Phần 126
2023-11-24 11:39:00
Tiểu Đình cứ khom lưng thật lâu, tựa hồ như muốn khom lưng như vậy, vĩnh viễn không bao giờ thẳng người lên. Tuy rằng không thấy mặt của cô, nhưng từ thân thể không ngừng run của cô tôi có thể thấy được, lúc này cô rất sợ. Thời gian chậm rãi trôi qua, cô cũng phải đối mặt với nó, cô từ từ đứng thẳng dậy, nhìn tôi với nỗi sợ hãi cực độ.
“Ch… chồng, anh… anh không… không có mất trí nhớ?” Giọng nói của Tiểu Đình run lên, lúc này sắc mặt tái nhợt, tay run run, tôi chưa từng thấy cô sợ hãi và khẩn trương đến vậy.
“Hòn đảo… Đam mê… Váy cưới… Rèm cửa… Bắt gian… Rơi xuống vực…” Tôi không trực tiếp trả lời Tiểu Đình, mà nói sáu danh từ này với vẻ mặt rất lạnh lùng. Mỏi danh từ đại diện cho tất cả mọi thứ. Khi tôi thốt ra những lời này, những ảo tưởng và hy vọng cuối cùng của cô đã tan tành.
“Bịch…” Với một âm thanh trầm ấm phát ra, thân thể Tiểu Đình từ trên giường trượt xuống, hai chân trực tiếp quỳ trên sàn nhà, rốt cục cô áp chế không được nội tâm, tất cả ủy khuất và sợ hãi toàn bộ bộc phát ra, cô bắt đầu khóc ngắt, cứ như vậy quỳ gối trước mặt tôi khóc.
“Chồng à… em sai rồi, xin anh tha thứ cho em… anh đánh em… mắng em… cái gì cũng được…” Lúc này ngoại trừ khóc Tiểu Đình đã không biết nên nói cái gì, nên giải thích cái gì, bởi vì hết thảy giải thích đều đã vô ích, cô ngoại tình, phản bội chồng mình, đã thành sự thật đã định, mọi lời giải thích đều nhạt nhòa.
Tôi nhìn Tiểu Đình khóc lóc, tuy rằng chuyện cô với cha tôi đều là do tôi thúc đẩy, nhưng ở giai đoạn sau, mọi thứ đều do hai người chủ động phát triển và nó đã nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi, cho tới nay tôi vẫn duy trì điểm giới hạn của mình, đó là cô không thay lòng đổi dạ, ít nhất cô không yêu cha tôi, tuy rằng Tiểu Đảo trước đó đã có những giấu hiệu, nhưng tôi vẫn tự lừa mình dối người, không muốn tin, vẫn tự lừa dối bản thân, là mình suy nghĩ nhiều, chỉ là thời khắc hai người mặc váy cưới, tất cả hy vọng của tôi đã bị phá vỡ, nỗi tuyệt vọng trong lòng, sự kích thích ban đầu đã trở thành phẫn nộ, tất cả mọi thứ hoàn toàn biến chất.
Tôi không chịu trách nhiệm điều đó sao? Theo lý thuyết hiện giờ hẳn là mình bị đáng đời mới đúng, ít nhất là tự mình làm mình chịu, nhưng hiện tại tình huống đã hoàn toàn khác với những gì mình tưởng tượng lúc đầu, vượt qua dự đoán của mình. Không chịu trách nhiệm thì không chịu trách nhiệm, bị người cười nhạo thì cứ để người cười nhạo, dùng cách này để chứng tỏ tình cảm giữa chúng tôi bây giờ cũng không tệ, ít nhất nó phá vỡ ảo tưởng trước kia của tôi về tình yêu không thể phá vỡ của chúng tôi.
“Vốn dĩ ta hy vọng đêm nay ngươi có thể chủ động thành thật với ta, ta hy vọng ngươi chủ động nhận sai, nhưng mà ngươi… ta thật quá thất vọng, một khắc cuối cùng ngươi còn cực lực giấu diếm, thật coi ta như một thằng ngu mất trí nhớ? Chạy vòng tròn với ta sao?” Tôi không đánh Tiểu Đình, không mắng cô, nhưng ít nhất cũng phải trút ra hết thảy.
“Em không dám… em sợ… sợ anh sẽ bỏ em khi biết chuyện, chồng à, em yêu anh, em không muốn mất anh nên em đã cố gắng để che giấu.” Tiểu Đình vừa khóc vừa quỳ trên mặt đất nói. Từ khi chúng tôi quen biết nhau, đây là lần đầu tiên cô xuống tinh thần như vậy. Theo quan điểm của cô, mọi điều cô nói và làm dường như là đúng và có thể bào chữa, nhưng tất cả những điều này không phải là lý do để tôi tha thứ cho cô.
“Yêu ta? Haha.” Lúc này, tuy rằng tôi cực kỳ phẫn nộ, nhưng lại không có hét lớn mà nói một cách bình tĩnh, lúc này tôi chỉ biết cười lạnh chế nhạo.
“Thật đó, chồng à, em rất yêu anh, em sẽ nói cho anh biết, bây giờ em không giấu anh nữa, em sẽ nói cho anh biết mọi chuyện!” Giờ phút này Tiểu Đình đã có vẻ rất bất lực, lúc này cô đã không còn bất kỳ ngụy trang nào nữa, chỉ có vong dương bổ lao để bù đắp cho lỗi lầm của mình.
“Yêu ta… Nếu ngươi yêu ta, ngươi vẫn mặc váy cưới vì ông ta sao?” Tôi biết lý do tại sao Tiểu Đình làm tình với cha tôi, tôi rõ ràng nhất, hai người làm tình là do một tay tôi thúc đẩy, tôi không trách chuyện hai người làm tình, khúc mắc duy nhất của tôi không cách nào tiếp nhận được chính là cảnh váy cưới và đám cưới kia.
“Không không… chồng, anh không hiểu, em chỉ vì niệm tình cảm của bố, em thấy ông ấy thật đáng thương mà thôi… Thật ra, em không hề yêu ông ấy!” Lúc này Tiểu Đình cực kỳ bối rối, nàng không biết phải giải thích như thế nào mới có thể thuyết phục được tôi, cũng không biết phải nói gì, có vẻ không mạch lạc nói năng lộn xộn.
“Đã xảy ra chuyện như vậy, ta tận mắt chứng kiến nhiều như vậy, ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi không yêu ông ta sao? Áo cưới, tất cả ý nghĩa đều đã thay đổi, bởi vì nguyên nhân thân thể của ta, ta không thể thỏa mãn ngươi, để ngươi với ông ta làm điều đó để giảm bớt dục vọng của ngươi, ta đã chịu đựng, thân thể của ta không tốt, nguyên nhân ở trên người ta, ta là vương bát, coi như là vậy đi, chỉ là ta vẫn hy vọng ngươi có thể giữ trái tim của ngươi cho ta, không ngờ rốt cuộc ta rơi vào kết quả thân tàn ma dại. Haha…” Tuy rằng tôi trách tội Tiểu Đình, nhưng tôi vẫn bộc lộ tâm lý nội tâm, chính là tôi một mực tha thứ cho mối quan hệ tình dục của hai người, nhưng điểm giới hạn là cô không thể yêu ông ta, không thể thay lòng đổi dạ, đồng thời cũng phải rõ ràng thái độ của mình.
“Không không… chồng, anh không sai, tất cả đều là lỗi của em, sức khỏe của anh không tốt, nhưng em cũng không nên ngoại tình. Em chỉ thèm khát dục vọng, em luôn luôn mơ tưởng, em đã tự lừa dối mình để hưởng thụ, Em không phải là một người vợ đủ tiêu chuẩn, nhưng thực lòng, chồng à, em yêu anh, em không thể mất anh, nếu phải chọn giữa hai người, em nhất định chọn anh. Khi mặc váy cưới, em thực sự không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản là muốn cung cấp cho bố một cái kết thúc, thực ra, trước đó em cũng do dự, nhưng em không biết anh đã… chồng, xin anh tin em…” Tiểu Đình quỳ xuống sàn nhà, hai tay ôm ngực, cúi đầu khóc lóc nói.
“Bây giờ ta chỉ tin những gì ta thấy, tất cả giải thích đều nhạt…” Tôi không nói cho Tiểu Đình biết tôi đã biết hết, cô cũng không có chủ động hỏi tôi. Giải thích tiếp cũng không có ý nghĩa gì nữa, những gì cô nghĩ tới, tôi đã sớm nghĩ trước rồi, có lẽ trong lời nói của cô có tính chân thật, nhưng mọi chuyện có còn quan trọng không? Trong lòng tôi đã có sẵn những gút mắc và những mối hận rồi, liệu mình còn có thể sống hạnh phúc bên nhau không?
“Chồng…” Tiểu Đình nhìn thấy tôi đứng dậy vòng qua bên cạnh nàng đang quỳ, nàng phát ra tiếng khóc, hai tay vốn để trước ngực nắm chặt ống quần của tôi, có lẽ sau khi biết tôi không mất trí nhớ, nàng đặc biệt lo lắng nhất cử nhất động của tôi.
“Ta đi nghỉ… Đừng quấy rầy ta…” Lúc này, tôi không muốn nói thêm nữa, có nói cũng không có kết quả. Sắc trời đã muộn, tôi cũng không thể làm gì, hết thảy phải đợi đến hừng đông. Tôi muốn nghỉ ngơi trên ghế sô pha, cuối cùng khi tôi nói với cô, tôi đã không còn niềm đam mê hay động lực nào nữa, giọng tôi rất nhợt nhạt vô lực.
Tiểu Đình nghe giọng nói của tôi, mới từ từ buông hai tay ra. Tôi từ từ đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại, cuối cùng tôi chỉ nghe trong phòng ngủ phát ra tiếng khóc lớn của cô, trong tiếng khóc tràn ngập tuyệt vọng. Sau khi tôi ra khỏi phòng ngủ, trực tiếp đi tới sofa, nằm trên ghế với bộ đồ của mình, đêm nay là một đêm không ngủ đối với chúng tôi, tôi đang suy nghĩ, lên kế hoạch cho ngày mai, dự định những việc cần phải làm, những lo lắng trong lòng không còn nữa, đã đến lúc phải bỏ đi.
Tôi mơ mơ màng màng, tuy rằng tôi không có hoàn toàn ngủ, nhưng vẫn trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, mơ mơ màng màng, tôi cảm giác được trên người mình đắp một cái chăn. Tôi mở mắt ra nhìn, thì ra là Tiểu Đình. Lúc này, đôi mắt cô đã sưng đỏ, gương mặt hốc hác vô cùng. Thấy tôi đột nhiên mở mắt ra, cô bối rối vội vàng tránh ánh mắt của tôi. Sau khi đắp chăn xong, nhanh chóng thu tay lại, có vẻ rất sợ tôi.
“Em… em chỉ… sợ… anh bị cảm lạnh…” Nói xong câu đó, Tiểu Đình từ từ đi về phòng ngủ, bóng lưng xinh đẹp vốn có của cô giờ trông rất cô đơn.
Thời gian đã nửa đêm, nếu như Tiểu Đình không đắp chăn cho tôi, tôi thật sự bị lạnh. Tại thời điểm này, tôi mong đợi bình minh, nhưng cũng sợ bình minh. Tôi muốn rời khỏi ngôi nhà này, nhưng khi thời gian đến, chắc chắn sẽ không được thoải mái như vậy, dù sao, gia đình này đã từng có rất nhiều kỷ niệm tốt đẹp.
Đôi mắt của tôi tuần tra khắp ngôi nhà, mỗi một màn hình và đồ vật trong phòng, lúc trước đều do chúng tôi hai người tự tay lựa chọn mua để trang trí cho ngôi nhà của mình, cả hai đã suy nghĩ rất nhiều về ngôi nhà này, Mọi nơi đều là minh chứng cho tình yêu của chúng tôi, nhưng tất cả điều này sẽ rời bỏ tôi.
Nghĩ đến cuộc sống tương lai, không biết tại sao, tôi cũng muốn khóc rất nhiều, muốn khóc một lần. Nếu như từ đầu tôi không đưa ra quyết định đó và nếu mọi thứ vẫn suôn sẻ như trước kia, chẳng phải chúng tôi vẫn rất hạnh phúc sao? Chỉ tiếc, thời gian không thể đảo ngược.
Dần dần, trời đã rạng sáng, Tiểu Đình một mực ở trong phòng không ra ngoài. Nói thật, sau khi tôi rời khỏi nhà, cái gì tôi cũng không lo nữa, điều duy nhất tôi lo chính là cô sẽ làm chuyện ngu ngốc, tuy rằng tôi không muốn sống với cô nữa, nhưng tôi lại không hy vọng cô có chuyện ngoài ý muốn.
Tôi ngồi thẳng dậy từ trên ghế salon, sau đó từ từ đi vào nhà tắm bắt đầu rửa mặt, khi tôi rửa mặt xong đi ra khỏi nhà tắm, phát hiện Tiểu Đình đã ra khỏi phòng ngủ. Lúc này mặt cô rất hốc hác, tóc xù, mặt đã không còn huyết sắc, vốn dĩ cô rất đẹp, lúc này lại giống như phụ nhân mắc bệnh nan y.
“Buổi sáng anh ăn gì, tôi đi mua…” Tiểu Đình ngơ ngác chờ ở cửa nhà tắm. Vừa thấy tôi đi ra, cô cúi đầu hỏi, mấy ngón tay quấn lấy nhau vò vò, có vẻ rất căng thẳng. Nhìn dáng vẻ của cô, trong lòng tôi không khỏi đau xót, tôi chưa từng thấy bộ dáng này của cô bao giờ, dấu vết lo sợ trong lòng càng lúc càng đậm.
“Không, tôi không muốn ăn gì cả…” Tôi đi vòng qua Tiểu Đình, sau đó đi đến cạnh móc áo, mặc áo khoác của mình. Cô đứng trước cửa nhà tắm không nhúc nhích, có vẻ rất bất lực, lúc này cô không biết mình phải làm cái gì. Cô nhìn tôi mặc áo khoác, có vẻ rất sợ hãi.
“Ch… chồng… anh muốn… anh định làm gì vậy?” Tiểu Đình luôn ngoan cố gọi tôi là chồng, từ đầu đến cuối cô chưa bao giờ thay đổi chức danh, cho dù chúng tôi có quan hệ như bây giờ. Khi cô thấy tôi muốn đi ra ngoài, cô có vẻ rất lo lắng sợ rằng tôi sẽ bỏ đi như vậy, không khỏi có vẻ rất khẩn trương.
“Tôi ra ngoài làm một chút việc…” Tôi vừa mặc quần vừa nói. Tuy tôi đang cúi đầu, nhưng dư quang của tôi vẫn có thể nhìn thấy thân thể Tiểu Đình run lên, tựa hồ như cô dự cảm được cái gì và rất sợ, lúc này đầu óc của cô đã tràn ngập các loại lo âu, cô có vẻ rất nghi ngờ.
“Em… em và anh… cùng nhau đi… được không?” Thanh âm Tiểu Đình run run hỏi. Tôi ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt cô có vẻ rất lo âu, trong mắt mang theo cầu xin và khát vọng.
“Không cần, tôi sẽ không bỏ đi như thế này đâu, giữa chúng ta còn có lời giải thích…” Tôi từ chối yêu cầu của Tiểu Đình và nói với cô thái độ của tôi, nhưng tôi không nói rõ.
Mặc đồ xong, tôi bước ra khỏi cửa, tôi đi làm những gì tôi phải làm. Càng sớm càng tốt…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro