Cha con ông bảo vệ

Phần 24

2020-11-11 08:29:00

Phần 24
Ở biệt thự của ông Trung.
Trong căn phòng xa họa lộng lẫy, trên chiếc giường King size màu mận chín bóng bẩy, hai thân thể lõa lồ hổn hển dính chặt với nhau. Khả Nghi đờ đẫn chống hai tay bấu víu, vò nát tấm gra giường, hai chân con bé nâng chống cao đón nhận từng cú thúc vũ bão của thầy Tuân.

– Ưmmm… Em chết mất… Thầy ơi…

– Hắc hắc… Chưa chết được đâu… Thầy còn ngon lắm ah…

Tuân vò nắn cặp mông tròn trịa của con bé, ngón tay lấy lớp nước nhầy nhụa từ âm hộ con bé trét quanh cái hậu môn đỏ hồng chúm chím, day day, nhét vào chậm chậm.

– Ôi… Em… Thầy ơi… Đừng… Ôi…

– Không sao… Em sẽ rất thích đấy…

Tuân vừa ngoáy ngón tay trong hậu môn con bé, hạ thể nhấp nhanh liên tục. Chưa bao giờ hắn thấy yêu thích công việc mình như vậy… Được ăn ngon, ngủ phòng đẹp, lại được xơi gái tơ mơn mởn như thế… Điều thiếu sót duy nhất trong cuộc đời hắn, có lẽ là Hiền Mai… Nếu… Nếu được dày vò cơ thể tuyệt đẹp đó, được nhìn dương vật mình ngập lút trong cái âm hộ mọng nước đó… Như thế mới là mỹ mãn. Tuân lim dim, nhắm mắt lại tưởng tượng đến khuôn mặt kiêu sa xinh đẹp, cả tư thế làm tìm cong cớn, dâm đãng của Hiền Mai… Hắn nghiến răng thúc mạnh, càng mạnh, tiếng chan chát vang vọng cả phòng, ngón tay hắn chọc sâu vào, ngoáy nhanh.

– Ahhh… Ôi… Em thích quá… Ahhh…

Đột nhiên cánh cửa bật tung. Ông Trung cười tủm tỉm bước vào. Tuân hơi bất ngờ, nhưng hạ thể vẫn hì hục không ngừng nghỉ. Ông Trung chẳng nói chẳng rằng, tuột phăng cái quần bước tới. Con bé Khả Nghi đờ đẫn tê dại không hay biết gì, vẫn há hốc rên siết mãnh liệt. Đến khi đầu con bé bị nâng lên, cái miệng há hốc bị lấp kín bởi một vật to lớn xù xì, Khả Nghi mới bừng tỉnh thản thốt.

– Ưmmm… Ah…

– Ngoan đi… Người nhà cả thôi… – Thầy Tuân xoa xoa bờ mông con bé như trấn an.

Khả Nghi muốn vùng vẫy cũng không được, hai bàn tay người mới tới ôm chặt lấy đầu con bé. Con bé chỉ biết há miệng, nhìn dương vật ông ta và cả phần hạ thể đầy lông ra vào ngay trước mặt.

– Ngoan đi… Mút mạnh vào… – Bàn tay ông ta vỗ về trên đầu con bé. – Thầy Phương cho em bao nhiêu tiền… Anh sẽ cho gấp đôi…

Câu nói hời hợt vô tình của ông Trung làm gã Tuân như chết đứng. Cả người hắn sượng cứng, hạ thể đứng nguyên tại chỗ, dương vật giữ nguyên trong người con bé. Ông Trung ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười, rồi lại cúi nhìn đôi môi đỏ mọng của Khả Nghi bắt đầu ngoan ngoãn nuốt sâu lấy dương vật ông. Cả người gã Tuân ướt đẫm mồ hôi. Chỉ một cái liếc mắt với nụ cười hiền lành vô hại của ông Trung, hắn thấy mình như vừa cạnh kề cái chết.

– Ơ kìa… Tiếp tục đi chứ? Không khéo thì anh làm con bé thất vọng đấy! – Ông Trung nhắc nhở.

– Dạ… – Gã Tuân nghiến răng, tiếp tục.

– Ưmmm… ưmmm…

Con bé thở hổn hển, rên rỉ những tiếng tắt nghẽn. Nhưng tiếng thở dốc dồn dập bây giờ lại vang lên từ phía thầy Tuân. Mặt hắn đỏ bừng, có vẻ không thể kiểm soát cảm xúc của mình.

– Ah…

Ngay cả tiếng gầm gừ khoái lạc cũng bị gã tự kềm nén thành nhỏ nhất có thể. Hắn rút dương vật ra, bóp nghẽn trong tay, lúng túng, hết nhìn tấm lưng mịn màn của con bé, lại nhìn xuống nệm. Cuối cùng không nhịn được, gã quay ngang xuất tinh xuống sàn nhà, ngay trên tấm thảm lót sàn.

– Haizz… Sao hôm nay thầy Tuân rụt rè như thế… – Ông Trung nhíu mày nhìn tấm thảm Ấn Độ sang trọng bê bết vấy bẩn.

– Em… Em xin lỗi… – Gã Tuân cuống đến đỏ mặt.

– Không sao… Ở đời mà… có ai mà chưa từng lầm lỗi chứ… quan trọng là sau đó sửa lỗi như thế nào thôi… Thầy nói đúng không?

Tuân nhìn ông Trung nằm ngữa ra giường với tư thế quen thuộc. Khả Nghi mặt đỏ bừng, chậm rãi leo lên, tay cầm dương vật ông nhét vào giữa hai chân, chậm rãi ngồi xuống.

– Ưmmm…

– Dạ… Em đã hiểu… – Hắn cúi đầu chào thật sâu, quay người đi ra ngoài.


Đồng hồ điểm bảy giờ tối.
Ngọc Lan đỏ mặt ngắm mình trong gương. Cơ thể cô bé lồ lộ trong bộ đồ ngủ ren màu đen cực mỏng. Phía trước hai bầu vú no tròn nổi rõ cả hai núm vú đỏ hồng. Dưới ngực hai tà áo được xẻ rộng đến cùng, thấp thoáng vùng mu âm hộ trong chiếc quần lót ren nhỏ xíu bằng nửa bàn tay. Nghĩ đến ánh mắt nóng bỏng của thầy Phương nhìn ngắm mình trong bộ đồ này, tim cô bé nhảy loạn lên.

Nhưng… liệu mặc thứ này có quá chủ động không? Dù cô và ông đã có với nhau một kỷ niệm khó quên… Nhưng tình huống đó thật ngẫu hứng, không hề kèm theo chút hứa hẹn ràng buộc… Quả thật… Ngọc Lan đã mơ về chuyện đó rất nhiều lần… Lần nào cũng bắt đầu từ thầy Phương, đê mê tuyệt diệu và kết thúc bằng thằng Hùng, sợ hãi phấn khích tội lỗi. Cô bé không còn biết mình nghĩ gì, muốn làm gì? Cô chỉ biết nhớ mong khao khát… Nhưng là mong nhớ ai, người nào trong hai khuôn mặt hao hao giống nhau đó?
Tin Tin…
Tiếng chuông cửa làm Ngọc Lan giật bắn mình. Cô bé luống cuống chạy đông chạy tây hết cởi áo ngủ, lại mặc vào.
Tin tin…
Tiếng chuông cửa dồn dập làm Ngọc Lang rối tung lên. Để nguyên bộ đồ ngủ trên người, cô bé lao luôn ra ngoài. Cánh cửa bật mở. Khuôn mặt Ngọc Lan đỏ bừng, đôi môi hé mở há hốc ngạc nhiên. Người đứng trước cửa, ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào cơ thể lồ lộ của cô bé, không phải thầy Phương, mà là người Ngọc Lan không muốn gặp nhất trên thế gian tại thời điểm này.

– Anh Thiên… Anh… Ưmmm… – Ngọc Lan vừa mở lời đã bị đôi môi thằng Thiên trám kín.

Thằng Thiên bế xốc cô bé lên, chân đá nhẹ đóng kín cánh cửa. Ngọc Lan cố vùng vẫy nhưng vô lực yếu ớt trong hai cánh tay rắn chắc của nó. Thằng Thiên đặt cô bé xuống ghế salon, hai bàn tay khua xoắn liên tục. Ngọc Lan thở hổn hển, cố ngăn bầu vú bị xoa nắn, chiếc quần lót căng phồng chứa cả bàn tay nó day day liên tục.

– Anh… Đừng mà… – Ngọc Lan đẩy người thằng Thiên ra, mặt đỏ bừng vừa tức vừa ngượng.

Tuy Ngọc Lan chưa bao giờ xác nhận mối quan hệ tình cảm với thằng Thiên, nhưng một sự thật không thể chối cãi trong cả cuộc đời này là người đàn ông đầu tiên của cô là nó. Đôi khi, cô suy nghĩ nếu cho cô lựa chọn lại, cô sẽ làm gì? Giờ đây, khi cơ thể Ngọc Lan đã hướng theo người khác, thằng Thiên có lẽ là món nợ khó xử nhất của cô.

– Em sao vậy? Không phải chờ anh sao? – Thằng Thiên nhoẻn miệng cười, nhưng khoé mắt đượm buồn.

– Không… Em… Em đang chờ khách… Anh về đi… Bữa khác được không? – Ngọc Lan kéo tay thằng Thiên, ánh mắt lo lắng nhìn đồng hồ.

– Chờ ai? Không phải chỉ chờ anh… em mới ăn mặc hấp dẫn như vậy sao? – Thằng Thiên ngồi ì tại chỗ, bàn tay tranh thủ sờ nắn hai bầu vú mềm mại mát rượi của cô bé.

– Không… – Ngọc Lan mặt đỏ bừng. – Em chuẩn bị thay đồ mà… Anh về đi… Được không? Em năn nỉ anh đó…

– Thôi được rồi… Anh đi về… – Thằng Thiên nhún vai bất lực, đứng lên.

“Tin… tin”

Tiếng chuông cửa lại bất ngờ reo vang. Ngọc Lan bủn rủn tay chân, mặt tái mét như dẫn tình nhân về nhà bị chồng bắt gặp. Thằng Thiên khoé mắt sắc lạnh nhìn theo điệu bộ thất thố của cô bé. Làm sao nó không biết người ngoài kia là ai chứ? Chính nó đã lao lên thang máy, nhanh hơn ông ta chỉ hai phút đồng hồ. Tất cả để thực hiện kế hoạch này. Một kế hoạch ô nhục nhất trong đời đối với đàn ông.

– Anh… Anh… Làm sao bây giờ? Trời ơi… – Ngọc Lan rít lên.

– Nếu em… không muốn anh gặp người ta… Thì anh trốn đi thôi… – Thằng Thiên gợi ý.

– Ừ… Anh trốn đi… Mà không được… Không ổn… Người đó… Người đó… có thể không… không về sớm đâu… – Mặt Ngọc Lan đỏ như mận chín.

– Haizz… Vậy mở cửa cho anh ra thôi… Anh không ghen đâu mà… Có phải người quen không? – Nó nhúng vai, nắm lấy tay đấm cửa.

– Không… Không quen…

“Ngọc Lan ơi… Mở cửa đi em…”

Chợt tiếng thầy Phương vang lên bên ngoài. Ngọc Lan bưng kín mặt, không dám nhìn thằng Thiên.

– Ah… Thầy Phương mà lạ gì anh… Anh về thôi… – Thằng Thiên dửng dưng như không.

– Không… không được… Kỳ lắm… Trời ơi… Em chết mất… – Ngọc Lan níu nó van nài.

– Thôi được rồi… – Thằng Thiên nhìn quanh. – Anh sẽ chui xuống gầm giường… Anh sẽ như vừa câm, vừa điếc, vừa mù… Được chứ?

Thằng Thiên nằm sấp nhìn cái gầm giường tối đen trước mặt. Đã quen là người nằm trên kia, có bao giờ nó nghĩ đến cảnh chui rút bên dưới thế này… Nó mím môi bò vào trong. Ngọc Lan xoa xoa hai gò mà nóng bừng, khoác vội chiếc áo sơmi ngủ lên người. Cô cố hít thở đều đều bình tĩnh, mở cửa ra.

– Chào em… tối nay em đẹp lắm… – Giọng nói trầm ấm của thầy Phương vang lên ngoài phòng khách.

“Mẹ nó… Sến như con hến” – Thằng Thiên nằm dưới giường trong phòng ngủ, thầm mắng.

– Thầy… Thầy đợi em một chút… Chúng ta đi nơi khác được không? Nhà em chật chội quá… – Ngọc Lan nói nhanh.

“Không… Không đi đâu hết…”

– Không… không đi đâu hết… Nhà em rất ấm cúng… Tôi rất thích… – Không biết vô tình thế nào, thầy Phương lại có cùng câu trả lời của thằng Thiên.

Ông ta bước vào nhà, nhìn quanh căn phòng khách.

– Ah… Đây là hình ba mẹ em? – Giọng thầy Phương vang lên đầy hứng thú.

“Bắt đầu rồi…” Thằng Thiên dỏng tai lên nghe.

– Dạ… Hồi đó… Ba mẹ em cũng ở đây… Bây giờ… Bây giờ… – Giọng Ngọc Lan trĩu nặng.

– Haizz… Tôi xin lỗi… Lẽ ra tôi không nên nhắc đến chuyện buồn của em… – Thầy Phương quay lại nắm tay Ngọc Lan áy náy.

– Dạ… Không sao… Em quen rồi…

– Nghe nói Ba em trước đây công tác trong ngành Ngân hàng? – Ông ta hỏi hờ hững, tiếp tục đi quanh gian phòng khách nhìn ngắm những tấm ảnh treo tường.

– Dạ… Đúng rồi…

– Oh… Bằng khen của Quốc gia sao? – Giọng ông ra vẻ ngạc nhiên, hâm mộ thật sự.

– Dạ… Lúc đó ba em là Trưởng Ban dự án tiền quốc gia… Hoàn thành xuất sắc nên được khen thưởng… – Ngọc Lan không giấu niềm tự hào về cha mình.

– Haizz… Cả một đời cống hiến… Mất rồi… Chẳng biết ai còn nhớ không? – Giọng thầy Phương đượm buồn thương xót.

“Mẹ nó… Đúng là đạo đức giả mà…” Thằng Thiên lẩm bẩm một mình, nó đang cố liên kết những thông tin tản mác.

– Gần bốn mươi năm trong ngành… chắc ông cụ chắc còn để lại nhiều tài liệu nghiên cứu lắm nhỉ? – Ông Phương vừa hỏi, vừa xoa xoa bức tường.

– Dạ… Ủa… Mà sao thầy biết ba em làm trong ngành gần bốn mươi năm? – Ngọc Lan ngạc nhiên hỏi lại.

– Ah… – Thầy Phương tỉnh rụi như đã dự kiến trước câu hỏi của Ngọc Lan. – Tôi có đọc cuốn sách viết về ba em… và những công trình nghiên cứu về in ấn và bảo mật tiền của ông… Tôi thật ra cũng là người sưu tầm tiền giấy… Tôi là fan hâm mộ của ông đấy…

– Ah… Ra thế… – Ngọc Lan gật gù. – Em cũng chẳng hiểu nhiều… Chỉ nhớ ba em ngày xưa suốt ngày cầm những tờ tiền… soi soi… rồi ghi chép… Hi hi… Mẹ em còn nói đùa… ba em mà biết kiếm tiền bằng một phần mười đam mê của ông là nhà em giàu to… Hi hi…

– Ừm… Đam mê mà… Ai chẳng vậy… Ah… Thế này… Em có giữ lại các tài liệu nghiên cứu của ba em không? Không biết có thể cho tôi mượn xem qua… Quả thật tôi rất mê môn này… – Thầy Phương nói hời hợt như xã giao, nhưng ánh mắt không ngừng quan sát nét mặt của Ngọc Lan.

– Dạ… Ba em… lúc mất đi… tài liệu công việc thì mẹ em đã bàn giao lại hết cho Ngân hàng Quốc gia… – Ngọc Lan nhìn ông áy náy.

“Bí mật này có lẽ xuất phát từ ba của Ngọc Lan và cô bé dường như không biết gì về nó”. Thằng Thiên đưa ra kết luận, không ngờ lại rất chính xác.

– Thế ah… – Ông Phương vẻ mặt bình thường như không.

Ông ta xoay người, lại nhìn ngắm bức tường trước mặt, khẽ dùng móng tay lén lút cạo cạo lên tường. Hai mắt ông loé sáng như phát hiện ra điều gì.

– Không dẫn tôi xem phòng ngủ của em sao? – Ông ta chợt quay lại hỏi.

Không Ngọc Lan trả lời, ông ta giống như chủ nhà, nắm tay cô bé kéo về phía phòng ngủ.

– Dạ… Phòng… Phòng em…

Đèn phòng ngủ bật sáng. Thằng Thiên nhìn rõ đôi giày bóng lộn của ông ta ngay kế sát mình.

– Lại đây với tôi nào… Đã nói không được gọi là thầy mà…

Thầy Phương kéo Ngọc Lan lại đứng bên giường. Tay ông cởi từng nút áo sơmi, đôi môi ấm áp của ông hôn kín miệng cô bé.

– Ưmmm… Thầy… Khoan đã… – Ngọc Lan ngượng ngùng nghĩ đến người đang trốn dưới giường.

– Tôi không chờ được nữa… Hai ngày qua quả thật quá dài rồi… – Thầy Phương thì thào, giở hai tà áo sơmi rộng ra, phơi bày cả cơ thể tuyệt đẹp khêu gợi của Ngọc Lan trong bộ đồ ngủ mỏng manh.

“Hai ngày… Nhà Tuyết Nga… Đúng như mình đoán” – Thằng Thiên bóp chặt hai nắm tay đến đau nhói.

– Em đẹp lắm… – Thầy Phương lùi lại như muốn chiêm ngưỡng trọn vẹn một tác phẩm nghệ thuật.

– Ư… Thầy… – Ngọc Lan ngượng chín người, hai tay khép nép che chắn lớp vải mỏng trước ánh mắt nóng bỏng của thầy Phương.

Chiếc áo sơmi rơi xuống sàn nhà. Mùi hương quen thuộc của Ngọc Lan xộc vào mũi thằng Thiên chợt trở nên gay gắt khó chịu đến thế… Chiếc giường cọt kẹt trĩu nặng. Hơi thở dồn dập gấp gáp quen thuộc của Ngọc Lan, âm thanh môi lưỡi nhóp nhép cuống lấy nhau… Tất cả đều vang lên rõ mồn một trong tai thằng Thiên. Nó nín lặng, lòng lạnh buốt trống rỗng.

– Ư…

Ngọc Lan cúi gằm mặt, ngượng ngùng nhìn thầy Phương kéo lệch dây áo trước ngực. Chiếc lưỡi ấm áp của ông liếm nhè nhẹ quanh, môi chúm lại mút nhè nhẹ chiếc núm vú đỏ hồng của cô. Cảm giác nhột nhạt ray rứt làm cô rạo rực, nhưng nghĩ đến thằng Thiên đang nằm bên dưới, cơ thể cô lại căng thẳng. Ngọc Lan biết rõ mình không có hẹn ước chung thủy gì với anh ta. Cũng như cô bé dù biết rõ, vẫn không hỏi về mối quan hệ của anh ta và Thùy Vi, Tuyết Nga. Nhưng cảm giác có lỗi, áy náy vẫn dâng lên trong lòng Ngọc Lan. Cô phải làm gì? Từ chối thầy Phương sao? Cô có thể sao?

Thầy Phương nhẹ nhàng nâng hai tay Ngọc Lan lên, cô bé thoáng chần chừ, rồi để yên cho ông kéo chiếc áo ngủ qua đầu. Hai bầu vú mơn mởn của Ngọc Lan căng tròn phơi bày trọn vẹn trước mặt ông. Cơ thể của cô bé chỉ còn mảnh quần lót ren mỏng manh nhỏ xíu che chắn. Ngọc Lan run lên trước ánh mắt nóng bỏng của thầy Phương. Cô cũng ngạc nhiên với cảm xúc của mình. Tại sao ngày hôm đó mọi chuyện xảy ra rất tự nhiên, như họp mây thành mưa…

Nhưng giờ đây, cô cảm thấy ngượng nghịu, bối rối một cách kỳ lạ. Thầy Phương ôm ghì lấy cơ thể trần trụi của Ngọc Lan, đặt lên môi cô bé một nụ hôn thật sâu. Hai bàn tay ông xoa nắn hai bầu vú căng tròn ray rứt còn ẩm ướt nước miếng của chính ông. Hơi thở Ngọc Lan nặng dần, gấp gáp… Dù xấu hổ lạ lẫm bao nhiêu, nhưng cơ thể căng tràn nhựa sống của cô bé vẫn bắt đầu phản ứng rạo rực dưới sự vuốt ve mơn trớn của một người đàn ông từng trải. Thầy Phương đỡ cho Ngọc Lan nằm xuống. Tay ông nhẹ nhàng kéo chiếc quần lót xuống. Ông ta mỉm cười nhìn mảng ẩm ướt óng ánh ở đáy quần cô bé. Ngọc Lan nhắm mắt, hơi thở dồn dập cảm nhận hơi thở ấm áp của ông thật gần… thật gần…

– Ưmm… Thầy ơi… Ôi…

Ngọc Lan cố kềm nén, nhưng không thể ngăn được tiếng rên rỉ thật khẽ. Mái tóc đen bóng, chải chuốt kỹ càng của thầy Phương đang ngụp lặn giữa cặp đùi thon dài của cô. Chiếc lưỡi ông thật ấm, ướt át và mềm mại không ngừng quét sâu vào âm hộ nức nở của cô. Sau vài phút bỡ ngỡ, cặp đùi cô mềm nhũn mở rộng sang hai bên, mông vô thức uốn éo như muốn dẫn đường cho ông.

Thiếu một chút… hơi vội vàng… tại sao không vào sâu hơn… Nếu là… Ngọc Lan chợt vô thức so sánh thầy Phương với cái lưỡi điệu nghệ của một người. Một gương mặt ương ngạnh, lưu manh, rám nắm hiện ra trong trí óc của Ngọc Lan. Cô ngỡ ngàng nhận ra người mình đang nghĩ đến là thằng Thiên, kẻ đang núp dưới ngay giường. Tại sao như vậy?

– Em có vẻ khá im lặng hôm nay… – Thầy Phương lau miệng, hỏi.

– Dạ… Tại… Tại em hơi mệt… – Ngọc Lan ngồi dậy, ánh mắt khẽ tránh đi.

Thầy Phương đứng dậy, cởi quần áo, đứng thẳng trên giường. Dương vật ông nửa cương cứng, gật gù to lớn ngay sát mặt Ngọc Lan. Cô mím môi nhìn cái dương vật xa lạ của ông, tự hỏi tại sao nó không đen bóng, không cong cớn cứng ngắt như của người kia. Cô nhắm mắt lại, bàn tay nhỏ nhắn khẽ nâng nó lên, để chiếc lưỡi đỏ hồng xinh xắn liếm dọc thân, chậm rãi lướt quanh đầu khấc, rồi há miệng ngậm vào.

– Oh…

Thầy Phương hít hà sung sướng, ánh mắt mê say nhìn gương mặt đỏ bừng của Ngọc Lan đang chăm sóc dương vật mình. Ông ta ngạc nhiên thật sự. Một cô giáo thùy mị kín đáo như Ngọc Lan lại có món nghề vạn người mê như vậy.

– Anh không nghĩ là em điệu nghệ như vậy ah… Oh… Trời ơi… Em tuyệt quá… Khoản này em ăn đứt Hiền Mai rồi… Ôi Ngọc Lan…

Ngọc Lan mặt đỏ bừng vì lời khen của thầy Phương. Kẻ đó chưa bao giờ khen cô như vậy, nhiều lắm là gật gù rồi nói “Tạm được, còn phải học hỏi thêm”. Ngọc Lan há miệng nuốt sâu vào, bàn tay nhỏ nhắn vuốt vuốt quanh gốc dương vật. Giọng nói quen thuộc đó như vang lên trong đầu cô bé. Nuốt vào lưỡi đánh bên trong, đẩy thân dương vật lên trượt trên vòng họng. Dường như tất cả mọi hành động của cô đều làm theo lời hướng dẫn đó, một giọng nói quen thuộc, ánh mắt đắc ý lưu manh nhìn xuống làm cô ngượng chín cả người. Tại sao cô lại nghĩ về anh ta? Tại sao?

Thằng Thiên nằm im lặng, đôi mắt nó như loé sáng như ánh mắt mèo trong đêm. Cánh mũi nó phập phồng nhẹ nhàng, bình tĩnh. Tất cả những lời lẽ của thầy Phương nó đều nghe rõ, từng câu từng từ như lưỡi dao cứa vào lòng nó. Thằng Thiên chưa bao giờ tự hỏi vị trí của Ngọc Lan trong lòng nó là gì? Một người con gái có học thức cao hơn nó, gia thế tốt hơn nó, lại cho nó trở thành người đàn ông đầu tiên.

Ngọc Lan khác con Vi và Tuyết Nga điểm gì? Cả ba người, dù đối với ai thằng Thiên cũng nhớ, cũng khao khát, cũng sẵn sàng che chở dù bằng cả tính mạng của mình, nhưng đêm nay nó chợt nhận ra một sự khác biệt. Đó là sự ích kỷ. Đối với Ngọc Lan, trong lòng nó luôn tồn tại một sự ích kỷ, sự chiếm hữu. Trong đầu nó chưa từng nghĩ đến chuyện để ông Lâm cha nó chạm đến Ngọc Lan. Thằng Thiên khẽ thở dài, nhắm chặt hai mắt.

Ngọc Lan lau nhẹ khoé môi, mùi vị của thầy Phương còn vương vấn trong miệng cô. Mùi đàn ông nhàn nhạt xen lẫn hương lotion đắc tiền, không hiểu sao không làm Ngọc Lan rạo rực như hương vị nồng đậm, ngay ngáy của kẻ đó. Cô bé mím môi ngã lưng xuống giường. Hơi thở cô bé dồn dập, không phải vì hưng phấn, mà cảm giác như mình đang đứng trước một con đường không lối quay về.

Thầy Phương quỳ gối giữa cặp đùi thon dài mở rộng của Ngọc Lan. Ông đắc ý nhìn gương mặt đỏ hồng xinh đẹp của Ngọc Lan, tay cầm dương vật cọ quanh mép âm hộ ẩm ướt của cô bé. Ngọc Lan nhìn nghiêng sang bên cạnh, né tránh ánh mắt ông, bàn tay nhỏ che hờ đôi môi run run cảm nhận hạ thể đang căng phồng lên chật cứng.

– Ư…

Ngọc Lan bưng kín miệng, hai mắt nhắm chặt. Không hiểu sao giây phút mong chờ này lại bị cô bé đón nhận hời hợt đến thế… Thầy Phương bắt đầu thúc hạ thể nhịp nhàng, cũng cái kiểu đều đều mô phạm không nhanh không chậm của ông. Ngọc Lan mím chặt môi, ánh mắt nhìn mái tóc thầy Phương rối tung, không còn xếp mái bóng lộn. Thân thể ông tráng kiện, nhưng từng thớ cơ thịt ghi dấu vết mệt mỏi của thời gian. Ngọc Lan chợt nhớ đến hai cánh tay cứng như thép nguội, cơ ngực nở nang rắn chắc ngày nào còn nhấp nhỏm trên người cô.

– Em hôm nay rất lạ… Hay em thích trong phòng tắm hơn? – Thầy Phương chợt hỏi, cũng với giọng vô cảm trầm ổn của ông.

– Không… Em không sao… – Ngọc Lan ưỡn ngực lên đón hai bàn tay ông nhào nặn, hai chân mở rộng hơn như ép mình tìm kiếm cảm xúc.

– Ah… Hay có thằng Hùng… Làm tình tay ba… lý thú hơn?

– Khônggg… không có chuyện đó đâu…

Ngọc Lan chợt giật bắn mình, mặt cô đỏ bừng như gấc chín. Cô vừa bàng hoàng nhận ra, quan hệ thân xác với thầy Phương không phải là bí mật lớn nhất cô cần che giấu.

– Sao vậy? Em xấu hổ sao? – Thầy Phương gác cặp đùi trắng muốt thon dài của Ngọc Lan lên vai, thúc mạnh. – Ở đây chỉ có hai chúng ta… Em đừng ngại…

– Ưm… Thầy đừng nói nữa… Em… Em… – Hiền Mai bưng kín mặt, nài nỉ.

– Thật ra… Tôi cũng từng đứng lớp… Tôi đâu phải là thánh nhân… Cũng từng có cảm giác… Vượt rào với học sinh của mình mà… – Thầy Phương lim dim tưởng nhớ, hạ thể vẫn thúc đều đều. – Nói cho em một bí mật… Hiền Mai thật ra đã từng là học trò của tôi… Ha ha… Cảm giác vừa sợ hãi tội lỗi… vừa phấn khích… thật tuyệt, đúng không? Em nói xem… cảm giác của em khi làm tình với thằng con tôi… thế nào?

– Khônggg… Thầy đừng nói nữa… Em không có cảm giác gì hết… – Ngọc Lan bưng kín hai tai, mặt đã chuyển sang tái mét.

– Ha ha… Còn chối cãi… Cơ thể em không biết nói dối đâu… Tôi nhớ rất rõ… Hôm đó trong gian phòng tắm… lần cuối cùng… thằng Hùng dùng tư thế này với em… em đã rất thích… rên rỉ rất lớn ah… – Ông chồm người lên dập xuống, cả người Ngọc Lan cong lại, há hốc.

– Không… Em không có… Em không có mà…

Ngọc Lan ôm kín mặt, lòng đau nhói. Từng câu từng chữ của thầy Phương như một lưỡi dao vĩnh viễn cắt đứt mối quan hệ mỏng manh giữa cô và thằng Thiên. Tại sao phải như thế? Tại sao cô mãi đeo đuổi theo cảm xúc tội lỗi để rồi muộn màng nhận ra người mới đến không thay thế được hình bóng cũ? Sau hôm nay, liệu cô còn cơ hội trở lại không? Cô đờ đẫn buông lỏng hai tay. Mặc cơ thể vẫn run lắc liên tục.

Khuôn mặt thằng Thiên lạnh tanh. Ánh mắt nó nhìn thanh gỗ giường kẽo cọt, rung động liên tục như nhìn một thứ nhàm chán nhất thế gian. Từng lời nói của thầy Phương nó đều nghe rõ. Cảm xúc của nó cũng thay đổi liên tục từ ghen tuông, ngạc nhiên, ngỡ ngàng đến vô cảm. Giờ đây tai nó nghe chỉ đơn thuần là chắc lọc thông tin. Những việc liên quan đến bí mật kia, nó giữ lại, còn chuyện của Ngọc Lan đều đi qua tiêu biến mất. Sau ngày hôm nay, có lẽ cô bé không bao giờ là đề tài nó cần quan tâm nữa.

– Ahhh…

Thầy Phương gầm lên, vội vã rút dương vật ra, sục sục thật nhanh. Ngọc Lan nhắm mắt nín lặng cảm nhận từng dòng tinh dịch xối xả trên bụng mình. Ông ta đổ gục xuống bên cạnh, tay còn nuối tiếc xoa nắn hai bầu vú căng tròn của cô.

Thời gian như lắng đọng, căn phòng chỉ còn tiếng kim đồng hồ treo tường gõ nhịp đều đều.

Ngọc Lan mím môi, giở tay thầy Phương ra khỏi ngực mình. Cô ngồi dậy, từng bước xiêu vẹo đi vào phòng tắm. Ngay khi cửa toilet đóng lại, ông Phương bật dậy tỉnh rụi không hề mệt mỏi. Ông ta dáo dác nhìn quanh, rồi vội vàng lao ra phòng khách. Từ trong phòng tắm vang lên tiếng nức nở kềm nén của Ngọc Lan. Nhưng dường như tiếng khóc muộn màng đó không hề ảnh hưởng gì đến thằng Thiên. Nó bò nhanh như một con tắc kè, từ trong gầm giường hướng ra cửa phòng.

Đèn phòng khách vừa tắt, ông Phương cầm trên tay một thiết bị phát ra luồng ánh sáng tím. Ông ta cẩn thận quét ngang từng mảng tường. Luồng ánh sáng phân cực hai hướng, kéo dãn như một tấm lụa mỏng phủ lên tường một màu tím nhạt. Thầy Phương nhíu mày như phát hiện ra điều gì đó. Ông tháo dỡ hết những tấm hình gia đình, bằng khen xuống, chân bước lùi lại, rời xa mảng tường trước mặt.

Tay ông điều chỉnh chiếc máy lên cường độ phủ lớn nhất. Khi luồng ánh sáng phủ kín cả bức tường, hai mắt ông loé sáng, mừng rỡ như điên. Cả mảng tường phản xạ lại những điểm li ti, những đường vân song song ngoằn nghèo, những con số chú thích mờ nhạt, tất cả tạo nên một đồ án cực lớn. Đồ án này được phủ kín một lớp sơn tường mỏng, để nhìn từ bên ngoài không ai phát hiện, kể cả Ngọc Lan.

Từ trong góc phòng, thằng Thiên núp sau tấm rèm cửa sổ, hai mắt không chớp nhìn kỳ quan trước mắt. Nó dù không hiểu thứ trước mặt là gì, nhưng có lẽ chính là thứ bí mật mà thầy Phương và cả Phương Trinh cùng theo đuổi. Cho đến lúc này, con bé đó vẫn chưa nói cho thằng Thiên biết bí mật này chính xác là gì? Kế hoạch điều tra đêm nay của nó là hoàn toàn tự phát.

Ban đầu nó theo kế hoạch của Phương Trinh, dự định mang theo con bé đến giới thiệu với Ngọc Lan như một đứa em họ, chuẩn bị xin vào trường Xuân Mai học. Sau khi xâm nhập căn nhà, Phương Trinh sẽ đóng vai chính, điều tra manh mối. Nhưng khi vừa gửi xe vào bãi dưới khu chung cư nhà Ngọc Lan, nó phát hiện ra thầy Phương vừa lái ôtô tới. Nhanh như chớp thằng Thiên tự thay đổi kế hoạch, bỏ lại Phương Trinh ngơ ngác nhìn theo. Nó lao nhanh lên lầu, thực hiện kế hoạch ô nhục nhất của một người đàn ông.

Ông Phương nhíu chặt hàng lông mày, suy tính. Dù có thiết bị quét cực quang trong tay, ông chỉ có thể nhìn thấy tổng thể đồ án, mà không chụp được chi tiết. Cha Ngọc Lan đã sao chép cả đồ án lên tường bằng một loại mực không phản sáng, không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Sau đó, không biết vì lý do gì, ông ta muốn hủy đi đồ án bí mật bằng cách sơn phủ cả bức tường bằng một lớp sơn. Dù có người phát hiện ra như ông Phương, cũng không dám chạm vào, vì chỉ cần một lớp sơn bong ra, có thể hủy đi cả công trình không còn chút giá trị. Mảng tường đó cần có thời gian để xử lý tỉ mỉ. Ông Phương mím môi quyết định, nhanh chóng đặt mọi thứ vào chỗ cũ, đi vào phòng ngủ.

Trong phòng vang lên tiếng thủ thỉ dỗ dành, sau một lúc thì im lặng. Thằng Thiên nhẹ nhàng mở cửa, lẻn ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cha con ông bảo vệ

Số ký tự: 0