Chạy trốn

Phần 2

2021-08-17 11:33:00

Phần 2
Buổi nhậu nhẹt kết thúc mạnh thằng nào về nhà thằng ấy loạng choạng trên con chiến mã, trong người đã thấm hơi men bổng tối đã chìm xuống, cảnh vật lặng im chỉ còn vài thằng nhậu nhẹt tập tụ ven đường, lê lết trong hơi men càng thấm sâu vào người, cuối cùng cũng về tới nhà mở cửa tiếng ken… két của chiếc cửa sắt được mở ra, nhưng cũng may là ba mẹ đều đã ngủ bước từ từ vào nhà lên lầu, ngả cải phịch xuống giường, và ngủ lịm lúc nào không biết…

Đây là đài phát thanh của huyện xyz lúc này là 6h…

– Đm cái đài phát thanh này ngủ cũng không được yên…

Từng ánh nắng chiếu xuyên qua những tán lá xanh, xuống rương mặt tôi làm tôi không thể nào ngủ nướng tiếp nữa, ngồi dậy tui chăn mền ra ngáp dài một tiếng sau một đêm chinh chiến với tụi bạn, tới giờ đầu vẫn còn ê ẩm…

– Minh thức chưa con, rửa mặt tắm rửa đi rồi xuống ăn sáng…
– Vâng ạ – tôi đáp trong mệt mỏi…

Cầm chiếc khăn tắm bước vào nhà tắm, từng dòng nước lạnh cứ chạy xuống khiến tôi run cả người vì lạnh, bước khỏi nhà tắm nhìn vào rương…

– Ôi mẹ ơi râu ria gì kinh thế này…

Lại mất thêm 5 phút nữa để vệ sinh cái khuôn mặt này, anh ơi có đt kìa anh ơi có đt kìa anh không nghe em đập chết mẹ anh giờ (tiếng nhạc chuông) bước lại nhìn thấy số nào lạ hoắc tôi bắt máy…

– Alo xin lỗi cho hỏi ai vậy…

Bên đầu dây kia một giọng con gái ngọt ngào…

– Bạn ơi cho mình hỏi đây có phải là số của bạn Minh không zạ…
– Phải, cho hỏi bạn là ai zậy?
– Mình Đoan nè – lại cái giọng ngọt ngào ấy…
– Đoan nào tôi đâu có quen ai tên Đoan đâu chắc bạn nhầm số rồi…
– Trời đất, mới có một ngày mà quên rồi à, mình đi chung xe bus với bạn ấy – cái giọng đầy trách móc…

Tôi đứng suy nghỉ một hồi…

– À… Đoan hả sr nha mình quên mất…
– Hứ… mới có một ngày đã quên rồi, nào là hứa dẫn đi chơi này nọ mà thế đã quên rồi…
– Thôi mà cho minh xin lỗi đi tại quên mà, lát dẫn đi chơi đền bù hé, mà gọi Minh có gì không – tôi hỏi em…
– Thì tại Đoan muốn đi mua đồ mà ko biết đường đi…
– À vậy à…
– Minh dẫn Đoan đi mua được không…
– Ừ… được – tôi đáp lại một cách vui vẻ…

Chọn một cái quần jean màu xanh ống côn + với 1 cái thun bay xuống nhà dắt con chiến mã quen thuộc ra…

– Này ăn sáng chưa mà đi đâu nữa thế hả…
– Con đi đây chút lát con về liền…

Không đợi mẹ nó gì thêm dắt xe phóng đi cái vèo chạy một hồi mới sực nhớ – chết bà chưa hỏi nhỏ đó ở đâu nữa…

Dừng xe bên lề đường cầm chiếc điện thoại gọi cho nhỏ…

– Alo Đoan hả lúc nãy quên mất, nhà đoan ở đâu…
– Đoan đang đứng ở chạm xe bus ở đường xxxx nè qua lẹ đi…
– Ừ đứng đợi đó đi…

Đảo một vòng thấp thó phía xa thấy một người con gái đang đứng, đó là em người con gái ấn tượng đầu tiến với tôi trên chiếc xe bus định mệnh ấy, hôm nay em mặc chiếc quần jean bó sát người ôm lấy cái mông tròn trịa ấy cái áo thun rộng lệch qua một bên, trong em thật là quyến rũ và gợi cảm (nhìn mún ở tù) từ xa em thấy tôi liền vẫy tay vái cái…

– Minh ở đây nè…
– Lên xe đi muốn mua đồ gì tui chở đi cho…

Vừa lên xe em đã thục vào eo tôi…

– Đây là cái tội dám quên này…
– Thôi thôi xin lỗi mà – tôi dỗ ngọt em…
– Lúc nãy chưa nói hết đã cúp máy rồi ghét…
– Ừm tại lúc nãy mẹ vào nên vội cúp máy…
– Ủa bộ làm gì bậy bạ sao mà sợ – em chọc tôi…
– À ừm tại tại… tại…
– Tại cái gì – em tra khảo tôi…
– Thôi mệt quá đi đâu chở cho đi rồi đi ăn đói bụng quá…
– Ừm, đi dô cái shop bán đồ đi tui vài cái áo…

Chạy bon bon trên con đường, gió thổi mát lạnh, tôi làm bộ chạy ngay vào ổ gà, gập ổ nào lủi zô ổ ấy sau những cú vấp ấy… ngực em cạ sát vào lưng tôi, ôi chúa ơi mềm quá…

– Này chạy gì kỳ zạ làm gì lủi zô ổ gà hoài thế – em nhéo tui một cái đao điến…

Tôi liền kiếm cớ biện minh và giả ngu như không biết gì…

– Ơ tại… nhìu ổ gà quá nên tránh hok hết…
– Vậy cơ à – em nghiến ngăn…
– Ừ…

Chạy tới cái shop xxx tôi thắng lại…

– Này zô đi tới rồi đấy…
– Tới rồi hả, ông dô với tui lun đi – em kéo áo tôi…
– Sặc… bà mua đồ chứ tui có mua đâu mà dô làm gì – tôi từ chối khéo…

… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://bimdep.vip/chay-tron/

– Thì zô đi chọn tiếp tui zới coi cái nào đẹp – vừa nói em vừa lôi tôi vào…

Bước vào trong gió mát lạnh của chiếc điều hòa thổi ra lạnh tê cả người nhìn xa thấy một đám nhìn quen, nhìn kỹ mới biết cái đám bạn chết bầm…

– Bỏ bu rồi, kiểu này chắc nó chọc có nước mà chui xuống mồ lun quá…

Một thằng trong đám reo lên và chỉ thằng vào phía tôi…

– AAAAA thằng Minh kìa bây có nhỏ nào đi chung nữa kìa…

Cả đám quay về phía tôi, tôi giả ngu như không thấy cả đám chạy lại trêu chọc tôi…

– Há há hôm nay anh Minh dẫn bạn gái đi mua đồ à, có bạn gái mà không giới thiệu nghe, từ hôm nay anh Minh nhà ta hết là trai tân rồi…

Cả đám cười vang cả shop làm tất cả những người trong shop quay nhìn về phía chúng tôi, quay lại thì thấy nhỏ đỏ cả mặt, tôi liền thanh minh…

– Đập chết cha tụi bay bây giờ bạn tao chứ có phải bạn gái gì đâu…

Cả đám Ò lên một tiếng…

– Thật không đó cha, lần đầu tiên tao thấy mày chở con gái đi mua đồ đấy…

Nhìn thấy 2 má em càng ngày càng đỏ tôi cũng hiểu được điều nó liền dùng chiêu giải tán đám đông mà không gây động tỉnh gì, cả đám hiểu ý tôi và cải mặt nghiêm túc nên tụi nó đi qua chỗ khác…

– Này mua gì mua đi – tôi nhìn em nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt em vi cũng có lẽ hơi ngượng…
– Ừm đứng đợi nha – em chạy cái vèo mất tiu…

Tôi ngồi trên băng ghế ngồi đợi em, đi lựa đồ bổng em reo lên một tiếng…

– Minh ơi zô coi thử coi – em reo tên tôi vang vọng cả cái shop làm tôi muốn độn thổ…
– Kêu gì thế con kia…

Chưa kịp nói hết câu tôi cứng họng. Ôi chúa ơi em đẹp quá tôi đứng ngay người và chiêm ngưỡng cái sắc đẹp trời phú ấy…

– Này nhìn gì mà nhìn ghê thế – em tròn mắt nhìn tôi và thụ vào hông một cái…
– À… ừ… à tại đẹp quá…
– Thật không đấy – đôi má em ửng hồng lên…

Em nói tiếp…

– Xem có đẹp ko…

Không cần phải suy nghỉ…

– Hok đẹp mà quá đẹp là khác…
– Hihi thật không đó – em nhìn tôi cười…
– Ừm thật mà không tin hả để kêu hết mấy đứa kia lại xem hé – tôi chọc em…
– Thôi thôi thôi… Minh nói đẹp là Đoan tin rồi – em nhìn tôi trợn mắt…
– Ừm xong chưa mình đi ăn nhaz…

Bước khỏi shop cái nắng gay gắt nóng nực của mặt trời cùng với cái túi đồ cồng kềnh của em đảo một vòng trên con phố chúng tôi ghé vào một quán ăn lề đường khá sạch sẽ…

– Đoan muốn ăn gì – tôi hỏi em…
– Bún riêu – em đáp trong tiếng cười…
– 2 Tô bún riêu đê bà chủ ơi…

Bả chú đáp một tiếng khá tôi…

– OK có liền em trai…

Nhìn em còn có vẽ bối rối lúc nãy bị bọn bạn của tôi chọc nên tôi mở lời…

– Xin lỗi Đoan nha cái tụi hồi nãy nó hok có ý gì đâu…
– Không sao đâu mà, mà Minh có tụi bạn vui ghê hé – em đáp trong e thẹn…

Nói ăn sáng nhưng thật ra tui chả ăn tí nào chỉ ngồi nhìn em thôi, bất chợt bị ánh mắt em bắt gặp tôi liền úp mặt xuông mà cứ xúc bún vào miệng, em nhìn tôi cười gian trá sau khi ăn tôi chở em về tới nhà em bước xuống xe…

– Cảm ơn Minh nha hôm này Đoan vui lắm, em bất chợ hun vào má tôi một cái và chạy vào nhà…

Tôi đứng ngay người ra, như có dòng điện chạy qua người, có lẽ lúc nãy là mơ chăn hay do em ở thành phố lâu rồi nên tính cách em như vậy trên đường chạy về nhà tôi cứ cười như một đứa trẻ nhận được một món đồ chơi, về đến nhà dắt chiếc xe vào vừa đi vừa nhảy chân sáo miệng thì cười tủm tỉm. Mẹ thấy thế liền hỏi…

– Bị khỉ nhập hay sao mà cứ cười hoài thế – mẹ chọc tôi…
– Dạ… tại hôm nay thấy mẹ đẹp quá – tôi nịnh khéo mẹ…
– Cha mày chỉ có giỏi cái tài dẻo miệng…

Bước lên phòng ngã phịch xuống tay chân cứ quơ quơ vì vui sướng…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chạy trốn

Số ký tự: 0