Phần 8
2024-03-28 05:23:00
Sau khi thằng Hiếu đưa bác hai gái lên phòng, bà nội cũng lên phòng khách ngồi nói chuyện với mấy người cha tôi. Trong bếp, bầu không khí giữa tôi và mẹ có chút ngượng ngạo. Tôi cúi mặt uống nước, trong đầu còn rõ ràng hình ảnh tưởng tượng mẹ tôi đang vùi mặt vào háng thằng Hiếu đằng sau cái bàn nấu ăn (đến giờ tôi mới biết nó gọi là bàn đảo bếp). Mẹ tôi thì vuốt vuốt tóc rồi quay lại cái nồi hấp bánh bò của mình. Có lẽ bà vẫn còn cảm nhận rõ ràng mùi vị cái của nợ mà mới đây vẫn còn lấp đầy khoang miệng của mình.
Một lúc lâu sau, thấy mẹ đưa mắt nhìn về phía cầu thang, tôi mới nhận ra đã gần nửa tiếng rồi mà thằng Hiếu vẫn chưa xuống. Một cảm giác bất an thình lình cuộn lên trong dạ dày. Tôi vừa đứng dậy định sẽ lên lầu kiểm tra thì có tiếng bước chân đi xuống cầu thang. Thằng Hiếu xuất hiện sau bức tường ngăn giữa cầu thang và gian bếp với một gương mặt nửa cười thỏa mãn.
Nhìn thấy trong bếp lúc này chỉ có tôi và mẹ, thằng Hiếu không chần chừ bước đến bên mẹ tôi, thủ thỉ gì đó vào tai bà trong khi đôi tay lại tranh thủ mơn trớn trên cơ thể đẫy đà. Mẹ tôi đỏ mặt nhưng bà không tỏ thái độ phản kháng. Rồi trong sự giật mình hoảng hốt của tôi, từ đằng sau, thằng Hiếu một tay vén quần lấy ra cây hàng vẫn đang cương cứng bóng nhẫy, tay còn lại vén váy mẹ tôi lên, làm lộ quả mông căng tròn của bà.
Do đang đứng nên tôi nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng đang xảy ra trước mắt mình một cách bất lực. Thằng Hiếu tiến lên một bước, đêm cây hàng to dài vẫn còn bóng nhẫy nước của nó rà rà trước cửa mình của mẹ tôi để tìm đường tiến vào. Đầu óc tôi khi ấy như đông cứng lại nhưng không khỏi thắc mắc tại sao củ khoai của thằng Hiếu vừa vạch ra đã ướt nhờn như thế.
Chưa kịp nghĩ thông thì tôi đã nghe mẹ nấc lên một tiếng khẽ. Nhìn hạ bộ thằng Hiếu đã sát vào mông mẹ tôi không một kẽ hở, tôi hiểu ra là nó đã thành công đâm lút cán vào người bà rồi. Ổn định vào hơi thở thì hông thằng Hiếu bắt đầu nhấp nhô. Mẹ tôi chỉ biết nhắm nghiền mắt, cắn môi dưới để gồng mình không bật ra những tiếng rên thỏa mãn. Có lẽ giờ đây trong mắt bà không còn đứa con trai bé bỏng của mình nữa rồi.
Trước mặt tôi giờ là một người đàn bà đang tận hưởng từng cú nắc của người tình trẻ. Tận hưởng cái cảm giác mà người chồng già bất lực không bao giờ mang đến được cho bà. Thậm chí bà còn ngoáy cổ lại trao cho thằng Hiếu một nụ hôn thắm thiết. Thằng Hiếu đáp lại nụ hôn ướt át của mẹ tôi. Nhưng trái ngược với đôi mắt nhắm nghiền của bà, nó vẫn mở mắt nhìn xuống gương mặt say mê của bà như nhìn một chiến tích, một con mồi tươi ngon.
Tiếng cười nói và trò chuyện ngoài phòng khách vang vào. Thằng Hiếu dứt ra khỏi nụ hôn ướt át của mẹ tôi. Nó ngước nhìn tôi và ra hiệu cho tôi đến cầu thang ngồi canh chừng. Lúc này tôi mới lấy lại phản ứng của mình, lúng túng che đi túp lều nhỏ ở đũng quần mà đến chân cầu thang ngồi, làm tròn bổn phận của một đứa con có hiếu với mẹ. Tôi tự nhủ với bản thân, sau tất cả những gì mẹ tôi đã làm cho gia đình, bà thật sự xứng đáng được thỏa mãn bởi một người tình mạnh mẽ như thằng Hiếu.
Cặp tình nhân trong bếp vẫn đang hăng say trong hoan lạc. Bất chợt thấy bóng dáng bà tôi từ phòng khách đi vào bếp, tôi đứng dậy lớn tiếng hỏi:
– Bà đi lấy gì vậy? Để con lấy cho.
– Cái thằng này, tự dưng làm gì nói lớn dữ vậy! Bánh bò chắc là chín rồi, để bà vào bưng ra cho mọi người ăn.
Bà tôi mắng yêu một câu rồi đi thẳng vô bếp trong sự khiếp sợ của tôi. Tui vội vàng đưa mắt nhìn vào bếp thì thở phào khi thấy thằng Hiếu dừng lại rồi. Thế nhưng nó vẫn đứng yên áp sát vào mông mẹ tôi. Váy của bà đã phủ xuống che đi những gì cần che. Không cần nghĩ tôi cũng biết có lẽ vẫn chưa lên đỉnh, nên nó vẫn chưa rút củ khoai nóng ra khỏi người của mẹ.
Bà tôi vậy mà không nghi ngờ gì cả. Thấy thằng Hiếu tươi cười đứng đó, bà hỏi tình hình bác hai tôi thế nào. Xong bà quay sang nói với mẹ tôi vài câu rồi lấy đĩa bánh bò nước cốt dừa trên bàn đi lên phòng khách. Thằng Hiếu nhìn thấy bà tôi vừa quay lưng đi thì nó lại bắt đầu thúc mông vào người mẹ tôi.
Chợt nhìn thấy mấy cái bánh bò còn lại trên trong nồi hấp. Thằng Hiếu hất mặt kêu tôi đến, lấy hai cái bánh bò bỏ ra chén. Hông nó vẫn đều đặn thúc từng nhịp rậm rãi trong khi mẹ tôi đang lim dim tận hưởng. Tôi làm theo lời thằng Hiếu, nghĩ bụng chắc là nó muốn ăn bánh. Gắp hai bánh bò ra chén xong, tôi hỏi nó có muốn ăn nước cốt dừa không, thì nó lắc đầu bảo không. Miệng nó cười một cách tinh ranh, với tay lấy chén bánh bò mà tôi đưa tới.
Nó chợt tăng tốc, làm mẹ tôi không kìm được mà bật lên một tiếng rên khẽ. Thúc vào người mẹ tôi vài cái thật mạnh, rồi nó rút cây hàng gân guốc bóng loáng ra, bắn từng dòng tinh khí trắng đục lên hai cái bánh bò. Tôi ngạc nhiên nhìn tinh trùng của thằng Hiếu nhớp nháp trên hai cái bánh, nhìn chẳng khác gì nước cốt dừa.
Chưa kịp thắc mắc thì thằng Hiếu đã bảo tôi:
– Mang hai cái bánh này ra cho thằng cha mày ăn.
Miệng tôi khô khốc, lắp bắp nói:
– Cái này…
Thằng Hiếu quắc mắt nhìn tôi:
– Nói là mẹ mày làm riêng cho ổng. Nhớ phải đứng nhìn thằng cha mày ăn sạch, không để lại chút “nước cốt” nào, xong mang chén vào đây. Ổng mà ăn sót lại miếng nào, tao bắt mày ăn hết.
Tôi nuốt nước miếng ực một cái, không biết làm gì hơn là run rẩy cầm chén bánh, lửng thửng đi lên phòng khách. Nhìn chén bánh trong tay mà cổ họng tôi chợt lợm. Thằng Hiếu càng ngày càng thể hiện sự thống trị của nó đối với gia đình tôi. Trong khi cha tôi càng nhượng bộ, nó lại càng muốn khuất phục ông. Làm cho ông phải từ bỏ đi ý chí phản kháng mà chấp nhận vị trí của mình như một người chồng bất lực và nhu nhược. Chẳng những đem vợ ông đặt dưới háng, nó còn muốn chính miệng ông phải nếm mùi vị của thằng đàn ông đã thỏa mãn vợ mình. Chén bánh bò này là nó đang muốn thử thách giới hạn mới của cha tôi, hay nó muốn nhắc nhở ông, nó chính là chủ nhân của cái nhà này?!
Y như lời thằng Hiếu dặn, tôi đưa chén bánh cho cha, rồi bảo mẹ làm riêng cho ông. Mọi người còn cười lớn, trêu ghẹo cha tôi có phước, được vợ yêu thương như vậy. Ông cũng đỏ mặt cười cười, rồi lấy muỗng mút cái bánh đầu tiên bỏ lên miệng.
Không ai để ý nụ cười của ông chợt tắt sau khi nếm vị “nước cốt” trên chiếc bánh đầu tiên. Ông nhìn qua phía tôi. Tôi thì chỉ đành nhỏ giọng bảo:
– Thằng Hiếu… À mẹ nói cha ăn hết bánh với nước cốt để con bưng chén vào luôn. Nếu cha không ăn hết thì còn bao nhiêu… con phải ăn.
Cha tôi sững người hai giây, rồi ông nhìn tôi gật gật đầu. Tôi cảm nhận được trong mắt ông thoáng qua chút quyết tâm và sự che chở dành cho con trai của mình. Ông nuốt ực một cái, rồi ăn tiếp cái bánh thứ hai. Bác hai trai cười hì hì:
– Sao? Bánh vợ chuẩn bị riêng, mùi vị thế nào? Hahaa… Sướng nhất chú nhé! Nhất định phải ăn hết, cả nước cốt dừa nữa. Không được lãng phí giọt nào đâu đấy!
Cha tôi cũng cười hì hì, lấy muỗng vét từng miếng “nước cốt” bỏ vào miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro