Cave Biển Đông

Phần 3

2024-05-09 01:32:03

Phần 3
Thằng chủ tôi thốt lên, mắt nó sáng rực nhìn vào khoảng giữa giữa thân người cô chủ mới:

– Vú em đẹp quá, to quá.

Cô chủ mới quay người một vòng, lúc này tôi mới nhìn thấy thân trước của cô chủ, lại thêm một điều ngạc nhiên, thằng chủ nó vừa nói “vú”, vậy chắc là hai cái cục thịt vùm vùm ở ngực của cô chủ kia là vú rồi. “Ê, sao chỉ có hai vú thôi vậy, ít thế, mẹ tôi có cả chục cái vú cơ mà. Vú con người là vậy sao, vú cô chủ mới của tôi chỉ giống vú mẹ tôi ở cái núm thôi”.

Rồi ở khoảng giữa hai cái chân, tôi nhìn thấy một chùm lông đen tuyền, dài thượt. Cô chủ đang đứng nên tôi không nhìn rõ bên dưới là cái gì nữa.

Quay một vòng rồi cô chủ mới ngoắc cái tay nhìn về phía cái thằng đang ngồi như chiêm ngưỡng một nữ thần:

– Liếm em không?

Thằng chủ tôi nó gật gật cái đầu tỏ vẻ đồng ý.

Vậy là cô chủ tôi kéo thằng chủ đứng dậy, cô ngồi vào đúng vị trí cũ của thằng chủ, chân cô dạng rộng ra hai bên. Lúc này tôi mới nhìn thấy bộ phận ở dưới chùm lông đen, tôi cũng không biết tả như thế nào cho phải nữa mặc dù tôi nhìn rõ mồn một từng chi tiết nhỏ trên cái bộ phận ấy, tôi chỉ biết ở dưới chùm lông có một cái hột gì đó lòi ra, rồi xuống dưới một tẹo là hai cái gì đó như hai cái lá bằng thịt xòe ra hai bên, còn có hai cái lỗ nữa, một lỗ nhỏ và một lỗ to. Chỉ đến khi thằng chủ của tôi hô lên: “Lồn em đẹp quá”, thì tôi mới biết cái đó gọi là cái lồn. Gần giống với của mẹ tôi nhưng có nhiều điểm khác. Tôi vừa mới biết thêm một loạt kiến thức, hai cái cục thịt ở ngực gọi là vú, bộ phận ở dưới đám lông đen gọi là lồn. Nghe cũng ngộ ngộ.

Rồi hai tay thằng chủ tôi đặt lên hai đùi của cô chủ mới, xong xuôi nó lại vục mặt vào lồn cô chủ mới, đầu nó cũng gật gật giống như cô chủ vừa làm lúc nãy. Cô chủ tôi thét lên nhưng không phải là tỏ vẻ đau đớn gì:

– AAAA, sướng quá, anh liếm em.

À hóa ra, là thằng kia nó đang liếm lồn cô chủ. Hành động giống như vậy mà cô chủ làm gọi là mút buồi, còn thằng kia làm cho cô chủ thì gọi là liếm lồn. Tôi ghi nhớ trong đầu những kiến thức mới.

– Nước lồn em ngọt quá, soạp soạp, tách tách.

“Nước lồn, là cái gì vậy?”, Tôi tự đặt câu hỏi trong đầu một khái niệm mới vừa mới tiếp nhận, tôi khịt khịt cái mũi mình đánh hơi. Đúng là một mùi rất khác, mùi này phát ra từ nước chảy ra ở bên trong lồn của cô chủ mới, cái này tôi định danh là nước lồn và tôi ghi nhớ nước lồn nó có mùi như thế nào. Mùi nước ở rỉ ra ở đầu buồi thì tôi biết rồi. Cái mùi ấy đang nồng lên trong mũi tôi, chứng tỏ thằng chủ của tôi nó tiết ra rất nhiều.

– Nữa đi anh, đá lưỡi đi anh.

Tôi không nhìn rõ thằng chủ đang làm như thế nào, “mẹ kiếp cái làn này làm bố mày không chạy đi được để nhìn cho rõ”, tôi chỉ nghe thấy tiếng lách tách, à đúng rồi, nó giống tiếng phát ra khi tôi uống nước, dùng lưỡi cuốn nước ở cái bát lên mồm. Chắc là thằng chủ tôi nó đang dùng lưỡi vẫy vẫy vào lồn cô chủ tôi rồi.

Được một lúc như vậy, chắc là không thể chịu được nữa, thằng chủ tôi nó rời lồn cô chủ mới ra, nó đứng dậy cầm buồi vẩy vẩy trước mặt cô chủ tôi:

– Quỳnh Anh, cho anh địt.

– “Vào đi anh, bao đây”, cô chủ mới đưa cho thằng chủ tôi một vật gì đó mà tôi ngửi thấy mùi nhựa, sau đó thằng chủ tôi lồng vào buồi.

“Địt là gì nhỉ?”, Tôi phân vân trong đầu và chú ý quan sát.

Cô chủ thì vẫn ngửa lưng tựa vào ghế so pha giống nữa vừa rồi, còn thằng chủ sau khi đeo xong cái mà cô chủ gọi là bao thì quỳ xuống sàn, buồi nó ở háng nó gần chạm vào háng cô chủ.

– “Anh đút buồi vào lồn em đây”, thằng chủ tôi hấp tấp hẩy háng nó vào háng cô chủ.

“À, hóa ra địt là đút buồi vào lồn, mẹ tôi gọi mấy lần mẹ đi cho con đực nhảy lên lưng để đẻ ra chúng tôi là đi phối giống, với loài người chắc cũng vậy nhưng họ gọi là địt”.

Tôi vẫn không nhìn rõ buồi thằng chủ tôi nó vào lồn cô chủ như thế nào, ở góc nhìn của tôi, chỉ thấy háng thằng chủ ưỡn ra ưỡn vào háng cô chủ, những tiếng “bạch bạch, óc óc” liên tục phát ra từ vị trí lồn cô chủ.

Những hành động như vậy liên tiếp diễn ra được chừng một lúc thì tôi thấy có sự khác thường, thằng chủ nó làm động tác đó nhanh hơn, mạnh hơn, mồm nó phì phò, hổn hển thở:

– AAAAA, sướng quá, địt lồn Quỳnh Anh sướng quá đi. AAAAA, anh ra đây. AAAA.

Cô chủ mới của tôi vuốt vuốt lên ngực của thằng chủ, cô hình như đang động viên nó:

– Ra đi anh, ra nhiều vào.

– “Hự hự hự, phụt phụt phụt”, tôi nghe rõ mồn một tiếng một thứ chất lỏng nào đó phụt ra khỏi buồi nó nhưng bị chặn lại bởi cái bao mà thằng chủ vừa mới lồng vào.

Cô chủ tôi cũng hét theo, nhưng tôi nhìn thấy nét mặt cô không tỏ vẻ gì là thích thú cả:

– Aaaaaa, em cũng sướng, tinh trùng anh bắn ra nhiều quá.

“Vậy là thứ vừa bắn ra khỏi buồi kia là tinh trùng, biết vậy”.

Thằng chủ sau khi phụt ra thì giữ háng một lúc rồi nó kéo cái háng mình ra khỏi háng của cô chủ. Sau đó nó đứng dậy, tháo cái bao lồng ở buồi nó ra, tôi nhìn thấy một chất lỏng màu nhờ nhờ, đặc đặc. Tôi hít hít xem nó có mùi như thế nào, hơi ngai ngái là mùi tinh trùng, hòa quyện cùng mùi nhựa của cái báo ngửi mà phát tởm.

Cô chủ tôi hình như là xong việc rồi thì phải, tôi thấy cô vơ lấy quần áo mà cô vừa cởi ra rồi đi vào nhà vệ sinh. Thằng chủ tôi cũng buộc đầu cái bao lại rồi vứt vào thùng rác bằng nhựa ở cạnh cái bàn uống nước. Xong xuôi nó mặc lại cái bộ quần áo bẩn thỉu của nó, trở lại với hình dạng của thằng chủ mà tôi ghét cay ghét đắng.

Ở bên trong phòng vệ sinh, tôi nghe thấy tiếng nước chảy, tôi ngửi thấy một mùi rất thơm, chắc là mùi này là mùi gì đó mà cô chủ dùng để rửa cái lồn của mình rồi.

Một lúc sau, cô chủ mở cửa nhà vệ sinh đi ra, tiến lại gần cái bàn nơi thằng chủ tôi ngồi sẵn ở đó. Cô nói:

– Cảm ơn anh đã đến chơi với em. Giờ em xong việc rồi, anh cho em quà.

Cô ngửa tay về phía thằng chủ, lúc này tôi nghe thấy tiếng tim nó đập thình thịch kiểu như đang sợ một điều gì đấy. Nó ấp úng mãi mới nói lên lời:

– Quỳnh Anh… anh… Anh… Không mang tiền mặt.

Cô chủ mới của tôi mặt xám lại tỏ vẻ thất vọng, cô giận giữ thì phải:

– Ô, anh điên à, không mang tiền mà đi chơi gái? Anh định bóc bánh không trả tiền à? Chỗ anh Hải xoăn giới thiệu em mới không đòi anh tiền trước. Giờ anh tính thế nào?

Thằng chủ co rúm lại khi bị cô chủ mới chửi:

– Ý anh không phải thế, anh chỉ là không mang tiền mặt thôi. Anh có cái này để trả em.

Cô chủ mới chưa kịp hiểu gì thì thằng chủ của tôi nó đứng dậy, hình như nó đi về phía tôi. Quả đúng như vậy, nó lại gần tôi và xách cái làn đựng tôi trở lại bàn uống nước. Đặt tôi lên bàn nó nói mặc kệ cho cô chủ mới của tôi mồm chữ O:

– Chẳng giấu gì em. Nhà anh nuôi chó bán lấy tiền. Đây em xem. Đây là con chó Becgie Đức, giống Woking thuần chủng cả mẹ lẫn bố. Nó được hơn 1 tháng tuổi, nó là con đẹp nhất trong đàn, em nhìn xem lông đen tuyền từ trên xuống dưới, tai vểnh, đốm lưỡi, chân huyền đề. Giống chó này rất thông minh, biết nghe lời và rất được việc. Nuôi thêm độ nửa tháng nữa bán không dưới chục triệu đâu.

Tôi đang ở hoàn cảnh nào vậy trời. Tôi đang ở trên bàn, giờ tôi đã hiểu, thằng chủ mất dạy, bẩn tính của tôi không phải mang tôi đi bán cho cô chủ mới, mà nó mang tôi ra làm vật đổi lấy việc địt cô chủ tôi. Tôi có đáng vậy không hả trời, đúng là kiếp chó mà. Tôi chỉ biết vẫy vẫy cái đuôi, ư ử trong họng và nhìn về phía cô chủ tôi mà thôi.

Còn cô chủ nghe một hồi mà tôi có cảm tưởng cô không hứng thú gì cho lắm, chắc là cô chẳng quan tâm đến chuyện thuần chủng hay không thuần chủ, đốm lưỡi, huyền đề gì đâu. Tôi thấy cô chắp hai tay lại trước ngực:

– Tôi lạy anh, từ thủa nguyên thủy đến giờ, tôi chưa từng biết là có người lại mang chó đi chơi cave bao giờ. Anh đứng lên cho tôi lạy anh một cái.

– Kìa, Quỳnh Anh. Nếu em không nhận thì cho gửi con chó này ở đây. Đúng nửa tháng sau anh gọi người đến lấy con chó này cho em. Được bao nhiêu tiền là của em cả.

Cô chủ tôi không còn gì mà nói với cái thằng mang chó đi địt như cái thằng này, hình như cô cũng không muốn đôi co với nó làm gì cho mệt, cô đứng dậy, chỉ tay ra phía cửa:

– Anh về đi, anh cút đi. Đừng bao giờ gặp lại tôi nữa. Cút đi.

Như được mở đường thoát, thằng chủ tôi lanh lẹ đứng dậy quay đầu đi thẳng ra phía cửa. Cô chủ tôi không thèm ngó lấy nó một lần, cô ngồi phịch xuống ghế, đưa hai tay lên bóp đầu ra vẻ suy nghĩ gì đó.

Thằng chủ cũ của tôi đi rồi, vậy là tôi không còn là của nó nữa, tôi chỉ còn là của cô chủ tôi thôi. Mặc dù cô chủ không phải bỏ tiền ra mua tôi như tôi tưởng tượng, nhưng cô chủ cũng là làm việc mới có được tôi. Tôi nghĩ cô ấy chính xác là cô chủ của tôi và tôi có nhiệm vụ phải ở cùng cô ấy, phó mặc đời mình cho cô. Tôi chỉ hoang mang rằng, với thái độ vừa rồi có vẻ như cô ấy không thích tôi, không muốn có tôi. Tôi nghĩ mình phải làm một cái gì đó.

Tôi rên ư ử trong cổ họng, tôi sủa nhưng rất nhẹ nhàng dễ thương: “Ẳng ẳng ẳng”, tôi vẫy vẫy cái đuôi, chân tôi cào cào vào cái làn để gây sự chú ý của cô chủ. Và quả là có hiệu quả, tôi thấy cô chủ ngẩng mặt lên nhìn tôi, cô thở dài một cái rồi nhìn tôi mà nói:

– Chó nhỏ à, ngoan đi. Khốn nạn thật. Đời tao là một con cave, bán thân nuôi miệng còn không xong. Giờ nuôi mày thế nào đây?

“Nuôi tôi dễ mà cô chủ, cô chủ ăn gì cho tôi ăn nấy, thỉnh thoảng cho tôi quả trứng vịt lộn, vài lạng thịt bò, thịt lợn, rồi lòng mề phèo phổi, thịt bầy nhầy bạc nhạc thế nào cũng được, rồi tôi làm bạn với cô chủ, tôi sẽ bảo vệ cô chủ, tôi sẽ giúp việc cho cô chủ. Đi mà, nuôi tôi đi mà, tôi không muốn về lại nhà cái thằng chủ cũ của tôi đâu”

Tôi nói một thôi một hồi nhưng chắc là cô chủ không hiểu gì, cô chỉ nghe thấy tiếng rên ư ử kiểu não lòng của tôi thôi.

À mà không, hình như cô chủ hiểu thì phải, tôi thấy cô chủ đặt tay lên cái làn, cô cởi cái dây buộc ở trên cái làn ra. “Vậy là tôi sắp được tự do rồi sao. Ha ha ha, tôi được tự do rồi”

Dây buộc làn vừa bung ra, cái làn cao quá tôi không nhảy ra được, tôi cào cào chân vào thành làn tỏ ý muốn ra. Cô chủ như hiểu được ý tôi, cô dùng cả hai tay sốc vào nách ở hai chân trước của tôi nhấc ra khỏi làn rồi đặt tôi xuống đất.

Được tự do, tôi tung tăng chạy khắp căn phòng, tôi ngửi từng đồ vật một trong căn nhà, tôi phi cả vào trong gian bếp đánh hơi và ghi nhớ tất cả đồ vật và mùi của nó trong đầu. Tôi lăng xăng như vậy một hồi, thỉnh thoảng tôi có nhìn về phía cô chủ tôi, tôi thấy cô hơi nhoẻn cười, nhưng cái cười đó tôi cảm nhận không hẳn là cô đang vui mừng. Khi các đồ vật trong nhà được tôi ghi nhớ kỹ thì tôi chạy lại phía cô chủ, tôi thè lưỡi liếm vào cái bắp chân của cô, rồi tôi nằm bịch xuống sàn nhà, đầu tôi dụi dụi vào bàn chân cô giống như là dụi vào bầu vú mẹ tìm hơi ấm như tôi vẫn thường hay làm.

– Chó nhỏ ngoan lắm, ngoan lắm. Có đói không? Để tao lấy cho mày đồ ăn nhé.

Tôi nghe thấy được ăn liền quẫy đuôi mừng rỡ, đúng là bụng tôi đang đói cồn cào đây này, giờ này nếu ở nhà là tôi đang mút sữa mẹ rồi, không được nhiều nhưng mút lâu cũng làm tôi đỡ đói.

Thấy tôi quẫy đuôi, cô chủ tôi mỉm cười nhẹ rồi đứng dậy đi vào trong bếp, tôi cũng đi theo như một con chó, à mà không phải là như một con chó, tôi đúng là một con chó mà.

Cô chủ tôi lấy một cái đĩa con, cô xới một ít cơm trắng vào trong đĩa, rồi cô mở tủ lạnh gắp một khúc cá kho rất to đặt vào đĩa. Ôi trời, tươm rồi, vừa ngày đầu về nhà mới có cơm trắng cá kho ăn ngay. Kể ra kiếp chó cũng không đến nỗi tệ.

Tôi cứ quẩn ở chân của cô chủ, cô mang đĩa thức ăn ấy ra chỗ phòng khách rồi đặt xuống đất cho tôi ăn. Tôi vừa ăn lại còn được cô chủ dùng bàn tay trắng muốt của mình vuốt vuốt vào cổ như mát xa cho tôi, đời còn gì hơn thế.

Tôi đang nhằn nhằn miếng xương cá ra thì nghe cô chủ tôi nói giọng buồn buồn:

– Chó nhỏ à, tao không nuôi được mày đâu, nghề của tao nay đây mai đó, nuôi mày mà không chăm được cho mày thì tội nghiệp lắm. Mày ăn no đi rồi tao đưa mày đi. Chúng ta không có duyên làm bạn với nhau.

Tôi suýt bị hóc xương, vậy là cô chủ cho tôi ăn xong rồi đuổi tôi đi. Vậy mà tôi cứ tưởng mình được vào chỗ tốt, được cô chủ thương yêu. Nhưng hình như cô chủ có nỗi khổ gì đó mới không nuôi tôi, chứ tôi cảm nhận trong ánh mắt, trong cái vuốt ve của cô chủ rằng cô cũng quý tôi mà.

Tôi không ăn nữa mà im ỉm nằm rạp xuống cạnh bàn chân của cô chủ, tôi thè lưỡi thở phì phò tỏ vẻ buồn rầu.

– Sao, mày buồn à, mày thích ở lại đây à?

Tôi quẫy quẫy cái đuôi, ngoáy ngoáy cái mông ngẩng đầu chó lên nhìn cô chủ “Cho tôi ở lại đi mà, sướng khổ thế nào tôi cũng chịu”.

– Khổ thân mày thật, nhưng tao không biết làm thế nào cả. Tao chỉ cho mày được một bữa ăn thôi.

Tôi lại buồn rồi, lại nằm xuống đếch thèm vẫy đuôi nữa, cầu xin người ta đến vậy rồi mà chẳng thèm rủ lòng thương lấy một cái, loài người thật là độc ác.

– Hay tao cho mày thêm một cái tên nữa làm kỷ niệm nhé. Gọi mày là gì bây giờ nhỉ. Vừa nãy thằng khách nói mày là đen tuyền, tai vểnh, đốm lưỡi, chân huyền đề… À, phải rồi, tao gọi mày là Đốm nhé. Đốm. Đốm. Tên nghe hay phết nhỉ. Mày thích tên Đốm không?

Tôi có tên rồi sao? Ô kìa cái tên Đốm nghe hay phết nhỉ. Vào tai phết. Tôi quẫy đuôi lắc mông sủa “ăng ẳng” lên tỏ vẻ mừng rỡ.

– Ha ha ha, thích phải không Đốm. Vậy là mày có tên rồi nhé Đốm. Tao chỉ làm cho mày được có vậy thôi Đốm ơi. Ăn đi, ăn nhiều vào.

Cô chủ lại trở lại giọng buồn buồn làm tôi cũng chẳng thiết ăn. Có vẻ như cô chủ vẫn không thay đổi ý định giữ tôi lại mà vẫn quyết đuổi tôi đi. Đuổi người ta đi rồi thì còn đặt tên cho người ta làm gì, để chủ mới nữa đặt tên có phải không. Tôi chẳng thèm van vỉ nữa, tôi chỉ buồn bằng cách nằm rạp xuống nền mà thôi.

Rồi cái giây phút ấy cũng đến. Cô chủ thấy tôi không ăn nữa, cô bế tôi lên đặt vào lòng mình rồi vuốt ve vài cái vào cổ tôi. Xong cô đứng dậy đi ra phía ngoài cửa, tôi ở trên tay cô chủ chui vào cái hộp sắt mà vừa rồi tôi lên cùng thằng chủ cũ.

Xuống đến mặt đất, tôi được cô chủ bế vào một khu công viên ở ngay bên cạnh tòa nhà, cô ngồi vào cái ghế đá, ôm tôi lần nữa rồi nói nhỏ như sợ ai nghe tiếng:

– Đốm, mày đợi ở đây, rồi sẽ có một người chủ mới đến đón mày. Người ta có điều kiện để nuôi mày, còn tao thì không. Mày chỉ cần đợi thôi, sẽ có người đến đón. Đốm, vĩnh biệt.

Nói rồi, cô chủ tôi đặt tôi sang bên cạnh, cô đứng dậy rồi quay lưng về phía tôi đi trở lại vào tòa nhà cao tầng. Tôi đứng trên ghế đá nhìn theo bóng cô chủ, mùi cô chủ tôi đã ghi nhớ kỹ trong đầu. Tôi biết cô cũng không muốn xa tôi đâu, nhưng có lẽ cô không đủ sức nuôi tôi thật, tôi biết giờ tôi còn bé, ăn còn ít, chứ vài tháng nữa thôi, khi tôi cao lớn thì nuôi được tôi không phải là vấn đề đơn giản.

Trước khi khuất khỏi tầm mắt tôi, cô chủ còn ngoái lại nhìn tôi thêm một lần nữa, tôi nhìn lại cô xem có níu kéo được gì không. Nhưng chẳng được gì, cô chạy một mạch rời khỏi tầm mắt của tôi. Vậy là cô bỏ tôi thật rồi, tôi đã chính thức trở thành một con chó vô chủ.

Tôi chui xuống gầm cái ghế đá để co ro lại cho khỏi lạnh, trời đêm sương xuống, mặt ghế đá lạnh buốt, cũng may là cái bụng tôi vẫn còn no no. Dưới cái gầm ghế đá, tôi nhìn ra xung quanh, tôi nhìn rõ mồn một từng thứ, nhưng tất cả đều xa lạ với tôi, tôi chẳng biết gì về cái thế giới rộng lớn này. Tôi cứ nằm vậy chờ cho trời sáng, bởi vì lúc đó tôi chẳng biết mình sẽ đi đâu và về đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cave Biển Đông

Số ký tự: 0