Chạy trốn

Phần 18

2021-08-17 11:33:00

Phần 18
3 ngày sau…

Hôm nay là ngày tụ trường, tôi đi đến trường với cái áo trắng ôm sát người, + thêm cái quần tây đen, tôi lang thang đến trường, miệng thì ngậm điếu thuốc phì phèo, tôi đến trước cửa trường tách cái đám đông chen lấn kia, dò trên cái tờ giấy thông báo trên cái bản to đùng rào sắt kia, tôi lò mò một lúc thì kiếm được cái lớp mình đây rồi 10B2, tôi dạo quanh một lúc khắp trường để tìm cái lớp của mình, loay hoay một lúc thì tìm được lớp tôi nằm tuốt trên lầu ba, cái phòng nằm cả lầu, định bước vào lớp thì một cảnh tượng hãi hồn xuất hiện trước mắt tôi, “Sặc cái lớp gì mà toàn con gái thế này, loe que đếm một lúc thì chỉ ước chừng khoảng 7 thằng con trai”

… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://bimdep.vip/chay-tron/

Tôi đứng đó một lúc để kiểm chứng xem mình có phải nằm mơ không, ông trời ơi ông định chơi tôi hả, sao lại đuổi cùng giết tận vậy, tôi đã trả giá rồi ông chưa thỏa mãn sao? Gương mặt tôi lạnh te trở lại sao khi định thần lại, nhìn xung quanh cái đám con gái đang tán dóc với nhau tôi bước ra phía cuối lớp chỗ gần cửa sổ, tôi đặt đít ngồi xuống thở dài, không hiểu vì sao tôi bước vào tôi luôn có cảm giác bị người khác nhìn, tôi ngước nhìn lên thì thấy khoảng vài chục đứa con gái nhìn tôi, bộ tại cái vẻ đẹp trai lạnh lùng của tôi, hay là cái bản chất hai lúa của tôi, đang phân vân xem cái nào mới đúng. Thì tôi nghe được cái giọng con nhỏ Như và… cái giọng chí chóe đó không phải chứ trời, cả đám con trai trong lớp đứng phắt dậy nước miếng nhễu ra đầy bàn, mắt thằng nào cũng chữ A mồm chữ O, chỉ riêng tôi không có như vậy và một thằng đang nằm tuốt góc đằng kia vẫn đang nhâm nhi cuốn truyện, 2 con nhỏ đi ngang qua, tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng cái hy vọng của tôi bị dập tắt khi nghe cái zọng đó…

– Phòng này là 10B2 nè…

2 Đứa nó nắm tay nhau tung tăng bước vào khiến cả lớp nháu nhàu lên, mùi hương của 2 loại nước hoa xong vào mũi tôi, 2 con nhỏ nhìn xung quanh và bất chợt con nhỏ kia nhìn thấy cái vẻ mặt không chút biểu cảm của tôi, nó chau mày lại cái mặt xụ xuống như đưa đám, còn nhỏ như thì khác mặt nó hớn hở lên, nó lôi con nhỏ đó lại xuống ngồi cạnh tôi bởi gì chỉ dãy bàn tôi còn trống, mấy thằng kia quay xuống nhìn tôi với cái ánh mắt như muốn ăn thịt tôi, cũng mặt kệ tụi nó, và trả cho tụi nó một ánh mắt lạnh te trên khuôn mặt không chút biểu cảm. Tôi lại úp mặt xuống nhắm mắt một chút để nghỉ mệt, nhưng con nhỏ Như thì nó không cho tôi một chút thời gian nào nhỏ cứ lý nhì bên tay tôi…

– Mừng quá Minh học lớp này hả – nhỏ lay tôi…
– Ừ… ừ… – tôi mệt mỏi…

Tôi ậm ừ cho qua chuyện để cho nhỏ chán rồi buông tha cho tôi, nhưng mọi chuyện đều ngược lại theo ý tôi…”chát” nguyên cái tay của nhỏ tán vào lưng tôi đau điếng…

– U… da làm cái gì vậy – tôi hét vào mặt nhỏ…

Nhỏ im re, không nói thêm tiếng nào, tôi xích người ra nằm phịch xuống, tưởng chừng mọi chuyện đã kết thúc, thì tôi nghe tiếng thúc thích kế bên, đôi mắt nhỏ ngấn nước, và kế bên tôi nghe thêm được một câu khá khinh bỉ của con nhỏ kia…

– Nín đi, hơi đâu mà khóc cho cái thứ chạy bàn đó, ở đây hôi mùi người quá…

Tôi vốn đã ghét nước mắt của con gái, giờ đây lại thêm một câu nói chạm vào lòng tự trọng của tôi, tôi đứng phắt dậy bước hậm hực bỏ lại tiếng nấc nho nhỏ từ cuối lớp và, cái ánh mắt sắc bén của con nhỏ kia, tôi ngồi phịch xuống cái ghế kế thằng có khuôn mặt cô hồn đang nhai ngấu nghiến cuốn truyện, nó quay lại nhìn tôi rồi lại tiếp tục đọc tiếp, tất cả đôi mắt của mấy đứa con gái trong lớp điều hướng về phía tôi đôi mắt lườm lườm như muốn xem tôi là một thằng cá biệt, và vũ phu. Nhưng tôi mặc kệ những thứ đó, tôi chỉ cần biết mình làm là đúng là được rồi, không cần ai phải nhận xét bình luận hành động tôi. Tiếng bà chủ nhiệm bước vào, nó bà là không phải gọi là chị mới đúng ướt chừng cô giáo khoảng 25 tuổi, thân hình thon thả, gương mặt trái xoan, mái tóc đen dài, làng da trắng hồng mập mờ sau tà áo dài màu xanh…

– Chào các em, cô hôm năm nay sẽ là gvcn của lớp ta, mong các em cùng cô phấn đấu – tiếng cô trong trẻo…

Tiếng vỗ tay lốp bốp và tiếng dạ ran của lớp làm cô cười rất tươi, tôi nằm đó, không vỗ tay, không nói gì, tôi lặng thinh như cục đá xanh bên lề đường.

Cô thao thao một số điều mà từ lớp 1 tôi đã nghe, giọng cô ấm áp dịu dàng làm cả đám con trai và gái im phăng phắc lắng nghe…

– Các em một lát lên thư viện lấy đồng phục nghe…

Tan buổi gặp mặt đầu tiên, tôi bước xuống lầu lấy đồng phục, chen chúc trong đám đông một lúc thì tôi có được bộ đồng phục trên tay, nói đồng phục vậy chứ chỉ là cái áo khoác màu đen có in logo của trường với cái cà vạt caro thôi, tôi bước về, thì gặp ngay nhỏ như đang cầm cái váy với cáo áo kẻ kẻ caro, tôi lướt ngang qua như không biết. Bỗng nhỏ nắm tay tôi lại và nói…

– Cho Như xin lỗi chuyện lúc nãy nha…

… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://bimdep.vip/chay-tron/

Sau khi nghe lời xin lỗi từ nhỏ tôi dừng lại, quay lại nhìn nhỏ…

– Xin lỗi chuyện gì – tôi hỏi nhỏ…
– Hồi nãy đánh Minh, làm minh khó chịu…

Trời cứ tưởng là chuyện gì, nhỏ này khờ thật, tôi đứng nghe lời xin lỗi từ nhỏ, tôi khẽ cười và cũng đáp lại nhỏ một lời xin lỗi…

– Ừ, xin lỗi lúc nãy đã la Như – tôi vẫn giữ cái giọng lạnh…
– Hì hì, cũng tại do Như mà, lát rãnh hok đi ăn chè với tui với nhỏ bích đi…
– Bích là nhỏ nào? – Tôi lắc đầu…
– Nhỏ đi chung với tui đó…

Tôi à lên một tiếng thì ra tên bích, tôi từ chối khéo nhỏ…

– Thôi lát tôi đi phải đi làm rồi…
– Thôi mà đi một chút thôi 30 phút thôi mà – nhỏ lay tôi…

Tôi không còn cách nào khác, cũng đành phải đi cùng nhỏ, cái vẻ mặt tươi tỉnh của nhỏ đã vui tươi trở lại khi lôi tôi đi được, nhỏ cứ bắt chuyện với tôi, còn tôi thì vẫn cứ ùm à, à ùm cho qua chuyện, nhỏ dắt chiếc xe đạp ra, tôi và nhỏ đứng chờ con bích trước cổng, khoảng 5 phút sau con nhỏ đó dắt chiếc xe lon ton chạy đến, gương mặt hớn hở của con nhỏ tắt cái gụp khi thấy bản mặt lạnh te của tôi đang đứng đó nhìn cái mặt đưa đám của con nhỏ tôi cũng hết muốn đi, nhỏ như nhìn sang tôi và của con bích nhỏ như hiểu ý liền cất tiếng phá tan cái không khí…

– Thôi đi yk – nhỏ lên tiếng…
– Ừ – tôi ừ nhẹ…
– Vậy mà bảo chỉ có bà với tôi, ai ngờ lại có thêm cái mặt này nữa – cái con chảnh choẹ này làm tôi nóng rang lên…
– Vậy thì đừng có đi – tôi giở cái giọng lạnh te…
– Tôi cũng đâu có muốn, tại… tại có Như thôi – con nhỏ đáp lại…
– Thôi, thôi làm gì cứ cải wài thế, đi lẹ yk – nhỏ như giải hòa…
– Mà Minh đi với Bích nha, xe như xẹp rồi…
– Cái gì, thôi để đi bộ còn có lý hơn – tôi lên tiếng…
– Ai cần – con chảnh nói…

Nhỏ như kéo tôi ra phía sau nói…

– Thôi ráng đi mà, tại xe xẹp thôi chứ hok thì để như đi với minh…

Tôi đứng suy nghĩ một lúc thì cũng phải, thôi thì cắn răng chịu đại vậy, tôi quay lại gương mặt vẫn như thế, tôi leo lên xe con nhỏ chảnh nói…

– Lên xe đi – tôi lạnh nhạt nói…
– Hứ, không cần – lại làm giá…
– Thôi mà trễ rồi, nhanh đi bà – nhỏ như dỗ ngọt đó…

Tôi đạp cái xe toàn màu hồng này, khiến mọi người trên đường điều đổ dồn về tôi, ánh mắt họ khó hiểu tôi nghĩ bụng chắc họ nghĩ thế này “Thằng này gay chắc luôn, nhìn mặt đẹp trai vậy mà chạy chiếc xe toàn màu hồng” tôi thở dài ngẫm nghĩ, bổng tôi nhớ lại những ngày đèo nhỏ trên chiếc xe đạp cà tàn của mình, gương mặt tôi xụ xuống, ánh mắt vô hồn, sống mũi bổng cay sè đi, nhưng tôi đã cố kìm lại cái xúc động của mình, tôi ghìm lại nỗi đau, và tiếp tục đạp xe dưới cái ánh nắng tà tà buổi trưa.

– Tới rồi nè minh – nhỏ như cắt ngang nỗi đau xót trong lòng tôi…

Tôi dựng xe lại kế bên quán, và tôi bước lặng yên sau tiếng cười nói ríu rít của 2 con nhỏ, đây là một cái quán khá rộng, được trang trí theo phong cách hiện đại, màu nền là xanh nên nhìn rất dịu mắt, hình ảnh treo lũ khũ trên tường, hít một hơi thật sâu đẩy cánh cửa kính vào, hơi lạnh từ máy điều hòa phả hơi lạnh vào tôi, tôi mát run người, mải mê đang suy nghĩ trước cái cảnh sang trọng của nơi đây, thì 2 con nhỏ đã ngồi phịch xuống ghế chí chóe với nhau.

– Lại đây nè minh – nhỏ như lên tiếng…
– Ừ…

Tôi ừ một tiếng rồi đi lại phía 2 con nhỏ, tôi ngồi xuống ghế gương mặt lạnh te, tôi ngồi như một thằng vô hồn đang làm khán giả trước câu chuyện của 2 nhỏ, chị phục vụ đi chậm rãi lại…

– 2 Em dùng gì – sặc 2 em bộ không thấy tôi hả trời…
– Lấy em một ly chè thái – tiếng nhỏ như nhỏ nhẹ…
– Lấy em một ly chè mã lai, một cái bánh kem, một trái rau câu dừa…

Sặc tôi có nghe nhầm vậy trời, con gái gì mà ăn khủng khiếp vậy, biết là con gái có tính ăn vặt nhưng tôi không thể tưởng tượng nổi con nhỏ chảnh này lại ăn khủng khiếp như vậy, không lẽ nó định để mình ở lại rửa ly sao trời, tôi giữ cái mặt lạnh của mình tiếp tục, tôi ngước lên thì thấy ánh mắt nham hiểm của cái con nhỏ đó, nhìn khó ưa vãi. Chị đang phục vụ đang hí hoáy trên cuốn sổ bỗng quay sang tôi nhìn với ánh mắt khác với ánh mắt dành cho hai con nhỏ lúc nãy, chị cười dịu dàng…

– Anh “cold” này dùng gì zạ – ” anh “? Sặc bộ tôi già lắm hả trời…
– Chị ở đây có cà phê không chị? – Tôi đáp lại với cái giọng lạnh…
– Không anh, chỉ có bán chè với kem thôi…
– Dạ vậy lấy cho em ly kem cacao – tôi đáp lại…

Chị gi hí hoáy vào cuốn sổ, và nháy mắt một cái với tôi làm tôi giật cả mình, chị nhẹ nhàng bước vào trong… ánh mắt của 2 con nhỏ nhìn tôi khác hẳn cái từ anh “cold” thật sự làm tôi không hiểu, bộ cái mặt tôi như cục nước đá lạnh như vậy sao…

– Hì hì, được gọi là anh “cold” nha – nhỏ như cười hì hì, còn con kia thì quay sang chỗ khác…
– Ừ – tôi ừ nhẹ…

… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://bimdep.vip/chay-tron/

– Tính tiền chị ơi – tôi có chị…

Chị bước chậm rãi ra, nhìn tôi cười…

– Của anh “cold” 150k ạ…

Ôi cái địt 150k, tôi sững người, ăn có một ly kem mà 150k, đúng là ông trời trêu tôi thật mà…

– Không có tiền thì để tôi trả – con nhỏ chảnh lên tiếng…

Nó làm tôi quê dễ sợ, nhưng tôi vẫn giữ bình tĩnh móc bóp ra lấy 2 tờ tiền tiếc nuối ra đưa cho chị. Sau khi chút xíu nữa là ở lại rửa ly tôi đẩy cửa ra ngoài với cái mặt hầm hập, cái nóng của ngoài đường hực vào người tôi, 2 con nhỏ cũng vừa bước ra…

– Để như đưa minh về nha – nhỏ như lên tiếng…
– Thôi để tôi tự về, nhà trọ tôi ở gần đây như về trước đi…

Tôi nói xong quảnh mặt ra ngoài và bước te te về phòng trọ, cái nắng gay gắt của ánh nắng trưa làm mồ hôi tôi nhễ nhại, cộng thêm sự khói bụi ở nơi đây tôi chạy nhanh về phòng, hôm nay bà chủ cho tôi được nghỉ vì đi tựu trường, nhưng tôi chẳng muốn nghỉ, mà đi đến đó thì cũng bị bả đá đít về thôi, tôi làm nhàm một lúc thì bước tới dãy nhà trọ và trước cái phòng của tôi có một bóng người nhỏ nhắn, người con gái tôi nói chia tay để em đau một lần rồi thôi, để em quên đi tôi và sống tốt hơn, bóng người đó là… Ngân người con gái trong tim tôi…

… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://bimdep.vip/chay-tron/

Ngân… có phải ngân không, chắc là không phải đâu, zờ này nhỏ phải ở dưới chứ, chắc là tôi nhìn nhầm thôi, nhìn nhầm nhưng tại sao tôi lại không dám đi lại đó là cánh phòng của tôi mà, tôi nép người sang một bên, nhưng không kịp em đã thấy tôi, em bỏ cái balo xuống và chạy lại siết chặt lấy tôi, từng giọt nước mắt lăn dài trên đôi má em, đôi mắt này, đôi môi này, thân hình này… tôi… tôi đứng bất động trước những giọt nước mắt của em, sống mũi tôi bổng cay xè đi, đôi mi tôi ngấn nước, tôi nói với lòng “không khóc, không được khóc, mày phải lạnh, mày phải vô tâm” những câu nói đó nó không còn có tác dụng gì với tôi nữa, khi những giọt nước mắt cũng đã lăn dài trên má tôi, tiếng nấc của em vang vọng cả khu trọ, tôi rụt rè đưa cánh tay của mình ôm chặt lấy em.

– Tại sao? Tại sao anh lại bỏ em, rồi trốn lên đây – tiếng nhỏ hòa trong tiếng nấc…
– A… nh… – miệng tôi lắp bắp không thốt nên lời…
– Em biết, em biết hết rồi, li nói cho em biết rồi, anh là đồ khốn nạn, anh tưởng chạy trốn là mọi chuyện kết thúc sao…

Tôi không còn có thế cất thêm một câu lạnh nhạt nào với em, bây giờ tôi chỉ biết ôm chặt em vào lòng, và những giọt nước mắt cứ khẽ rơi lộp độp như cơn mưa ngày ấy, tôi cứ ôm cứ khóc cùng em…

– Anh… xin lỗi… anh xin lỗi – tiếng xin lỗi của tôi hòa theo những giọt nước mắt…

“Chát” em tán vào mặt tôi, nhưng nó không đau, nó không bằng một góc nào đó mà tôi đã gây ra nỗi đau cho em, em nhóm người lên hôn tôi ngấu nghiến, tôi cũng đáp trả lại nụ hôn của em, những giọt nước mắt mằn mặn hòa theo nụ hôn của chúng tôi, tôi buông em ra, những giọt nước mắt đã khô động trên 2 gò má ửng hồng của em, tôi nhẹ đút chìa khóa vào mở cửa ra, em bước nhè nhẹ vào trong, nhìn xung quanh, chắt em bất ngờ lắm khi em thấy người em iu sống ở trong cái phòng nhỏ xíu này, nhưng không phải em lại trao cho tôi một ánh mắt chìu mến…

– Nhìn gì mà nhìn, bộ chưa thấy phòng trọ à…

Nhỏ đang nhìn giáo dát xung quanh bỗng quay lại tôi với gương mặt đỏ gắt, chết bà mấy cái quần lót lung tung trên giường, tôi cuống cuồng ôm cái đống đồ đó nhét xuống giường, em bụm miệng cười tỉnh queo…

– Nhìn y chang cái chuồng heo – em cười ngất…
– Kệ… anh. Hok mún thì đi ra – tôi tỏ ra giận em…

Em ngừng cười chạy lại ôm chặt lấy tôi và từng giọt lệ lại rơi…

– Anh muốn đuổi em một lần nữa sau, muốn bỏ rơi em nữa sau?? – Tiếng nấc của nhỏ thất thanh…
– Anh xin lỗi mà, anh hok có ý đó đâu…
– Zậy sao anh lại nói như thế…
– Thôi mà, anh biết lỗi rồi mà, tha lỗi đi mà – tôi cù lét em…

Tiếng nấc nhỏ ngừng, và tiếng cười lại tràn ngập căn phòng nho nhỏ này, bỗng tôi nghe được cái tiếng réo lên từ bụng của em, em vội lấy tay ôm bụng không để nó reo lên, tôi nhìn thấy cái bộ dạng của em không thể nhịn nổi cười, tôi ôm bụng nằm lăn ra, em đấm thùm thụp vào người tôi…

– Cười nè, chết nè, dám cười hả…
– Thua thua, ko cười nữa, hok… cười nữa – tôi ríu rít đầu hàng…
– Em đói quá hà – nhỏ xoa xoa cái bụng…
– Thôi đi chợ với anh, anh mua đồ ăn về nấu – tôi nói…

Em gật đầu lia lịa, tôi nắm chặt lấy tay em đi, hơi ấm của tôi và em cứ luân phiên truyền cho nhau, cái gương mặt lạnh te của tôi ngày nào, đã bị cánh tay nhỏ nhắn ấm áp của em sưởi ấm, ngân à, em biết không em đã sưởi ấm trái tim lạnh giá của anh rồi, anh iu em, anh không làm em đau nữa đâu. Loáng thoáng một chút tôi và em đã đến trước cái chợ to đùng này, chúng tôi đi dạo qua vài quầy hàng, tôi mua rất nhìu thứ, vì hôm nay tôi phải phục vụ cho em. Tôi cằm bọc đồi lĩnh khỉnh trên tay, còn em cũng cằm nhưng không phải là rau thịt gì, mà là đồ ăn vặt của em, nào chè đậu, bánh tai yến, bánh lọt tùm lum trên tay em.

– Nói A đi nè – em cầm cái ly bánh lọt trên tay…
– Aaaaa tôi làm theo lời em…

Em đổ đầy ly bánh lọt vào miệng tôi, tôi như bị sặc đứng chân chân một lúc để nuốt hết cái đống đó, tôi chau mày lại nhìn em nhăn nhó, còn em thì đang cười nắc nẻ sau khi chơi tôi một vố…

– Bộ muốn giết anh hả – tôi bẹo má em…
– Chài có đâu đút anh ăn mà…
– Này thì đút…

Tôi phát vào mông em một cái, em giật mình bỏ chạy lon ton về phía trước bỏ mặc tôi với cái đống đồ lỉnh kỉnh trên tay, sau một lúc rượt đuổi nhau thì chúng tôi cũng về tới nhà trọ, em cười hả hê vì mệt, nhưng tôi còn mệt hơn, mỡ cánh cửa ra tôi và em bước vào, tôi loay hoay làm đồ ăn còn em ngồi đung đưa chân…

– Em mang cái đống đồ, này đi giặt nha – em chỉ zô cái đống quần dơ của tôi…
– Thôi thôi, biết giặt không, giặt làm sao cho anh rách quần đi…
– Chài làm như em không biết giặt vậy…
– Ừm thật hok…
– Thật mà, em đi nhaz…

Em ôm cái đống đồ ra phía sau đem đi giặt, còn tôi thì vẫn tiếp tục nấu đồ ăn… Em vừa treo đồ tôi lên thì thức ăn vừa chính, hương thơm nghi ngút kích thích dịch trong dạ dày tôi cồn cào, tôi dọn xuống đất nào là thịt cá, đồ xào, đủ thứ món, em và tôi ăn trong tiếng cười…

– Nói a đi nào – em gắp miếng thịt lên chìa trước mặt tôi…
– Hok em nhét như hồi nãy nữa chắc anh chết quá – tôi càm nhàm…
– Nghỉ ùi mà nhanh nè…

Tôi há miệng ra đón lấy, miếng thịt vừa đụng đến môi tôi thì em giật lại bỏ vào miệng mình nhai chót chép. Cái cô này lắm trò thật tôi ngơ ngác…

– Ơ…
– Nè cái này mới thiệt nè – nhỏ gắp con mực lên…
– Thôi hok bị lừa nữa đây – tôi lắc đầu…
– Thiệt mà…

Tôi ngậm lấy nguyên ngón tay em cắn nhẹ, em giật lại nhưng không kịp, tôi nhai chót chép cười…

Bữa cơm xong xuôi em bước lạch bạch đi tắm, tôi nằm phịch xuống giường bổng trong cổ họng tôi khô khóc, lòng tôi nóng rang lên, dục vọng dâng trào có lẽ lâu rồi tôi không chạm được vào bất cứ cô gái nào cho nên… em bước vào phòng tóc em bay lò xò trong gió. Em nằm xuống kế tôi, tôi chụp lấy vú em xoa xoa…

– Lâu rồi ko gặp, bây giờ mày bự dữ hé…

Em quay sang đấm thùm thụp vào người tôi cười, tôi biết em cũng ấy lắm rồi, bỗng tôi thấy một lằn sẹo trên cổ tay trái em. Tôi sững người cằm lấy tay em…

– Em tự tử hả – tôi quát…
– E… m… – em lấp bấp…

“Chát” tôi tán vào mặt em, và đóng chặt cửa lại, quay trở lại đè em xuống giường ngậm chặt lấy môi em…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chạy trốn

Số ký tự: 0