Chạy trốn

Phần 22

2021-08-17 11:33:00

Phần 22
Nắng của buổi trưa như muốn thiêu cháy tất cả, trời đứng gió không có một cơn gió nào lang thang quanh đây, tôi đang ngồi sau thằng thành phóng như điên trên con wave độ của nó, tiếng bô râm vang cả một khu tĩnh lặng…

– Được nhỏ đó rũ về chung nữa nház, mày ghê thật – nó cười hí hửng…
– Thôi đê đm, tao có bạn gái rồi…
– Ài… trai năm thê bảy thiếp là truyện bình thường mà – có cười man rợ…
– Nhưng tao không muốn như zậy, iu như cái kiểu đó chỉ đem lại đau khổ thôi mày à – tôi hạ giọng…
– Bộ mày từng bị hay sao mà rành thế – nó ngoái đầu nhìn lại…

Tôi thở dài thất thần một tiếng rồii gật nhẹ đầu, tiếng “ừ” nhỏ phát ra trong cổ họng tôi, từng làn khói trắng cứ phì phò bị bỏ lại ở phía sau.

– À mà nè mày biết con nhỏ đó dữ cỡ nào hok – nó hỏi tôi…
– Làm sao tao biết, tao có quan tâm đâu mà biết – tôi cốc đầu nó…
– Nhà con nhỏ đó dữ lắm, ba nó làm giám đốc công ty gì bự lắm, mẹ nó thì làm bên ngân hàng, mà đặt biệt thằng anh nó số má dữ lắm…
– Số má à, cỡ nào?? – Tôi hỏi…
– Anh nó bảo kê mấy cái vũ trường lận, vào tù ra chạy cũng nhiều đó…
– Ừ vậy à…

Tôi rít thêm một hơi vào phổi, và đập tay vào vai nó ra hiệu cho nó dừng lại, tôi cầm điếu thuốc còn đỏ rực trên tay dụi vào tường, và lây cục sirum cho vào miệng nhai, nếu em mà thấy tôi hút thì có nước mà lấy dao cắt chim tôi mất. Tôi bước rón rén vào, em đang nằm trò co trên giường đọc tiểu thuyết, kế bên là bánh trái lĩnh khĩnh. Tôi nhẹ nhàng bước vào hù em…

– Chào vợ – tôi nó rõ to…

Em giật mình quấn quýt cả lên, ném nguyên cuốn tiểu thuyết dày cọm vào mặt tôi một cái “bốp” khiến tôi chúi nhủi ra phía sau…

– Chồng mới yk học zìa hả – em lại xoa xoa chán tôi…
– Ừ… đau chết đi được…

Tôi cỡi nguyên bộ đồ nực nội ra quăng vào một xó, và trên người chỉ còn vỏn vẹn cái quần đùi với cái áo 3 lỗ…

– Chồng đi giặt đồ đi, để vợ nấu cơm cho ha…

Nấu cơm, trời ơi tôi có nghe nhầm không vậy trời em mà nấu cơm có nước tôi tiêu chảy chết mất…

– Hã… nâu cơm… thôi… thôi để chồng nấu cho – tôi đứng cứng người…
– Bộ tưởng vợ hok pít hả, chị hoa mới nảy chỉ vợ đó…

À thì ra là cái bà nội này xúi bậy em, muốn em giết tôi hả trời, lúc này bà đó bước sang nhìn tôi cười…

– Này nhóc sao chưa đi giặt đồ…
– Lát em mới giặt, nấu cơm cái…

Tôi đáp lại chị ta với cái mặt hầm hực, đã xúi bậy bây giờ còn qua định chơi thêm một vố nữa hả trời…

– Mã hồi sáng chị chỉ ngân nấu cơm rồi mà – bả quay sang em…
– Dạ mà ảnh ko chịu kìa – em phụng phịu cái má…
– Chồng giặt đồ vợ nấu cơm mới phải chứ – chị nói với cái giọng mỉa mai…
– Đúng rồi đó đi giặt đi, để cơm nước vợ lo – em đẩy tôi ra khỏi cửa phòng tôi ôm cái thao đồ bự lếch ra phía ngoài sau, tôi vừa đi vừa thấp thỏm không biết em nấu cái gì cho tôi ăn đây, bạch… một cánh tay đập lên vai tôi, tôi quay lại là nhỏ trâm con bà chủ nhà trọ, nó vẫn còn trong bộ đồ đi học mồ hôi nhễ nhại, nhỏ nhìn tôi tươi cười đáp…
– Anh đi giặt đồ hã – nhỏ hỏi tôi.

Tôi tính ừ lạnh đi nhưng mà tôi nghĩ kỹ lại dù sao nhỏ cũng là con chủ nhà, nên phải gần gũi hơn có gì nhỏ hok đòi tiền trọ gấp…

– Ừm anh đi giặt đồ, em mới đi học về hả – tôi cười…

Nhỏ ngạc nhiên nhìn tôi, có lẽ con nhỏ lần đầu tiên thấy tôi cười với nhỏ, nên cười rất tươi…

– Dạ em mới đi học về…
– Uã hok tắm rửa sao, hôi quá à…

Tôi giả vờ bệnh mũi mình lại chọc nhỏ, mặt con nhỏ đỏ ửng lên vì xấu hổ, mà công nhận mặt nhỏ này cứng thật mới chọc một câu đã sưng lên rồi…

– Hứ, anh toàn chọc em, em đi tắm đây…

Tôi cười khì nhìn con nhỏ, bước chân sáu lon ton chạy về nhà, tôi chọc nhỏ thêm một câu cho vui…

– Coi chừng nhảy một hồi té đập đầu zô tường bây giờ…

Nhỏ quay lại nhìn tôi lè lưỡi ra đáp trả, tôi quay lại và tiếp tục giặt đồ… tôi bưng cái thao đồ mới giặt xong thì, quay trở lại vừa bước tới thì mùi thơm của đồ ăn xong vào mũi tôi, tôi ngó cái đầu vào thì em đang xào xào cái gì đó, tôi máng đồ lên và bước vào…

– Nấu cái gì đó…

Em quay lại nhìn tôi cười âu yếm…

– Đang xào đậu que với thịt nè…

Nhỏ chỉ chỉ cái tay vào cái chảo nóng kia, tôi cười khì chọc quê…

– Uã tiểu thư mà cũng biết làm đồ ăn sau…
– Ừm biết chớ, mai mốt phải về hầu tướng công nữa…
– Ai mà thất đức ba đời thế nhỉ…

Vèo nguyên đôi đũa bay xuyên qua mặt tôi, em hậm hực nhìn tôi như muốn xé tôi ra…

– Ờ… thất đức ba đời, vậy mà có người kêu tui = vợ hằng ngày đó – em hất cái mặt lên…
– Hì hì thôi xl mà…
– Hứ hok cần, bữa nay cho nhịn đói luôn…

Em hất cái mặt lên dọn đồ ăn ra diã, tôi xách cái chén với đôi đũa ngồi xuống cạnh em thì bị em tống một đạp lăng quay ra đất…

– Cấm lết vào đây – em chỉ tôi…
– Thôi xin lỗi thật mà, cho ăn đi mà…
– Hứ giang ra xa…

Em đẩy tôi, còn tôi thì cứ ôm chặt lấy em này nỉ, nài nỉ một lúc thì em cũng cho ăn, nhưng mà vẫn có một người đang gắp đồ ăn tỉnh bơ…

– Ơ chị tỉnh bơ nhĩ – tôi nghệch ra…
– Ờ thì cái này là tiền thù lao mà – chị nháy mắt với em…
– Phải uì đó nhà chị hết gas rồi nên qua đây ăn…

Tôi lúi húi cặm cụi ăn, thì tiếng rung chuông trên bàn làm tôi dừng lại, tôi đứng dậy cầm cái đt cùi ra nghe…

– Alo ai zị – tôi nói…
– Cho hỏi số của bạn minh hok zạ? – Một giọng nhẹ nhàng bên đầu kia…
– Ừ phải rồi ai thế…
– Mình là quyên nè…

… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://bimdep.vip/chay-tron/

Uã sao con nhỏ này biết số mình ta, tôi tự hỏi, luẩn quẩn một lúc tôi bắt đầu nói…

– Ừ có gì không – tôi hỏi nhỏ…
– Ừm… cũng hok có gì, tại đt thử xem có phải không đó mà…
– Ừ vậy thôi à – tôi tính cúp máy…
– Ấy khoan, bộ hok có gì muốn nói à – nhỏ ấp úng…
– Nói gì là nói gì? – Tôi đáp hồn nhiên như thằng điên…
– Ừ zị thôi – giọng nhỏ tiu nghỉu…
– À mà này sao biết số tôi vậy…
– Ờ thì… hỏi thành nên thành đưa.

À thì ra là cái thằng phãn này, hèn gì lúc về cười nham nhở thế, thì ra là bị dụ bởi mấy đứa này, tôi nín thinh một lúc rồi tl…

– Ừ thôi cúp máy đây, tôi đi làm…

Cúp cái rẹt tôi quay trở vào trong thì thấy em dành cho tôi một ánh mắt sắc lẹm, còn bà chị thì cứ cười hí hí như ngựa vậy, hok biết lại bày trò gì nữa đây, tôi ngồi phịch xuống sàn cặm cụi ăn như chưa có chuyện gì xảy ra…

– Chồng nói chuyện với ai vậy – em bắt đầu dò xét…
– À nc với bạn – tôi tiếp tục ăn…
– Nói đại là vợ bé đi bà đặt bạn – cái mõ bà này bắt đầu hoạt động…

Bã nói làm tôi sặc cả cơm, tôi cười khì trước câu nói đùa của bã, nhưng em thì khác, em nhìn tôi đăm đăm, mắt đầy lửa ghen tuông…

– Có thật là bạn không vậy? – Em hỏi…
– Thật mà…
– Ừ…

Em lạnh lùng quay mặt xuống ăn tiếp, tôi như người bất động trước câu nói lạnh lẽo của em, mặt tôi buồn tênh không còn một giọt máu, tôi xích gần em hơn gắp những thứ ngon nhất bỏ vào chén em, em thì cứ làm mặt lạnh với tôi ko nói tiếng nào…

– Vợ làm sao vậy? – Tôi khẽ lay em…
– Không gì? – Em lạnh lùng đáp…
– Bộ vợ hok tin hã, chồng nói thật mà…

Bà chị như hiểu ý, liền đứng phắt dậy, lon ton chạy về phòng bỏ tôi một mình lại với em…

– Vợ, chồng nói thật mà – tôi buông đũa xuống vuốt lấy má em…
– Hok tin – em đáp = cái giọng chua ngoa…
– Sao lại hok tin, bộ vợ không tin chồng hã…
– Cái mặt chồng ai dám tin, cái bữa hôm qua đi bưng nước là vợ thấy hết cả rồi…

Vậy là hôm qua em thấy hả trời, tôi hôn nhẹ lên má em thỏ thẻ từng hơi ấm phả vào tai em…

– Ừm nhưng mà chồng đâu có làm gì đâu à, chồng đi bưng nước xong là đi vào trong liền mà…
– Biết là zị, nhưng… nhưng… nhỏ đó nó kéo chồng wài đó, sao chồng ko gỡ tay nó ra…

Vậy là rõ thì ra ghen từ bữa hôm qua đến giờ, thế mà tôi cứ tưởng giận cái vụ nghe đt của nhỏ quyên…

– Hok lẽ chồng nạt khách sau, chồng đâu có làm gì xằng bậy đâu à, trong tim chồng chỉ có mình vợ thôi mà…

Tôi tuôn ra cả ngàn câu, mà chính tôi nghe còn phải nổi hết cả da gà huống hồ chi là em.

– Thôi ứ tin, nghe nổi cả hết da gà – em nói nhỏ nhẹ…

Nói là thế thôi, chứ tôi biết là em hết giận rồi, tôi biết được điều đó qua đôi mắt em, đôi mắt đen láy in sâu hình bóng của tôi vào đó.

Sao bữa cơm đầy hờn ghen của ai ngây lúc nắng nóng nực, làm tôi như muốn phát điên luôn…

Tôi bước tà tà ra phía sau phòng trọ để tắm rồi đi làm, từng dòng nước mát lạnh cứ đổ ào ào trên người tôi, lắc nhẹ cái đầu một lúc để nước rơi ra.

– Bữa nay đi nữa hok vợ – tôi vừa mặc cái quần jean vào hỏi em…
– Tất nhiên rồi, không thì chồng lại đi kua gái nữa à – em cũng vừa tắm xong…
– Ặc… làm gì có…
– Ai biết được chồng tôi đẹp trai thế này cơ mà – em ôm chầm lấy tôi…
– Hơ giờ mới biết hả…

Từng giọt nước lạnh te bị hơi ấm của 2 cơ thể làm tan biến, em đẩy nhẹ tôi ra với tay lấy cái áo khoác của mình mặc vào, tôi và em cùng lang thang trên con phố nắng rực lửa, nhưng ánh nắng đó làm sao bằng ngọn lửa trong tim tôi dành cho em… bước cùng nhau trên những bóng râm ít ỏi bên đường, tôi nhường em đi vào hàng râm ấy, con trai như tôi thì sao phải sợ mấy cái nắng này, nhưng em thì khác, em kéo tôi vào chung. Đi dọc theo bóng râm một chút thì tôi đã tới chỗ làm, chúng tôi thay cái áo ra và mặt cái áo màu xanh to đùng của quán vào.

Tôi cầm cuốn sổ nhỏ quen thuộc trên tay và cây viết chạy đôn chạy đáo khắp cả quán để tính tiền, em cũng chẳng khá hơn tôi em lăng xăng khắp quán, mệt thì thế nhưng em vẫn có một nụ cười làm lộ ra cái núm đồng tiền đáng iu của em, có một cặp trai gái đi vào tôi liền bước tới…

– Anh chị dùng gì? – Tôi hỏi…

Thì ra là con nhỏ quyên cùng lớp với tôi, đi chung với nó là một thằng bự con, xăm trổ đầy mình toàn thân đầy thẹo dít, và đặt biệt nhất anh ta có một cái hình xăm ngay ở cổ nhìn rất đẹp…

– Một ly cà phê, một ly sinh tố dâu – cái giọng khàng khàng cất lên…

Tôi ghi vào cuốn sổ và đáp lại…

– Anh chị đợi một chút…

Anh ta vẫn nhìn tôi đăm đăm như muốn gây sự, bất chợt 2 ánh mắt lạnh như băng gặp nhau, tôi nhìn trực diện không chớp mắt, anh ta cất tiếng…

– Mày tên gì?
– Minh – tôi lạnh lùng đáp…
– Học lớp mấy…
– 10 – Tôi đáp cụt ngủng…
– Trong tướng tá cũng ngon đÓ – anh ta quay sang con nhỏ quyên cười. Tôi mặc kệ anh ta và quay vào một chút và bưng nước ra.

… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://bimdep.vip/chay-tron/

– Cho hai đứa nè – bà chủ chìa ra hai chiếc nhẫn…
– Cho em hả – em lanh chanh đáp…
– Ừ, hôm qua chị đi vòng vòng thấy đẹp nên mua cho 2 đứa, nhẫn cặp đó nha…

Em ríu rít nhận lấy cười rất tươi, em choàng tay tôi nói…

– Chồng quỳ xuống đeo cho vợ đi…

Sặc… giỡn hả trời, nhỏ làm tôi sững người, bà chủ bụm miệng cười khằng khặc nhìn tôi…

– Ở đây hả – tôi đáp…
– Ừm – em chìa ra…
– Thôi nhưng mà ở đây kỳ lắm…
– Bây giờ có đeo không – em lên giọng…

Tôi kéo em và góc tường tránh ánh mắt đang nhìn chúng tôi. Tôi quỳ xuống một chân cầm lấy đôi tay nhỏ nhắn của em đang chìa ra, tôi cầm lấy chiếc nhẫn màu trắng tinh đơn giản đeo vào ngón tay giữa của em, em ôm chầm lấy tôi cười ríu rít và tôi cũng vậy tôi siết chặt lấy thân hình nhỏ bé của em, không gian này, cảnh vật này, thời gian này, chính là nơi anh trao trái tim này mãi mãi thuộc về em…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chạy trốn

Số ký tự: 0