Phần 208
2023-11-24 11:39:00
Cuối cùng Tiểu Đình vẫn phát hiện cánh cửa phòng, hơn nữa biết tôi lén theo dõi hai người, nhìn thấy những lời này của nàng, trong lòng tôi rất hối hận, tối hôm qua quá liều lĩnh, đả thảo kinh xà, cũng may nàng không phát hiện bí mật giám sát.
Bất quá “đả thảo kinh xà” như vậy tựa hồ như cũng sinh ra hiệu quả không tưởng tượng nổi, Tiểu Đình chủ động đề cập chấm dứt quan hệ với ba chồng.
Sau khi nghe được tin này, trong lòng tôi không khỏi nhẹ nhõm, nhưng không biết vì sao, tôi lại không cảm giác được chút thoải mái nào. Có lẽ tôi nghĩ đến việc nàng nói ra câu này, không phải thật tâm thật ý, ít nhất không phải là tình nguyện.
Đáng tiếc hiện tại tôi không nhìn thấy trạng thái của Tiểu Đình, lúc nàng gửi tin nhắn này, biểu tình có phải rất luyến tiếc và ưu thương hay không?
“Đây cũng là bình thường, nhưng vì thân thể của em, những thứ này anh đều có thể chịu được, em đừng suy nghĩ lung tung. Được rồi, anh phải làm việc…” Suy nghĩ thật lâu, tôi trả lời nàng một câu như vậy, lúc kết thúc, tôi nói dối cắt đứt tin nhắn này, bởi vì tôi không biết nên tiếp tục nói với Tiểu Đình như thế nào.
“Được rồi, chồng, anh đang bận…” Tiểu Đình trả lời đơn giản, sau đó mọi thứ chìm vào im lặng.
Lúc này đồ ăn mang đi cũng được giao, tôi đặt đồ ăn lên bàn vừa ăn vừa xem báo cáo. Nhưng lúc này tôi lại không cách nào tĩnh tâm xem, lực chú ý không cách nào tập trung.
Tôi đóng báo cáo, thừa dịp buổi trưa không có ai, hiếm khi yên tĩnh, tôi mở video giám sát một lần nữa, chỉ là tôi không mở giám sát nhà thời gian thật, mà điều chỉnh thành đêm qua…
Tôi điều chỉnh màn hình một lúc phía trước, một lúc lui sau, cuối cùng điều chỉnh thời gian đến lúc tôi tắt đèn tối hôm qua, màn hình bắt đầu phát và chuyển động…
Tôi tắt đèn phòng, toàn bộ phòng ngủ chìm trong im lặng, chúng tôi nằm cạnh nhau. Tôi nhắm mắt giả bộ ngủ, Tiểu Đình cũng nhắm mắt giả bộ ngủ, chỉ là dưới sự khống chế cực lực của tôi, nhịp thở của tôi coi như cân bằng, tuy rằng trong giám sát không cách nào nghe được tiếng hít thở của nàng, nhưng có thể nhìn thấy ngực nàng lên xuống lên xuống, biên độ lên xuống rất lớn. Trong quá trình này, mấy lần nàng mở mắt ra, chỉ là đầu nàng không nhúc nhích, mà tận lực nhìn tôi, liếc mắt nhìn, đầu bất động có lẽ sợ phát ra âm thanh đánh thức tôi. Trong quá trình này, thân thể nàng mấy lần hơi nâng lên, nhưng sau khi nàng suy nghĩ một hồi, lại nhẹ nhàng nằm trở lại.
Nhìn thấy trạng thái của Tiểu Đình, có lẽ nàng muốn ngồi dậy rời khỏi giường, nhưng nàng sợ đánh thức tôi, hoặc có thể nàng sợ tôi không thực sự ngủ.
Đợi một hai tiếng đồng hồ, Tiểu Đình cũng gần như chịu đựng không được nữa, rốt cục nàng từ từ ngồi dậy. Mà trong quá trình ngồi dậy, vẫn thật cẩn thận, không dám phát ra tiếng động, mắt nhìn chằm chằm tôi, theo dõi phản ứng của tôi. Dưới chức năng giám sát ban đêm, tôi có thể thấy rõ ràng sự căng thẳng trong mắt nàng, nhưng đằng sau sự căng thẳng là sự thèm khát và cấp bách không thể nhịn.
Tiểu Đình trong màn hình giống như những gì tôi tưởng tượng tối hôm qua, cẩn thận rời khỏi giường, sau đó mở cửa, trong quá trình này tôi không ngừng nhấp tua nhanh, bởi vì quá trình này quá dài.
Sau khi Tiểu Đình đi ra khỏi phòng đóng cửa lại, nàng đứng ở ngoài cửa, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, tựa hồ như quá trình vừa rồi đối với nàng là một loại giày vò. Nàng đứng ở cửa một hồi, cuối cùng nhìn cửa phòng đóng chặt, trong mắt vẫn còn nét căng thẳng. Sau khi hít sâu một lần nữa, nàng từ từ bước nhẹ tới cửa phòng ba chồng.
Chỉ là sau khi nhìn thấy hình ảnh tới đó, tôi lại cảm thấy như mình đã bỏ sót cái gì đó, cẩn thận hồi tưởng lại một chút, dường như tôi đã quên xem phòng của cha, tối hôm qua ông vẫn ở gần trong gang tấc, nhưng thủy chung tôi không nhìn thấy một lần.
Tôi định chuyển hệ thống giám sát sang phòng của cha, chỉ là tôi do dự chuyển hay không chuyển. Trước đây mình chưa từng bối rối hay do dự như vậy, làm việc vẫn rất có trật tự, hôm nay cũng không biết tại sao lại do dự. Có lẽ vì những lời nói của bác sĩ mà mấy ngày nay tôi vẫn chưa thể đưa ra quyết định.
Tôi tạm dừng tất cả các màn hình, bình tĩnh suy nghĩ và tóm tắt, cuối cùng thở dài một hơi bình tĩnh lại, tôi tắt tất cả các màn hình giám sát. Sau đó điều chỉnh thời gian giám sát đến buổi sáng sau khi tôi rời khỏi nhà và bắt đầu lại từ đầu, để tránh những gì bỏ lỡ và hối tiếc.
Buổi sáng sau khi tôi rời khỏi nhà, Tiểu Đình vẫn đang làm việc nhà như thường lệ, nhưng ánh mắt lại luôn nhắm vào hướng nhà tắm.
Nhìn thấy bộ dáng này của Tiểu Đình, trong lòng tôi vẫn thoải mái không ít. Ít nhất điều này tốt hơn so với nàng khẩn cấp chạy vào nhà tắm để xem, tôi nhớ lần trước nàng khẩn cấp chạy vào nhà tắm xem, lần này không biết nguyên nhân gì, không có hấp tấp chạy đi xem, thậm chí cũng không nhìn.
Cuối cùng lúc Tiểu Đình ôm đồ bẩn tiến vào nhà tắm, ánh mắt của nàng nhịn không được trước tiên nhìn cái cốc, khi nhìn thấy phương vị của cái cốc, mắt nàng vẫn hiện lên một tia hưng phấn, nhưng sau đó cũng có một tia buồn, Nàng để đồ trong máy giặt, sau đó ngồi trên sofa chờ máy giặt xong, chương trình giặt gần bốn mươi phút, cho nên ngồi trên ghế sô pha hai tay khoanh trước bộ ngực đầy đặn của mình, cúi đầu và tự hỏi mình đang nghĩ gì. Ánh mắt nàng không ngừng nhìn đồng hồ, cuối cùng nàng lấy điện thoại di động ra, nhưng khi điện thoại sắp phát sóng, nàng lại tắt, cắn môi dưới có vẻ rất rối rắm.
“Tít tít tít…” Khi nàng còn đang do dự, trong nhà tắm vang lên tiếng máy giặt hoàn tất.
Tiểu Đình buông điện thoại xuống bắt đầu bận rộn với công việc nhà, làm cơm trưa, hoặc ăn cơm trưa, Tiểu Đình đều có vẻ lơ đễnh, mắt không ngừng lưu luyến dán trên đồng hồ và điện thoại di động. Dường như muốn gọi cho ba chồng, nhưng không thuyết phục được bản thân.
Ăn cơm trưa xong, Tiểu Đình nằm trên giường chuẩn bị ngủ trưa. Nhìn đồng hồ, trong mắt nàng lóe lên một tia lo lắng, cuối cùng nàng cũng cầm lấy điện thoại, gọi cho ba chồng. Nàng không nói cái gì, chỉ hỏi hôm nay ông có về hay không, điều này tương đương với ẩn ý, nếu như ông vẫn không hiểu ý tứ của câu này thì thật là quá ngu ngốc.
Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Đình dựa lưng vào giường, cắn môi, mắt vẫn nhìn chằm chằm cái đồng hồ. Lúc này đã 2 giờ trưa, chỉ còn hơn ba giờ nữa là tôi tan sở.
Theo hiểu biết của tôi về Tiểu Đình, trong quá trình này nàng cũng rất rối rắm, ngày đó hai chúng tôi nói chuyện, rốt cuộc là gọi ba chồng về ân ái ban ngày, hay là để đến ban đêm tiến hành? Nàng gọi điện cho ông, chứng tỏ nàng đang dao động, cũng tự thuyết phục bản thân mình.
Nhìn thấy điều này khiến cho lòng tôi trở nên căng thẳng. Chẳng lẽ Tiểu Đình lừa gạt tôi làm với cha ban ngày? Đến phòng ông ban đêm chỉ để biểu diễn một vở kịch cho tôi? Chuyện kế tiếp kiểm chứng một phần suy nghĩ của tôi, chưa đầy nửa tiếng sau thì cửa nhà tôi đã vang lên tiếng chìa khóa mở cửa, cha vẫn như lần trước, bí mật mở cửa liếc mắt một cái, mới tiến vào, chỉ là so với bộ dáng lén lút lần trước có vẻ tiêu sái hơn rất nhiều.
Sau khi cha mở cửa, trực tiếp nhìn phòng ngủ cửa đang mở, là phòng ngủ của chúng tôi. Lúc này Tiểu Đình dựa lưng vào gối đầu ngồi trên giường, đôi chân ngọc trắng nõn trần trụi hướng tới cửa phòng, nhìn thấy ba chồng tiến vào, nàng ngẩng đầu nhìn ông, không giống như con dâu bình thường ra ngoài nghênh đón và chào hỏi ba chồng, nàng nhìn ông một cái, sau đó vội vàng cúi đầu, sắc mặt từ từ đỏ lên, mắt nhìn chăm chú vào điện thoại di động của mình, thực ra nàng vừa nhấc điện thoại lên thì ngoài cửa đã phát ra tiếng mở khóa, mục đích là để che giấu sự xấu hổ lúc này.
Sau khi cha vào cửa, nhìn thấy Tiểu Đình không nói gì, ông cũng kỳ lạ không nói, chỉ là sau khi thay giày xong, ông hỏi xem nàng đã ăn trưa chưa, Tiểu Đình không ngẩng đầu, vẫn nhìn điện thoại di động, nhẹ gật gật đầu. Sau khi cha thay giày xong, ông vào phòng mình như thường lệ, ở trong phòng ngủ của mình, ông không có tâm tư nhìn tình huống phòng mình, mà ánh mắt không ngừng nhìn tới cửa, tựa hồ như chờ con dâu chủ động tới tìm mình.
Mà lúc này Tiểu Đình ngồi trên giường của mình đang rối rắm, nàng vừa nhìn đồng hồ trên vách tường, vừa nhìn điện thoại di động, cuối cùng buông điện thoại xuống nhìn cửa phòng, nàng cắn môi dưới, khi nhả môi ra, có thể nhìn thấy rõ ràng giấu răng thật sâu trên môi của nàng…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro