Phần 212
2023-11-24 11:39:00
Nhìn thấy một màn này, quả nhiên giống như lời Tiểu Đình nói, tối hôm qua hai người thật sự không có làm. Tôi đã trở thành một chướng ngại giữa hai người, nếu đêm qua tôi không có ở nhà, tôi nghĩ nó sẽ được thực hiện.
Từ đầu đến cuối ở trong nội tâm Tiểu Đình đều nghĩ đến tôi, cũng làm cho nàng không thể tiến vào trạng thái, lúc cha bắt đầu cũng tương đối khẩn trương, nhưng sau khi dục vọng nổi lên, ông tạm thời quên đi những việc khác và chuyên tâm đầu nhập hưởng thụ quá trình thân thể nàng, đây là lý do tại sao người ta nói nam nhân đều là động vật chỉ suy nghĩ bằng hạ thể.
Mà khi ở thời khắc cuối cùng Tiểu Đình nhắc tới tôi, làm cho cha cũng từ bỏ, mất đi hứng thú, cuối cùng còn yếu ớt nhìn. Trong lòng tôi vẫn có một tia an ủi, nếu như tối hôm qua hai người thật sự làm tình, như vậy chứng tỏ trong lòng hai người lúc này chỉ có nhu cầu tình dục của nhau, nam chủ tôi đã không còn quan trọng với họ, đây cũng là nguyên nhân vì sao tối hôm qua tôi lại mạo hiểm mở cửa phòng nghe lén.
Đúng rồi, lúc này tôi mới nhớ ra Tiểu Đình có nhìn thấy tình huống tôi mở cửa hay không, nghĩ đến đây, tôi tạm thời dừng suy nghĩ lại và tiếp tục xem đoạn video giám sát…
Sau khi Tiểu Đình bước ra khỏi phòng của ba chồng, bước chân rất chậm, có vẻ miễn cưỡng rời khỏi phòng của ông. Đối với việc bỏ đi như vậy có vẻ không cam lòng, nhưng khi nàng đi được nửa đường cũng từ từ tăng tốc độ. Khi đi ngang nhà tắm, nàng dừng bước do dự một chút, đang tự hỏi có nên tắm sạch một lần nữa hay không, nhưng suy nghĩ một hồi, nàng liền từ bỏ, đi về phòng ngủ của chúng tôi. Khi nàng đi tới cửa, nắm tay cầm cửa, nhưng cánh cửa chuyển động khi nàng chạm nhẹ vào nó.
Lúc này, Tiểu Đình cũng sững sờ, vẻ mặt thoáng hiện lên một tia nghi hoặc, sau khi suy nghĩ một hồi, vẻ nghi hoặc trên mặt nàng biến mất, biến thành khiếp sợ, còn có một tia khẩn trương, cuối cùng hiện lên một tia vui.
Nhìn vẻ mặt của Tiểu Đình thay đổi, tôi biết nàng đang tự hỏi nàng có đóng cửa trước khi rời đi hay không, sau khi ký ức được xác nhận, nàng chắc chắn rằng đã đóng cửa khi rời đi, nhưng bây giờ cánh cửa phòng lại khép hờ, điều đó chứng tỏ tôi đã từng mở cửa phòng, có thể đi ra ngoài, cũng có thể đã nghe trộm. Tiểu Đình rất sốc và khiếp sợ, cuối cùng vui là vì nghĩ đến mình may mắn không có cùng ba chồng ân ái, nếu không đã bị chồng “bắt quả tang”.
Tiểu Đình đứng ở cửa hồi lâu, rồi nhẹ nhàng mở cửa phòng bước vào. Lúc lên giường, nàng không có liếc mắt nhìn tôi, bởi vì nàng đã xác nhận tôi không có ngủ, hoặc cũng có thể nàng sợ nhìn tôi, sẽ bắt gặp đôi mắt tôi trong bóng đêm.
Sau khi Tiểu Đình nằm trên giường, cũng không nhắm mắt ngủ, mà mở to hai mắt nhìn trần nhà, trong mắt lóe lên một tia suy tư, thậm chí có chút căng thẳng. Một lúc sau, nàng nhẹ nhàng quay đầu nhìn tôi, rồi hỏi tôi ngủ chưa…
Tôi tắt video giám sát. Xem xong đoạn video này trong lòng tôi trăm mối cảm xúc đan xen, không biết là vui hay buồn, liệu nó có thể kết thúc êm đẹp không? Tôi không khỏi nghĩ đến tin nhắn mình vừa gửi cho Tiểu Đình, mình vẫn giả bộ rộng lượng, nên không thể hiện sự thận trọng như một người đàn ông nên có, chỉ hy vọng hành động mở cửa tối hôm qua có thể cho nàng một hồi chuông cảnh tỉnh, để cho nàng chậm rãi đoạn tuyệt quan hệ cùng ba chồng.
Sau một ngày làm việc bận rộn, tôi vươn vai, sau đó mang theo thân xác mệt mỏi về nhà, có lẽ sau thất bại đêm qua, cha đã trở về hòn đảo. Tôi lái xe về đến nhà, dùng chìa khóa mở cửa, theo thói quen nhìn vào cửa, quả nhiên nhìn thấy cơm tối đã chuẩn bị xong, Tiểu Đình đang chờ tôi về.
Tiểu Đình thấy tôi trước, ánh mắt né tránh một chút, nhưng trong nháy mắt khôi phục lại, lấy giày cho tôi và treo đồ của tôi lên.
Rửa tay xong, chúng tôi bắt đầu ăn cơm, ăn xong tôi lại vô phòng nằm trên giường. Tiểu Đình thu dọn việc nhà, tôi thì không có tâm tư làm những việc khác. Sau khi nằm trên giường, nghĩ đến chuyện giám sát ban ngày, suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định không quan tâm đến chuyện này nữa, để hai người thuận theo tự nhiên, chờ xem một thời gian rồi nói sau, nếu không được tự mình ra mặt ngăn cản.
“Anh kiệt sức rồi, chồng…” Khi tôi nhắm mắt lại và suy nghĩ quyết định, giọng của Tiểu Đình cất lên, nàng đã dọn dẹp xong và trở về phòng.
“Ừ…” Tôi có chút kinh ngạc, trước đây Tiểu Đình rất ít khi thăm hỏi tôi, chẳng lẽ nàng muốn nịnh tôi sao? Hay là nàng đã nhận ra cái gì đó? Tôi cảm thấy lời thăm hỏi này của nàng có chút khác thường, nhưng không biết khác ở chỗ nào.
“Để em đấm bóp cho anh…” Sau khi nàng nói xong, Tiểu Đình bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp cơ thể tôi, từ đầu đến cuối tôi đều không mở mắt ra, cứ như một người bùn nhão tận hưởng sự xoa bóp mà nàng làm cho tôi.
Tôi có thể ngửi được mùi thơm từ cơ thể của Tiểu Đình truyền đến, cũng như hơi thở không đều của nàng. Hôm nay lúc ăn cơm, tôi luôn cảm giác nàng có chút không bình thường, trong mắt phiêu hốt, tựa hồ như nội tâm đang thiêu đốt.
Theo lý thuyết hôm nay uống thuốc xong, hẳn là Tiểu Đình đã bình phục hẳn mới đúng, vì sao nàng vẫn như thế này? Bác sĩ đã nói dối tôi? Ông ấy không có lá gan đó, tôi quyết định ngày mai gọi bác sĩ để hỏi, trước đây, chủ đề này rất khó mở miệng, nhưng vì vợ và gia đình của mình, tôi vẫn “mặt dày trơ trẽn” hỏi cho rõ ràng.
“Chồng ơi, thuốc của em đã hết rồi… lần trước bác sĩ quên kê đơn cho em…” Tiểu Đình xoa bóp cho tôi một hồi lâu, sau đó nói chuyện và hỏi về thuốc.
Đúng vậy, sau khi uống hết thuốc thì kê đơn mới đúng, Tiểu Đình đối với bệnh lý của mình vẫn lảng tránh, hiện tại lại hỏi, nhưng tôi nên trả lời nàng như thế nào đây? Nói với nàng đã được chữa lành và không cần phải uống thuốc thêm?
“Là thuốc có ba phần độc, bác sĩ nói ngừng thuốc một thời gian trước, sau đó căn cứ tình huống lại điều chỉnh phối hợp thuốc…” Cuối cùng tôi vẫn không nói cho Tiểu Đình biết chuyện nội tiết thân thể đã hồi phục, quan sát một thời gian trước rồi nói sau.
“À…” Tiểu Đình không nghi ngờ gì trong câu trả lời của tôi, tựa hồ như thực sự tin những gì tôi nói.
“Được rồi, ngủ đi…” Lúc này tôi có chút mệt, không khỏi mở miệng nói.
“À… Được… thì… cũng…” Tiểu Đình trả lời ngữ khí có chút khác thường, chẳng lẽ nàng còn có chuyện gì muốn nói với tôi, nhưng không dám nói ra miệng? Nàng đứng dậy tắt đèn phòng rồi nằm bên cạnh tôi, cả phòng chỉ có tiếng thở của chúng tôi. Chỉ là hô hấp của chúng tôi cũng không phải là cùng tần suất, hô hấp của tôi rất đều, hô hấp của nàng lại rất không ổn định, xem ra nàng cần một thời gian để điều chỉnh và thích ứng.
Nếu hôm đó nhìn thấy sự thay đổi của cốc đánh răng, tôi không đồng ý thì sao? Nếu như không đồng ý, có thể làm thương tổn Tiểu Đình hay không, nếu như trực tiếp nói cho nàng biết, bệnh của nàng đã khỏi hẳn, có lẽ sẽ không có nhiều phiền toái như vậy, điều quan trọng nhất là bây giờ mình lại cân nhắc tâm tư của nàng, không dám đưa ra quyết định sai lầm. Cũng có thể không đồng ý, làm bộ như không chú ý tới cái cốc, tuy rằng làm như vậy tình huống che giấu tương đối rõ ràng, nhưng cũng hết cách thôi.
Thời gian trôi qua từng phút một, đã qua thời gian ngủ bình thường hàng ngày của tôi, đồng hồ sinh học của tôi rất đúng giờ. Bởi vì trong đầu tôi vẫn luôn suy nghĩ vấn đề, cho nên tôi ngủ muộn hơn bình thường. Sau khi suy nghĩ rõ ràng, tôi quyết định thả lỏng ngủ, bởi vì ngày mai còn có công việc bận rộn phải làm, chỉ là đang lúc tôi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, tôi phát hiện Tiểu Đình bên cạnh đang chuyển động, giống như đêm qua theo nệm rung động, tôi biết nàng đang di chuyển, nhưng nghe vị trí hít thở biến hóa, tôi biết nàng muốn rời giường, hơn nữa còn dừng lại một hồi, sau đó tôi nhận thấy nàng bước qua người tôi, chậm rãi xuống giường, cuối cùng nghe tiếng dép cọ xát trên mặt đất.
Nàng đã phải cẩn thận như vậy đi vào nhà tắm, có lẽ vì sợ quấy rầy tôi ngủ. Dù sao nàng luôn nghĩ rằng tôi đi làm mệt, mà nàng lại không thể chia sẻ nỗi lo lắng của tôi.
Động tác thật cẩn thận của Tiểu Đình, không phát ra một thanh âm nào, làm cho lòng tôi cảm giác được một tia ấm áp. Hồi nãy đấm bóp, hiện tại lại cẩn thận, tuy rằng có khác thường, nhưng vẫn khiến cho tôi cảm thấy hữu dụng, ai mà không muốn được người khác nâng niu đây? Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, sau đó từ từ đóng lại “cạch…” theo tiếng vang rõ ràng, không còn tiếng thở dốc của nàng.
Nhưng tôi đợi hồi lâu, vẫn không thấy tiếng cửa nhà tắm bên cạnh mở ra, cho dù Tiểu Đình cẩn thận từng li từng tí thì công tắc cửa phòng cũng phát ra tiếng động, hơn nữa khi nàng rời khỏi phòng ngủ, nàng có cần phải cẩn thận như vậy không?
“Clic…” Đợi một hồi lâu, âm thanh công tắc phòng rốt cục cũng vang lên, cũng rất nhẹ, nhưng sao âm thanh cửa lại có cảm giác hơi xa đây?
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro