Phần 202
2023-11-24 11:39:00
Tuy rằng cha rất luyến tiếc, nhưng nhìn đồng hồ trên vách tường, cuối cùng vẫn quay đầu mở cửa rời đi, bóng lưng lộ ra một tia cô đơn mờ ẩn và tiêu điều.
Mà lúc Tiểu Đình đưa lưng về phía ông, trong mắt hiện lên vẻ không đành lòng, cũng có một chút ưu thương nhàn nhạt, đối với ba chồng nàng có tình cảm không? Tôi nghĩ khẳng định là có, cho dù đối với một người đàn ông mình không yêu, nhưng hai người đã có vô số quan hệ, trái tim và thể xác của họ đã từng bước mở ra, theo sự thay đổi, bất tri bất giác, địa vị của người đàn ông này trong lòng nàng cũng sẽ từng bước sâu sắc, đây là chuyện thường tình của con người, bất luận ai cũng không thể tránh khỏi.
Nhìn cảm xúc phức tạp trong video của cha hoàn toàn không phù hợp với niềm vui vừa rồi, trong lòng tôi có cảm giác tội lỗi, như thể bây giờ tôi là chướng ngại vật giữa hai người, phảng phất như mình là một người dư thừa, nếu không có tôi, nếu tôi đột nhiên biến mất trên thế giới, điều gì sẽ xảy ra với hai người còn lại?
Có lẽ Tiểu Đình sẽ mượn danh nghĩa thay vong phu “chăm sóc” ba chồng cả đời đi, cũng có lẽ nàng sẽ tìm một nam nhân khác, nhưng nam nhân này chỉ là vỏ bọc, chỉ là một lá che, người thực sự khiến cho nàng quan tâm là ba chồng của nàng…
Tôi lắc lắc đầu, xua đi những ý nghĩ viển vông này trong đầu. Gần đây áp lực công việc của mình tăng cao, trong đầu luôn xuất hiện những suy nghĩ lung tung, công việc nhiều nhưng không có nặng về thể chất, đa phần là công việc trí óc cường độ cao, bộ não tất nhiên sẽ tạo ra một số ảnh hưởng.
Có lẽ thời gian thích hợp nên để cho mình thư giãn, cho dù là công việc hoặc gia đình, đem đến cho mình áp lực vô hình quá lớn. Cứ tiếp tục như vậy có thể mình sẽ bị trầm cảm hay rối loạn thần kinh?
Nhìn hình ảnh giám sát, sau khi cha đi thật lâu Tiểu Đình mới nhẹ nhàng thở dài, nhìn đồng hồ rồi vội vàng chuẩn bị nấu cơm, bởi vì tình dục vị tha, làm cho hai người quên mất thời gian, khoảng cách tôi tan sở về nhà chỉ trong gang tắc, căn bản không kịp nấu cơm. Tiểu Đình hết cách, đành phải hâm lại thức ăn thừa mà nàng đã ăn với cha vào buổi trưa, không lâu sau trong hình ảnh “tôi” về tới nhà, mà khoảng cách cha rời khỏi nhà chưa đầy hai mươi phút.
Lúc này tôi mới nhớ lại đêm nay về nhà, trong phòng vẫn còn mùi nhàn nhạt, lúc ấy tôi không để ý tới, giờ nhìn lại, cái mùi đó hẳn là mùi quan hệ tình dục của hai người lưu lại, chỉ là mùi quá nhạt, hơn nữa hỗn tạp với mùi thức ăn, làm cho tôi không chú ý tới. Bây giờ nhớ lại, thì ra hai mươi phút trước khi tôi vào nhà, cha vừa mới rời đi, hơn nữa lần xuất tinh cuối cùng của hai người mới qua được khoảng nửa giờ.
Buổi tối những gì tôi ăn, dĩ nhiên là thức ăn thừa mà hai người đã ăn buổi trưa, mặc dù việc ăn đồ ăn thừa trong nhà là điều khá bình thường, nhưng đêm nay hồi tưởng lại tất cả, trong lòng tôi vẫn có chút khó chịu.
Tôi tắt máy tính rồi nằm trên giường, nghe tiếng thở đều đều của Tiểu Đình còn phát ra tiếng ngáy nhẹ, bình thường nàng rất đoan trang thục nữ, khi ngủ không bao giờ ngáy, nhưng sau khi ở với cha, thỉnh thoảng vài đêm sẽ phát ra tiếng ngáy nhẹ, mà trước mỗi lần ngáy, đều có một hồi nàng với ông kịch liệt điên cuồng quan hệ tình dục như một tiền tố.
Tiểu Đình hoàn toàn không biết về việc nàng ngáy, tôi cũng chưa từng đề cập đến chuyện này với nàng, nhưng bây giờ không biết tại sao, đột nhiên tôi có một cơn bốc đồng, tôi cầm điện thoại di động lên, sau đó bật chức năng ghi âm, đặt micro đến gần mũi nàng, ghi lại toàn bộ tiếng ngáy rất nhỏ của nàng. Sau khi ghi lại, tôi tắt điện thoại, tôi cũng không biết mình ghi âm thanh lại có ý nghĩa gì.
Đêm đó, tôi nghe tiếng ngáy của Tiểu Đình và ngửi thấy mùi thơm sữa tắm từ cơ thể nàng, tất cả những điều này dường như thật mỉa mai đối với tôi. Nếu nói kích thích tâm lý ban đầu vẫn còn, thì áp lực công việc và sự chuyển dịch của trọng tâm đang khiến cho cho tôi mất đi sự kích thích cuối cùng còn lại và điều duy nhất còn lại là sự ghen tuông và buồn bã.
Suy nghĩ lung tung hơn nửa đêm, tôi quyết định ngày mai dành thời gian đưa Tiểu Đình đi kiểm tra cơ thể của nàng, trải qua thời gian dài thuốc “ba chồng” trị liệu, nội tiết thân thể nàng rốt cuộc có khôi phục chưa? Phải mất bao lâu để phục hồi? Có cải thiện nào không?
Đến sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tôi nhức đầu vì đêm qua hầu như không có ngủ, cuối cùng mặc dù mình có ngủ một chút, nhưng cũng là trạng thái nửa mê nửa tỉnh, làm cho bộ não vốn mệt mỏi của mình càng thêm tồi tệ. Tôi là người tỉnh lại trước nhất, Tiểu Đình vẫn đang ngủ, còn phát ra tiếng ngáy nhẹ.
Tôi liếc nhìn đồng hồ, đã đến giờ nàng dậy bình thường, vì công việc nên đồng hồ sinh học của tôi bây giờ rất đúng, cho dù tôi ngủ quên lúc năm giờ thì cũng sẽ thức dậy vào lúc sáu giờ. Tôi không đánh thức Tiểu Đình, mà nhẹ nhàng bước ra khỏi giường, sau đó đi vào nhà tắm bắt đầu rửa mặt, nhìn cặp cốc đánh răng quen thuộc, nhìn mình trong gương, nhớ lại từ đầu đến giờ tôi đã nhận được cái gì? Ngược lại dường như mình mất đi rất nhiều thứ.
Khi tôi đi ra khỏi nhà tắm, Tiểu Đình mắt mông lung đang đợi ở cửa nhà tắm, nàng đã đứng đó một hồi, có lẽ biết tôi đang ở trong nhà tắm, cho nên đợi ở cửa chờ tôi rửa mặt xong.
Sau khi nhìn thấy tôi đi ra, Tiểu Đình đang muốn ngáp một cái đột nhiên kìm lại cái ngáp của mình, trên mặt mang theo một tia xấu hổ và sợ hãi, tựa hồ như biết mình đã dậy muộn. Hơn nữa nguyên nhân vì sao thức dậy muộn tôi cũng biết.
“Em xin lỗi chồng, em ngủ quên… em rửa mặt xong sẽ chuẩn bị điểm tâm cho anh…” Tiểu Đình để hai tay trước bụng dưới và xoa xoa cách bộ đồ ngủ, trông rất xấu hổ và áy náy.
“Không cần, bây giờ không kịp nữa rồi, anh xuống lầu mua điểm tâm ăn…” Tôi khẽ mỉm cười, làm cho vẻ mặt bình thản nhất có thể, vừa rồi rửa mặt, không biết mặt mình còn phờ phạc không nữa.
“Được rồi…” Tiểu Đình quay đầu lại nhìn đồng hồ trên vách tường, cho dù nàng dùng tốc độ nhanh nhất làm điểm tâm, thì cũng đã quá muộn, nàng chỉ có thể chấp nhận những gì tôi nói, trên mặt mang theo áy náy cực độ.
Khi tôi đang mặc đồ, Tiểu Đình chạy tới kéo thẳng cổ áo của tôi, sau đó lại ngồi xổm xuống để kéo thẳng quần tây cho tôi, khi tôi chuẩn bị mang giày, nàng đã vội vàng mang cho tôi, thậm chí còn giúp tôi đánh giày, dịch vụ như vậy không phải là một người vợ nên có, giống như là một cô hầu! Tôi biết lúc này trong lòng nàng rất áy náy, bởi vì ngày hôm qua quan hệ tình dục với ba chồng, làm cho chồng mình lại không ăn được một lần điểm tâm ngon miệng sáng nay.
Với vẻ mặt ngập ngừng của Tiểu Đình, tôi rời khỏi nhà và lái xe thẳng đến công ty, tôi không mua điểm tâm như đã nói, vì tôi thực sự không có một chút khẩu vị. Đến công ty tôi bắt đầu công việc bận rộn, trước đây chỉ cần gặp là tôi đã phiền muộn, bây giờ tôi lại thích, lúc bắt tay vào làm việc sẽ tạm quên đi những rắc rối.
Trước đây tôi cũng đã từng thử phương pháp này, nhưng hôm nay không biết vì chuyện gì, tôi vẫn không yên lòng, chẳng lẽ tất cả cảm xúc tiêu cực của mình đã đến lúc tổng bùng phát? Lúc này mình bị cảm xúc tiêu cực chiếm cứ chủ động, không cách nào tĩnh tâm, hơn nữa còn khiến cho công việc của mình trở nên trục trặc. Tôi biết, sự tình đang ở thời điểm nghiệm chứng và giải quyết, cho dù không thể giải quyết ngay lập tức, ít nhất cũng phải nghiệm chứng. Tôi phải xác minh xem nỗi thống khổ của tôi sẽ phải chịu đựng trong bao lâu nữa. Vạn sự đều có hồi kết, nhất là chuyện của hai người, không có khả năng vô tận…
Thật ra, tối hôm qua tôi muốn đưa Tiểu Đình đến bệnh viện để kiểm tra, nhưng khi tỉnh dậy buổi sáng, tôi đã đối mặt với bộ dáng mệt mỏi của nàng và nàng phục vụ tôi với bộ dáng thấp thỏm, trong lòng tôi lại có một tia không đành lòng. Tôi không thể chịu đựng được, vì tôi sợ đưa nàng đến bệnh viện khám sẽ khiến cho nàng có những suy nghĩ không tốt, sẽ làm tăng thêm gánh nặng tâm lý. Suy cho cùng không phải chỉ có mình tôi là người không ổn định về mặt cảm xúc, mà bây giờ còn có nàng.
Nhưng cách tiếp cận rụt rè và sự bao dung của tôi có thể sẽ khiến cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, nghĩ đến biểu tình của cha khi chia tay với Tiểu Đình trong đoạn video đêm qua, không hiểu sao tim tôi lúc nào cũng nhói lên, tôi cũng không biết mình đang sợ cái gì?
Tôi cầm điện thoại di động, nhìn thời gian, hiện tại còn rất sớm, rốt cuộc có nên đưa Tiểu Đình đến bệnh viện hay không, cầm điện thoại, nhưng không bấm nút quay số…
… Bạn đang đọc truyện Cha và vợ tại nguồn: http://bimdep.pro/cha-va-vo/
Suy nghĩ hồi lâu, tôi gọi điện thoại cho Lãnh Băng Sương trước, ở bên kia điện thoại cô vẫn như trước, nói năng gọn gàng lưu loát, nhưng không hiểu sao trong giọng điệu của cô lại có chút u buồn. Mặc dù cô đã che giấu nhưng tôi vẫn nghe ra, rất hiếm người phụ nữ cứng rắn như cô lại có giọng điệu như vậy, cho nên tôi vẫn nghe ra.
Điều gì có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của một người phụ nữ như Lãnh Băng Sương? Tất nhiên, tôi chỉ tò mò và không muốn hỏi bất cứ điều gì. Việc tôi phải làm là yêu cầu cô cho tôi nghỉ việc sáng nay và Lãnh Băng Sương đã sẵn sàng đồng ý yêu cầu của tôi. Đồng thời, tôi cũng khẳng định hoạt động trong khoảng thời gian này. Tính trong đầu, hình như đã mấy ngày tôi không gập cô, cô chưa đi nước ngoài, nhưng đã lâu không có đến công ty, không biết cô đang làm gì, đối với tính cách cuồng phong như cô, mọi thứ đều lộ ra sự bất thường.
Sau khi gọi điện thoại cho Lãnh Băng Sương, tôi định gọi lại cho Tiểu Đình, nhưng sau khi nghĩ lại, tôi cảm thấy không nên nói rõ trên điện thoại, hơn nữa trong điện thoại cũng không nhìn thấy biểu tình của nhau, không cách nào kiểm soát được cảm xúc của nàng, cho nên tôi quyết định về nhà trước.
Tôi mặc áo khoác đi ra khỏi văn phòng, nhìn thoáng qua đồng hồ, đã 9: 30 sáng, nếu nhanh hơn thì sáng mai có thể khám xong, trước khi lên xe, tôi gọi điện thoại cho bác sĩ điều trị chính kia, hẹn thời gian, mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ chờ tôi một lát đưa Tiểu Đình đến bệnh viện.
Một lúc sau tôi lái xe đến dưới nhà tôi, cuối cùng tôi bấm máy gọi điện cho Tiểu Đình, trong điện thoại tôi nói với nàng xuống nhà, tôi đang đợi trên xe, về phần để làm gì, tôi không nói, chờ nàng lên xe rồi nói sau.
Chỉ một lát sau, Tiểu Đình mở cửa chung cư ra. Tôi nhìn thời gian, chỉ mất chưa đầy mười phút từ khi tôi gọi điện xong đến khi nàng xuống nhà.
Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý đợi rất lâu, dù sao nữ nhân ra ngoài đều trang điểm chưng diện, thiếu một chút hơn một chút sẽ không bao giờ kết thúc trang điểm, nhưng nhìn thấy bộ dáng của nàng, dung nhan không trang điểm trực tiếp đi ra.
“Không trang điểm sao?” Sau khi Tiểu Đình lên xe, tôi hỏi thẳng nàng.
“Ừm, sợ chồng có việc gấp cho nên sau khi anh nói xong em mặc đồ xong liền xuống…” Lúc này Tiểu Đình vẫn còn thở hồng hộc, nhìn ra nàng rất lo lắng mặc đồ và chạy xuống, hiện tại đối với lời nói của tôi nàng rất phục tùng, thậm chí ngay cả thời gian cũng vậy. Nhìn bộ dáng này của nàng, có vẻ như nàng không phải là vợ của tôi, ngược lại là thuộc hạ của tôi, lực chấp hành rất mạnh.
Kỳ thật tôi biết, sở dĩ Tiểu Đình có bộ dáng này là vì cảm giác tội lỗi, nhưng nàng càng như vậy với tôi, trong lòng tôi lại càng thêm áy náy và khó chịu, bởi vì nàng không biết bí mật của tôi.
“Không có gì, dẫn em đi tái khám. Tính toán thời gian cũng đã đến lúc rồi…” Tôi nhìn mái tóc hơi rối của Tiểu Đình, xem ra ngay cả tóc cũng không có thời gian để chải liền đi xuống. Với nụ cười trên môi, tôi che giấu mục đích thực sự của mình.
Nhưng sau khi Tiểu Đình nghe tôi nói, mặt vẫn xuất hiện vẽ mất tự nhiên, có nghi hoặc, có bối rối, có khẩn trương, dường như còn có một tia cảm xúc khác, chỉ là loại cảm xúc này tôi không chắc cũng không thể nói ra.
“Ừ…” Trong nháy mắt Tiểu Đình khôi phục nguyên dạng, có vẻ rất bình thường gật đầu, bộ dáng rất nhu thuận.
Trên đường đến bệnh viện, Tiểu Đình không có nhìn thẳng như trước, cũng không nói chuyện phiếm trong xe như trước, mà vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc dù nàng đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhưng tôi có thể dùng khóe mắt nhìn nàng. Ánh mắt nàng vẫn không nhúc nhích nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nếu như là thưởng thức phong cảnh, đầu và nhãn cầu hẳn là thỉnh thoảng chuyển động mới đúng. Nhưng ánh mắt của nàng lại không nhúc nhích, hơn nữa trong mắt lộ ra một ít cảm xúc.
Ánh mắt là cửa sổ tâm linh, có thể thấy được lòng của Tiểu Đình không hề bình tĩnh, không biết lần kiểm tra đơn giản này có khiến cho nàng nghĩ ra được điều gì không.
“Đến rồi…” Cho đến khi chiếc xe dừng lại. Tiểu Đình vẫn nhìn ngoài cửa sổ, tôi đã cởi dây an toàn, nàng còn chưa nhúc nhích. Điều này càng khẳng định rằng sự chú ý của nàng không phải ở trên mắt, cũng không phải ở trên tai, đều ở trong lòng.
Cuối cùng không còn cách nào khác, tôi nhắc nàng một chút, chỉ là sau khi tôi nhắc nhở, Tiểu Đình vẫn như cũ không nhúc nhích, phảng phất như không có nghe, dường như nàng đã thành một pho tượng bất động.
“Tiểu Đình, đến rồi!” Cuối cùng không còn cách nào khác, tôi đưa tay chạm vào cánh tay nàng và nói to.
“A… Ồ…” Tiểu Đình lập tức phục hồi tinh thần lại, hơn nữa vì cái chạm của tôi mà nàng nhảy dựng lên, khi bừng tỉnh có vẻ hoảng hốt, tựa hồ như đã làm cái gì sai, mặt nàng ửng đỏ, có chút ngượng ngùng.
Sau khi trả lời xong, Tiểu Đình vội vàng xuống xe, lúc mở cửa xe thiếu chút nữa đụng phải một người qua đường đi ngang qua bên cạnh xe.
Người đi đường hoảng sợ và nhảy dựng lên, vốn định nổi giận, nhưng nhìn thấy nàng mở cửa xe, người qua đường nam kia phảng phất như mất hết giận dữ và bỏ đi sau khi nói “không sao”. Tuy rằng lúc này Tiểu Đình không có trang điểm duy trì hình tượng bình thường, nhưng cũng không che giấu được dung nhan tuyệt mỹ xinh đẹp của nàng, ngược lại càng thêm phần xinh đẹp tự nhiên.
Trước khi bước vào bệnh viện, rốt cục Tiểu Đình cũng khôi phục tâm tình, vừa rồi nàng nghĩ tới cái gì? Chẳng lẽ nàng đoán được trong lòng tôi đã có điều không muốn chuyện của hai người? Hay là nói nàng nghĩ đến ba chồng, nghĩ đến quan hệ với ông có thể giảm tốc hay chấm dứt bởi vì bệnh thuyên giảm? Mọi thứ đều chưa rõ, tôi cần phải từ từ khám phá.
Như để che giấu sự bối rối vừa rồi của mình, hoặc có lẽ để gần tôi hơn, Tiểu Đình vòng tay ôm tôi và cùng tôi bước vào bệnh viện. Trên đường đi không thể nghi ngờ chúng tôi là cặp đôi bắt mắt nhất, bởi vì công việc nên tôi mặc đồ rất chỉnh tề, bởi vì bao bì Lãnh Băng Sương, quần áo trên người toàn thân không thích hợp với người bình thường. Mà Tiểu Đình lại càng hấp dẫn sự thu hút của nam nhân khác, với gương mặt và trạng thái ốm yếu của nàng, nó mang lại cho người ta một cảm giác tự nhiên và xinh đẹp, cũng như một cảm giác đáng yêu.
Khi thấy bác sĩ điều trị chính, tôi có cảm giác như cách thế, như mình đã qua đời. Tôi nhớ rõ lần trước đến khám cho nàng, tôi khi đó và tôi bây giờ hoàn toàn khác nhau như hai người, Tiểu Đình hiện tại cũng không giống nhau. Sau khi bác sĩ nhìn thấy tôi, có vẻ lịch sự hơn lần trước rất nhiều, dù sao trong khoảng thời gian này, tôi đã tiếp xúc với tầng lớp thượng lưu của thành phố, thanh danh cũng từng chút từng chút lưu truyền, phảng phất như từng chút từng chút dung nhập vào giới thượng tầng xã hội, nhưng không ai biết, tôi bị ràng buộc bởi một gia đình nhỏ lộn xộn trong tim tôi.
Sau khi lập xong danh sách, Tiểu Đình nhìn tôi, cầm danh sách cùng bác sĩ đi vào phòng kiểm tra. Tôi thì ngồi trong văn phòng chờ kết quả kiểm tra, không biết có phải là ảo giác hay không, lúc nàng đi vô phòng kiểm tra, từ trong ánh mắt của nàng tôi nhìn thấy sự sợ hãi, không biết nàng đang sợ cái gì.
Có lẽ Tiểu Đình sợ thân thể mình còn chưa chuyển biến tốt đẹp, thậm chí không có bất kỳ chuyển biến tốt đẹp nào, như vậy nàng vẫn bị mắc kẹt trong cảm giác tội lỗi đối với tôi và sự bất lực hãm sâu đối với ba chồng và nàng không thể thoát ra. Cũng có thể nàng sợ thân thể mình đã chuyển biến tốt đẹp, nhưng như vậy nàng phải đoạn tuyệt quan hệ với ông, trong trường hợp đó nàng sẽ không còn được tận hưởng những khoái cảm điên cuồng vô song mà chỉ có ông mới có thể đem lại cho nàng! Rốt cuộc Tiểu Đình đang lo sợ cái gì?
Tôi ngồi trên ghế, muốn châm một điếu thuốc, nhưng bệnh viện không cho phép hút thuốc. Lúc này tâm trạng của tôi cũng căng thẳng và phức tạp, tôi cũng rất lo lắng về kết quả kiểm tra. Nếu tình trạng của Tiểu Đình không thuyên giảm, vậy thì ngược lại không có chuyện gì, cùng lắm thì mình lại “chịu đựng” thêm cuộc sống như vậy, dù sao mình cũng đã quen với việc miễn dịch rồi. Nếu tình trạng của nàng được cải thiện, thậm chí còn khỏi hẳn, vậy thì ngược lại tôi có chút e ngại, tôi nên làm gì trong trường hợp đó? Nói thẳng với nàng để nàng chấm dứt quan hệ với ba chồng? Nếu như đột nhiên chấm dứt, Tiểu Đình thật sự có thể không? Hai người không biết trong nhà có chuyện giám sát, nếu tôi nói kết thúc, hai người lại phát sinh quan hệ sau lưng tôi một lần nữa, như vậy chẳng phải tôi lại bị kích động thật lớn nữa sao?
Liệu một màn bắt gian té ở vực đá trên đảo có thể lặp lại lần nữa hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro