Cha con ông bảo vệ

Phần 38

2020-11-11 08:29:00

Phần 38
– Buông chúng tôi ra… Ông muốn làm gì? – Ngọc Lan tức tối cố dằng lại, nhưng dưới họng súng, cô bé và ba thằng học trò túm tụm trên chiếc bàn.

Ông Phương bước lên bàn kính, bước vòng ra sau lưng Ngọc Lan, khẽ xoay cô đứng đối diện với ánh mắt ngơ ngác của ba đứa học sinh.

– Tôi là một kẻ đã chết… Ha ha… Nhưng trước khi ra đi… Tôi muốn điên cuồng một lần… Tôi rất nhớ cơ thể em… Em biết không? – Ông Phương cúi xuống hôn lên gò má Ngọc Lan, mặt cô bé vô thức đỏ ửng lên vì lời nói của ông ta trước mặt bao nhiêu người.

Giọng ông ta vẫn ấm áp, nhưng lọt vào tai Ngọc Lan lại như tiếng vọng về từ địa ngục xa xôi. Bàn tay ông ta nóng hừng hực vuốt ve gò má mịn màn, chậm vuốt dọc chiếc cổ thon dài trắng ngần, làm cô khẽ rùng mình, nhắm mắt chịu đựng. Nhưng khi bàn tay ông ta luồn vào vạt áo choàng, Ngọc Lan giật mình ngăn lại.

– Tôi không muốn… Không bao giờ giữa tôi và ông sẽ phát sinh chuyện đó nữa… – Ngọc Lan mím môi kiên quyết kéo bàn tay ông Phương khỏi áo choàng của mình.

– Haizz… Tôi biết… Vì thế tôi mới kéo ba đứa này lên chơi với em… Em và ba đứa nó sẽ biểu diễn một màn đưa tiễn tôi lên đường… được chứ?

– Anh Phương… – Hiền Mai đứng phắt dậy giận dữ.

– Câm miệng… ngồi xuốnggg…

Hai mắt ông Phương long lên sòng sọc như muốn ăn tươi nuốt sống Hiền Mai. Cô mím môi, đôi mắt xinh đẹp chợt đỏ lên.

– Ông điên rồi… Tôi không bao giờ làm chuyện đó… Ông có uy hiếp mạng sống của ai cũng vô dụng… chúng tôi không bao giờ diễn trò bệnh hoạn đó cho ông xem đâu… Ông cứ bắn tôi đi… – Ngọc Lan gắt lên, mặt đỏ bừng tức giận.

‘Đoàng’.

Tiếng hét giận dữ của Ngọc Lan còn chưa dứt, thì một tiếng súng nổ đanh gọn thật lớn vang lên, làm cả đám người giật bắn người, màn nhĩ ong ong ù đặc.

– Á…

Thằng Kiên hai chân run như cầy sấy, nhìn xuống ống quần short phất phơ hiện lên một lỗ thủng tròn xoe. Vừa rồi, nó còn cảm nhận được cả hơi gió của đường đi viên đạn, sát đầu gối, xuyên qua quần, cắm vào bộ ghế salon sau lưng. Hạ thể nó vô thức nóng lên hừng hực, một dòng nước ấm lan ra ướt sũng, nhỏ ton ton xuống mặt kính. Thằng Kiên mặt đỏ bừng xấu hổ, nhưng chợt nhận ra không ai chê cười nó, mà mọi ánh mắt đều tức giận đổ dồn về ông Phương.

– Chỉ cần lệch hai phân… cuộc đời còn lại của thằng bé sẽ vĩnh viễn gắn liền với cái nạng… – Ông Phương xoay xoay khẩu súng không có đầu hãm thanh của Phương Trinh trên tay.

– Ông… Ông điên rồi… – Ngọc Lan tức giận đến run rẩy, nắm tay nhỏ nhắn siết chặt kềm nén.

– Bắt đầu đi… dài dòng quá rồi đấy…

Ông Phương vừa dứt lời, gã sát thủ sau lưng xăm xăm bước tới, họng súng đen ngòm chĩa vào đũng quần Kiên, Trung và Mạnh.

– Cởi quần… cởi áo… – Hắn nói bằng giọng khô cứng, ngọng nghịu.

– Nhưng mà… khoan đã…

Thằng Mạnh định phản khán, nhưng họng súng cứng ngắt lạnh buốt dí vào đầu, làm nó răm rắp nghe theo. Cả ba đứa lúng túng đỏ mặt cởi hết quần áo, tòng ngòng đứng trên bục kính giữa ánh mắt bao nhiêu người. Ngọc Lan bối rối sợ hãi, đây là giấc mộng hoang đàng tội lỗi ám ảnh nhất cuộc đời cô. Nhưng dường như nó sắp trở thành hiện thực trước sự chứng kiến của bao nhiêu người. Chợt cô nhận ra ánh mắt cảm thông từ hai người đàn ông, làm lòng cô được xoa dịu ấm áp.

– Bỏ tay… – Gã sát thủ ra lệnh cho ba thằng đứa thẳng người, bỏ tay xuống không được che hạ bộ.

Ngọc Lan nhắm chặt hai mắt, không muốn nhìn vào cơ thể rắn chắc trần truồng của ba đứa học trò ngay trước mặt mình. Ông Phương cúi xuống hôn lên vành tai Ngọc Lan, bàn tay ông chậm chậm luồn vào mép áo choàng, mân mê bầu vú căng tròn mát rượi của cô. Ngọc Lan mím môi, hơi thở dồn dập, kềm nén. Sợi dây thắt lưng buông lỏng, một bên vạt áo mở nhẹ sang bên.

Cơ thể cô bé run lên, sợ hãi. Một nửa thân thể cô trần trụi lộ ra, bầu vú trắng muốt bị bàn tay ông Phương nhào nặn ngay trước ánh mắt sững sờ của ba đứa học trò và cả đám người bên dưới. Khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Lan đỏ bừng cúi gằm xuống, mí mắt nhắm chặt, tim cô bé đập dồn dập, hít thở khó khăn. Cô bé cố nghĩ đến những điều khác, điều gì đó trong sáng, tốt đẹp hơn, cố quên đi cảm giác ô nhục này.

– Không được che lại… Đứa nào che đậy… Tao bắn gãy chân…

Lời đe dọa của Ông Phương vang bên tai, làm Ngọc Lan bừng tỉnh. Cô mở mắt ra, đỏ mặt nhìn ba cái dương vật đỏ hồng của Kiên, Trung và Mạnh đang cương cứng chĩa về phía mình. Ngọc Lan hơi thở dồn dập, mặt cúi gằm nhìn hai vạt áo choàng của cô bị mở rộng sang hai bên, rơi xuống. Cơn gió mát lạnh làm cô rùng mình sợ hãi, hai mắt nhắm chặt lại.

Toàn bộ cơ thể tuyệt đẹp của Ngọc Lan trần truồng phơi bày trước ánh mắt của tất cả mọi người, bao gồm cả ba đứa học trò len lén nuốt nước miếng. Thằng Thiên, Phương Trinh và Hiền Mai đều quay mặt đi. Tuyết Nga lại mím môi suy nghĩ như cân nhắc điều gì đó. Riêng ông Lợi là hơi thở phì phò, như lò hơi sắp bùng nổ, ánh mắt căm thù chằm chằm nhìn người đàn ông đứng sau lưng Ngọc Lan. Ông Phương khẽ đẩy người Ngọc Lan nhích lên trước. Hai bầu vú cô căng tròn trắng muốt rung rinh trước ánh mắt vừa sợ hãi vừa thích thú của Kiên, Trung và Mạnh.

– Chạm thử đi… rất mềm mại… – Ông Phương vừa nói, hai ngón tay vừa se se nhẹ nhẹ hai chiếc núm vú đỏ hồng run rẩy của cô.

– Thằng khốn nạn… tao liều mạng với mày…

Ông Lợi chợt gầm lên, lao đến. Ông Phương không hề ngạc nhiên nhếch mép cười, như đã chờ đợi sẵn. Ông nâng súng lên chĩa thẳng vào khuôn mặt méo mó giận dữ của ông Lợi, bóp cò. Ngọc Lan hốt hoảng ôm choàng lấy cánh tay ông ta.

– Khôngggg…

‘Đoàng’.

Cả đám chết sững. Ông Lợi hai mắt đỏ bừng, bàn tay run run đưa lên mặt. Một vệt máu dài cắt ngang gò má ông, máu chảy dài nhỏ giọt. Nếu Ngọc Lan không kịp ngăn trở, viên đạn có lẽ đã ghim vào giữa trán ông ta.

– Đừng… đừng bắn nữa… đừng ngăn cản ông ta… ông ta điên rồi… – Ngọc Lan khóc ngấc, hét lên.

– Ông muốn xem phải không? Đượccc… để chúng tôi làm…

Ngọc Lan nghẹn ngào trần truồng quỳ xuống sàn kính ngay trước ba cái dương vật cong cớn dựng đứng của ba đứa học trò. Kiên, Trung và Mạnh giật bắn người bối rối lùi lại, tay che kín hạ bộ. Ba đứa sợ hãi nhìn xuống gương mặt xinh đẹp ướt đẫm nước mắt của cô giáo mình. Đôi môi Ngọc Lan run run muốn nói gì đó, nhưng tiếng nấc nghẹn ngào không thốt nên lời. Đột nhiên, một bàn chân trắng muốt trần trụi bước lên bục kính. Ngọc Lan và cả ông Phương ngạc nhiên nhìn sang. Đối mặt với họ là ánh mắt trong veo, điềm nhiên của Tuyết Nga.

– Không ngại em tham gia vào chứ? – Con bé hỏi nhỏ, khuôn mặt ửng đỏ, tay chậm chậm cởi quần áo.

– Ha… ha… hay lắm… càng đông càng vui… – Ông Phương khoanh tay thú vị nhìn con bé xinh đẹp đang cởi từng mảnh quần áo trước mặt mình.

Thằng Thiên từ phía sau dõi theo tấm lưng thon gọn của con bé, cảm xúc mâu thuẫn phức tạp. Nó biết sự hy sinh của Tuyết Nga sẽ giúp cho Ngọc Lan vượt qua được sự ô nhục về tâm lý này. Nhưng ngược lại, lòng nó lại khó chịu mất mát… Tuyết Nga xoay lưng về phía mọi người. Chiếc quần lót, mảnh vải cuối cùng trên cơ thể tuyệt đẹp của con bé, chậm chậm kéo tuột qua bờ mông lộ ra hai mép âm hộ đỏ hồng khít khao.

Ông Lợi hít một hơi như lấy bình tĩnh, quay mặt sang chỗ khác. Kiên Trung Mạnh ba đứa há hốc nhìn Tuyết Nga. Làn da bóng mịn, hai bầu vú to lớn cân xứng, hai chiếc núm vú đỏ hồng xinh xắn như hai nụ hoa, bờ eo thon gọn, uốn lượng theo bờ hông nở nang thành thục, cặp đùi tròn lẳng trắng muốt và cả vùng mu lông phơn phớt đỏ hồng. Cô bé quá xinh đẹp.

Đẹp đến nỗi chúng nhìn không chớp mắt, làm gương mặt cô bé đỏ lên ngượng ngùng. Dù cơ thể cô giáo Ngọc Lan cũng tuyệt đẹp, không hề kém, nhưng đối với cô, dù sao ba đứa cũng còn chút kiêng nể. Có nhìn cũng là lén lút từng chút một. Nhưng với Tuyết Nga lại khác. Là bạn cùng trường, cùng lớp, cảm giác sợ hãi không tồn tại, chỉ còn lại sự thèm khát lộ rõ trong ánh mắt cả ba đứa. Tuyết Nga bước lại bên cạnh Ngọc Lan, quỳ xuống.

– Trong chúng ta, ai biết được mình sẽ còn sống đi khỏi nơi này chứ… Chị cứ xem như vui đùa một chút… được không? – Tuyết Nga mỉm cười thật tươi.

– Chị… – Ngọc Lan sững người, chợt hiểu ra ngụ ý của Tuyết Nga.

Con bé khuyên cô nên buông lỏng, tạm thời quên đi thân phận của mình, đừng gượng ép bản thân. Vì trong tình huống này, càng miễn cưỡng thì cuối cùng kẻ chịu tổn thương lại chính là mình. Ngọc Lan chợt nở một nụ cười, lau nước mắt trên mặt, gật đầu như cảm ơn Tuyết Nga. Cô nhìn lên ba khuôn mặt đỏ bừng ngượng ngùng của Kiên, Trung và Mạnh, ánh mắt chợt chuyển xuống ba cái dương vật căng cứng không che hết trong tay. Ngọc Lan thấy mặt mình nóng bừng lên.

Kiên Trung và Mạnh tim đập dồn dập, bàn tay rụt rè bỏ xuống. Ba cái dương vật to lớn đỏ hồng chĩa thằng vào mặt Ngọc Lan và Tuyết Nga. Thằng Mạnh nhìn xuống khuôn mặt đỏ hồng xinh đẹp của Tuyết Nga. Nó nhớ rõ không ít lần mình lén nhìn theo con bé trong sân trường, nhưng với bản tính rụt rè nó không dám bắt chuyện. Con bé cắn nhẹ bờ môi đỏ hồng, tay nhẹ nhàng cầm lấy dương vật nó.

Những ngón tay thon nhỏ đó mới tuyệt vời làm sao… Gương mặt con bé sát vào hạ thể đầy lông xoăn tít, bờ môi hé mở để chiếc lưỡi nhỏ nhắn liếm dọc thân dương vật của nó. Con bé lại cúi người thấp xuống liếm sát bùi dái nhăn nheo săn gọn rồi rà lưỡi dọc lên trên, há miệng thật lớn ngậm kín lấy dương vật nó. Thằng Mạnh khẽ hít hà sung sướng… Tuyết Nga nhìn lên, ánh mắt vừa hờn dỗi, vừa ngượng ngùng. Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của Tuyết Nga bao quanh thân dương vật của Mạnh, nuốt vào thật sâu… thật sâu…

Ngọc Lan bên này vừa nhìn vẻ say mê của Tuyết Nga vừa ngượng chín cả người. Dù đã được trấn an tâm lý, nhưng chưa bao giờ Ngọc Lan phải đối diện với hai cái dương vật tòng ngòng trước mặt thế này. Cô mím môi đưa hai tay, nhẹ nhàng nắm lấy dương vật thằng Kiên và thằng Trung. Mặt cô đỏ bừng không dám ngẩng lên sợ bắt gặp ánh mắt háo hức của chúng.

Hai chiếc dương vật căng cứng chụm đầu lại. Ngọc Lan nhắm mắt, le lưỡi ra liếm nhẹ lên hai cái đầu bóng lưỡng. Một mùi khai khai thoang thoảng trong miệng làm mặt cô đỏ bừng lên. Ngọc Lan không hỏi, vì cô là người chứng kiến sự cố của thằng Kiên… Nhưng mùi vị này không tệ như cô nghĩ, có gì đó làm cơ thể cô nóng lên…

Thằng Kiên có vẻ đang rất sợ hãi, hai chân nó nhấm nhỏm không yên. Nhưng khi đôi môi Ngọc Lan bao quanh dương vật căng bóng của nó nuốt sâu đến gốc, nó thở phào nhẹ nhõm. Kiên và Trung run run hít hà nhìn xuống gương mặt đỏ hồng xinh đẹp của Ngọc Lan, người phụ nữ xinh đẹp, luôn nghiêm khắc với hai đứa nó. Cả hai đứa thấy mình lâng lâng như đang nằm mộng.

Nhưng mộng mị cũng không thể sung sướng tuyệt vời đến như vậy. Cái lưỡi nho nhỏ của cô thật ấm, đôi môi của cô sao mềm mại đến vậy… miệng cô nhỏ nhắn như thế sao có thể nuốt dương vật căng cứng đến tận gốc… Ngọc Lan nhắm chặt hai mắt. Đầu óc cô đã quá căng thẳng mệt mỏi, chợt trở nên trống rỗng đơn giản đến lạ kì… Không còn những khẩu súng đen bóng, không còn ánh mắt cười cợt khoái trá sau lưng… Tất cả chỉ còn hai cái dương vật căng cứng, một trong tay sục nhanh liên tục, một mút sâu trong miệng như rút cạn mùi vị nồng nàng làm cơ thể cô rạo rực, ẩm ướt.

Ngọc Lan và Tuyết Nga tim đập thật nhanh, quỳ gối trên mặt kính. Mạnh, Kiên và Trung chậm chậm ngồi xuống vây quanh hai cơ thể phụ nữ tuyệt đẹp đang hồi hộp chờ đợi. Thằng Kiên và Mạnh run rẩy choàng quanh cơ thể mềm mại của Ngọc Lan, đỡ cô nằm xuống. Hai đứa nuốt nước miếng nhìn hai bầu vú căng tròn bóng loáng dưới ánh đèn và cả hai đầu vú đỏ hồng chúm chím đang rung rinh phập phồng. Kiên Mạnh há miệng, đưa đầu lưỡi liếm quanh quanh hai bông hoa xinh đẹp đó, mùi hương của Ngọc Lan thơm ngát làm chúng mê say. Chúng ngậm miệng, mút nhè nhẹ, cảm nhận cơ thể cô giật nảy lên từng hồi.

– Ư…

Ngọc Lan che miệng, cơ thể nấc lên thật khẽ. Một bàn tay nóng hừng hực đang vuốt ve dọc khe đùi cô, xuống sâu dần. Cặp đùi thon dài của Ngọc Lan vô thức hé mở, bàn tay đó thật nhẹ nhàng úp lên âm hộ ẩm ướt của cô, vụng về sờ nắn. Hai bầu vú cô ray rứt săn cứng lại. Lại một bàn tay khác tiếp tục tìm đến, vẫn kiểu vuốt ve rụt rè lúng túng đó, nhưng lại làm âm hộ cô ướt đẫm khao khát.

– Ưm…

Tuyết Nga cắn nhẹ bờ môi nhìn cái miệng tham lam của thằng Mạnh say mê ngậm mút, làm hai đầu vú cô bé đỏ ửng lên. Con bé ngước lên bắt gặp ánh mắt của thằng Thiên, trong đó không giấu diếm sự ghen tức. Tuyết Nga mỉm cười đắc ý, đôi môi đỏ mọng chu lên làm động tác hôn gió. Khuôn mặt thằng Thiên lập tức đỏ bừng, hậm hực. Tuyết Nga nghiến răng đưa tay xuống cầm lấy dương vật dựng đứng của Mạnh cọ nhẹ lên cửa mình. Ánh mắt vẫn quan sát gương mặt sượng cứng của thằng Thiên, con bé ngồi xuống thật chậm.

– Ưmm… ôi…

Thằng Trung hồi hộp nhìn khuôn xinh đẹp mặt đỏ bừng của Ngọc Lan, hai mắt cô nhắm chặt, hàng lông mày cong vút run run khi dương vật nó từng chút từng chút đi vào âm hộ cô. Cảm giác thật ấm áp, khít khao cọ sát quanh đầu khất làm nó sướng mê. Đây không phải lần đầu của thằng Trung. Nó chơi trong đội bóng của trường với thân hình rắn chắc khoẻ mạnh, có rất nhiều bạn nữ tung hô hâm mộ.

Con gái mới lớn cùng cấp, cũng xinh đẹp, cũng mơn mởn ngọt ngào, nhưng lại thiếu đi nét thành thục gợi cảm của một người phụ nữ trưởng thành như Ngọc Lan. Ngoài điều đó, thân phận thật sự của hai người càng làm nó phấn khích hơn bao giờ hết. Trung nghiến răng thúc mạnh. Ngọc Lan nấc khẽ một tiếng, hai bàn tay cô bấu chặt tấm lưng thằng Kiên còn mê mẫn bú mút hai bầu vú. Nó nghiến răng bóp chặt cặp đùi thon dài trắng muốt của Ngọc Lan, đè rộng ra hai bên. Hạ thể bắt đầu nhịp nhàng ra vào.

– Ưm… ưm… ôi…

Kiên nhìn bờ mu hồng hào phơn phớt lông tơ mịn màn của Ngọc Lan đang căng lên đón nhận dương vật bóng loáng của thằng Trung ra vào. Hai bàn tay nó vô thức xoa nắn hai bầu vú mát rượi, ngón tay cái lại miết mạnh hai đầu vú tấy đỏ ươn ướt của Ngọc Lan. Cô há hốc rên rỉ, ngực ưỡn lên ray rứt dưới hai bàn tay nó. Ngọc Lan chợt chồm qua người Kiên, há miệng ngậm lấy dương vật cương cứng của nó, mút sâu vào.

– Ahh… ôi…

Kiên há hốc rên khẽ. Nó quỳ thẳng người lên, để Ngọc Lan cúi sát vào hạ thể, nuốt dương vật nó tới gốc. Tay nó đan vào mái tóc đen óng ả của cô, kéo ghì đầu cô vào thật sát. Bàn tay kia nó không ngừng xoa nắn hai bầu vú căng tròn đã đỏ ửng vì phấn khích. Thằng Thiên mím môi nhìn màn biểu diễn ngoạn mục của ba cô trò trên bục kính. Ngọc Lan thật sự đã nhập vai, không còn chút ngượng ngùng sợ hãi.

Nhìn thân thể tuyệt đẹp quen thuộc đó giờ đây lõa lồ quấn quít với hai thằng nhóc choai choai, gò má cô bé đỏ ửng, đôi môi đỏ mọng bao kín cái dương vật cương cứng một cách say mê… Thằng Thiên lại nhìn sang Tuyết Nga đang đung đưa mái tóc dài gợn sóng, nhấm nhỏm rên rỉ trên người thằng Mạnh. Hai bầu vú con bé ưỡn ra căng tròn méo mó tràn ra khỏi hai bàn tay của thẳng nhỏ. Tại sao lại nhập tâm như vậy chứ? Muốn giết người ah… Dương vật của thằng Thiên vô thức cương cứng lên, nó nghiến răng ưỡn lên trước khẽ cọ vào bờ mông mềm mại của Phương Trinh. Con bé mím môi nín lặng, gò má đỏ hây hây thật xinh đẹp.

Phương Trinh còn mãi suy nghĩ và quan sát từng cử chỉ của ông Phương. Linh cảm cảnh báo cho con bé… Ông ta không đơn giản làm ra hành động điên cuồng này như một kẻ biết mình sắp chết. Ông ta vẫn đang chờ đợi điều gì đó sắp xảy ra… Điều đầu tiên cô bé ngay lập tức có thể nghĩ tới, đó là thông số bí mật trên vai Ngọc Lan. Theo như lời thằng Thiên nói, khi cơ thể Ngọc Lan hưng phấn đến một cao trào nào đó… rất có thể thông số sẽ hiện lên. Nhưng dù có được thông số đó thì sao chứ? Ông ta có thể thoát ra khỏi nơi này sao? Ánh mắt ông Phương nhìn ba cô trò của Ngọc Lan đang rên rỉ quấn chặt vào nhau… Ánh mắt đó không hề bộc lộ sự hả hê dâm đãng mà là chăm chú quan sát và chờ đợi…

– Ưmmm… Ư… ôi…

Âm thanh rên rỉ gấp rút lại vang lên. Mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía bục kính giữa bàn. Trên bàn kính năm cơ thể trần truồng quấn quít nhễ nhại mồ hôi đang đến đoạn cao trào. Trung mặt đỏ bừng hùng hục nhấp dương vật vào âm hộ của Ngọc Lan. Cô há hốc tê dại, ánh mắt mờ đi, hai bàn chân co quắp đung đưa trên không khí. Kiên ngồi bên cạnh có vẻ đã rất mất kiên nhẫn, một tay nó nhào nặn cặp vú căng tròn của Ngọc Lan, tay còn lại vuốt ve dương vật căng cứng đỏ bầm.

– Ưm… Ưmm…

Tuyết Nga rên siết sung sướng. Con bé nằm bẹp xuống, hai chân mở rộng đón nhận từng cú thúc sâu của Mạnh từ trên xuống. Trên sàn kính trơn trượt ẩm ướt, bờ mông con bé nảy lên chan chát, da thịt ửng đỏ trượt lên tuột xuống theo nhịp của thằng Mạnh. Từng cú nắc chậm dần, nhưng sâu hơn, chắc nịch hơn. Thằng Mạnh thở dốc, răng nghiến ken két kềm nén, dương vật nó đẩy mạnh lần cuối, giữ sâu trong người con bé.

– Áhh…

– Ahhh…

Trung gầm lên, hai tay bóp chặt cứng cặp đùi của Ngọc Lan, ép nó mở rộng hết mức. Ngọc Lan há hốc tê dại, hai mắt nhắm nghiền đón nhận dòng tinh dịch nóng hổi không ngừng lấp kín âm hộ cô. Cùng một lúc, thằng Mạnh cứng đờ, rít lên sung sướng. Tuyết Nga lim dim cảm nhận từng dòng từng dòng tinh dịch tuôn trào trong âm hộ mình. Thằng Trung vừa ngã ngữa ra, Kiên đã nhảy vào thay thế.

Nó vội vàng như sợ mất phần, lật xấp Ngọc Lan xuống. Cơ thể rũ rượi của cô bé được đỡ lên, chống đỡ trên hai đầu gối mềm nhũn, bờ mông tấy đỏ chổng lên cao. Hai bàn tay nóng hừng hực của thằng Kiên bấu chặt lấy cặp mông căng tròn của cô giáo nó, dương vật chĩa thẳng vào cái âm hộ ướt đẫm nhoè nhoẹt tinh dịch trắng. Thúc mạnh.

– Ôi… ưm…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cha con ông bảo vệ

Số ký tự: 0