Phần 57
2023-12-01 03:41:00
Mặc dù che mặt bằng chăn bông nhưng tôi vẫn nghe rõ mọi thứ bên ngoài, tôi cảm giác được hô hấp Tiểu Đình ở bên cạnh rất dồn dập, tựa hồ như rất kích động, chỉ là không biết vì thương tâm hay tức giận.
Kỳ thật nói xong câu này ra miệng, trong lòng tôi rất hối hận, dù sao trong khoảng thời gian này, hai chúng tôi vô luận nói cái gì, cũng đều tránh nhắc tới người này, hơn nữa chuyện của hai người bọn họ cũng giống như trở thành cấm kỵ giữa chúng tôi. Nhưng trong thời gian dài này, vẫn là tôi người đầu tiên nói ra vấn đề này, bởi vì vấn đề này vẫn quấy rối nội tâm của tôi, vừa mới bị kích động, tôi liền thốt ra ngay lập tức.
“Vương Kim Thành ngươi đứng lên cho tôi, ngươi hãy nói cho rõ ràng lời nói này, ý tứ của ngươi là gì?” Ngay sau đó, đột nhiên Tiểu Đình xốc chăn bông trên người tôi lên và dùng tay đẩy mạnh tôi, vừa khóc vừa nói.
Lời nói này có vẻ làm cho cô ta rất kích động và tức giận, dường như tôi đã làm tung cái hàng rào đau khổ trong lòng cô ta, có lẽ tâm tình đè nén mấy ngày nay của cô ta rốt cục cũng bộc phát ra.
“Đừng đụng vào tôi, cái đồ đàn bà khùng…” Vừa mới bắt đầu tôi còn chịu đựng. Nằm ở trên giường thân thể bị cô ta đẩy đung đưa, cuối cùng tôi thật không nhịn được nữa, lập tức hất tay cô ta ra và lớn tiếng mắng.
Dường như giọng nói và động tác của tôi quá lớn, Tiểu Đình bị tôi hất tới tấp khiến cho người cô ta loạng choạng, ngồi phịch xuống ghế, thất thần nhìn tôi với khuôn mặt đẫm nước mắt.
Chúng tôi đã kết hôn nhiều năm, hầu như tôi không bao giờ hành hung với cô ta, ngay cả lần trước ly hôn cũng là chia tay êm đềm. Đây là lần đầu tiên tôi có xung đột về thể xác với cô ta và cũng là lần đầu tiên tôi gọi cô ta là đồ khùng.
“Ngươi rống tôi, ngươi mắng tôi, có phải ngươi còn muốn đánh tôi không?” Tiểu Đình ngây người một hồi, vừa nói vừa khóc, chỉ là cô ta yên lặng ngồi ở đó, không có đứng dậy lôi kéo tôi nữa.
“Đúng vậy, tôi muốn đánh cô, chỉ là…” Lúc này tôi cũng đang tức giận, sau khi nghe cô ta nói cũng phẫn nộ nói ra. Cuối cùng tôi muốn nói là đánh cô sợ làm bẩn tay tôi, nhưng nói lời này quá đáng, nên tôi dừng lại ở cuối. Tôi nói xong, rồi thở dài một hơi, sau đó kéo chăn bông lên người và che mặt lại.
“Hôm nay chúng ta phải nói cho rõ ràng…” Sau khi yên lặng một lúc, Tiểu Đình lại nhấc chăn lên khỏi người tôi, chỉ là tiếng nói không lớn lắm, có vẻ trầm hơn rất nhiều, nhưng trong giọng nói mang theo kiên quyết.
Tôi để cô ta kéo chăn đi, tôi chỉ nằm ở đó mà không có bất kỳ cử động nào.
“Không phải anh có rất nhiều chuyện muốn hỏi tôi sao? Anh cứ hỏi đi, lần này tôi sẽ nói hết cho anh biết…” Nhận thấy tôi không nói một lời nào, Tiểu Đình ngồi bên cạnh tôi vừa thở gấp vừa nói.
“Hiện tại tôi không muốn hỏi gì cả, tôi cũng không muốn nói về nó, cô yêu ai như thế nào thì thây kệ cô đi…” Tôi nói một cách yếu ớt, tôi nhớ rõ lúc cô ta vừa mới phát hiện ra camera, có rất nhiều lần tôi muốn nói với cô ta, nhưng đều bị cô ta dùng phương pháp Thái Cực né tránh không cho tôi có cơ hội để giãi bày, làm cho tôi có cảm giác mình đấm vào không khí, lúc đó tôi còn cho rằng nhân cách cô ta phân liệt bị mất trí nhớ, hiện tại xem ra là cô ta cố ý.
“Anh định sau này chúng ta đều như vậy, đúng không?” Những lời này của cô ta giống như trút giận, tràn ngập bi thương, nhưng trái tim tôi đã bị cô ta làm tổn thương quá sâu và nó trở nên cứng rắn tàn nhẫn hơn trước, tôi không trả lời và vẫn thờ ơ.
Thực ra câu hỏi này của cô ta tôi cũng không cách nào trả lời, cuộc sống sau này của chúng tôi phải trải qua như thế nào, tôi còn chưa đưa ra quyết định cuối cùng.
“Tôi biết anh oán tôi, hận tôi, nhưng tôi có ngày hôm nay là ai đã ban cho?”… “Tôi thừa nhận tôi đã làm quá đáng, nhưng anh thì sao? Nếu lúc đó anh tha thứ cho tôi, mua cho tôi một bó hoa hồng thì chuyện này đâu có xảy ra!”… “Nhìn thấy anh nằm trên vũng máu, trong lòng tôi vừa hối hận, vừa sợ hãi, lúc đó tôi quá bốc đồng, hận anh, oán anh, khiến cho tôi mất đi lý trí.”… “Nhưng bây giờ tôi biết tôi đã sai rồi, tôi thật sự sai rồi, hiện tại tôi không muốn đổ lỗi cho anh, cũng không muốn rối rắm bản thân, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường trong tương lai, để cho chúng ta hoàn toàn đoạn tuyệt với quá khứ, có được không?” Tiểu Đình ngồi bên cạnh tôi thì thào, toàn bộ căn phòng tràn ngập giọng nói của cô ta, nhưng tôi vẫn không trả lời. Những lời này của cô ta đã không còn cảm động nội tâm của tôi, khi cô ta bị ông ta cắm vào cúc huyệt thời điểm đó, khi cô ta mặc váy cưới vào thời điểm đó, tôi đã quyết định không tha thứ cho cô ta nữa.
“Khi tôi nhìn thấy video DV đó, vấn đề này không phải là một vấn đề có thể giải quyết nữa rồi. Sau này tôi sẽ không quan tâm đến cô, cô yêu ai thì yêu, tôi chỉ muốn sống cuộc sống của riêng tôi. Thậm chí tôi không về nhà cũng được, cô với ông ta đã làm phu thê rồi, so với tôi, hai người ở chung một chỗ hạnh phúc hơn nhiều…” Tôi nhắm mắt lại nói. Tiểu Đình thừa nhận sai với tôi, trong lòng tôi không có bao nhiêu vui mừng, hơn nữa cũng không tính là cô ta xin lỗi tôi, lúc mới bắt đầu cô ta cũng là lý oán tôi, chuyện này cũng là do tôi ban cho, cô ta nói vậy cũng không có gì quá đáng.
“Nếu không có video DV đó, anh sẽ tha thứ cho tôi, phải không?” Sau khi nghe tôi nói, tôi nghe hơi thở của cô ta trở nên rối loạn, sau đó cô ta nói với một giọng nói run run.
“Có một số chuyện tôi không còn muốn giải thích nữa, sự tình đã phát sinh không cách nào vãn hồi được, cô không cần nói nữa, sau này chuyện của cô với ông ta tôi sẽ không quản nữa. Cô nói đúng, chuyện này ngay từ đầu đều là vì tôi mà ra nông nổi này, thì tôi phải nhận cái hậu quả này.” Những lời này xem như là lời tỏ bày tâm lý của tôi lúc này đi, nửa thật nửa giả, bởi vì tôi không tìm được bất kỳ lý do nào để tiếp nhận cô ta một lần nữa.
“Thật không thể cứu vãn sao? Chẳng lẽ trái tim anh thật sự tàn nhẫn như vậy sao?” Rốt cuộc Tiểu Đình nhịn không được, che mặt khóc lớn.
“Trái tim tôi không tàn nhẫn như cô, tối thiểu tôi lưu lại cho cô một đường, nhưng cô lại nhẫn tâm bầm dập tôi, da thịt bầy nhầy, cũng không chừa cho tôi một con đường sống, so với cô tôi tự thẹn mình không bằng…” Tiếng khóc của cô ta làm cho nội tâm tôi có một tia kích động. Nhất thời lời nói của mình không lưu lại bất kỳ tình cảm nào, sau khi mình tự hại mình, nội tâm tôi cũng đã thay đổi, đã trở nên lạnh lùng hơn.
“Tôi thật sự đã hối hận, anh nói phải làm sao anh mới tha thứ cho tôi? Chỉ cần anh nói với tôi là tôi làm… Đừng làm như vậy, được không? Chồng, em cầu xin anh…” Tiểu Đình nói xong câu đó, đồng thời, tôi nghe được âm thanh vật chạm đất, tôi mở mắt nhìn cô ta quỳ trên sàn nhà, mái tóc đã bị nước mắt dính trên trán.
“Cô khổ sở cái gì? Tôi đâu có ly hôn với cô…” Tôi đã nói rõ điểm giới hạn của mình, thực sự tôi không có ý định ly hôn với cô ta. Thứ nhất, cha mẹ cô ta đã già và đã trải qua những gì xảy ra lần trước, không biết ông bà có thể chịu đựng được lần thứ hai hay không. Nói đi cũng phải nói lại hai ông bà với tôi quá tốt, tôi không muốn làm tổn thương họ, hơn nữa tôi cũng không muốn con trai tôi sống trong một gia đình cha mẹ đơn thân. Vợ chồng ly hôn người bị thương nhiều nhất thường là con cái, cho nên sau khi suy nghĩ kỹ, tôi quyết định không ly hôn.
Sau khi nghe tôi nói những lời này, Tiểu Đình ngừng khóc ngay lập tức và nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ, trong mắt cô ta có một chút nhẹ nhõm và ngạc nhiên.
“Nhưng từ nay về sau chúng ta chỉ có danh nghĩa vợ chồng, sẽ không có thực tế vợ chồng. Từ nay về sau, chúng ta sẽ duy trì tổ ấm gia đình hoàn chỉnh của chúng ta đối với thế giới bên ngoài, cô có tụ họp gì, kể cả về nhà cha mẹ đẻ tôi đều sẽ phối hợp với cô, nhưng tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cô, cô yêu ai thì yêu, nhưng tôi hy vọng cô vì lợi ích con trai, đối với chuyện này làm kính và lưu ý là tốt rồi.” Đây là kế hoạch và dự định hiện tại của tôi, nhưng vẫn chưa xác định được. Từ khi cô ta hỏi tôi, tôi mới nói ra dần dần suy nghỉ của mình.
Trước khi nói những lời này, tôi không biết khi cô ta nghe được kế hoạch này thì cao hứng hay là khổ sở, nếu như cô ta thật không yêu tôi mà yêu ông ta, thì khi nghe quyết định này hẳn là vui mừng mới đúng. Cho nên lúc nói chuyện, tôi nhìn mắt Tiểu Đình, muốn hiểu rõ từ trong mắt cô ta nội tâm của cô ra sao. Lúc nghe tôi nói những lời này, trong mắt cô ta hiện lên một tia mất tự nhiên, tựa hồ như cũng là sự mong đợi của cô ta, ánh mắt vừa rồi còn đang mừng rỡ, dần dần ảm đạm xuống.
“Chỉ cần anh không ly hôn, chỉ cần anh để cho em ở bên cạnh, anh đối với em ra sao cũng được, em sẽ chứng minh cho anh thấy em đã thay đổi, chỉ cần anh cho em một cơ hội, một cơ hội để chúng ta hiểu nhau một lần nữa, em đã vui rồi.” Tiểu Đình nói xong, cười buồn.
Nhìn thấy biểu tình của cô ta, khiến cho tôi có chút thất vọng, nhìn thấy ánh mắt của cô ta, tôi không nhìn thấy cái gì đáng để cho tôi vui mừng. Hơn nữa, từ đầu đến cuối cô ta không có nói với tôi một câu xin lỗi, một câu xin lỗi chân chính có ý nghĩa, tuy rằng chỉ có hai chữ, nhưng đó là một thái độ, chẳng lẽ cô ta không nghĩ ra, hay đơn giản là cô ta không muốn nói ra? Dường như nội tâm của cô ta không muốn hoàn toàn nhận sai với tôi.
“Bố muốn tới thăm anh…” Sau khi im lặng một hồi lâu, Tiểu Đình nói một câu như muỗi bay…
… Bạn đang đọc truyện Cha và vợ – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv.com/cha-va-vo-quyen-2/
“CÔ NÓI GÌ?” Nghe cô ta nói, tôi không thể tin được, ông ta lại muốn đến thăm tôi? Ông ta còn có dũng khí này sao? Tôi thực sự rất ngưỡng mộ ông, tôi thốt ra lời này, trong lòng rất kích động, âm lượng không khỏi dâng lên rất nhiều.
Hơn nữa trong lúc hỏi, tôi bật dậy từ trên giường bệnh mở mắt ra, có lẽ biểu tình của tôi hiện tại rất dữ tợn, mắt tôi nhìn thẳng vào cô ta.
“À… không… không có gì… ý em là… anh có muốn bố đến thăm anh không? Mặc dù em không gặp ông ấy, nhưng em có thể nói cho ông biết được không?” Tiểu Đình giật mình bởi tiếng hét của tôi, sau đó vội vàng ấp úng giải thích.
“Không cần, giúp tôi hẹn bác sĩ hỏi xem khi nào tôi có thể xuất viện…” Hôm nay tôi đàm luận với cô ta đủ chuyện, vừa phiền lòng vừa mệt mỏi, nói xong tôi lại nhắm mắt lại.
Đó là một cuộc trò chuyện nảy lửa giữa hai chúng tôi, một cuộc đối đầu theo nghĩa thông thường, kết thúc bằng việc sau cùng cũng nhắc đến ông ta trong cuộc cãi vã.
Thực ra vào thời điểm cuối cùng, tôi có thể xác định tôi không nghe lầm, Tiểu Đình nói là ông ta muốn đến thăm tôi, mà cô ta cũng từng nói chuyện này đã không có cho cha mẹ vợ tôi hây, như vậy người cô ta nói khẳng định là ba chồng cô ta, cũng chính là người của cha tôi.
Vừa rồi tôi cũng chỉ cho cô ta một bậc thang mà thôi, nghe những lời này của cô ta, làm cho tôi xác định một điểm, cô vẫn duy trì liên lạc với ông ta, nhất cử nhất động của tôi, ông đều rõ như lòng bàn tay.
Lúc này tâm lý tôi cực kỳ khó chịu, trong khoảng thời gian chăm sóc cho tôi, nếu cô ta có thể cắt đứt quan hệ với ông, cắt đứt liên lạc, ít nhất trong lòng tôi thấy dễ chịu hơn. Xảy ra nhiều chuyện như vậy, có lẽ hai người bảo trì quan hệ và liên lạc bình thường, tim tôi vẫn mang đầy mùi vị và cay đắng.
Trong khoảng thời gian này, hình bóng của ông ta luôn lởn vởn trong tâm tôi, so với cô ta, ông ta là người làm cho tôi cảm giác phức tạp nhất, ngoại trừ mối quan hệ này với cô ta, từ nhỏ đến lớn ông đối với tôi rất tốt không có gì để nói, ông đơn giản và vĩ đại. Chỉ là thông qua cô ta làm cho tôi phát hiện rất nhiều mặt âm u của ông, phát hiện ông ta có nhiều tính cách không giống người bình thường. Không thể nói là ông cố ý che giấu, chỉ có thể nói trước kia ông không hiểu mình thôi, hơn nữa cũng không có tiếp xúc phương diện này, thông qua những chuyện này của ông và cô ta, tôi càng hiểu rõ tấm lòng của ông hơn.
Ở trong lòng cha tôi có chính có tà, tôi muốn oán ông nhưng lại không oán được, không phải tại sao khác mà bởi vì ông là cha đẻ của tôi, không có ông thì không có tôi, trên người tôi chảy dòng máu của ông, điểm này cả đời tôi không cách nào thay đổi, hơn nữa nếu đổi ông là tôi, tôi có thể ổn như thái sơn không? Có lẽ tôi cũng không có buôn bỏ hoàn toàn như ông ta. Nói tóm lại, bởi vì mỗi ngày có thể ở gần cô ta, ông đã thay đổi và trở thành tâm bệnh quan trọng nhất trong tâm tôi, giống như một tảng đá đè nặng trong tim tôi.
Đến tối cuối cùng bác sĩ cũng tới, tôi yêu cầu bác sĩ nhiều lần, rốt cục cũng đáp ứng ba ngày sau tôi có thể xuất viện, trước khi xuất viện bác sĩ cũng nhận được sự đồng ý của Lãnh Băng Sương phê chuẩn, rốt cục có thể rời khỏi nơi ma quái này, mỗi ngày ngửi mùi thuốc, làm cho mình phát nôn.
Trong cuộc đối đầu kế tiếp, rõ ràng Tiểu Đình đã bị uất ức rất nhiều, dù sao tôi cũng đã nói cho cô ta thái độ cuối cùng của tôi, làm cho cô ta sầu não đầy mặt mỗi ngày.
Sau một ngày, quần lót y tế bằng nhựa cuối cùng đã có thể được loại bỏ. Nhìn dương vật của mình đầy vết sẹo, đầy vết khâu, trong lòng mình cảm khái muôn vàn. Vết sẹo trên dương vật làm cho nó trong có vẻ rất dữ tợn, trong đầu tôi đang so sánh nó với dương vật của ông. Những vết thương phức tạp này tựa hồ như so với gân xanh trên dương vật của ông có vẻ dũng mãnh hơn, hơn nữa trình độ của nó dường như không thua gì của ông.
Riêng tôi có hỏi bác sĩ tại sao dương vật của tôi có vẻ dài ra thì bác sĩ nói với tôi rằng trong quá trình phẫu thuật cho tôi, đồng thời đã thực hiện phẫu thuật tăng trưởng dương vật cho tôi.
Theo giải thích của bác sĩ, tôi hiểu được nội dung phẫu thuật tăng trưởng dương vật: Tăng trưởng dương vật dựa trên đặc điểm sinh lý và nhu cầu tăng trưởng của những người đàn ông khác nhau, lấy vị trí thích hợp để cắt đứt dây chằng treo nông và dây chằng treo sâu trên dương vật, để tách thể hang dương vật bên trong cơ thể, sử dụng kỹ thuật khâu trong và ngoài để kéo dài phần thân dương vật từ 6 đến 8 cm.
Cẩm nang không chỉ có thể kéo dài dương vật đến chiều dài gần bình thường mà còn có chức năng cương cứng và cảm giác bình thường, giúp cải thiện đáng kể chất lượng cuộc sống tình dục của nam giới. Tôi cũng đã kiểm tra dương vật của mình một cách riêng tư và thực sự có một vết dao ở phần tiếp giáp giữa dương vật và háng.
Đổi lại là trước kia, tôi nhất định sẽ rất hưng phấn, bởi vì dương vật của tôi rốt cục đã tăng trưởng, lúc đó có thể cạnh tranh với ông ta để đọ sức, tìm lại lòng tự ái đã mất của mình. Chỉ là hiện tại mình còn tâm tư này sao? Bây giờ tinh thần của tôi ngày càng tốt hơn, thời gian ngủ cũng ít đi. Thật sự là ứng nghiệm nam nhân cần tinh thần, sau khi dương vật được trị liệu một lần nữa, tinh thần và nghị lực của tôi tăng lên không ít, trạng thái so với trước kia còn tốt hơn nhiều.
Trong khoảng thời gian này tôi cũng phát hiện ra một số vấn đề, đó là tôi chưa từng thấy cô ta rửa mặt và trang điểm trong bệnh viện, nhưng mỗi ngày cô ta đều có dung mạo đoan trang, không có một chút trang điểm và bê bối. Trước kia tôi đều cho rằng lúc tôi ngủ cô ta vẫn ở trong phòng bệnh, nhưng kết quả phát hiện cũng không phải vậy, mỗi buổi sáng cô ta đều ra ngoài một lát, ước chừng một hai giờ, sau khi trở về dung mạo lại thay đổi hoàn toàn.
Thật ra tôi cũng không biết bệnh viện này ở đâu, có lẽ cô ta đã về nhà thay đồ, hoặc cũng có thể cô ta thuê khách sạn gần đây. Bởi vì tinh thần trở lại rất nhiều, cho nên tôi ngủ tương đối muộn hơn và dậy sớm hơn nên mấy lần tỉnh dậy đều không thấy cô ta, thường thường không qua đến nửa tiếng sau cô ta trở về, diện mạo hoàn toàn mới mẻ, còn mang theo điểm tâm.
Ngày thứ hai sau khi tranh cãi với cô ta, tôi mới động tâm, thức dậy sớm, nhìn cô ta còn đang ngủ say, bên cạnh có một cái giường nhỏ, cô ta nằm ở đó. Nhìn qua đồng hồ đã thấy hơn 4 giờ sáng. Vì thế tôi nhắm mắt lại chờ, kỳ thật mình vẫn có chút buồn ngủ, nhưng mình cố nén.
Sau khoảng nửa giờ, âm thanh điện thoại di động rung lên, đó là chuông báo của điện thoại, nhưng có lẽ cô ta sợ đánh thức tôi nên chọn chế độ rung đặt ở dưới gối đầu, vẫn có thể đánh thức cô ta.
Ngay sau khi tôi nghe tiếng điện thoại di động ngừng rung, bên kia truyền đến tiếng cô ta mặc đồ.
Trong thời gian cô ta ở bên tôi, Tiểu Đình thường chỉ cởi áo khoác khi ngủ, để đảm bảo trong trường hợp khẩn cấp, cô ta mặc đồ nhanh chóng đi tìm bác sĩ mà không mất thời gian.
Sau khi mặc đồ xong, Tiểu Đình ngáp một cái rồi từ từ bước ra khỏi phòng, bước chân rón rén rất nhẹ, bình thường cách cô ta đi không phải như vậy, giày cao gót của cô ta giẫm lên sàn nhà cơ hồ không phát ra âm thanh.
Nghe tiếng cửa đóng mở khe khẽ, tôi bật dậy khỏi giường, mang dép rồi bước nhanh ra ngoài. Tôi rón rén mở cửa phòng, nhìn thấy bóng dáng cô ta chậm rãi biến mất ở đầu cầu thang, tôi vội vàng lặng lẽ đi theo ra ngoài. Bởi vì trời còn rất sớm, cho nên hành lang bệnh viện hầu như không có người, ngay cả bác sĩ cũng không có làm việc, y tá và bác sĩ trực ban còn đang ngủ say.
Tiểu Đình đi ra khỏi bệnh viện, mà tôi cũng theo đuôi ra ngoài, chỉ là tôi giấu mình rất tốt, không phát ra một chút tiếng động.
Sau khi rời khỏi khu bệnh viện ngoại trú, có một khu vườn rộng lớn, nhìn vào phong cảnh trong vườn và những tòa nhà cao tầng xung quanh bệnh viện, tất cả mọi thứ có vẻ rất xa lạ, điều này làm cho tôi chắc chắn rằng đây hẳn là một thành phố khác.
Đã lâu tôi không được hít thở không khí trong lành, bây giờ hít thở, nội tâm tôi cảm thấy vui vui. Lúc này bởi vì sáng sớm nhiệt độ tương đối thấp, trên người tôi mặc đồ bệnh nhân, chân còn mang dép lê, không khỏi cảm giác được hơi lạnh, nhưng tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì khác. Trong công viên cũng có mấy người mặc y phục bệnh nhân giống như tôi, sáng sớm có bệnh nhân ra tập thể dục, cũng không phải là chuyện kỳ quái gì.
Tôi đi theo cô ta một lúc lâu, thẳng đến sau khi xuyên qua hoa viên, chuẩn bị đến cửa bệnh viện, rốt cục tôi nhìn thấy một người đang đợi ở đó, hơn nữa tôi dám khẳng định người kia đang chờ cô ta, bởi vì người này là nam nhân, hơn nữa không phải ai khác, đó chính là người cha đại nhân của tôi…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro