Phần 100
2023-11-24 11:39:00
Trong thời gian kế tiếp, chúng tôi nói chuyện rất nhiều, hầu hết thời gian là Tiểu Đình nói, tôi lắng nghe. Từ lần đầu tiên gặp nhau, cho đến nay, chúng tôi đã cùng nhau trải qua những gập ghềnh và những điều thú vị, có vui có buồn. Giống như lần đầu tiên gặp nhau, chúng tôi hoàn toàn mở rộng trái tim để tâm sự, ngoại trừ những chuyện liên quan đến hai người, chúng tôi đã tiết lộ ra hầu hết mọi bí mật. Tất cả những thứ đè nén trong lòng được giải tỏa, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm một chút, theo cách nói chuyện và giao tiếp sâu sắc, tình cảm của chúng tôi tựa hồ như cũng đang dần dần khởi sắc…
“Chồng ơi, có thể… có thể em đang mang thai!” Nói đến cuối cuộc nói chuyện, cuối cùng Tiểu Đình cũng phun ra điều mà tôi muốn biết nhất. Lúc nàng nói những lời này, nàng cúi đầu xuống không cho tôi nhìn thấy biểu tình của nàng, tuy nàng bị tôi dùng thiện ý nói dối để hòa giải hết những chuyện thương tâm, nhưng khi nàng nói ra chuyện này, giọng nói vẫn có vẻ như mất hơi.
“Thật không?” Tôi giả vờ rất ngạc nhiên hỏi.
“Ý em là có khả năng, em còn chưa đi kiểm chứng…” Tiểu Đình hít sâu một hơi, trong khoảng thời gian gần đây chúng tôi cũng thường xuyên làm tình, tuy rằng có xen kẽ với cha tôi, đây chính là sức mạnh duy nhất cho nàng lá gan để nói chuyện này với tôi.
“Vòng tránh thai có tiền lệ và khả năng tránh thai không phải 100%, anh biết điều đó. Mang thai cũng không hẳn là chính xác! Lúc đầu không phải chúng ta đã thương lượng chuyện sinh đứa con thứ hai sao? Ban đầu dự định cuối năm em sẽ tháo vòng, hiện tại không cần phải phiền toái rồi.” Tôi làm bộ vui mừng nói, nhưng không biết biểu tình của mình có chân thật hay không, trải qua tâm lý giải tỏa vừa rồi, tâm tình của tôi đã tốt hơn rất nhiều. Sở dĩ tôi nói như vậy, không phải là tôi muốn đứa nhỏ này mà ngay cả cha của nó là ai còn không thể xác định, mà là… mà là để thăm dò nàng, thăm dò suy nghĩ và thái độ của nàng, quyết định của nàng cũng có thể phản ảnh ra nàng có hối hận hay không, đối với phân lượng và tỷ lệ tình cảm giữa tôi và cha rốt cuộc là có khác nhau không?
“Không được!” Hầu như Tiểu Đình không có bất kỳ do dự nào, trực tiếp cự tuyệt lời nói của tôi. Dường như nàng thốt ra câu đó mà không cần suy nghĩ, suy nghĩ của nàng và tôi hẳn là giống nhau, nếu như nàng mang thai, cha của đứa nhỏ này rốt cuộc là ai căn bản không thể đoán được, vạn nhất đứa nhỏ là của cha thì nàng cũng không muốn sinh ra. Mặc dù câu trả lời của nàng rất ngắn gọn nhưng nó khiến cho tôi rất vui.
…”Chúng ta chưa sẵn sàng để sinh con thứ hai, hơn nữa hai chúng ta cũng không có điều dưỡng thân thể. Nếu thực sự mang thai, khi đứa trẻ được thụ thai, chúng ta không thể biết được thể trạng của mình có khỏe mạnh hay không, cho nên đứa nhỏ này… không thể có!” Tiểu Đình thốt lên hai lần cự tuyệt, chính là điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, bắt đầu nói lý do.
“Thật sự không muốn sao? Em muốn phá thai nếu em có? Dù sao nó cũng là một sinh mệnh a…” Tôi đi ngược lòng tôi, miệng thuyết phục Tiểu Đình để xem thái độ của nàng có kiên quyết hay không.
“Vậy em sẽ làm một ít việc thiện, chúng ta tích phúc chuộc tội đi, đứa nhỏ này tuyệt đối không thể sinh ra, ít nhất chờ sang năm chúng ta sẽ sinh thêm một đứa nữa, được không? Chồng à… Sang năm em sẽ sinh cho anh một đứa con khỏe mạnh…” Thái độ của Tiểu Đình vô cùng kiên quyết, kiên quyết không muốn đứa bé này, đồng thời cũng đáp ứng yêu cầu sang năm sinh con thứ hai.
Tôi làm bộ thất vọng đáp lại, lúc cúi đầu uống rượu vang, trong mắt tôi hiện lên một tia vui mừng nhẹ nhõm. Mang thai không phải do nàng mong muốn, Tiểu Đình nhất quyết phá bỏ đứa trẻ này, đó cũng là một dấu hiệu cho thấy thái độ của nàng, tôi không muốn đi quá sâu vào vấn đề này, ván đã đóng thuyền, nếu mang thai thì không thể thay đổi, chỉ có thể mạnh mẽ tiếp nhận hiện thực.
“Ăn chút gì đi, nãy giờ chúng ta chỉ uống rượu vang, bít tết một miếng cũng không ăn!” Tiểu Đình dùng dao nĩa cắt cho tôi mấy miếng bít tết, vừa rồi chúng tôi vẫn nói chuyện, không khí cũng tương đối có áp lực, bít tết cũng không ăn.
“Được rồi, em cũng ăn một chút đi…” Sau khi nói chuyện, tâm tình tôi thả lỏng rất nhiều, cũng có chút thèm ăn.
“Ngày mai… chồng, anh đi với em đến bệnh viện. Được không? Nếu em thật sự mang thai, chúng ta sẽ trực tiếp phá thai. Em hy vọng anh sẽ ở bên cạnh em…” Tiểu Đình nhẹ nhàng nhai bít tết, lúc này hẳn là nàng không có nếm ra hương vị bít tết là gì, bởi vì tất cả các giác quan đều không ở trên đầu lưỡi.
“Được rồi, chiều mai anh xin nghỉ phép để cùng em đến bệnh viện…” Nếu hết thảy mọi thứ đều phải vãn hồi, tôi cũng phải từ bỏ quá khứ, nắm chắc hiện tại, chuẩn bị cho tương lai và cố gắng trở về với điểm ban đầu với Tiểu Đình.
“Chồng ơi, nếu đến lúc đó em phá thai, em muốn về nhà mẹ để dưỡng sức, không muốn ở nhà.”
“Tại sao lại làm phiền mẹ em? Em ở nhà không được sao? Có bố ở nhà chăm sóc cho em mà!” Tiểu Đình đến nhà mẹ dưỡng thân sau khi phá thai, khiến cho tôi ngạc nhiên.
“Không, ở nhà mẹ dưỡng thân tương đối tốt hơn, dù sao bố là nam nhân, vấn đề phụ khoa của phụ nữ sau khi phá thai… bất tiện cho ông ấy!” Tiểu Đình cúi đầu nhìn miếng bít tết nhẹ nhàng nói, kỳ thật hai người đã quen thuộc không thể quen thuộc hơn nữa. Chỉ là thừa dịp tôi còn chưa phát hiện chuyện của hai người họ, hai người bắt đầu bảo trì khoảng cách. Quả thật, nếu như nàng không tránh chuyện này, người ngoài cuộc sẽ cảm thấy giữa nàng và ba chồng có tình cảm. Có ba chồng chăm sóc cho con dâu, nhưng không có ba chồng nào chăm sóc cho con dâu đang bị bệnh phụ khoa.
“Được rồi, chúng ta chờ ngày mai kiểm tra xong rồi nói sau…”
Sau bữa ăn, chúng tôi không bắt taxi về nhà mà dắt tay nhau đi dạo phố như ngày đầu tiên hẹn hò, ngắm nhìn khung cảnh đường phố quen thuộc, tận hưởng ban đêm và đàm luận về đề tài yêu thích của nhau. Lâu lắm rồi chúng tôi không có một cuộc nói chuyện tâm huyết như vậy, đêm nay dường như là ngày chúng tôi giao tiếp nhiều nhất kể từ khi cưới nhau. Chúng tôi đều tận hưởng khoảng thời gian vào thời điểm này, như thể chúng tôi đã quên hết mọi muộn phiền vào lúc này, trong đầu chúng tôi tràn ngập những kỷ niệm ngọt ngào của buổi hẹn hò đầu tiên.
Khoảng thời gian ngọt ngào luôn trôi qua thật nhanh, trước khi chúng tôi cảm nhận được điều đó, chúng tôi đã về đến nhà, cha vẫn chưa ngủ, bởi vì còn sớm, ông đang xem TV. Dựa theo cách giao tiếp bình thường trong gia đình, tôi đi giao tiếp với cha, bởi vì giao tiếp với Tiểu Đình, tôi đã trút bỏ được một số khúc mắc trong lòng, trò chuyện với ông cũng tương đối tự nhiên hơn. Lúc đầu ông còn câu nệ, nhưng dần dần ông cũng thả lỏng. Sau khi nàng trở về phòng ngủ thì không ra nữa, có lẽ nàng không biết phải đối mặt với cuộc nói chuyện giữa tôi và ba chồng như thế nào vào lúc này nên nàng chọn cách “tránh mặt”.
Tôi pha một ấm trà, vừa uống vừa tán gẫu với cha, tôi nói cho ông biết chuyện Tiểu Đình có thể đang mang thai, ngày mai sẽ đến bệnh viện để khám và phá thai nếu có. Đối với gia đình bình thường, cũng cần phải nói cho ông bà biết đứa trẻ bị hủy, dù sao cũng là huyết mạch của gia tộc. Khi ông nghe tin Tiểu Đình mang thai, ông đã rất sốc, tách trà trên tay suýt rơi xuống đất. Chỉ là sau cú sốc là những cảm xúc phức tạp, đổi lại là người khác, có lẽ còn tưởng là bởi vì muốn có thêm cháu trai hoặc cháu gái mà kích động, nhưng tôi đọc được sự phấn khích và sợ hãi từ trong biểu tình của ông, ông cũng hoài nghi đứa nhỏ này có phải là của ông hay không.
Khi ông nghe được chúng tôi sẽ phá thai, trong mắt cha toát ra một tia thả lỏng, nhưng cũng có một chút đau lòng, có thể là do con dâu sắp phải phá thai, cũng có lẽ là đau lòng vì rất có thể cái bào thai kia là kết tinh của tình yêu của ông đối với nàng. Nhưng chính ông cũng biết, lấy lý trí suy xét chuyện này, đứa nhỏ này không thể giữ được, tuy rằng trong nội tâm ông cũng có một mặt ích kỷ, hy vọng mình có thể có con với nàng, nhưng cũng chỉ có thể ngẫm mà thôi. Dù sao cũng là một thai sinh, vạn nhất đứa nhỏ là con mình được sinh ra, thì không ai gánh nổi trách nhiệm này, trong trường hợp sau này có bất cứ điều gì, nạn nhân lớn nhất chính là đứa trẻ. Biểu hiện của ông đối với điều này rất phức tạp, đau lòng, kích động, nhưng nhiều hơn là hối hận và tự trách. Cha cũng không phản đối việc phá thai, có lẽ ông cũng biết rằng đứa trẻ có thể là con của mình và nó không bao giờ được phép đến thế giới này.
Đêm nay, chúng tôi ôm nhau ngủ, cảm nhận được sự ôn nhu ấm áp trở về, mà đối với cha, đêm nay có lẽ là một đêm không ngủ.
Chiều hôm sau, đồng nghiệp của tôi và tôi mượn một chiếc xe hơi, dù sao hôm nay có nhiều việc phải làm nên có xe tiện hơn. Sau đó tôi đến công ty Tiểu Đình để đón nàng. Tôi lái xe trở về nhà trước. Dù sao có thể Tiểu Đình sẽ đến nhà mẹ để dưỡng thân, nàng phải lấy một ít quần áo, cho nên về nhà thu dọn quần áo thay đồ và đồ vệ sinh cá nhân, chuẩn bị sẵn sàng. Cha ở nhà, thất thần ngồi trên ghế sô pha nhìn con dâu đang thu dọn đồ đạc. Lúc này lực chú ý của ông không có trên TV, dư quang của ông nhiều lần rơi trên bụng nàng, nơi đó cái bào thai có khả năng là con của ông, là kết tinh của ông và nữ thần yêu mến của ông, đứa nhỏ này tới thật không dễ dàng, chỉ có hai người biết. Nó có thể là đứa con chưa chào đời của ông, còn chưa sinh ra đã bị thủ tiêu, làm sao ông có thể bỏ được đây?
Trước khi đi, phần lưu luyến trong mắt cha không có bất kỳ ẩn giấu nào, như thể nói lời từ biệt cuối cùng với đứa con chưa chào đời, mà loại từ biệt này lại là “sinh ly tử biệt”. Cho dù người ngoài có nhìn thấy tình cảnh này cũng không ai nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đó là cháu mà ông nội luyến tiếc chưa xuất thế. Cha không đi cùng với chúng tôi đến bệnh viện, ông lấy cớ nấu ăn cho tôi để ở nhà, có lẽ ông không muốn đối mặt với loại “chia tay” có thể xảy ra.
Cuối cùng tôi cũng đến bệnh viện, đăng ký và bắt đầu chuẩn bị kiểm tra. Nằm trên giường siêu âm B, Tiểu Đình khẩn trương siết chặt tay tôi, tôi cũng nhẹ nắm tay nàng để cổ võ. Bác sĩ bắt đầu khám cho nàng. Chúng tôi khẩn trương đến cực điểm, muốn biết kết quả xét nghiệm nhưng lại sợ. Rốt cục kiểm tra xong, vị nữ bác sĩ kia nhìn hai vợ chồng chúng tôi do dự muốn nói lại thôi, điều này khiến cho chúng tôi càng sợ thêm.
“Cô không có mang thai, chỉ chậm kinh nguyệt, là bệnh rối loạn kinh nguyệt.” Nữ bác sĩ nói câu này, chúng tôi đều sững sờ. Ban đầu, tôi nghĩ 99% nàng đã mang thai. Thậm chí tôi còn mang hành lý của nàng lên xe, chuẩn bị đến nhà mẹ vợ, tôi còn gọi điện báo trước cho bà. Nhưng kết quả kiểm tra vượt quá mong đợi của tôi.
“Thật không có mang thai sao? Bác sĩ có chắc điều đó không?” Sau khi nghe bác sĩ nói, tựa hồ như Tiểu Đình không còn yếu nữa, mà lập tức ngồi dậy khỏi bàn siêu âm B khiến cho bác sĩ giật mình.
“Đúng là cô không có thai, tôi chắc chắn. Hai người đừng thất vọng, cũng đừng lo lắng nếu muốn có con.” Vị nữ bác sĩ kia coi hai vợ chồng tôi là hai vợ chồng trẻ nóng lòng muốn có một đứa con, thế nhưng vì sợ Tiểu Đình không có thai mà cảm thấy thất vọng, nhưng bà hoàn toàn không ngờ, ý tứ của hai chúng tôi và suy nghĩ của bà lại trái ngược.
“Chu kỳ kinh nguyệt của phụ nữ thường là 21 – 35 ngày, trung bình 28 ngày. Trước hoặc sau ngày vẫn nằm trong phạm vi bình thường, thời gian chu kỳ khác nhau ở mỗi người. Nhưng nếu vượt quá số ngày vẫn chưa đến kinh nguyệt, tức là kinh nguyệt bị trì hoãn. Nhiều yếu tố tác động đến hệ thần kinh trung ương của nữ giới và tử cung có thể dẫn đến trì hoãn kinh nguyệt. Có thể xảy ra trong chu kỳ kinh nguyệt rụng trứng, cũng có thể xảy ra trong chu kỳ kinh nguyệt không rụng trứng, dẫn đến hiện tượng chậm kinh xảy ra ở buồng trứng.” Nữ bác sĩ kia ở một bên giải thích nguyên nhân, trường thiên đại luận, trong khi chúng tôi cẩn thận lắng nghe, mặc dù trong lòng rất là kích động.
“Về phần nguyên nhân dẫn đến chậm trễ kinh nguyệt có rất nhiều nguyên nhân, ví dụ như bệnh phụ khoa mãn tính, hoặc thường xuyên dùng thuốc tránh thai, rối loạn nội tiết, tinh thần căng thẳng quá độ, v. V. Đều có thể dẫn đến chậm trễ kinh nguyệt. Tôi sẽ kê cho cô vài vài viên thuốc trở về uống là được. Trong cuộc sống hàng ngày cô nên điều độ, chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, tránh làm việc quá sức, nhất là trong thời kỳ kinh nguyệt, đề phòng lạnh ẩm. Đề phòng ăn kiêng quá độ, giữ tâm trạng thoải mái, tăng cường vận động thể dục, nâng cao thể chất.” Nữ bác sĩ nói xong những lời này, bắt đầu kê đơn thuốc cho Tiểu Đình.
“Ông xã…” Tiểu Đình xoay người ôm lấy tôi, mừng rỡ mà khóc. Nội tâm của tôi cũng giống như vậy, trong lòng rất kích động, may mắn thay, kết quả này là tôi muốn nhất, hoàn hảo, hết thảy đều là hư kinh một hồi, mọi thứ đều là báo động giả. Nếu không phải đang ở trong bệnh viện, chắc chắn tôi đã khóc. Thầy bói đó thực sự tính rất chính xác, quả nhiên những thăng trầm phiền não và rắc rối đã qua, mọi việc suôn sẻ.
“Được rồi, bà xã, em không phải khổ sở phải phá thai nữa, đừng khóc…” Tôi ôm Tiểu Đình, vỗ vỗ nhẹ nàng. Nàng kích động là bởi vì rốt cục không có mang thai đứa con của ba chồng, còn tôi thì phấn khích vì không thể để nàng phá thai mà chịu khổ, dù sao lúc này tôi cũng đóng vai một người không biết gì.
Cầm một ít thuốc, đi ra khỏi bệnh viện, nhìn bầu trời xanh thẳm, đi vào bệnh viện và ra khỏi bệnh viện, trước sau cũng chỉ nửa giờ, nhưng tâm tình của chúng tôi lại trải qua sự thay đổi rất lớn. Bây giờ…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro