Phần 222
2023-11-24 11:39:00
Thời gian trôi qua từng ngày từng ngày, cha vẫn không dám đối mặt với tôi, nếu sau này phải trở về cuộc sống bình thường, thì khoảng cách với ông cũng cần phải tiêu trừ, cho nên qua vài ngày, tôi quyết định gọi điện thoại lần nữa hẹn ông ra, vui vẻ nói chuyện với ông. Sau khi ông nhận điện thoại của tôi, ông rất ngạc nhiên, ngữ khí nói chuyện có vẻ khẩn trương, nghe tôi muốn hẹn ông ra ngoài, tôi tự hỏi liệu ông ấy có dự đoán được cái gì hay không, thanh âm có vẻ trầm thấp.
Tôi đã đặt phòng ăn nhà hàng, vẫn là nhà hàng đó, vẫn là phòng riêng đó, hôm nay thảo luận vẫn là đề tài đó, chẳng qua lần trước chúng tôi nói về sự khởi đầu mà lần này chúng tôi đang nói về sự kết thúc.
Tôi là người đầu tiên đến nhà hàng sau khi tan sở, cha đến muộn vài phút so với giờ hẹn. Khi bước vào phòng riêng, mắt ông không dám nhìn tôi, khi đối diện với tôi, ông cười rất miễn cưỡng, có vẻ rất câu nệ, một người cha đối mặt với con trai ruột của mình như thế này, chúng tôi có thể là cặp cha con duy nhất trên thế gian.
Sau khi làm việc bù đầu ở công ty quá lâu, tự nhiên tôi biết cách kiềm chế biểu hiện và cảm xúc của mình.
“Đừng quá câu nệ, đã lâu chúng ta không cùng nhau uống rượu không phải sao?” Tôi là người đầu tiên lên tiếng, dù sao thì tôi nắm giữ quyền chủ động vào lúc này, hơn nữa cha cũng không giỏi ăn nói nên tôi cần phải dẫn dắt cuộc trò chuyện lần này.
Tôi vừa nói, vừa rót một ly rượu trắng trước mặt cha, kỳ thật tôi không thích uống rượu trắng, tôi thích uống bia, nhưng cha lại thích uống rượu trắng, vì cuộc nói chuyện tối nay, tôi đã ngoại lệ uống rượu trắng với ông.
“Vâng, vâng…” Cha có vẻ rất câu nệ, sau khi nhìn tôi, ông vẫn dán chặt mắt vào ly rượu.
“Đừng nói gì, trước tiên uống rượu đi.” Tôi nâng ly rượu cụng với cha, sau đó hai người bắt đầu uống. Chúng tôi không nói một lời nào. Có lẽ là trong lòng đều có tâm sự lẫn nhau, bốn lạng rượu trắng, hai chúng tôi một hồi liền uống xong, hai má cha có chút nếp nhăn có vẻ đỏ lên, uống chút rượu, lá gan tựa hồ như lớn hơn không ít, rốt cục cũng dám đối thị với tôi, “uống rượu tráng đảm”, câu này không sai chút nào.
“Bệnh của nàng đã hoàn toàn bình phục.” Sau khi rượu uống qua ba tuần, tôi lại nhắc tới chủ đề này, chỉ là những lời này trực tiếp làm cho cha bưng ly rượu lên dừng ở giữa không trung, biểu tình có chút ngoài ý muốn, sau khi ly rượu của cha dừng lại một lúc, sau đó ông tiếp tục uống. Uống xong ông cũng không có nói gì khác, chỉ nhẹ gật đầu, hết thảy đều không nói gì.
Nhìn thấy biểu tình này của cha, tôi biết trước đó ông đã sớm chuẩn bị tốt tinh thần, có lẽ trong khoảng thời gian này Tiểu Đình không có liên lạc với ông, ông đã dự cảm được cái gì nên không có biểu hiện quá bất ngờ.
“Về nhà đi!” Cha không nói gì mà chỉ tự mình uống rượu, có lẽ ông đang che giấu cảm xúc chân chính của mình, hoặc cũng có thể ông đang mượn rượu tiêu sầu. Dù ông luôn che đậy nhưng tôi vẫn thấy một nỗi buồn mơ hồ.
Cha không nói gì. Từ khi tôi quyết định trở lại cuộc sống bình thường, tôi quyết định để cha về nhà sống chung như xưa, cứ để ông ở bên ngoài suốt thì tôi sẽ bị người ngoài hiềm nghi là bất hiếu, nhưng để cho ông về nhà tôi cũng có băn khoăn. Tôi sợ rằng hai người có thể vẫn bị lôi cuốn nhau trong tương lai, nhưng tôi luôn ở bên cạnh nói chuyện với nàng trong khoảng thời gian này. Bây giờ nàng đã đồng ý cắt đứt quan hệ với cha, nếu tái phạm sẽ là vụng trộm ngoại tình, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ lần thứ hai nữa, nghĩ đến sự khiếp đảm và nói gì nghe nấy của nàng đối với mình, tôi không khỏi có chút tin tưởng vào mình, nhưng trong lòng vẫn lo lắng.
“Vẫn còn nhiều việc phải làm trên đảo, chúng ta hãy đợi cho đến khi mọi việc hoàn thành.” Cha đáp lại. Từ đầu đến giờ trên bàn ăn cha chưa nói quá mười câu. Ông không từ chối nhưng lại dùng câu này để lảng tránh. Có lẽ cần cho ông một thời gian để thích ứng với sự thật này, dù sao một mối quan hệ lâu dài như vậy cũng cần thời gian để thích ứng và thay đổi từ từ, còn về phía Tiểu Đình bên kia cũng vậy, hết thảy đều nằm trong kế hoạch.
Qua ước chừng 30 phút, chúng tôi kết thúc bữa tiệc. Lúc này cha đã có chút say rượu, dưới yêu cầu nhiều lần của tôi, ông mới chịu về nhà tôi ngủ đêm nay. Khi cha con tôi về đến nhà, rõ ràng Tiểu Đình có chút bất ngờ, hơn nữa lúc nàng nhìn thấy ba chồng, ánh mắt nhanh chóng né tránh, mà ông thì nhìn nàng một hồi, mới tránh, đã lâu rồi không gặp. Lúc này tôi dùng dư quang nhìn hết thảy, trong lòng không khỏi có chút không thoải mái, biểu tình hai người vừa rồi có chút lâu ngày không gặp, hiện lên ý tứ nhớ nhung.
Sau khi cha thay giày xong, liền trở về phòng ngủ của mình đã lâu không ở, mà căn phòng ngủ đó cũng là tổ ấm tình yêu của hai người đã từng dùng qua. Có lẽ đêm nay cha ở một mình trong phòng ngủ kia, đêm nay sẽ là một đêm không ngủ. Lúc này tôi cũng hơi say, đang nằm trên giường, Tiểu Đình đang thu dọn phòng. Trải qua thời gian dài thích ứng và lắng đọng, mỗi đêm nàng đều nói chuyện vui vẻ với tôi, tựa hồ như có lời nói không hết, mọi thứ dường như đã thực sự trở về như trước kia, nhưng tôi có thể cảm nhận được từ biểu hiện hàng ngày của nàng là nàng đang ép mình phải vui lên, có lẽ nàng muốn chuyển hướng sự chú ý của mình, để có thể thoát khỏi tâm lý vướng mắc.
Vốn trước khi tan sở tôi đã nói cho Tiểu Đình biết chuyện tôi muốn ăn cơm tối ở nhà hàng với cha, nàng thật không ngờ tôi sẽ mang ông về nhà, trong lúc nhất thời trở tay không kịp, không có chuẩn bị tâm lý tốt, cho nên nàng có vẻ hơi khẩn trương, hôm qua còn cười nói vui vẻ, đêm nay đột nhiên yên lặng lại. Sau khi nàng thu dọn xong, lên giường nằm bên cạnh tôi, chuyện tối nay là một đề tài mẫn cảm, tự nhiên nàng biết nguyên nhân tôi nói chuyện với cha, hiện tại ông lại đột nhiên về nhà, nàng có vẻ không được tự nhiên, có lẽ là hồi hộp, cũng có lẽ là không tìm được đề tài, cho nên có vẻ rất im ắng.
“Anh uống bao nhiêu rượu rồi, có thấy khó chịu không?” Sau khi lên giường, Tiểu Đình nằm bên cạnh tôi, mà trước khi nàng vào phòng, tôi nằm trên giường và nhắm mắt lại, bởi vì tôi đang chóng mặt, dù sao thì đã lâu không uống nhiều rượu trắng như vậy.
Cuối cùng Tiểu Đình cũng tìm được chủ đề, đặt tay lên trán tôi và nói với giọng lo lắng.
“Uống rất nhiều, cảm thấy hơi chóng mặt, vì vậy anh ngủ trước.” Lúc này, không biết tại sao, tôi đột nhiên muốn kiểm tra hai người, vì vậy tôi giả bộ như sắp ngủ, nhưng thật ra tôi vẫn tương đối tỉnh táo.
Tôi cũng không biết vì sao đột nhiên mình đưa ra quyết định này, có lẽ nghĩ đến sau này cha về nhà trở lại, hai người có thể vụng trộm ngoại tình hay không? Liệu đêm nay hai người có xảy ra chuyện gì vì tôi say rượu hay không? Dù sao trước kia đã có tiền lệ.
Sau khi Tiểu Đình nghe những lời này của tôi, liền trở nên yên lặng, tiếp theo tôi cảm giác được đèn trong phòng mờ đi và mọi thứ chìm vào im lặng.
Sự im lặng giống như một đêm bình thường, chỉ khác là có thêm một người đàn ông trong gia đình và người đàn ông này rất mập mờ với Tiểu Đình, không biết đêm nay có thể xảy ra chuyện gì hay không và cuộc sống sau này có trở lại bình thường hay không, xem ra còn tùy vào thử nghiệm tối nay, nhưng kết quả sẽ như thế nào?
Lúc này tôi choáng váng không điều khiển được nhịp thở, hình như sau khi có quyền thế ở công ty lớn, tôi không muốn người khác làm trái ý mình, nếu Tiểu Đình lại làm trái ý tôi và ngoại tình với ba chồng, tôi phải làm gì? Ly hôn nàng một lần nữa? Tôi cố gắng kiểm soát hơi thở của mình trong khi giữ cho đầu óc mình tỉnh táo vì tôi không muốn để mình chìm vào giấc ngủ.
Tiểu Đình ở bên cạnh cũng vậy, trong đêm yên tĩnh này, hô hấp cũng không đều lắm, hai người đều mang tâm sự riêng, thật lâu cũng không có ngủ, cha ở bên cạnh có như vậy không? Thời gian trôi qua từng phút. Lúc này, tôi không thể nhìn vào điện thoại hay đồng hồ của mình, chỉ có thể phán đoán đại khái thời gian hiện tại.
Sau một lúc lâu, thật lâu sau, Tiểu Đình ở bên cạnh trằn trọc xoay người, nhưng nàng không cố ý đứng dậy. Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng tôi cũng mỏi mệt chờ đợi, tác dụng của rượu khiến cho tôi không thể giữ tỉnh táo được nữa, không biết từ lúc nào, tôi đã ngủ thiếp đi…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro