Phần 25
2023-11-24 11:39:00
Những ngày kế tiếp, chúng tôi sống như trước đây, mỗi ngày chúng tôi đi làm. Tiểu Đình giống như trước kia, mỗi ngày tan sở sớm hơn tôi hai tiếng, trước khi tôi về nhà, nàng đã nấu cơm tối chờ tôi về ăn. Bởi vì hai tay cha chưa có hoàn toàn bình phục nên con trai Hạo Hạo vẫn ở với mẹ vợ tôi, sau khi tay ông bình phục hoàn toàn thì tôi sẽ đón con tôi về.
Trong khoảng thời gian này, một nhà ba người chúng tôi, thường đi đến nhà cha mẹ vợ tôi, chủ yếu là để gặp Hạo Hạo. Thời gian dài không gặp, chúng tôi ba người đều nhớ thằng bé rất nhiều.
Ở nhà cha mẹ vợ, không tránh khỏi ăn uống nhiều, vết thương hai tay của cha còn chưa khỏi, tôi phải cùng cha vợ uống rượu thay, kết quả tôi uống rất nhiều rượu. Sau khi cơm no rượu xong, tôi trở về nhà trong tình trạng say xỉn, bất chấp thời gian sớm muộn, nằm vật ra giường mà không quan tâm là ngày hay đêm. Bởi vì tửu lượng của tôi tương đối tốt, cho nên đầu tôi tương đối thanh tỉnh, trên đường trở về, tôi thấy ánh mắt hy vọng của hai người, sau khi suy nghĩ lại, lần thân mật kiểu hành hương đã qua một tuần rồi, có lẽ hai người đã nứng không thể chờ được nữa!
Sau khi về đến nhà, tôi nằm mơ mơ màng màng trên giường, Tiểu Đình lấy khăn lau mặt cho tôi một hồi, rồi một hồi cho tôi uống nước, dịu dàng giúp tôi cởi đồ ra. Nàng dịu dàng chăm sóc cho tôi, bất kể lúc nào và ở đâu, nàng đều ôn nhu đức hạnh như vậy. Tôi nghe âm thanh TV phát ra từ phòng khách, chắc hẳn cha đang xem TV. Ngoại trừ tôi ra, tựa hồ như hai người đều rất phấn chấn, có lẽ cả hai người đều đang chờ một cái gì.
Ngay cả khi say rượu đầu óc tôi vẫn tỉnh táo, tôi có linh cảm về những gì sẽ xảy ra đêm nay. Sau khi Tiểu Đình chăm sóc cho tôi xong, nàng bắt đầu dọn dẹp phòng mà cả ngày nàng không có dọn dẹp. Tôi nằm trên giường giả vờ ngủ, cũng cố gắng chống lại cơn buồn ngủ của mình. Tôi muốn thanh tỉnh để cảm nhận hết thảy những điều sẽ xảy ra giữa hai người. Chỉ là trong phòng khách chỉ có tiếng dọn dẹp phòng khách của Tiểu Đình và tiếng TV cha đang xem, ngoại trừ một ít đối thoại bình thường của hai người, thì không có bất kỳ tình huống dị thường nào phát sinh.
Tôi không biết mình kiên trì được bao lâu, bởi vì sau khi say rượu, mặc dù đầu vẫn tỉnh táo, nhưng không có khái niệm về thời gian, tôi chỉ biết tôi đã kiên trì rất lâu, ấn tượng cuối cùng chính là Tiểu Đình dịu dàng đắp chăn cho tôi mà tôi đã vô tình đạp tung ra…
Cuối cùng, tôi vẫn không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ của mình và ngủ thiếp đi, mặc dù rất miễn cưỡng. Trong giấc ngủ mê mơ mơ màng màng, tôi lại mơ giống như đêm đó, chỉ là cảnh tượng trong mộng lần này so với lần trước rõ ràng hơn, động tác thân mật của hai người so với lần trước còn tốt hơn và bạo liệt hơn.
Khi tôi mở mắt ra, đã là sáng sớm ngày hôm sau, tôi vẫn bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức quen thuộc. Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, có lẽ tối hôm qua tôi uống quá nhiều nên đầu vẫn còn choáng váng. Khi tôi mang dép lê xuống đất, Tiểu Đình đang chuẩn bị điểm tâm trong phòng khách dường như nghe tiếng động, nàng vội mở cửa phòng ngủ và đi vào, đỡ tôi dậy rời giường giúp tôi mang dép lê.
Tiểu Đình mặc tạp dề bỏ việc đang bận vì tôi. Tôi đứng bên cạnh nàng đột nhiên tự hỏi về mùi sữa tắm, có vẻ như tối hôm qua nàng đã tắm, bởi vì tóc của nàng khô cho nên khẳng định không phải tắm hồi sáng này. Ngửi mùi cơ thể và hương thơm của nàng, tôi vào nhà tắm để rửa mặt, sau đó ăn sáng với hai người.
Có lẽ nghĩ đến mọi chuyện tối hôm qua, tôi lén chú ý biểu tình và ánh mắt của hai người, phát hiện biểu tình của hai người ngoại trừ có một chút dị thường ra, cơ hồ không có sơ hở gì, như thể đêm qua không có xảy ra chuyện gì, thật sự là như thế sao?
Đến buổi tối sau khi tan sở, thừa dịp Tiểu Đình ngủ say, tôi mở máy tính trong nhà, bắt đầu xem video tối hôm qua. Đêm qua, sau khi tôi ngủ được khoảng một tiếng, dưới sự chủ động của cha, hai người ở trong phòng ngủ của ông, lại lật mây mưa một trận, lúc hai người bắt đầu, tựa hồ như sợ đánh thức tôi ở phòng bên cạnh, cả hai đều khẩn trương và thật cẩn thận, chỉ là đến cuối, phát hiện tôi vẫn không tỉnh dậy, cũng có lẽ là không kiềm chế được thèm khát cuối cùng của mình, hai người bắt đầu điên cuồng đòi hỏi lẫn nhau, ở phòng bên cạnh tôi ngủ rất say do say rượu, căn bản không nghe những thanh âm kia, tuy rằng những thanh âm đó có truyền đến trong phòng ngủ của tôi.
Hai người vẫn tiến hành tiếp xúc và động tác như trước kia, ngoại trừ khẩu dâm và chân giao thì không có không có bất kỳ đột phá nào. Lần này Tiểu Đình không để cho ba chồng chạm vào ngực, thậm chí cũng không để cho ông vuốt ve cách áo ngực. Có vẻ như lần trước nàng để cho ông bóp ngực là vì muốn xin lỗi và an ủi ông, có lẽ lần đó là lần ngoại lệ của nàng. Mặc dù ông rất thất vọng, nhưng ông vẫn bị thu hút bởi những cảnh ân ái tiếp theo và tiếp tục tận hưởng những bộ phận khác trên cơ thể nàng một cách điên cuồng. Cuối cùng, sau khi cả hai đã thỏa mãn, hai người lần lượt đi vệ sinh tắm rửa, rửa sạch dấu ấn tình yêu mà hai người để lại cho nhau.
Sau khi Tiểu Đình trở lại phòng ngủ, nàng nhìn tôi trong giấc ngủ say, trong lòng thầm thở phào, giống như nàng đang ngại tại sao nàng chỉ lo hưởng thụ một mình mà quên mất tôi đang ở phòng bên cạnh. Trong mắt nàng mang theo áy náy hôn tôi thật sâu, sau đó nằm ở bên cạnh tôi cũng nặng nề ngủ thiếp đi.
Có vẻ như nhận định của tôi là đúng, tuy rằng hai người buông lỏng lẫn nhau, nhưng phần cảm giác tội lỗi kia ở giữa hai người vĩnh viễn không cách nào tan đi, liệu nó kéo dài đến bao lâu? Cả đời?
Trong những ngày tiếp theo, mọi thứ dần dần thay đổi. Bởi vì thương thế của cha đang dần hồi phục, nên càng ngày càng ít người đến thăm. Trong ngày hầu như không có, vì vậy khi Tiểu Đình về nhà sớm hơn tôi hai tiếng, hai người sẽ tận dụng thời gian này để thân thiết với nhau một phen. Thời điểm bình thường đều là hai người rất ăn ý, có lẽ chỉ cần một ánh mắt của đối phương, thì biết được đối phương muốn gì. Nhưng không phải ngày nào hai người cũng như vậy, cơ bản bảo trì hai ba ngày một lần. Hơn nữa thủ đoạn cũng tương đối nhiều, đôi khi, chỉ đơn thuần khẩu dâm, đôi khi là 69, đại đa số thời gian đều là làm tình giữa hai đùi, khiến những bộ phận bí ẩn nhất của nhau cọ xát nhau ở cự ly gần.
Ngẫm lại cũng khó trách, dù sao cơ hội tôi uống rượu và say cũng ít hơn, nếu không tranh thủ khoảng cách hai tiếng ban ngày, ngoại trừ việc say xỉn vào ban đêm, thì hầu như không có thời gian để cho hai người thân thiết. Hai người khống chế rất tốt, đều không vượt qua điểm giới hạn cuối cùng, hơn nữa theo thời gian trôi qua số lượng thân mật ngày càng tăng và cảm xúc và biểu hiện của cả hai có vẻ thuận theo tự nhiên. Mỗi ngày sau khi tan sở, tôi không cần xem video cũng biết vừa rồi hai người có xảy ra chuyện gì hay không, chỉ cần ngửi thấy mùi sữa tắm trên người hai người có hay không là biết.
Mỗi buổi tối tôi đều thừa dịp Tiểu Đình ngủ say để quan sát những gì xảy ra với hai người trong thời gian tôi vắng mặt, mục đích chính của tôi là muốn xem hai người có thể đột phá phòng tuyến cuối cùng hay không! Chỉ là mỗi ngày đều làm cho tôi thất vọng và vui mừng cùng tồn tại.
Có lẽ vì nhìn hai người chân giao và khẩu dâm nhiều lần, hiện tại nhìn thấy cảnh này, trong lòng tôi đã không còn bao nhiêu cảm giác kích động, tựa hồ như tất cả những chuyện giữa hai người họ là bình thường. Ngày nào hai người không thân mật, cha cũng thừa dịp Tiểu Đình thu dọn phòng hoặc nấu cơm tối để sờ mông của nàng và tóc v. V, hai người đều yên tĩnh ôn nhu tiến hành một ít ngôn ngữ cơ thể ái muội, kể cho nhau cảm thụ mập mờ.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, nhìn thấy hai người dừng lại ở nấc thang cuối cùng, ngược lại trong lòng tôi có chút sốt ruột. Thật buồn cười, bình thường sốt ruột hẳn là cha mới đúng, mặc dù ông không thực sự chèn vào con dâu, vẫn quy củ vì nàng giữ lại cấm địa cuối cùng, nhưng từ đoạn video trong khoảng thời gian này, ông vẫn không ngừng tò mò về chỗ sâu trong cơ thể của nàng.
Tại thời điểm này, tôi biết nếu tôi không có kế hoạch nào để thúc đẩy, cả hai sẽ luôn duy trì ở mức độ này, có lẽ đến cùng cũng sẽ không tiến gần thêm được bước nào. Lúc này, phải là thời điểm “nguyệt lão”, tôi sẽ đóng vai trò quyết định và là chìa khóa tạo nên bước đột phá chót cho hai người. Chỉ là tôi phải dùng biện pháp gì đây?
Nói thẳng với hai người? Khẳng định là không được, hậu quả này tôi không thể lường trước được, vạn nhất hai người không thể chấp nhận sự thật thì tôi không thể chịu nổi hậu quả kia. Cuối cùng thì tôi nên làm gì? Tôi đã suy nghĩ rất nhiều trong những ngày này, nhưng tôi không biết phải làm gì!
Tôi đắn đo suy nghĩ về hậu quả của từng phương pháp và cuối cùng tôi quyết định chọn phương pháp mà tôi không muốn áp dụng nhất, đó cũng là phương pháp đột ngột và rủi ro nhất. Mặc dù phương pháp này rất mạo hiểm, nhưng “phú quý và danh dự” giành cho người mạo hiểm, hơn nữa sau khi dùng biện pháp này, có thể thành công, cũng có thể thất bại. Nhưng sau khi cân nhắc và đo lường cẩn thận, tôi vẫn có cơ hội thành công cao. Tôi vẫn muốn thực hiện cách tiếp cận này, chỉ không biết liệu cuối cùng nó có hiệu quả hay không…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro