Cha con ông bảo vệ

Phần 7

2020-11-11 08:29:00

Phần 7
Căn phòng ông Lâm rất nhỏ, ngay cả toilet ông cũng phải dùng chung của trường. Trên sàn nước nhỏ, nơi ông Lâm vừa dùng để tắm, vừa để rửa chén, hai cơ thể trần truồng bóng loáng bọt xà bông đang cuống lấy nhau. Tiếng thở dốc nhè nhẹ, cười rúc rích, xì xụp môi lưỡi liên miên không dứt. Thằng Thiên mê mẩn hai bầu vú căng tròn mà hai tay nó không thể bao hết của con Nga. Con bé thì không rời được dương vật to đùng cong cớn của nó. Chợt con bé nói nhỏ:

– Nếu em nói… Anh là người đàn ông đầu tiên của em… Anh có tin không? – Ánh mắt con bé nhìn sâu thằng Thiên như muốn đọc suy nghĩ của nó.

– Tin… Anh biết mà… – Thằng Thiên nhoẻn miệng cười như đã chuẩn bị sẵn câu trả lời.

– Anh lại nói dối… – Con bé xoay người giận dỗi.

– Không… Anh… thật ra anh… không nghĩ nhiều như vậy đâu… Nếu sau này, không có em, anh vẫn mãi mãi nhớ những giây phút này.

– Hi hi… Anh nói chuyện cứ như đọc sách vậy… – Con Nga cười, nhưng tay lau nước mắt đang chảy dài trên mặt.

– Em…

– Em… đã có chồng… – Nước mắt chảy dài trên mặt con Nga. – Em đã lấy chồng được ba tháng… Em biết chuyện này khó tin… vì em mới hơn 16, nhưng quan trọng gì, luật pháp không công nhận thì đã sao… nhưng đối với gia đình em, em là đứa đã lấy chồng…

Con bé thất thần, ánh mắt nhòa đi, nhìn ra khung cửa sổ.

– Năm ngoái, gia đình em làm ăn xuống dốc, nợ nần ngập đầu… Cha em vì cơ hội giải thoát của gia đình, gả em cho… hắn… Hắn lớn hơn em mười tuổi, theo em từ hai năm trước. Gia đình hắn rất giàu… Kể cũng buồn cười… Ai nói cưới người yêu mình là sung sướng… – Con bé nhếch mép cười cay đắng.

– Ngay đêm tân hôn, em mới biết được… Hắn bị liệt dương… Ha ha… Hắn tham lam cấu xé thân thể em… Nhưng không làm gì được… Cuối cùng, em cũng trở thành đàn bà… bằng… bằng ngón tay của hắn… Hu hu… – Con Nga khóc nấc lên.

Thằng Thiên ôm chầm lấy con bé. Nước mắt ướt cả vai nó.

– Từ lúc đó tới giờ… Em không dám nói cho ai nghe hết… Cha em bị tim nặng… Nợ nần vẫn chưa xong… Mỗi tối em phải cố làm cho hắn vui… để hắn không thành một con trâu điên cắn xé giày vò em…

Giọng con bé nghẹn ngào, câu chuyện làm lòng thằng Thiên đau thắt lại.

– Anh quả thật là người đàn ông đầu tiên vào trong em… Anh là người cho em biết cảm giác làm đàn bà… Anh là người cho em hiểu mùi vị của ân ái, dù đêm nào em cũng nằm chung với một kẻ được gọi là đàn ông… Anh… Anh tin em không?

Thằng Thiên gật gật đầu, vòng tay siết chặt hơn. Nó muốn nói, nhưng lời lẽ đều tắt nghẽn trong cuống phổi.

Tuyết Nga đi về thật lâu, mà thằng Thiên vẫn tồng ngồng ngồi đó, đến quần áo cũng chẳng buồn mặc. Tâm trạng nó nặng nề, còn đâu niềm vui đắc thắng khi chiếm đoạt được mục tiêu. Đến khi cánh cửa bật mở, nó mới vội vàng chụp cái chăn che ngang hạ thể.

Ông Lâm bước vào, trên mặt nở một nụ cười tự hào. Ông đứng bên ngoài đã lâu, nhìn cũng đã nhìn, cafe cũng đã uống, quay lại… lại phải nhìn. Ông mới biết thằng con mình lợi hại như vậy. Mới sáng té một cái 5 mét, tưởng đi tông thằng con cầm gậy. Vậy mà đến chiều… Cứ như cưỡi ngựa xung phong. Chợt ánh mắt ông nhìn xuống cái chăn trong tay thằng Thiên, hét lên:

– Bỏ ra… bỏ ra ngay… Đã nói là không sài cái chăn của tao mà… Mẹ… – Ông giật phăng cái chăn ra khỏi tay thằng Thiên.

– Haizz… tui tắm rồi… – Thằng Thiên tồng ngồng đứng lên, lấy quần áo.

Ông Lâm thất thần nhìn thứ đong đưa giữa hai chân thằng con. Mẹ nó đã không ngoại tình với thằng nào chứ? Tại sao con lại hơn cha nhiều như vậy. Ông thấy dương vật mình trong quần tự dưng co rút lại như con thỏ đứng trước sư tử.

– Đừng nhìn tui hâm mộ như vậy ah… Hắc hắc… Đâu phải chưa thấy… Đứng cả buổi chiều mà không mỏi chân… Tui nể ông thiệt đó… – Thằng Thiên dửng dưng mặc quần vô.

– Mẹ nó… Khóa cổng trường, quét sân xong, tao còn đi đâu được hả? Không nhìn tao biết làm gì ah? – Ông Lâm sừng cồ hét lên. – Mày thấy tao nhìn sao không làm nhanh nhanh đi… tới giờ này còn chưa có miếng cơm trong bụng…

– Hắc hắc… Cũng khó ah… Ông già… Sao ông hay vậy… Đẻ ra tui lợi hại ghê luôn… – Thằng Thiên xoa xoa lưng, nịnh nọt.

– Còn nói… – Ông Lâm ưỡn ngực lên. – Tao hồi đó chinh phục mẹ mày cũng chỉ bằng một thương…

– Nè… hắc hắc… Bạn gái tui… Ông xem cũng đã xem ah… Còn bạn gái ông… Hay là bữa nào… Cho tui… Hắc hắc… – Thằng Thiên nghĩ đến cảnh phơi thân ngoài sân trường, sáng ra phát hiện muỗi cắn sưng cả người, chi bằng…

– Dẹp… nó nó… đâu phải bạn gái tao… Nó nhỏ tuổi như vậy… – Ông Lâm đỏ mặt gạt tay thằng con. – Mày muốn thì tự nói với nó…

– Hắc hắc… Ông nói rồi đó…

– Tao… khoan đã… Tao…

Nghĩ đến cái thứ đung đưa giữa hai chân thằng Thiên, ông Lâm hối hận muốn chết. Nó mà dụ được con Vi vài lần, không, có khi chỉ một lần, con bé có khi chẳng thèm nhìn ngó tới ông nữa.

– Này… này… Mày xem… Hay là… – Ông Lâm lẽo đẽo đi theo thằng con, nài nỉ.

– Theo tui làm gì? Tui đi nằm chút đây… Vất vả cả buổi… Nấu cơm xong, gọi tui nha…

– Ừ… ừ… Để tao nấu cơm… mà mày xem… Ý tao là…

– Khò khò…

Ngày hôm sau là một ngày không bao giờ quên đối với học sinh và giáo viên trường Trung học Xuân Mai.

Giữa giờ học buổi sáng, đột nhiên các giám thị, thầy cô được tập hợp lên phòng Hiệu trưởng. Chỉ năm phút sau, tất cả học sinh được điều động ra ngoài sân trường, túi áo quần lộn trái ra ngoài, tất cả cặp xách, điện thoại để lại tại chỗ ngồi. Trong tình huống như thế, lẽ ra phải nháo nhào, ồn ào bàn tán như vỡ chợ, nhưng sân trường lại bao trùm bởi bầu không khí im ắng đáng sợ. Vài tiếng xì xào thật khẽ cũng bị những ánh mắt nghiêm khắc bóp chẹt lại. Giáo viên phân thành nhóm năm người lục soát từng lớp học, cặp xách, thậm chí điện thoại cũng xem qua không sót. Ông Lâm chịu trách nhiệm giữ cửa chính, thằng Thiên lại bị phân ra giữ hàng rào phía sau.

Thằng Thiên ngồi vắt vẻo trên ghế đá, phì phèo điếu thuốc lá chẳng quan tâm. Nó nhìn cái hàng rào cũ kĩ trước mặt, khá thấp, học sinh trốn học thường leo ra ngoài đường này. Nhưng bắt trốn học có cần làm rầm rộ nghiêm trọng vậy không?

“Lý do mà tôi phải triệu tập gấp các em ngày hôm nay, có lẽ khá nhiều em đã biết.” Giọng Hiệu trưởng qua hệ thống loa, từ phía trước sân trường, nhưng ở đây thằng Thiên vẫn nghe khá rõ.

“Sáng hôm nay, trong trường chúng ta phát tán ra một số hình ảnh bậy bạ, nhằm hạ uy tín cô Ngọc Lan… Tôi xin nói rõ… Những hình ảnh này là không thật, là… là hình đã qua xử lý photoshop… chỉ có khuôn mặt là của cô Ngọc Lan… còn ngực… mông… Ah hem… và những thứ khác… đều không phải của cô Lan… Tôi có thể làm chứng… Ah hem… những bức hình này chỉ để… để bôi nhọ danh dự người khác… Hành vi này trường đang kiểm tra làm rõ… và tịch thu… Nhưng qua buổi hôm nay, nếu tôi còn thấy bất cứ ai lưu trữ những hình ảnh này, dù dưới bất cứ hình thức nào, tôi sẽ buộc em đó thôi học… Còn nếu tôi tra ra được số hình này do người nào phát tán, tôi sẽ giao ngay cho cảnh sát…”

Từng lời nói của Hiệu trưởng vang vọng khắp cả trường, đối với thằng Thiên thì chui vào tai này, chảy ra tai kia, nhưng đối với một người khác thì đau nhức đến từng thớ thịt. Thằng Thiên rung rung chân, không hề biết sau lưng nó không xa đang có một người run rẩy núp sau gốc cây.

– Haizz… Vú mông không phải của cô Ngọc Lan thì có gì để xem? Hắc hắc…

– Mà thằng nào cũng rảnh chuyện… Con gái mơn mởn đầy cả trường… lại đi nhắm vô bà cô già… ah… mà chụp không được thì thôi đi… lại còn ghép hình… Nhục đéo chịu được.

Từng lời thô tục của thằng Thiên đều làm bóng dáng gầy yếu dưới gốc cây kia run lên.

– Mà cha Hiệu trưởng này cũng đáo để… ghép hình thì nói vậy thôi… còn vú với mông không phải của cô… còn đòi làm chứng nữa chứ… Mẹ… chắc là chả sơ muối rồi, nên mới biết… Hắc hắc…

– Anh im ngay…

Đột nhiên có tiếng hét lên sau lưng, thằng Thiên giật mình quay lại. Một cô gái chạc tuổi nó, mặt mày nhoè nhoẹt nước mắt, nắm tay run run nắm chặt, đôi mắt đang tức giận bừng bừng nhìn nó. Cô gái mặc trên người áo sơ mi trắng bó sát những đường cong lồi lõm trên người, bên dưới là một chiếc váy dài ngang gối lộ ra hai bắp đùi thẳng tắp trắng muốt. Thằng Thiên nheo nheo mắt, bước lại.

– Cô bé là ai? Sao núp ở đây?

– Cô bé… tôi…

– Sao đi học mà không mặc đồng phục hả?

– Tôi là giáo viên trường mà… – Cô bé lau nước mắt nhoè nhoẹt, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp.

– Giáo viên? Thẻ đeo của cô đâu? – Ánh mắt nó nhìn chằm chằm trên ngực cô bé như tìm cái thẻ, nhưng thật ra đang nhắm vào khoảng da thịt phập phồng trắng muốt giữa khuy áo.

– Tôi… Tôi… là giáo viên thực tập… Chưa được cấp thẻ… – Cô bé lúng túng phân bua.

– Muốn gạt tui hả? Cô giỏi lắm chỉ nhìn già hơn đám học sinh kia một chút… Giáo viên… phì… – Thằng Thiên được nước làm tới, nắm tay cô bé kéo đi.

– Anh buông tôi ra… Anh làm gì? – Cô bé dằn tay lại, vẻ mặt vừa giận vừa tức.

– Đi ngay… Tui giao cô cho Ban giám hiệu… Tui được giao trực phía sau này… – Thằng Thiên nắm tay cô bé kéo đi. – Nhìn cô lén lút như vậy… Do cô phát tán hình ảnh bậy bạ trong trường phải không?

– Anh điên rồi… – Cô gái nghẹn ngào vì tức. – Sao tui tự đi làm xấu mình chứ? Hu hu…

Thằng Thiên nhìn cô bé ngồi bệt xuống cỏ bưng mặt khóc nức nở, miệng nó chợt mỉnh cười. Nó đâu có ngu. Từ lúc nó bắt gặp cô bé khóc lóc ở đây, nó đã nghĩ đến nhân vật chính của sự kiện này. Nhưng nó ngạc nhiên nhận ra, thì ra cô Ngọc Lan, chỉ chạc tuổi nó lại còn xinh đẹp, hấp dẫn như vậy.

– Thôi mà… – Thằng Thiên ngồi chồm hổm, ánh mắt lục lọi chui vào khe hở trên ngực áo cô bé.

– Làm lỗi thì phải chịu thôi… Cô nghe thầy Hiệu trưởng nói rồi đó… Họ sẽ giao cô cho cảnh sát… Chắc phạm lỗi lần đầu cũng không sao đâu… Cô giáo Ngọc Lan thấy cô trẻ người non dạ, chắc sẽ tha lỗi cho cô thôi… Đừng ăn vạ ở đây mà, tui đi làm kiếm cơm từng bữa đó… – Nó tiếp tục lảm nhảm.

– Anh… Anh điên thật rồi… Anh có xem những tấm hình dơ bẩn đó chưa? Tôi là nạn nhân mà… – Cô bé gào lên.

– Nạn nhân? Ý cô là… – Thằng Thiên sững người ngạc nhiên. – Cô là cô Ngọc Lan? Không thể nào?

– Tôi nổi tiếng lắm đó… – Ngọc Lan nhếch mép cười chua chát. – Có kẻ ngốc như anh mới không nhận ra tôi…

– Ah… Xin lỗi ah… Tui không biết… – Thằng Thiên gãi gãi đầu cười ngây ngô. – Mà cô đâu cần lo lắng như vậy? Là hình ghép thôi mà… Haizz… thầy Hiệu trưởng còn làm chứng… Vú… Mmm…

Ngọc Lan quắc mắt giận dữ làm thằng Thiên nghẹn lại. Cô bé lại cúi đầu, đôi vai gầy run lên từng đợt, nước mắt lả chả rơi xuống đùi.

– Cô đừng khóc nữa mà… Trời ơi… Sao nó trắng như vậy… – Thằng Thiên nghiến răng nhìn bầu vú phập phồng theo tiếng nấc của cô ta. – Ahh… Đừng khóc nữa… Ôi… Tôi thiệt chịu không nổi nữa…

– Hu hu… Hu… Tôi không muốn sống nữa… Tôi thật sự không muốn sống nữa… Hu hu…

Ngọc Lan khóc càng lớn hơn, nhưng lời nói dọa thằng Thiên muốn nhảy dựng.

– Này… Này… Có cần nghiêm trọng vậy không? – Nó vỗ vỗ vai cô bé. – Dù sao cũng là hình giả thôi… Có cho tui… Tui cũng không thèm xem đâu…

– Anh thì biết cái gì? – Cô bé giận dữ gào lên, rồi mếu máo. – Nếu giả thì tôi có gì phải khóc chứ… Hu hu…

– Là thật?

Thằng Thiên nhấp nhỏm dáo dác nhìn quanh như muốn tìm ra một hai tấm hình còn sót lại. Thật tiếc ah… Sáng ngủ trễ, để ông già quét sân một mình, nếu không… Haizz…

– Thằng khốn nạn… Thằng mất dạy… Tôi muốn giết hắn… – Ngọc Lan lẩm bẩm, thì thào, tay siết chặt nhúm cỏ đến nát nhừ.

– Ai… Là kẻ nào làm chuyện này? – Thằng Thiên đột nhiên sốt sắng lạ kỳ, nắm vai cô bé lắc lắc thật mạnh. – Nói ra đi… Tui sẽ… tui sẽ…

– Tôi không biết… Tôi không biết kẻ đó… Tôi hoàn toàn không biết mặt hắn… – Cô bé dò mái tóc, rũ rượi.

– Vậy… – Thằng Thiên chưng hửng.

– Tối thứ Năm tuần trước… Tôi chấm bài về muộn… Vừa bước ra, sân trường tối đen… Rồi… Rồi… – Giọng cô bé run lên sợ hãi như đang đối mặt với chuyện đó một lần nữa. – Có kẻ trùm lên gì đó lên mũi tôi… Mùi Isoflurance nồng nặc… Tôi dạy môn Hóa học… Làm sao tôi không biết chứ… Tôi cố nín thở, nhưng đã không kịp…

– Hắn… Hắn… mang tôi lên lầu một… cởi quần áo tôi… – Ngọc Lan nhìn chằm chằm vô định, đôi mắt toé máu như thấy kẻ thù của mình. – Đèn flash thật chói mắt… Hắn… Hắn còn muốn… làm nhục tôi… Tôi… Tôi chỉ muốn mình chết ngay đi…

– Rồi… – Thằng Thiên trầm giọng.

– Tôi không biết… – Cô bé vò nát mái tóc mình. – Lúc đó… tối lắm… Tôi lại nửa tỉnh, nửa mê… Tôi cố vùng vẫy… Tôi cố la… cơ thể tôi chợt nhẹ bẫng… hắn biến mất…

– Thành công không? – Không biết thằng Thiên đang hỏi cái gì, nhưng Ngọc Lan không nghe thấy.

– Hai ngày trước… Có tin nhắn từ một số máy lạ… Hắn yêu cầu tôi đến một phòng khách sạn… Nếu không sẽ phát tán… phát tán hình… Tôi báo cảnh sát… họ bảo tôi cứ giả vờ ưng thuận… đến khách sạn… họ sẽ theo dõi và bảo vệ tôi… Nhưng không… hắn không xuất hiện… có lẽ hắn phát hiện nghi ngờ… Và rồi sáng nay… – Ngọc Lan ôm mặt nghẹn ngào.

– Cô có nghi ngờ ai không? – Thằng Thiên hỏi. – Học sinh lớp nào không?

– Không… Tôi không biết… Mà… có lẽ… – Cô bé nhíu mày suy nghĩ, lại lắc đầu. – Tôi không nghĩ nó dám làm chuyện này…

– Nó là thằng nào? – Không biết tự lúc nào, thằng Thiên đã tự nguyện nhúng chân vào chuyện này.

– Thằng Hùng… Học sinh cá biệt lớp 12A7… Hôm trước… cách ngày đó hai ngày… Tôi có la mắng nó không học bài… mời mẹ nó lên làm việc… bà ta… Bà ta… hung dữ lắm… Tát vào mặt nó ngay trước mặt tôi… ánh mắt nó nhìn tôi… rất… rất căm thù… Nhưng không phải nó đâu… Tôi không tin… – Cô bé lắc đầu mệt mỏi.

Tối hôm đó, ông Lâm vừa lọ mọ nấu cơm, vừa lầm bầm chửi thằng con lười biếng nằm trên giường phe phẩy cái quạt mắt lim dim.

– Ông già… Ông nghĩ sao về vụ Ngọc Lan? – Thằng Thiên chợt ngồi dậy hỏi.

– Ngọc Lan nào? – Ông Lâm ngơ ngác.

– Trời… Cô Ngọc Lan đó… – Không hiểu sao thằng Thiên không thoải mái khi phải gọi cô bé đó là cô.

– Xùy… – Ông Lâm xua xua tay. – Chuyện nhảm nhí thôi… Chắc mấy thằng học sinh bị cô giáo mắng, rồi đi ghép hình bậy bạ…

– Không phải hình ghép đâu… – Thằng Thiên trầm giọng.

– Sao?

– Sáng nay, tui gặp Ngọc Lan khóc lóc sau trường… Hình là thật, không chỉ như vậy… còn bị làm nhục… – Thằng Thiên trầm giọng. – Chuyện xảy ra tối thứ Năm tuần trước… Ngay trong trường mình.

– Hả? Mày nói? – Ông Lâm đứng phắt dậy đánh rơi cả đũa cơm.

– Trời ơi… Thôi đúng rồi… Thật khốn nạn… Tối đó tao nghe tiếng gì đó như kêu cứu, tao đi ra sân thì không nghe nữa… Tao gặp con bé… còn mở cửa cho nó… Con bé có vẻ hoảng sợ, hoang mang lắm… – Ông ngồi bệt xuống đất thất thần.

– Đúng rồi… Sao tui không nhớ ra… Lúc đó… – Thằng Thiên cũng sực tỉnh, la lên.

– Mày… Có ở đó sao? – Ông Lâm chợt nhíu mày hỏi lại. – Mày núp ở đâu?

Thằng Thiên mím môi nín lặng. Nó nhớ đêm đó, khi nó và con Vi núp sau bể nước. Ông Lâm đã chào hỏi Ngọc Lan, giọng cô bé lúc đó vừa hoang mang, vừa lúng túng xấu hổ. Vậy thì… thời điểm gã đó làm hại cô bé, thằng Thiên lại đang đứng ngồi sốt ruột ngoài quán cafê, chờ đợi con Vi làm tình với cha nó. Nếu lúc đó nó ngồi quanh quẩn ở cổng trường… Nếu lúc đó… Máu nóng nó sôi lên, cơ thể căng cứng khó chịu. Nó cảm giác như mình là mèo mà để lũ chuột nhắt ăn mất miếng mỡ trước miệng. Thật mất mặt. Nó muốn giải tỏa, muốn bùng nổ.

Chợt có tiếng bước chân trên sỏi xào xạo vang lên bên ngoài.

– Thôi được rồi… mày đi uống cafe đi… – Ông Thiên đứng lên, vương vai, ẹo trái ẹo phải như khởi động làm nóng.

Thằng Thiên chẳng nói tiếng nào, đứng lên bẻ xương sống răng rắc. Nó bước lại chặn trước cửa.

– Chú… ơi… – Tiếng con Vi kêu thật khẽ.

– Ông già… ông núp vô kia nhanh đi… – Thằng Thiên xua xua tay.

– Để làm gì? – Ông Lâm ngạc nhiên hỏi lại.

– Ông nói tui có thể tự năn nỉ nó… Nó chịu thì ông không có ý kiến mà…

– Ừ… thì… – Ông ngập ngừng, mắt láo liên muốn tìm cớ thoái thác.

– Nè… Đừng nói ông nuốt lời nha… – Thằng Thiên trợn mắt tức giận.

– Không… không tao là cha mày mà… Sao nuốt lời chứ? – Ông Lâm chợt nghĩ ra chuyện gì, nói gấp. – Nhưng mày dụ nó bao lâu, phải giao hẹn chứ? Không lẽ mày thủ thỉ cả đêm không xong, tao phải đứng đó chờ ah?

– Năm phút… – Thằng Thiên xoè bàn tay ra.

– Ok… Năm phút… Hắc hắc… – Ông đắc ý cười với điều kiện của mình.

Đừng nói năm phút, cho mày năm chục phút cũng chưa chắc sờ được vú con bé. Phải biết lần đầu tiên ông chạm được con bé là gom đủ tất cả các yếu tố Thiên thời – Địa lợi – Nhân hòa. Dù thằng Thiên có là thiên tài, thì ông vẫn còn chiêu cuối cùng lận lưng. Ông cứ bước ra ngoài, đối diện với ông, con Vi sẽ ngượng ngùng là từ chối nó. Chiêu này có hơi bẩn, nhưng có sao. Ông tự trấn an mình, chui vào đứng sau tấm chăn phơi góc tường.

– Chú ơi… – Tiếng con Vi ngập ngừng lại vang lên ngoài cửa.

– Suỵt… Ông già… Trong năm phút, ông phải giữ im lặng đó… và không được nhìn lén… – Thằng Thiên dặn lần cuối trước khi mở cửa.

Tiếng cửa vang lên ken két.

– Ủa… Anh Thiên… Chú… Chú Lâm đâu rồi anh? – Con Vi thấy mặt thằng Thiên, ánh mắt nó nhìn cái nồi cơm còn bốc khói nghi ngút.

– Ông già đi uống cafe rồi… Vô đây với anh… Anh có chuyện muốn nói với em… – Thằng Thiên kéo tay con bé, nháy nháy mắt.

“Đừng vô… Đừng vô” Ông Lâm nói nhẩm trong đầu, hai tai vểnh lên nghe ngóng.

– Ngồi xuống đây!! – Thằng Thiên quay lại nhìn tấm màn, yên chí, kéo con Vi ngồi lên đùi nó.

Con bé nhấp nhỏm sợ ông Lâm bước vào bất chợt, nhưng cũng ngoan ngoãn ngồi vào lòng thằng Thiên.

– Vi ơi… – Thằng Thiên gọi khẽ, ngoạm nhẹ vào vành tai con bé.

– Dạ… – Con Vi đỏ mặt đáp lời.

“Bịt tai lại, đừng nghe lời nó” Ông Lâm tim muốn nhảy ra ngoài.

– Anh ao ước từ lâu… Mỗi đêm anh đều bị một giấc mơ giày vò… Trong mơ… – Thằng Thiên vừa nói, tay vừa cởi nút áo con bé.

“Phì… Sến bỏ mẹ” Ông Lâm nghĩ.

– Anh và em… hai đứa mình làm chuyện đó… Từ sáng đến tối… Rồi từ tối đến sáng…

Con Vi bị chọc cười vì lời tán tỉnh nhảm nhí đó, nhưng miệng con bé đã bị môi thằng Thiên bao kín. Nó bấm nút áo ngực, mò tay vào mân mê vú con bé.

“Thô tục… Nói chuyện vậy mà cũng nói được” Ông khinh bỉ thằng con mình.

– Em không chịu anh sao? Ôi… Em làm anh buồn quá… – Thằng Thiên kéo tuột chiếc váy khỏi người con bé.

Con Vi lắc lắc đầu, toan lên tiếng, lại bị thằng Thiên hôn đến choáng váng đầu óc.

“Tao đã nói mà… Tưởng bở sao” Ông Lâm đắc ý, ngước nhìn cái đồng hồ treo tường. Đã qua ba phút.

– Em có suy nghĩ lại không? Anh quả thật rất khoẻ đó… – Thằng Thiên cởi quần áo mình, nhẹ nhàng cho con Vi quỳ xuống đất.

Con Vi đã nhận ra điều gì đó bất thường, nhưng chưa kịp lên tiếng thì dương vật thằng Thiên đã lấp kín miệng con bé.

– Vi ơi… Em cho anh một lần thôi… Được không? – Nó vừa nói, vừa nhìn đồng hồ, khẽ mỉm cười.

– Ha ha…

Ông Lâm bật cười vui sướng, thời gian giao hẹn đã hết. Ông kéo phăng chiếc chăn trước mặt, ném xuống đất. Chợt ông đứng sững tại chỗ. Giữa căn phòng thằng Thiên trần truồng lim dim đứng, dưới chân nó con Vi không mảnh vải che thân đang say mê ngậm mút dương vật nó. Chưa bao giờ ông thấy con Vi say mê như vậy đối với ông. Con bé nhắm mắt, bàn tay nhỏ bé đỡ thân dương vật, miệng nó há to để chiếc lưỡi nhỏ liếm dọc lên, sau đó đón cả vào miệng thật sâu. Thằng Thiên hít hà thõa mãn, bàn tay đan vào tóc con bé, ghì chặt.

“Thằng nhóc đã gạt mình… Chắc nó phải nhìn ra con Vi chịu nó từ trước…”

Lòng ông Lâm nhộn nhạo khó chịu. Ích kỷ ai mà không có, ai cũng muốn giữ thứ xinh đẹp nhất cho mình. Nhưng có vẻ như ông đã chuẩn bị cho kết quả này từ ngày đầu tiên chạm tay vào cơ thể con Vi. Một đứa con gái tuổi mới lớn, tràn đầy sinh lực, không thể quanh quẩn bên một lão già như ông quá lâu. Dù sao đi nữa, thằng Thiên lại là con ruột ông, một điều giúp ông dễ chấp nhận nhất. Ông đang đứng yên suy nghĩ, thì thằng Thiên lên tiếng:

– Ông già… Tham gia hay ra ngoài… Ah… Mà ngồi xem cũng được… Tùy ông quyết định nha…

– Ahhh…

Con Vi đến giờ mới sực tỉnh, giật bắn người, mặt con bé đỏ bừng lên vì xấu hổ. Dù sao ông Lâm cũng là người đàn ông đầu tiên của con Vi, trong lòng nó luôn có một vị trí khá đặc biệt cho ông. Tuy rằng ngay cả nó cũng không thể xác định được vị trí đó gọi là gì?

Ông Lâm thở dài, cởi quần áo ra. Dương vật ông tòng ngòng, dựng đứng từ lúc nào. Ông bước đến, đứng song song với thằng Thiên. Người thì thấp hơn một cái đầu, thứ đó cũng ngắn hơn chừng ấy.

– Không phải con luôn muốn một lúc có hai người đàn ông sao? – Ông Lâm hỏi con Vi. – Đêm nay con sẽ được toại nguyện…

– Con… Con không có… – Con bé bưng mặt, lắc đầu ngoầy ngoậy.

– Không sao… – Ông Lâm nâng mặt con bé lên, dương vật cọ vào đôi môi đỏ hồng của nó. – Thằng Thiên là người thân, cũng như chú với con vậy… Đâu có việc gì…

– Con… Ưm…

Con bé vừa mở miệng, thì dương vật ông Lâm đã trám kín miệng nó. Con Vi lại nhắm mắt, chậm chậm mút lấy nó. Bàn tay nhỏ bé của con bé lại nắm vuốt dương vật thằng Thiên. Hai cái dương vật căng phồng dí sát khuôn mặt đỏ hồng vì ngượng của con Vi, đôi môi con bé há hốc ngậm mút luân phiên từng cái một.

– Ưmmm…

Ông Lâm quỳ gối sau lưng con bé, hai tay ông xoa nắn, mân mê cặp vú căng tròn đến thích tay. Dương vật ông chui vào khe mông nó, một cảm giác ấm áp, ẩm ướt thật tuyệt diệu. Thằng Thiên ngồi bệt xuống đất, tay ghì đầu con Vi không rời hạ thể mình. Con bé bị ép quỳ gối xuống thấp, mông chổng lên thật cao, âm hộ ướt đẫm hướng vào mặt ông Lâm. Ánh mắt ông Lâm nóng bỏng lướt theo bàn tay vuốt dọc tấm lưng cong vòng trắng muốt, tay ông mân mê cặp mông no tròn của con bé.

Ông chợt nhận ra con Vi như khác hẳn với đứa con gái mà thường ngày ông vẫn nâng niu trân trọng. Từ lúc nào mà đùi con bé dài, tròn lẳng như thế. Từ lúc nào mà mông con bé lại vểnh lên tròn trịa thế kia. Từ lúc nào mà con bé có thể làm ra tư thế dâm đãng đến cùng cực như thế. Miệng con bé vẫn ư ử ngậm mút dương vật thằng Thiên, cặp mông ưỡn ẹo khiêu khích ánh mắt ông. Ông Lâm cầm dương vật mình cọ dọc hai mép thịt mọng nước của con bé, nhấn vào thật chậm. Ông lim dim cảm giác ấm áp khít khao vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.

– Ưmmm… Ưm… – Con Vi rên lớn.

Ông Lâm nghiến răng nhìn cặp mông tròn trịa méo mó trong tay, nhìn dương vật mình bóng lưỡng nước nhờn, hiện ra, biến mất liên tục, chèn ép hai mép âm hộ con bé. Ông bấu chặt vòng eo nó, dập hạ thể vào, càng nhanh, càng nhanh. Cảm giác sung sướng chưa bao giờ trọn vẹn như vậy… không lời nào tả hết được sự phấn khích của ông Lâm, có lẽ chỉ còn cách này…

– Chát… Ai ui…

– Hắc hắc… Ông già… biết thú vui của cao bồi rồi ah… – Thằng Thiên nhe răng cười.

– Cha mày… biết lâu rồi…

Ông Lâm nghiến răng vỗ thêm cái đét lên bên mông còn lại của con bé. Hai dấu tay đỏ bừng hằn rõ trên cặp mông no tròn căng bóng của con Vi. Mặt ông Lâm đỏ bừng như uống rượu. Chưa bao giờ ông cảm thấy mình sung sức như hôm nay. Hạ thể ông vẫn dập đều đều, mông con Vi nảy tưng tưng những tiếng chan chát chắc nịt. Mồ hôi đổ ròng ròng trên lưng ông như một vận động viên chạy marathon vòng thi đấu Olympic. Cơn sướng khoái tăng lên liên miên bất tận.

– Ưmmmm… – Con Vi há hốc rên dài, dương vật thằng Thiên vẫn nửa trong nửa ngoài miệng nó.

– Tao… Ôi… Tao không xong rồi… Ahhh… – Ông Lâm gầm lên.

– Ông già… Không được ra trong đó… Còn tui nữa mà… – Thằng Thiên chợt ôm lấy con Vi kéo vào lòng nó, để lại cha nó chới với với cái dương vật sắp bùng nổ trong tay.

Ông Lâm ngã chúi ra trước, dương vật bóng lưỡng co giật thật mạnh. Hai mắt ông đê mê nhắm lại, chỉ kịp nhìn thấy một màu nâu xạm khá quen thuộc. Đến khi, tay run run vắt ra dòng tinh trùng cuối cùng, ông mở mắt ra, thản thốt:

– Trời ơi… Sao lại là cái chăn…

Con Vi thở hổn hển, gương mặt xinh đẹp đỏ hồng lên vì sung sướng. Thằng Thiên lại đè cơ thể con bé bẹp dí xuống sàn nhà, đè lên cả cái chăn vấy bẩn của ông Lâm. Nó chen người mở rộng hai chân con bé ra, dương vật nó trượt dọc khe mông, chui xuống dưới, thúc mạnh.

– Ưmmm… Ôi…

Con Vi oằn người, rên lớn. Thằng Thiên vòng tay qua cổ con bé, lưỡi liếm láp cái cổ, vành tai xinh đẹp đỏ ửng của con bé. Hạ thể nó thúc ngược lên, thật sâu, thật mạnh. Mông con Vi nảy lên chan chát đỏ bừng, hai bàn tay con bé bấu víu tấm chăn bên dưới đến tả tơi.

– Ôi… Ưmmm… Anh ơi… – Con Vi mê man, rên siết.

Thằng Thiên vòng tay xuống, bóp nắn bầu vú con bé đang bẹp dí dưới sức nặng cơ thể của hai người. Dương vật nó hì hục thúc ngược lên như vũ bão, như muốn xé toạc con bé ra làm hai.

– Ưmmm… Ôi… Ôi…

Ông Lâm hơi thất thần. Nhìn hai bàn chân con Vi trượt dài trên nền đất, những ngón chân nó co quắp lại, run rẩy, tay con bé che miệng mình đang nấc những tiếng khô khốc theo từng cú thúc mạnh bạo của thằng Thiên.

– Ôi… Ưmmmm…

Thằng Thiên ngưng lại, thở dốc, dương vật nó từ từ rút ra, mang theo một dòng nước tuôn trào từ trong cửa mình con Vi. Nó lim dim cầm dương vật mình cọ quệt khắp cặp mông tròn trịa đỏ bừng của con bé.

– Lại đây… Chưa xong đâu…

Thằng Thiên đỡ thân thể của con Vi kéo dậy, hai cánh tay mềm nhũn rũ rượi choàng qua cổ nó. Tay nó bợ mông, đứng lên, tựa lưng con bé vào vách tường. Hai đùi con Vi được mở rộng, nâng lên, cặp ngang hông thằng Thiên. Dương vật nó cong cớn, chui vào âm hộ con bé, thúc mạnh.

– Ahh… Ôi… – Con Vi như khóc nấc lên.

Cánh tay con bé cuống quít bấu víu vô lực để lại những vết cào xước đỏ bừng trên bờ vai thằng Thiên. Mồ hôi trên lưng nó trơn trượt, cơ lưng nó bóng lưỡng chuyển động như một cổ máy, mông nở ra, nhíu lại mang theo từng cú thúc ngược vào âm hộ con bé. Từng cái, từng cái chắc nịch. Vách gỗ của căn phòng run lên, bụi từ mái tôn rơi lả chả trước ánh mắt ngơ ngác của ông Lâm.

– Thánh thần ơi…

Ông Lâm chưa kịp hoàn hồn thì, hai cánh tay thằng Thiên chợt buông lỏng khỏi mông con bé. Nhưng cơ thể con bé vẫn chơi vơi hổng khỏi mặt đất, nẩy lên, tuột xuống, lại nẩy lên…

“Đây là chuyện quái quỷ gì… nó tưởng của nó làm bằng sắt sao? Quá phô trương rồi…”

– Em… Ôi… Em… chết mất… Ưmmm… Ôi sướng quá… Ahhh…

Con Vi rên lớn, hai chân cuống quít quắp chặt lấy hông thằng Thiên. Thằng Thiên chợt dừng lại, nó cảm nhận dương vật mình bị thít chặt, co bóp mãnh liệt. Một dòng nước ấm áp tuôn trào, cơn cực khoái thứ hai liên tiếp của con Vi. Một dòng nước trào ra, theo gốc dương vật thằng Thiên, vung vãi dưới chân. Thằng Thiên nhẹ nhàng thả con bé ngồi bệt xuống sàn nhà. Dương vật nó cong cớn, ướt đẫm bóng lưỡng. Con Vi vừa hổn hển thở, vừa nhỏm dậy, tay bấu ngang đùi thằng Thiên, miệng há to, nuốt trọn.

– Ah… – Thằng Thiên rít khẽ qua kẽ răng.

Bàn tay nó giữ chặt tóc con bé, dương vật nó sâu mút trong cuống họng con bé. Nó rùng mình. Từng đợt, từng đợt nóng hổi tuôn trào. Cánh mũi con Vi phập phồng thở, cô họng nuốt xuống liên tục. Đến khi thằng Thiên ngã ngửa xuống sàn, con bé vẫn còn mê man thều thào:

– Sao hôm nay anh ra nhiều thế… làm em suýt chết ngạt…

– Hôm nay… – Ông Lâm đang ngồi dựa lưng vào giường, chợt nhảy dựng lên. – Ahhh… Hai đứa này… Dám gạt tao… Mẹ nó chứ…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cha con ông bảo vệ

Số ký tự: 0