng nói thanh thanh phát ra…

Tôi gãi đầu rồi đặt cặp xuống và đặt đích xuống, mùi hương nhè nhẹ dễ chịu thoát ra sau cái lớp vãi mỗng của nhỏ, nhỏ đung đưa 2 cái chân nhìn tôi cười. Tôi thì úp mặt xuống bàn để tìm cách…

Tùng… tùng…

Tiếng trống định mệnh vang lên vừa đánh trống là nhỏ chạy nhanh xuống nhà xe, tôi cười may quá nhỏ về rồi có chuyện thì mình ên tôi khoẽ hơn, nhưng không phải vậy, nhỏ đợi tôi, sân trường vắng hoe, gió cuốn những chiếc lá xuống bay lên rồi lại rớt xuống, tôi giẫm nát những chiếc lá vàng chết chóc, tiếng rộp rộp phát ra dưới chân tôi…

– Sao chưa về nữa – tôi hỏi nhỏ…
– Quyên đơị Minh nè…

Trời ơi, sao nhỏ lại không về mà đợi tôi, lỡ có chuyện gì xảy ra rồi tôi sao có thể bảo vệ cho nhỏ đây hả trời…

– Đợi cái gì, về đi – tôi nạt nhỏ…
– Không! Về chung đi…

Nhỏ hét lên, sao bướng bỉnh quá vậy quyên, tôi mặt kệ nhỏ và bước đi, rầm một âm thanh vang ra từ sau lưng tôi, nhỏ ngồi bẹp dưới đất gương mặt nhăn nhó vì đau đớn, tôi hốt hoảng chạy lại…

– Sao vậy – tôi lo lắng hỏi nhỏ…
– Lúc nãy định chạy theo thì bị trẹo chân – nhỏ nói…
– Ơi là trời…

Tôi dựng xe nhỏ đứng lên, tôi khom người xuống bế xóc nhỏ lên đặt lên yên xe, từng vòng quay đều đều của chiếc bánh xe chạy đều trên mặt đất, không hiểu sao tôi lại rẽ vào con đường hẻm nhỏ này, và rồi chuyện gì cũng đến, một tiếng âm thanh chết chóc phát ra sau lưng tôi, tiếng rầm rú của xe máy vang lên…

– Đập chết mẹ nó…

… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://bimdep.vip/chay-tron/

Khoảng chừng mười mấy chiếc xe lao tới, tôi đạp hết tốc lực, tôi không phải sợ bị đánh, mà tôi lo cho nhỏ, lở nhỏ có bề gì rồi sao, tôi tự nói trong lòng đạp… đạp… và đạp trong đầu tôi không còn gì khác ngoài chữ đó, chạy đến một lúc thì bặt… sợi dây sên do quá bị căng do tôi đạp kịch liệt nên đã bị đứt, đằng sau cuối cùng tụi nó cũng đuổi kịp tôi nhìn xung quanh, chết mẹ rồi vắng quá, có khi tôi bị giết cũng không ai hay. Bung… nguyên một thằng đạp xe tôi, tôi và nhỏ ngã nhàu xuống mặt đường, máu trên tay tôi bắt đầu chảy mem, tôi hít một hơi vào đứng dậy, nhỏ nằm sắp dưới mặt đường không nhúc nhích, thân con gái đã bị trẹo chân giờ lại té xe nữa, trời ơi, tôi quăng cặp xuống đường chạy lại đỡ nhỏ dậy.

– Quyên, Quyên có sao không quyên – tôi lay nhỏ…

Nhỏ chớp chớp mắt nhìn tôi… binh… tôi hưởng chọn nguyên cú súc vào bụng mình, tôi ôm bụng quằng quại, tôi thật sự thở không nổi, tôi ngiến chặt tay lại, người tôi nóng rang lên, sự nóng nảy trong lòng tôi đã làm tiêu tan nỗi đau sát thịt lúc nãy, tôi lồm cồm người dậy trước mắt tôi bấy giờ là nhỏ bị thằng lồn em thằng thiên đa giữ lại, tay nó lâm lâm cây giao gọc giấy…

– Đụ má, bữa trước mày vì con đỉ này mày cho tao nguyên cái ly zô đầu, rồi chém anh ta, con mẹ nó – nó chửi xuyên tạc cả bầu trời…

Thằng Chó thiên lúc này cười man rợ, tay nó lâm le cái bóng đèn đục trắng. Cả đám chó tụi nó cười ha hả, tôi gượng lại chút bình tĩnh, hồng hộc máu dồn về hai cánh tay, não và chân, tim tôi co bóp dữ dội, tôi vừa định lao lại thằng chó đó thì, nó kề cây dao trên mặt nhỏ lâm le.

– Nếu để lại trên mặt con đỉ này một cái thẹo thì sao nhỉ – nó làm cái vẽ mặt chó đẻ tột cùng…

Tôi khựng người lại… binh… nguyên cái cây tràm đập vào lưng tôi, tôi khuỵ gối xuống, cả lưng tôi tê cứng tôi oằn mình la một tiếng… a… a… cả đám bọn chó đó lại đạp tôi, vào mặt vào lưng vào bụng, từ cú dậm như trời gián cứ tung vào người tôi, tôi chỉ biết ôm đầu chịu trận, tôi không thể làm gì cả, nếu tôi làm thì nó sẽ gạch mặ nhỏ, cái má phụng phịu hay ửng đỏ lên khi nhìn tôi sẽ bị một vết thương trên đó, rồi nhỏ sẽ sống ra sao với thứ đó.

Chợt tôi nghe một tiếng nấc vang lên, nhỏ đang khóc, nhỏ đang khóc cho tôi hay là khóc vì sợ, tôi không biết, tôi thật sự không biết… lạch bạch… tiếng mưa rớt từ trên cao xuống mặt đất, mưa hòa vào nước mắt nhỏ, tiếng cười man rợ của tụi nó hòa vào tiếng sấm trên kia, tôi ôm mặt xuống hứng chịu từng cú dậm của tụi nó, thân thể tôi đau nhóí, ê buốt, người tôi không còn chút sức lực.

Bọn nó dừng lại, tưởng chừng mọi chuyện đã xong nhưng không phải như vậy, bọn nó tản ra, 2 thằng bự con xốc nách tôi dậy binh… nguyên một cú đạp cực mạnh vào bụng tôi, tôi khuỵ gối nhưng không chạm được đến mặt đất bốp… bốp… từng cú đấm ngay thẳng vào mặt tôi, bóc… nó nốc thằng vào miệng tôi, máu tôi tuôn ra một thứ gì đó mằn mặn tanh nồng chảy ra từ khóe miệng tôi, thứ đó bị hòa vào mau rơi lỏn tõn xuống đường thứ đó màu đỏ thẩm, đầu ốc tôi quay cuồng, nhưng đó vẫn chưa hết thằng chó đó và mấy con chó ghẻ nó thay nhau đấm vào mặt mũi tôi, tiếng chạch chạch phát ra hòa vào cả tiếng mưa, chợt 2 thằng chó đẻ đó buông tôi ra, thoáng tôi thấy một thứ gì đó dài màu trắng đang từ phía bên trái lao tới, như một phán xạ bình thường tôi rút kết từ những trận chiến năm cắp hai cùng mấy thằng chiến hữu, tôi đưa tay lên nữa bốp… âm thanh của tiếng thủy tinh va vào xương thịt, miểng vụng văng tứ tung, văng ra đường, và ghim sâu vào da thịt tôi, cái cảm giác rát rạt tê buốt khi bị thứ gì đó cắt đứt da thịt của mình, máu chảy từ đôi tay tôi xuống, từng hàng máu cứ thi nhau chảy khỏi cánh tay tôi.

– Làm ơn dừng lại đi làm ơn – nhỏ van nài bọn nó trong tiếng nấc…

Cái âm thanh đau đớn hơn cái nỗi đau xác thịt đó là tiếng khóc của những người con gái rơi lệ vì tôi, tim tôi đau nhói, nó như vỡ vụng ra hàng trăm mảnh, đau quá, tôi đau quá… Binh… một thằng đạp vào đầu tôi, tôi bật ngược xuống đường, đầu va xuống nên nhựa, đầu tôi ê buốt, nhức nhói, máu chảy từ trên xuống phũ cả con mắt tôi, máu hòa vào mưa, nước mắt hòa vào mưa, mưa ơi xin minh đừng rơi nữa, xin đừng rơi. Mắt tôi nhắm ngiềng, bóng tối bao phủ lại nơi đây, chợt một ánh sáng hiện ra một ánh sáng nhỏ nhoi trong cái thế giới toàn màu đen này, tôi chạy và chạy đến nơi đó, một hình bóng quen thuộc lại hiện ra trong tôi, gương mặt bầu bỉnh cái má phụng phịu…

– Ngâ. N… vợ hả – tôi lấp lững…

Người đó quay mặt lại nhìn tôi, một nụ cười cứu rỗi đời tôi.

– Sao chồng ở đây hã, về đi mai mốt qua đây cười vợ nha, à mà tỉnh lại đi có một người đang khóc vì chồng kìa – em nói nhỏ nhẹ rồi cười tít mắt…
– Chồng không… không thể, vợ bên chồng đi đừng rời xa nữa vợ à, chồng nhớ vợ lắm nhớ nhiều lắm…
– Vợ sẽ không rời xa đâu mà, nhưng không phải bây giờ chồng ạ.

Em nói rồi dư ảnh của em lại từ từ tan, tan vào hư vô…

– Đừng… đừng đừng bỏ anh ngân… em đừng làm vậy đừng – tôi khuỵ xuống hai hàng nước mắt tôi chảy dày xuống, một thứ nước mằn mặn đang tuôn, nó đang rơi, rơi ở nơi toàn là bóng tối.

Một bàn tay nhẹ vuốt máy tóc tôi, một cảm giác mát lạnh, một cái vẻ lạnh lùng quý khoái, nước mắt tôi vẫn rơi, tôi ngước lên nhìn. Ai vậy? Sao cái cảm giác này nó thân quen thế…

– Anh sao lại khóc hả – một âm thanh ấm áp vang nhẹ bên tai tôi…

Tôi nhìn, tôi không tin vào mắt mình nữa là em, là linh, linh… linh.

Em mang trên mình một đôi cánh trắng muốt, cái vẻ ngoài lạnh lẽo nhưng bên trong là một trái tim ấm áp, một trái tim chịu đừng và an ủi…

– Anh hứa với em là không khóc mà, anh thất hứa với em rồi, anh không giữ lời hứa – em giận dỗi…
– Anh xin lỗi… anh thất hứa với em rồi, anh xin lỗi, bên anh nha em, đừng xa anh mà – tôi kêu gào trong tuyệt vọng…
– Anh yếu đuối quá, anh không giữ lời hứa, anh gạt em, anh cho em đau khổ giờ anh kêu em bên anh là sao là sao hả – em lại khóc thứ chất lỏng đó khiến tôi đau nhói…
– Anh xin lỗi, anh xin lỗi mà đừng… đừng mà – tôi ôm chặt lấy đôi chân lạnh nhạt của em…
– Anh chỉ biết xin lỗi, anh xem lại mình đi, có một người con gái đang trước mặt mình mà anh không cứu được nữa là…

Đôi tay tôi thô ráp xuyên qua em, đừng đừng, đừng bỏ anh, đừng mà Linh, Linh ơi đừng mà. Một cánh đồng màu vàng của nắng chợt hiện trong tôi, gió chết lặng, cây đứng bóng, một người con gái đang chạy trên lúa, hương vị nồng nàn của đất, cái ấm áp của nắng cứ tỏa ra, người con gái quay lại nhìn tôi, mắt chạm vào nhau, người con gái đó cười khinh miệt…

– Ở đây làm gì hả, thằng bất tài kia…

Người con gái mang cái vị ngọt ngào đầu đời của tôi, cái hạnh phúc ngắn ngủi đã bị dập tắt…

– Anh… anh…
– Xưng anh em với ai đó, tôi chẳng có liên quan gì với anh cả, đừng làm phiền tôi, tôi đang rất hạnh phúc đó…

Một chàng hoàng tử xuất hiện, em ôm chặt lấy hắn, gương mặt tỏ vẻ hạnh phúc, nụ cười ấm áp, đôi môi nhỏ nhắn nhưng đã cho tôi nụ hôn đầu đời…

– Về đi, làm ơn tỉnh dùm tôi cái, chứng minh cho tôi anh không phải là thằng bất tài đi…

Một cái hôn ngọt ngào của em trao cho hắn, đau quá tim tôi đau quá, toàn thân tôi ê ẩm, dường như tôi đang chịu một thứ gì đó đang tra tấn mình, bóng tôí biến mất, thay vào đó là màu của máu, âm thanh đau đớn phát ra từ cổ họng ai, tiếng cười man rợ của những thằng khốn nạn, tôi trở ngược về với thực tại, từng cú dậm đau đớn lên tôi.

– Làm ơn dừng lại đi làm ơn – tiếng nhỏ vang lên trong cơn mưa tầm tã…
– Quyên đi đi quyên – tôi gượng nói…
– Đi con mẹ mày – kèm theo câu nói đó là một cú đấm vào mặt tôi, tôi trao đảo.

Cả đám cười rần lên, thằng chó đỏ buông nhỏ ra cười ha hả với nỗi đau của tôi, nhỏ bổng đẩy thằng đó ra và bắt đầu chạy, nhỏ đang chạy, nhỏ cắn chặt răng, nhỏ đau đớn nhưng vẫn gượng chạy, chạy đi quyên chạy đi đừng quay lại, thằng chó đó tỉnh đuổi theo nhưng không kịp. Bóng nhỏ khuất dần sau làn mưa, tôi chợt mỉm cười thỏa mãn…

– Cười gì hả thằng chó…

Một thằng bay đến đấm vào mặt tôi, không còn thứ gì có thể ngăn cản sự tàn sát trong người tôi, tôi nhận lấy một cú đấm vào mặt, nhưng không đau, mà tôi thấy rất sản khoái, tôi cười lớn một hơi, thằng đó lại quay người lại đấm tôi, tôi đâu có bị ngu mà đưa cho nó đánh nữa, tôi lách người sang một bên, 2 cánh tay rắn chắc tôi gịt chặt vào hông nó, tôi gồng hết sức vật ngược nó qua đầu bốp… cái hộp sọ của nó va xuống đường tạo ra một âm thanh mang rợ (nếu các bác muốn hiểu hơn về chiêu này thì lên youtube gõ christ benoit, là sẽ có chiêu này thật sự là mòn đòn của tôi, các bác đừng nghĩ tôi chém nhá, thật đó) nó ôm đầu lăn lốc, máu từ đầu nó chảy xuống nhì thấy gớm, cả đám chó ghẻ bọn nó xong đến, tôi như hăng máu, phần điên dại đã lấn đi phần bình tĩnh trong người tôi, tôi la lên một tiếng và chạy vào, một thằng bay đến tôi đấm ngay vào mặt nó, máu mũi máu mòm chàu ra một lượt, nó nầm sấp xuống đất, cái thằng cầm cây đánh tôi lúc nãy lao đến, nó quất ngang tôi nhúng nhẹ ra phía sau, sau khi né được đòn đó tôi dơ chân lên xúc ngay vào mặt nó, bung… nó ngã nhàu, cái cây dầu vuông rơi lộp cộp xuống mặt đất, bốp… tôi hưởng chọn nguyên một cú đạp khiến tôi ngã nhàu ra phía sau, tôi lồm cồm ngồi dậy, một thứ gì đó nhám nhám hình chứ nhật dưới bụng tôi, tôi xem thì là cái cặp tôi, tôi chợt một thứ gì đó trong cặp tôi rút ra, một thứ dài được bọc giấy cẩn thận, thêm một thằng bay đến tôi tiện tay phang thẳng cái thứ đó vào đầu nó… chát… âm thanh chết chóc vang lên, giấy bị thấm nước nên mục ra, cái màu đen của hung thần bắt đầu lộ ra, tôi rút thanh kiếm ra, một màu sáng chiếu lên, tôi quăng cái võ xuống đường, thanh kiếm ma sát xuống mặt đường kêu… kát… kát… một thằng cầm ống tuýp bay đến nó vừa dơ lên thì roẹt… tôi chém ngay bả vai nó, máu chảy ra ào ạt, nó lăng lóc xuống đườn kêu thất thanh… a… a… a.

A. A… đau… quá… Cả bọn chó đó tím mặt, chúng nó ngừng lại một chút rồi tiếp tục xong đến, tôi vuốt mặt gạt phăng những giọt nước mưa trên gương mặt, tôi hét lên một tiếng và xong đến… xoẹt… nguyên một thằng ăn nguyên thanh kiếm của tay tôi vào nguyên cánh tay, tay nó run bần bật, máu phúng ra ướt đẫm cả đường, cái thanh bóng đèn nó cầm trên tay rớt xuống đất, miễng vang nát bươm, tôi nhép miệng cười và lao tới như một con thú hoang dại, keng… tôi bửa tới một thằng trong đám nó đưa thanh sắt dài lên đỡ, thằng đó gồng mình chóng đỡ, tôi đưa chân đạp nó văng ngược ra phía sau, nguyên một thanh ống tuýp đập vào lưng tôi, lưng tôi tím ngắt, lạnh te đi, tôi quay lại nhìn là thằng lồn em thằng thiên đanh lâm le ống tuýp trên tay, nó tiếp tục dơ cao lên bữa tôi tiếp, tôi nhanh tay nóc ngày càm nó một cái, không biết răng nó cắn lưỡi hay không mà máu tuôn ra ào ạt, tôi vung kiếm định chém nó thì một cú đấm ngay đầu tôi, quá bất ngờ tôi trao đảo một chút, lắc mạnh cái đầu, sau khi tỉnh táo lại thì một bóng đen lao tới, tôi nhanh như cắt chém ngay vào đùi thằng đó, nó nằm bệt xuống máu của nó chảy ra lên láng, cả con đường này bây giờ chỉ có máu của sự hận thụ trong tôi mà không có thứ gì rửa sạch được…

Thằng thiên rút cây kiếm từ cốp xe lao đến tôi, nó giơ kém chém ngang tôi né người sang nhưng vẫn không thoát khỏi lưỡi kiếm, xoẹt… lưỡi kiếm lướt ngang bắt tay trái tôi, cơn đau truyền thẳng về não, tim tôi đập như điên, tôi ngậm chặt môi vung một lưỡi chém ngay lưng nó, nó la lên một tiếng khũng khiếp rồi nằm chèm bẹp xuống đường, tay nó buông kiếm ra, tôi cúi người xuống nhặt thứ vừa chém chúng tôi.

Tôi cằm mỗi bên tay một thanh, nhìn giáo dát, ướt chừng còn khoảng 10 – 15 thằng tôi, siết chặt lấy hai thanh kiếm và lao đến chém xối xã, một thằng… 2 con chó tiếp tục ngả xuống đường, bỗng một tiếng rồ ra của cả nguyên đoàn xe tiếng về chỗ tôi, tiếng hét xoé toẹt của làn mưa, tôi khựng người lại đứng nhìn, không biết đây là thù hay bạn đây, nhưng đây là bạn tôi chắc chắn như vậy, dẫn đầu là thằng thành và anh nhỏ Quyên, đằng sau khoảng chừng hơn 20 chiếc xe đang rầm rú, dừng xe lại anh nhỏ quyên hét lên…

– Chém chết mẹ tuị nó cho tao…

Khoảng chừng bốn năm chục người xông đến chém xối xả vào bọn chó kia em thằng thiên công đít bỏ chạy, đâu có chuyện dễ thế đâu con chó bổng bên lề đường là nguyên một kết nước ngọt bị bỏ phế tôi buông hay thanh kiếm xuống cầm lấy chai nước đuổi theo thằng chó đó, tôi bay người tung một cú vào lưng nó nó chúi nhũi xuống đất, tôi nắm tóc nó kéo dậy…

– Đụ má lúc nãy xạo lồn lắm mà con chó – tôi hét lên…
– Anh tha… cho…

Bốp… tôi tán nguyên một cái chai vào đầu nó, máu chảy tèm nhem ra, tôi như được thỏa mãn nhưng vẫn còn rất xung…

– Tha con gái mẹ mày chứ tha…

Tôi đấm liên hồi vào mặt nó, máu nó ướt đẫm lên tay tôi, sau khi đấm hả hê tôi đứng dậy, nhưng tống thêm vô cái bản mặt lồn nó thêm một cái dậm nữa rồi mới bỏ đi, tôi quay lại thì mấy người đó cũng xong xuôi…

Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, sặc có mấy ông anh trong dãy trọ tôi nhậu hôm bửa nữa, tôi ngơ ngác nhìn thì anh vỉnh lại vỗ lên vai tôi…

– Tao nghe mấy đứa kia nói mày 1 bem 20 đéo tin nổi, nhưng bây giờ tao thấy rồi, giỏi lắm nhóc…

Ổng xoa đầu tôi, tôi nhặt lấy hai thanh kiếm cho vào cặp, tôi bước lại chỗ anh nhỏ quyên nói…

– Cảm ơn anh đã giúp em – tôi cúi đầu xuống…
– Hehe có gì đâu hôm hỗm anh nói mày có chuyện gì thì kêu tao sao không nghe hả mạy? – Ảnh trả lời…
– Dạ… dạ…
– Dạ con cặc ba mày, lần nào cũng vậy – thằng thành nói…
– Thôi về nhà anh rồi băng vết thương, ở đây một lúc công an lại mệt lắm.

Tôi dạ nhẹ một tiếng rồi đi theo, một bóng người đang thúc thích trên con dylan màu đen bóng, là nhỏ chắc lúc nãy nhỏ chạy để báo cho anh nhỏ đây…

– Khóc gì đó cô – tôi hỏi…
– Minh làm Quyên sợ lắm – nhỏ nói…
– Thôi xin lỗi mà, qua rồi đừng sợ nữa – tôi vỗ về nhỏ…

Nhỏ quẹt nước mắt tôi leo lên xe cho nhỏ chở bây giờ tôi chẳng còn miếng sức lực nào, thành thào thì chạy lại kè cái xe nhỏ về, từng dòng nước bắn tóe dưới xe, cơn mưa rã rích gió thổi hù hụ, người tôi lạnh ngắt, nhỏ dừng lại trước cái cánh cửa của nhà nhỏ tôi bước xuống hít một hơi vào…

– Ngân anh làm được rồi đó, Linh anh đâu có yếu đuối đâu, anh làm được rồi, anh bảo vệ nhỏ được rồi, và Đoan à em thấy không anh không phải là thằng vô dụng như em nói đâu…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chạy trốn

Số ký tự: 0