Cha con ông bảo vệ

Phần 40

2020-11-11 08:29:00

Phần 40
Ông Phương đứng lên, cởi bỏ quần áo. Khẩu súng không quên để sang một bên xa khỏi tầm tay của Phương Trinh. Dương vật ông ta cương cứng đỏ bầm như ứ máu đung đưa trước mặt Phương Trinh. Thân thể thon thả tuyệt đẹp của Phương Trinh bị ông Phương nhấc bổng trên hai cánh tay. Ông ta đặt cô bé úp nửa người lên mặt bàn kính, hai chân buông thỏng bên dưới.

Xoạt. Chiếc quần lót mỏng manh, ướt sũng bị xé toan. Cặp mông căng tròn mơn mởn và hai mép âm hộ khít khao ẩm ướt của cô bé phơi bày trước ánh mắt đỏ bừng của ông Phương. Cô bé nín lặng, ánh mắt nhìn về phía thằng Thiên, đôi môi run run cảm nhận một vật to lớn nóng hừng hực từng chút từng chút chèn chặt âm hộ mình.

– Mấy người buông tôi ra…

Hiền Mai cố vùng vẫy nhưng không thoát được khỏi bàn tay cứng như gọng sắt của gã sát thủ. Khi bước xuống tầng một, cô bị chúng bịt mắt bằng một tấm vải đen, hai tay còng ra sau lưng. Thằng Hùng nhìn dáng vẻ ngơ ngác phập phồng sợ hãi của Hiền Mai dưới tấm vải che kín mắt. Nó nhếch mép cười. Bắt đầu cởi quần áo. Bỏ đi bộ đồ đen của mấy gã sát thủ, thằng Hùng chỉ còn chiếc quần lót duy nhất trên người. Nó không nói một lời, trước mặt gã trợ thủ của cha mình, vươn tay túm lấy váy Hiền Mai. Giật mạnh.

– Xoẹt…

– Áh… mấy người muốn gì… đừng làm vậy… – Hiền Mai hét lên, cố khom người xuống che đi cơ thể mình.

Thằng Hùng và ba gã đàn ông bên cạnh mắt mở to nhìn xuống cơ thể trắng ngần tuyệt đẹp của Hiền Mai còn duy nhất hai mảnh đồ lót nhỏ xíu mỏng tanh. Bốn cái cuống họng thầm nuốt nước miếng. Nhưng thời gian còn lại đã không cho phép. Thằng Hùng rút chiếc thẻ nhớ nhỏ từ trong điện thoại của ông Phương ra, ngậm vào miệng. Một gã bên cạnh choàng qua mắt nó một mảnh vải đen giống như Hiền Mai. Hiền Mai bị lôi đứng dậy, khóa hai người chung vào nhau.

– Đi… – Ba gã sát thủ đẩy hai người trần trụi líu ríu dính chặt vào nhau.

– Mấy người muốn làm gì? – Hiền Mai cảm nhận một cơ thể khác nóng hừng hực đang áp sát người cô.

– Cô là… Hiền Mai sao? – Thằng Hùng lần đầu lên tiếng, ngạc nhiên như chính nó là con tin.

– Ah… Hùng… sao Hùng lại… – Hiền Mai giật mình, ấp úng, nhưng kịp ngừng lại như hiểu ra chuyện gì.

– Hùng không biết gì hết… Mấy gã này đang đưa chúng ta đi đâu vậy? – Tay thằng Hùng phía sau như vô tình mân mê cặp mông tròn lẳng mát rượi của Hiền Mai khi hai người di chuyển.

– Im… – Tiếng gầm gừ đe doạ của một gã bên cạnh.

Hiền Mai nín thin suy nghĩ thật nhanh. Kế hoạch của ông Phương thật kín kẽ. Giờ đây, thằng Hùng như một con tin bị bắt chung với cô. Khi thoát ra khỏi đây, nó sẽ đường đường chính chính được bảo vệ như một nạn nhân. Nó có thân phận của một đứa học sinh, có tên trong danh sách khách lưu trú tại resort. Tất cả đều kỹ càng kín kẽ đến từng chi tiết nhỏ. Khe hở duy nhất của kế hoạch này có lẽ là thông điệp của Phương Trinh đã đến được với Hiền Mai.

“Két… Két…”

Cánh cửa cuốn sắt chậm chậm kéo lên. Tiếng những khẩu súng lách cách lên đạn ngay bên cạnh làm Hiền Mai rùng mình sợ hãi. Cô và thằng Hùng bị đẩy mạnh ra phía trước, ba gã sát thủ núp phía sau. Ánh sáng chói lòa của đèn cao áp xuyên qua lớp vải đen làm Hiền Mai có thể thấy lờ mờ hình ảnh bên ngoài. Từ trong những bụi cây xa xa, vô số cảnh sát đặc chủng mặc quần áo đen lăm lăm những họng súng đen ngòm.

Hiền Mai đỏ mặt, lúng túng nhưng không làm gì được, hai cánh tay vẫn bị khóa sau lưng chung với thằng Hùng. Cơ thể cô gần như lõa lồ dưới ánh đèn cao áp. Không biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn vào hai bầu vú căng tròn trắng muốt phập phồng đè nén dưới chiếc nịt ngực, hai cặp đùi thon dài mịn màn khép nép ngượng ngùng và cả lớp vải ren mỏng manh hiện rõ cả vùng âm hộ hồng hào phơn phớt lông tơ mịn màn của Hiền Mai.

“Các anh ngay lập tức buông súng xuống… Thả con tin ra… quốc gia sẽ khoan hồng…” – Tiếng cảnh sát phát qua loa.

– Đoàng… đoàng… đoàng… – Trả lời cho lời kêu gọi đó là một loạt tiếng súng nổ vang.

“Đừng bắn… coi chừng nguy hiểm…”

– Áhhh…

Hiền Mai co rúm người, hai tay trùm kín đầu, cơ thể run lên bần bật. Một gã sát thủ tóm chặt mái tóc, giữ người cô đứng chắn phía trước như một tấm bùa hộ mạng.

– Đoàng… đoàng… đoàng…

Khẩu súng AK trong tay ba gã không ngừng khạc lửa đanh thép lạnh lùng. Từng tiếng từng tiếng súng vang rền, những cái vỏ đạn bắn ra khỏi thân súng rơi rụng tung toé trên nền đất. Tất cả như một cuốn phim chiếu chậm. Hiền Mai thấy cơ thể mình lâng lâng, hai tai ù đặc, chân mềm nhũn. Nỗi sợ hãi lớn đến mức không thể diễn tả bằng lời. Đầu óc cô quay cuồng, tối sầm. Gã sát thủ, cũng bất ngờ, không kịp níu lại, mái tóc cô vuột khỏi tay. Hiền Mai ngã chúi nhủi xuống nền đất, kéo theo cả thằng Hùng.

– *###*** – Tiếng gầm thét giận dữ của ba gã sát thủ, vì bất ngờ mất đi người che chắn.

“Đoàng… đoàng… đoàng”.

Ngay lập tức ba tiếng súng đanh gọn như cùng phát ra một lúc. Ba cơ thể ngã gục ngay sát bên cạnh Hiền Mai.

Giây phút sau đó đều lấp loáng qua rất nhanh trong mắt Hiền Mai. Cô được giải thoát. Ai đó khoác lên người cô một chiếc áo choàng, dìu cô lên xe cứu thương đã chờ sẵn. Ngay lập tức rời hiện trường. Tai cô vẫn không nghe được gì, ngoài tiếng ong ong choáng váng. Trong đầu Hiền Mai chợt hiện lên một gương mặt điển trai quen thuộc… Nhưng nụ cười trên môi ông ta sao lại lạnh lùng đến thế… Ba tiếng súng nổ cuối cùng vẫn còn vang vọng trong trí óc Hiền Mai.

Ba tiếng súng duy nhất từ phía đối diện đã chấm dứt cuộc đấu súng. Ba gã sát thủ đó chỉ là tốt thí trong kế hoạch của ông Phương. Cái chết của họ chỉ để hợp thức hóa thân phận thằng Hùng như một con tin được cảnh sát giải cứu. Từ trong mơ hồ với ngổn ngang những suy nghĩ, Hiền Mai chợt nghe loáng thoáng tiếng của thằng Hùng.

– Anh làm việc cho cha tôi bao lâu rồi?

– Dạ, được gần hai năm… Nhưng lần này… ông chủ tôi e rằng khó thoát… tổng cục rất quan tâm… bố ráp dầy đặc…

Một giọng Bắc khàn khàn trả lời thằng Hùng. Hiền Mai không biết người này. Nhưng nếu có Thùy Vi ở đây, con bé dứt khoát sẽ nhận ra. Gã chính là tên cảnh sát địa phương đã cài bẫy con bé tố cáo cha con ông Lâm. Bằng cách nào đó, gã đã biến thành tài xế xe cứu thương.

Không nhận ra điều gì khác thường ngoài việc gã lái xe là tay trong của ông Phương, Hiền Mai lại lo lắng suy nghĩ tới một điều khác. Điều cô lo lắng không phải là họ đang chở cô đi đâu, mà chính là cái điện thoại ông Phương đưa cho thằng Hùng đang ở đâu. Khi đóng vai con tin bị bắt giữ, trên người thằng Hùng cũng đồ lót như Hiền Mai. Vậy hắn có thể cất giấu cái điện thoại nơi nào? Nếu không lưu trữ bằng điện thoại, thì…

– Tìm chỗ nào đó cho tôi xuống… – Thằng Hùng chợt lên tiếng.

– Tại sao lại xuống? – Gã cảnh sát ngạc nhiên hỏi lại.

– Anh không thể đưa tôi về thành phố… Đường rất xa… cảnh sát có thể đuổi theo bằng trực thăng bất cứ lúc nào… Tôi phải tự tìm đường về thôi…

Gã cảnh sát nhìn lén nhìn vẻ mặt sắc lạnh của thằng Hùng. Hắn ngờ ngợ như nghĩ đến điều gì đó. Tại sao Tổng cục lại đặt biệt quan tâm đến chuyện lần này. Ông Phương có nguy hiểm đi nữa… thì chẳng qua nắm trong tay vài kẻ khủng bố bắt giữ vài con tin thôi… Có cần phải điều động vài trăm cảnh sát bố ráp khắp cả vùng… Ngoại trừ con tin, trong tay ông Phương phải nắm giữ thứ gì đó rất quan trọng, rất có giá trị.

Mà hành động cẩn thận của thằng Hùng càng làm hắn khẳng định điều đó… Thằng Hùng giây phút này đây có thể nói là hoàn toàn trong sạch… Có thể ngồi yên trên xe đi thẳng về thành phố… Không việc gì phải nhọc sức tự tìm đường về… Ngoại trừ, nó đang mang theo thứ gì đó rất quan trọng, không thể sơ suất… Bàn tay hắn chợt siết chặt tay lái, ánh mắt âm thầm loé sáng như lưu tinh.

Thằng Hùng nghĩ đến kế hoạch cha nó đã bày sẵn từ trước. Nó cũng hiểu lý lẽ phân tích của ông, nhưng nghĩ đến việc tự tìm đường về trong khu vực vắng vẻ chỉ có cát và biển này… Lòng nó chợt nao nao nghĩ đến hoàn cảnh thập tử vô sinh của cha nó… nhưng cảm giác đau buồn chỉ thoáng qua… rồi biến mất khi thằng Hùng nghĩ về món tiền khổng lồ mà nó sắp có.

Món tiền đó không phải là nhà cửa hay tài sản hiện giờ của ông Phương, vì sớm muộn gì, quốc gia cũng tịch biên tất cả. Số tiền nó đang nghĩ tới là một trăm triệu đô la, do phía bên kia trao đổi bằng những thứ nó hiện giờ đang ngậm dưới lưỡi. Thằng Hùng vô thức mím môi như muốn giữ chặt lấy tiền đồ rực rỡ của mình.

Thằng Hùng không hề biết kế hoạch quá chi tiết cẩn thận của cha nó lại đem cho nó vô số phiền phức không đáng có.

Gã cảnh sát chỉnh gương chiếu hậu, nhìn Hiền Mai vẫn nằm yên lặng trên băng ca phía sau. Gã nhếch mép cười, huých tay thằng Hùng.

– Cô gái kia làm sao bây giờ?

– Cô ta là… – Thằng Hùng quay người nhìn lại, nheo mày suy nghĩ chợt đổi ý. – Tôi không quen biết cô ta… Anh muốn xử lý sao cũng được…

– Hắc hắc… được…

Có lẽ quá nhiều thứ lo lắng trong đầu, thằng Hùng không còn đầu óc nào nghĩ đến nhan sắc kiêu sa của Hiền Mai, mà bao lâu nay nó vẫn thèm muốn. Nó sắp phải lặn lội chật vật tìm đường về thành phố, mang cô ta theo chỉ vướng bận tay chân. Lời nói trao đổi của hai người Hiền Mai nghe rõ toàn bộ. Cô nhắm chặt hai mắt suy tính. Làm thế nào để thằng Hùng tự nguyện đưa cô đi theo? Làm thế nào để tạo ra cơ hội tiêu hủy cái điện thoại? Chiếc xe cứu thương tắt hết đèn, chậm chậm rẽ vào một lối đi nhỏ giữa rừng thông dầy đặc. Đỗ lại.

– Lối này đi thẳng sẽ ra bãi biển… cậu nên tìm nơi ở lại vài ngày trước khi về… – Gã cảnh sát tận tình dặn dò. – Tôi có ít tiền mặt… cậu chủ cầm theo đón xe…

– Được… – Thằng Hùng dửng dưng nhận tiền nhét vào quần lót.

– Quên mất… Cậu làm sao đi chân không như vậy được? Lấy đôi giày bên dưới ghế đi… – Gã cảnh sát mỉm cười chân tình.

– Cảm ơn…

Thằng Hùng mỉm cười, nói tiếng cảm ơn đầu tiên rất hiếm gặp của nó. Nó cúi người tìm đôi giày dưới ghế xe, rõ ràng bên dưới trống rỗng không có gì.

– Ủa… đâu có… Ối…

Một cú đánh trời giáng vào gáy làm thằng Hùng choáng váng, gục xuống. Gã cảnh sát bên cạnh vẻ mặt sắc lạnh, đâu còn vẻ nhiệt tình lo lắng như vài phút trước. Hắn chồm qua người thằng Hùng, kéo tung vạt áo choàng. Tay gã không ngừng ngại thọc vào quần lót thằng Hùng lật qua lật lại tìm kiếm thứ gì đó thật lâu. Gã nhíu mày suy nghĩ, rồi lại dùng chính bàn tay đó chọc vào miệng thằng Hùng, tiếp tục tìm kiếm.

– Ah… – Gã mừng rỡ la khẽ.

– Này…

Đột nhiên, nghe tiếng la khẽ bên tai, gã cảnh sát giật mình ngẩng lên. Đón ánh mắt của gã là một vật gì đó tròn tròn cứng ngắc. Trời đất tối sầm. Gã gục xuống ngay hạ hộ của thằng Hùng. Hiền Mai bĩu môi khinh bỉ, ném cái bình chữa cháy mini xuống sàn nhà. Cô mở cửa sau xe, đi vòng sang hướng cửa xe của thằng Hùng. Mở cửa xe. Ánh mắt Hiền Mai tránh đi không muốn nhìn gã cảnh sát đang chúi mũi vào giữa hai chân thằng Hùng.

Dĩ nhiên, Hiền Mai biết mục đích của gã cảnh sát cũng không khác gì cô. Nhưng nhìn một gã đàn ông chọc tay vào quần một đứa con trai mới lớn, cô vẫn thấy tởm lợm muốn ói. Dù sao đi nữa… Gã không những giúp Hiền Mai lục soát nơi mà cô không hề muốn chạm vào, mà còn tìm được nơi thằng Hùng cất giấu cái thẻ nhớ. Cô mím môi, đưa tay lên miệng thằng Hùng.

– Ai da… đau quá…

Đột nhiên, thằng Hùng nhăn nhó mở mắt ra. Hình ảnh đầu tiên nó nhìn thấy là ánh mắt hoảng hốt của Hiền Mai và bàn tay cô đang áp lên mặt nó.

– Hùng… có sao không?

Hiền Mai xoa xoa mặt thằng Hùng, ra vẻ lo lắng nhưng trong lòng thầm than mình thiếu may mắn. Chỉ hai giây nữa thôi, cô sẽ cầm được cái thẻ trong tay và bẻ gãy nó ngay lập tức.

– Không… không sao… – Thằng Hùng giật mình, đánh lưỡi trong miệng, rồi thở phào.

– Cái thằng chết tiệt này… Là cô đánh hắn bất tỉnh? – Nó nheo mắt nghi ngờ.

– May mắn thôi… hắn hình như muốn làm chuyện xấu với Hùng… không để ý… nên…

Thằng Hùng đỏ mặt. Dĩ nhiên nó không muốn giải thích cho Hiền Mai về mục đích thật sự của gã. Nó đẩy gã ra khỏi đùi mình. Quần lót của nó bị kéo lệch xuống, dương vật lông lá rậm rịt lộ hẳn ra ngoài. Hiền Mai giật mình quay phắt đi, mặt chợt đỏ lên. Đây không phải lần đầu cô thấy vật đó của thằng Hùng. Lần trước còn ở trong trạng thái hùng dũng hơn lần này nhiều.

Nhưng lần đó, cô quá sợ hãi trước sự giận dữ của ông Phương nên không thấy ngượng ngùng như lúc này. Chợt Hiền Mai nghĩ đến những cảm giác hoang dại đê mê đêm đó… lén nhìn sang thằng Hùng đã kéo quần lên, tuột xuống xe… càng nhìn nó, cô càng thấy không giống… Thằng Hùng không thể là người đem lại cho cô cảm xúc sung sướng tột đỉnh như đêm đó.

Thằng Hùng lặng lẽ lục soát khắp xe. Nó dùng còng số tám, khóa tay gã cảnh sát vòng qua vô lăng. Lấy hết tiền và cả khẩu súng của gã, đem theo người. Hiền Mai bối rối lo lắng nhìn khẩu súng K59 nó huơ huơ trong tay như chiến lợi phẩm. Không có súng, cô còn cơ hội… nhưng bây giờ…

– Đi thôi… – Thằng Hùng phất tay.

Giữa nhánh rừng thông, hai bóng người nối đuôi nhau đi thật nhanh. Hiền Mai cố bám theo thằng Hùng, dù cô bắt đầu rã rời mệt mỏi, những trái thông lẫn trong cát làm hai bàn chân liên tục đau nhói. Ngày hôm nay đã quá dài, quá nhiều chuyện li kì xảy ra. Phía trước có lẽ là bãi biển. Hiền Mai có thể nghe được tiếng sóng biển rì rào và bãi cát trắng dưới ánh trăng phát sáng mờ mờ.

– Tôi mệt quá…

Vừa ra đến bãi biển, Hiền Mai chợt dừng lại thở dốc. Thằng Hùng dừng lại, nôn nóng nhìn quanh.

– Hùng muốn đi… thì đi trước đi… gã cảnh sát đó đã bị còng lại… còn ai đuổi theo chúng ta chứ? – Hiền Mai bĩu môi giận hờn.

– Nhưng… – Thằng Hùng chẳng biết giải thích thế nào. – Vậy cô tự lo đi… tôi đi trước…

Thằng Hùng xoay người bước đi, chợt cảm thấy hơi áy náy. Nó quay lại, chợt cả người cứng đờ. Hiền Mai đang nhìn nó, ánh mắt mơ màng long lanh. Chiếc áo choàng và áo lót đã rơi xuống chân. Hai bầu vú cô căng bóng cân xứng, hai chiếc núm đỏ hồng tuyệt đẹp nhỏ như hai đồng xu tròn xoe mời gọi. Cô cắn nhẹ bờ môi, đôi mắt khép hờ vẫn không rời khỏi khuôn mặt há hốc tê dại của thằng Hùng.

Chậm rãi, cúi người, níu nhẹ mép quần lót lỏng ra, rơi tuột thep cặp đùi thon dài bóng mượt. Thằng Hùng há hốc thở gấp. Dưới ánh trăng sáng tỏ, một thân hình vệ nữ trắng muốt tuyệt đẹp đối diện với nó. Hiền Mai nhẹ nhàng bước ra khỏi lớp quần áo. Ánh mắt cô liếc nhẹ làm máu thằng Hùng sôi lên. Từng bước, từng bước, vòng eo uyển chuyển mềm mại, cặp mông tròn lẳng tuyệt đẹp lộ ra cả một khoảng trống tam giác nhỏ bên dưới.

Thằng Hùng thấy cổ họng mình khô khốc, vô thức nuốt nước bọt liên tục. Cảm giác vương vướng dưới lưỡi làm nó sực tỉnh. Nhưng ánh mắt nó vẫn cố dõi theo Hiền Mai đi xa dần. Đối diện với sóng biển tối đen, cơ thể trắng ngần của cô nổi bật lên, hoàn mỹ đến từng chi tiết nhỏ. Thằng Hùng gầm lên, mặc kệ mọi thứ. Nó cởi phăng chiếc áo choàng, tuột quần lót, ném luôn cả khẩu súng xuống cát.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cha con ông bảo vệ

Số ký tự: 0