Phần 80
2024-08-03 11:12:13
Anh Phong tắt máy xe bật sáng đèn vỗ vỗ tay gọi mọi người dậy. Có hai người từ trong nhà bước ra, một nam một nữ trạc tuổi anh Phong. Người nam nhanh đưa tay vỗ lên vai anh Phong.
– Sao tới giờ mới lên mậy. Tau chờ chiều tới giờ.
– Ừ tao chạy xe hơi chậm.
– Sợ mày chạy xe đêm có chuyện gì, tao gọi cả chục lần không thấy mày bắt máy.
– Tau không biết. Chắc tại tắt chuông không hay.
– Thôi mày kêu mọi người vào nhà đi.
– Ok.
– Chào mọi người, vào nhà nhanh nhanh cho ấm nào! Em dẫn các bạn vào nhà nhé.
Người nam mở cửa xe đưa đầu vào xe tươi cười, chắc đây là bạn của anh Phong. Mọi người lục đục thu gom đồ đạc xuống xe, riêng chị thì vẫn nhắm mắt chưa chịu đứng dậy ra khỏi xe.
– Nè giờ ngủ gì nửa, xuống xe nè
– Chị mệt lắm…ư ư…
– Ráng vô nhà rồi nằm.
– Hello bé Phương! Sao nằm đó chi nửa. Nhớ anh không?
Anh bạn của anh Phong bật cửa sau dậy vỗ vỗ lên sàn xe, tôi quay qua gật đầu chào anh, chị thì vẫn không thèm mở mắt ra lè lưỡi trả lời
– Xí! Ai thèm nhớ anh chứ!
– Haha thôi dậy vào nhà nè công chúa, lớn rồi còn nhõng nhẻo nửa hả?
– Kệ em nha. Nhắc lại em là nữ hoàng hổng phải công chúa nha nha nha.
– Rồi rồi mời nữ hoàng vào nhà.
– Mệt anh quá, vô trước đi kệ em.
– Con bé này vẫn bướng nhỉ. Nằm đó đi xem ai lạnh nhá.
– Kệ em…
Chị chu môi trả lời rồi quay qua cào cào tay tôi.
– Nhox!
– Gì nửa? Tính nằm đây luôn hả trời.
– Hihi!
Chị cười giơ hai tay vòng qua cổ tôi.
– Rồi! Hiểu!
Tôi lắc đầu khẽ đẩy chị ra ngồi nhổm dậy cho hai chân xuống, anh bạn của anh Phong vẫn đứng dựa vào cửa xe nhìn tôi cười.
– Bó tay con bé này luôn. Chào em, chắc em là M đúng không? Anh là Khải, bạn thằng Phong.
Anh Khải chìa tay ra, tôi hơi ngạc nhiên ngập ngừng đưa tay ra bắt, tôi không biết anh nhưng sao anh biết tôi vậy nhỉ?
– Dạ dạ! Ủa sao anh biết em?
– Haha biết chứ! Em chính là…úm…ư…úm…ì ế….on é ày….ngộp…ở…
Anh Khải chưa nói hết lời đã bị chị bật dậy lấy tay bịt miệng lại không cho nói.
– Mệt quá anh nhiều chuyện quá! Đi vô nhà trước điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!
– Rồi rồi! Không cho nói thì thôi làm gì dữ vậy. Anh vô đây, hai đứa vô sau nhé.
Anh Khải bật cười đưa tay xách hai cái vali nằm trong góc rồi đi thẳng vào trong nhà. Trên xe còn lại tôi với chị, phía trước xe anh Phong cũng đang cùng ông Kha rinh đồ đạc, bia và nước ngọt vào trong.
– Làm trò gì nửa vậy chị?
– Hihi chuyện người lớn nhox biết chi.
– Ờ lớn quá ha.
– Mệt mệt đừng nghe ông già nhiều chuyện đó. Hihi vào nhà đi nhox.
Chị cười tinh nghịch xoay đầu tôi ra phía cửa xe rồi vòng tay ôm lấy cổ tôi.
– Bí với mật tối ngày.
Tôi lắc đầu than thở vài tiếng rồi đứng dậy cõng chị ra khỏi xe đi vào trong nhà. Ngồi xe lâu lại bị chị ngồi dựa vào người cả buổi nên hai chân tôi bị tê, cõng chị loạng choạng suýt té mấy lần mới vào được tới trong nhà. Chị chỉ tay xuống cái ghế sô-pha giữa nhà, hiểu ý tôi đi lại nhẹ nhàng đặt chị xuống ghế rồi ngồi kế bên. Hai đứa nhỏ tung tăng rượt đuổi nhau trước nhà, nhỏ Hân chị Tiên đang ngồi phía trước nha chào hỏi người con gái đứng cạnh anh Khải lúc nảy. Đồ đạc chuyển vào tập kết ngay giữa phòng khách, ông Kha cho xe lùi sâu vào trong góc sân theo hướng dẫn của anh Khải rồi cũng bước vào ngồi xuống cạnh chị Tiên. Anh Khải đứng giữa phòng tươi cười:
– Được rồi. Tự giới thiệu lại nhé. Mình là Khải, bạn thằng Phong, còn đây là Nga bà xã mình. Lần này mọi người lên chơi cứ thoải mái xem đây như nhà mình. Chơi chán rồi về lúc nào cũng được. Giờ mọi người sắp xếp đồ đạc về phòng rồi xuống chuẩn bị ăn tối. Chắc đi đường xe mệt lắm rồi. Cứ tự nhiên nhé!
– Ê tau chưa giới thiệu mà.
Anh Phong đứng dậy lên tiếng, nhưng đã anh Khai vỗ vai ngược lại anh Phong:
– Từ từ mày, giờ cứ cho mọi người sắp xếp chỗ ngủ trước, chút ăn tối làm quen sau. Em hướng dẫn chổ nghỉ cho mọi người nhé.
– Dạ!
– Mày ra đây tau nói chuyện một chút!
– Ok!
– Mọi người tự nhiên nhé, mình có chuyện riêng hỏi thằng Phong một tí.
Anh Khải kéo anh Phong đi ra ngoài sân, chị Nga tươi cười đứng dậy nắm tay chị Tiên:
– Giờ mọi người sắp xếp chỗ ngủ nhé, trên lầu có 3 phòng, dưới này một phòng ngủ của vợ chồng mình nửa là 4, mọi người chịu khó chia nhau ngủ chung nhé.
– Chị khách sáo quá. Vậy là đủ chỗ ngủ rồi chị ơi.
– Vậy giờ ai ngủ với ai Tiên sắp xếp đi.
– Ok.
Sau năm phút chị Tiên cũng chia xong chỗ ngủ. Vợ chồng anh Khải vẫn ngủ phòng của anh chị. Tôi, anh Phong, ông Kha ngủ một phòng to phía ngoài, chị Tiên với hai đứa nhỏ một phòng, phòng còn lại dành cho nhỏ Hân và chị. Sau khi mang đồ đạc về phòng, mọi người tụ tập xuống ăn tối, căn bếp tuy không rộng nhưng vẫn đủ chỗ cho cả nhóm ăn uống với nhau. Đồ ăn được chị Nga chuẩn bị sẵn từ trước cho nên tụi tôi chỉ việc dọn ra và thưởng thức. Chuyến xe đường dài khiến mọi người đều mệt mõi cho nên ăn uống xong là chia nhau về phòng của mình ngủ lấy sức mai sẽ đi chơi sớm. Điều đặc biệt là anh Khải thi thoảng cứ nhìn tôi chằm chằm như để dò xét gì đó, điều này sau này tôi mới nhận ra chứ khi đó tôi hoàn toàn chẳng để ý gì nhiều.
Đêm đầu tiên trở về Đà Lạt, trời vẫn se lạnh, không quá buốt nhưng đủ để ai cũng chỉ muốn chui vào chăn ấm để ngủ vùi nhất là phải ngồi xe cả một đoạn đường dài, sốc. Có lẽ người không muốn ngủ ngay không ai khác ngoài tôi, ông Kha đã ngái đều đều từ lâu, anh Phong nói chuyện với anh Khải khoảng nửa tiếng rồi cũng nằm ngủ. Mọi thứ im lặng, không còn tiếng trò chuyện của ai trong nhà, thi thoảng vang lên tiếng côn trùng bên ngoài, tiếng đồng hồ treo tường, tiếng chó sủa xa xa…nhiều âm thanh đến vậy nhưng tôi vẫn cảm thấy quá im lặng.
Nhấp nhẹ một chút trà cho ấm sau đó tôi thả người ra chiếc ghế dựa trước sân đưa mắt nhìn lên bầu trời. Sương giăng khắp ngọn cây, giăng đầy quanh ngọn đèn đường phía ngoài và lấm tấm những hạt nước li ti trên vai áo tôi. Cảm nhận cuộc sống trôi đi chậm hơn, nhẹ nhàng hơn, ngay chính lúc này… tôi cảm giác có điều gì đó rất lạ trong người. Cứ tưởng về đây lần này sẽ lại nhớ em nhiều lắm, sẽ đau lắm…. nhưng không, mọi thứ trong lòng tôi nhẹ nhàng, bình yên như trở về nơi thân quen từ lâu lắm. Tôi đã vơi bớt nổi đau, đã bình thường trở lại hay chỉ vì cảm xúc đã chai lì tự bao giờ.
Ai đó nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh tôi, vòng ôm lấy bắp tay rồi ngả đầu lên vai tôi, không cần nhìn tôi cũng dễ dàng nhận ra là chị vì mùi hương đã quen thuộc từ lâu.
– Nhóc lại nhớ bé Thy rồi hả?
– Ừ!
– Nhóc có buồn nhiều hông?
– Có một chút…nhưng thấy lạ lắm.
– Lạ gì nè?
– Không rõ nửa, chỉ là nhóc cảm thấy tôi không buồn, không đau như nhóc tưởng.
– Sao nửa.
– Không sao hết, thấy khác khác nên hơi khó chịu.
– Đồ khờ! Hổng buồn nhiều là tốt rồi. Có ai tự nhiên khó chịu chỉ vì hổng buồn đâu. Làm chị cứ lo nhóc sẽ buồn vì chị bắt nhóc lên đây chơi với chị.
– Sao lại buồn…đi chơi mà.
– Nếu là chị, bắt chị quay trở lại chỗ chị mất người chị yêu chị sẽ hổng chịu nổi đâu.
– Uhm! Vậy trước giờ có từng như trở lại chỗ nào đó có kỷ niệm buồn chưa?
– Rồi nè! Hihi nhưng chị hổng dám đi một mình đâu, sợ buồn lắm nên chị luôn bắt một người đi theo. Như vậy chị mới hổng khóc nhiều, vì khóc nhiều rất xấu, ba mẹ chị hổng thích đâu.
– À! Ra là chị đang nói đến chuyện ba mẹ chị.
– Nhóc nghĩ chị đang nói về ai.
– Thì kỷ niệm về người yêu ấy.
– Hihi ngoài ba mẹ ra chị chưa mất ai là người yêu hết.
– Ờ…quên…anh Phong đâu có đi đâu mà mất. Vậy ra đó giờ chỉ yêu có một mình anh Phong đúng hông?
Chị ngẩng mặt lên nhìn tôi rồi đưa ngón tay ra trước môi mĩm cười nháy mắt ra dấu “ bí mật”. Tôi gật đầu mĩm cười, chị lại ngả đầu lên vai, ngồi sát hơn vào người tôi.
– Sắp đến lúc nhóc sẽ biết nhiều hơn rồi. Nhóc ráng chờ thêm một thời gian nha.
– Biết cái gì mới được?
– Vài chuyện mà tên ngốc như nhóc hổng biết.
– Tối ngày bày trò bí mật này nọ ai mà biết cho được.
– Thì vậy nhóc con mới là tên ngốc.
– Ờ! Thì ngốc! Mà sắp là chừng nào, có dấu hiệu gì không?
– Sắp rồi. Còn phải xem nhóc ra sao nửa.
– Ra sao là sao? Có gì nói luôn cho rồi, bày đặt úp mở chi khó chịu muốn chết.
– Vậy mới vui, nhìn cái mặt nhóc kìa ngố hết sức luôn. Hihi nói chung còn tùy vào biểu hiện của nhóc nửa.
– Thôi mệt! Muốn làm gì làm đi, đây hổng rảnh mà biểu hiện với mấy người hen.
– Hông rảnh cũng phải rảnh hihi lệnh của chị nhóc không được quyền cãi đâu.
– Cãi tuốt.
– Thách!
– Ờ ngon! Thì cãi nè.
– Cắn nhóc giờ hihi!
Chị bật cười cắn nhẹ nhẹ lên tay tôi rồi ngồi im. Lại trò chuyện không đầu không đuôi, chẳng hiểu được gì nhiều, càng chẳng biết được gì nhiều hơn. Có thể chị lúc nào cũng vui vẻ hồn nhiên như trẻ con nhưng về khoản bày trò giữ bí mật thì giỏi vô cùng, khích cỡ nào cũng không làm chị lỡ miệng nói ra được. Tôi với chị ngồi đó hứng sương lạnh thêm được một chút thì chị ngủ gục, tôi lại phải ôm chị vào trong phòng.
Chuyến xe đường dài chắc làm nhỏ Hân mệt lắm nên tôi đưa chị lên giường, lục đục cỡi giày, kéo mền đắp cho chị cả buổi mà không thấy thức. Tất nhiên tiện tay tôi cũng kéo luôn cái mền đắp cho kín đến tận cổ giúp nhỏ rồi mới đi ra khỏi phòng. Ông Kha ngái vang cả cái phòng ngoài, vậy mà anh Phong nằm ngủ kế vẫn chịu được hay thiệt. Tôi không ngủ chung với 2 người này mà ôm cái mền leo lên chiếc ghế sô-pha dài đặt sát cửa sổ phòng, chỉ cần ngồi dậy thôi là vừa tầm nhìn thẳng ra bên ngoài ban-công. Đêm Đà Lạt bình yên, nói là không buồn, không nhớ về chuyện cũ quá nhiều vậy mà cũng lặng lẽ thức khuya một mình, cũng khó ngủ như bao ngày cho dù đường xa khiến người tôi mệt mõi.
Sáng! Cái lạnh tê tái của bình minh phố núi khiến người ra co ro, rúc sâu hơn vào bất cứ thứ gì bên cạnh để tìm hơi ấm như bản năng khi ngủ. Tôi cũng vậy, vẫn chưa muốn thức dậy giữa cái tiết trời thế này, khẽ xoay người qua, bất giác tôi lại phát hiện hơi thở ai đó nhẹ nhẹ phả vào ngực. Tôi giật mình mở mắt giở mền lên nhìn, mĩm cười phát hiện gương mặt chị ngủ ngon lành. Bó tay chị luôn, nhớ tối qua đã mang vào tận giường, đắp mền cho ngủ yên rồi mà giờ thì lại phát hiện ra ngồi ngủ ở đây với tôi tự lúc nào. Có nắng chiếu nhẹ vào phòng, tôi đưa mắt nhìn quanh, ông Kha với anh Phong chắc dậy từ lâu, chỉ còn tôi với chị ngủ ở đây thì phải. Nằm im được một tí thì anh Khải từ dưới lầu bước lên.
– Dậy chưa ku, xuống ăn sáng chung cho vui. Còn hai đứa ngủ thôi đấy!
– Dạ! Qua thức khuya quá. Hay anh với mọi người ăn trước đi.
– Sao thế?
Tôi giở mền lên chỉ chỉ vào chị, giờ tôi mà đứng dậy thế nào cũng làm chị thức giấc.
– Dạ…chị còn ngủ, hôm qua chị cũng thức khuya lắm.
– Cái thằng này, mày chiều nó cho dữ vô. Để anh!
Anh Khải đi ra luôn ngoài ban-công, tôi ngẩn mặt lên nhìn, anh Khải cho hai tay vào bồn vuốt nhẹ mấy cây hoa. Ngay lập tức hai bàn tay anh ướt đẫm vì những hạt sương sớm, ông này coi vậy mà cũng nhanh trí ghê. Tôi còn chưa kịp phản ứng gì thêm thì anh Khải đã cho hai bàn tay ướt lạnh đó bẹo má chị rồi hét lớn.
– Dậy đi heo con!
– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!
Bị lạnh, bị giật mình, chị hét một tràng dài ngồi bật dậy vội lấy tay quẹt lấy quẹt để lên mặt để lau. Anh Khải cười ngất, chị xụ mặt rồi chu miệng khi phát hiện ra thủ phạm.
– AAAA Cái ông già này muốn chết hả!!!! Đừng lại cho em!!!
Chị bật dậy rượt anh Khải chạy vòng vòng phòng rồi rượt luôn xuống dưới nhà. Sáng sớm, không gian im lặng vỡ òa bởi tiếng chị và anh Khải rượt nhau dưới nhà. Tôi mĩm cười vui vẻ đi vào wc đánh răng rửa mặt và thay uôn bộ quần áo khác rồi mới đi xuống nhà. Mọi người đang chuẩn bị đồ ăn sáng dưới nhà, căn phòng rộn rã tiếng cười đùa, trò chuyện. Chị Nga vừa nhìn thấy tôi liền tươi cười…
– Dậy rồi hả em! Lại chuẩn bị ăn sáng nè. Hai anh em nhà kia nghĩ giỡn đi. Bé Phương em đi rửa mặt rồi ra ăn sáng nhanh.
– Dạ! Tha cho anh đó…hứ!
Chị quay qua cười toe toét với chị Nga rồi leo xuống khỏi lưng anh Khải chạy vèo lên phòng. Mọi thứ dường như đã chuẩn bị xong, chỉ việc dọn ra bàn phía ngoài sân rồi thưởng thức mà thôi. Nhỏ Hân đang cắt trái cây trong bếp, chị Nga, chị Tiên đang sắp thức ăn ra dĩa, ông Kha với anh Phong ngồi đánh cờ tướng ngoài sân, hai đứa nhỏ cháu chị Tiên hợp sức với con anh Khải tung tăng chạy ra chạy vào vận chuyển đồ ăn từ bếp ra bàn ngoài sân. Đồ ăn hôm nay do chị Nga làm người nấu chính, chị Tiên và nhỏ Hân chỉ tham gia phụ nấu. Nói là ăn sáng chứ đồ ăn nhiều đến nỗi chỉ nhìn thôi đã đủ biết khả năng chuẩn bị đồ ăn của chị Nga. Súp cua, hai con gà nướng vàng óng, salad trộn bằng rau củ đặc trưng của Đà Lạt, bánh mì, chả hoa, pa-tê…
Dưới cái tiết trời trong lành, se lạnh buổi sáng của phố núi, cả nhóm ăn uống rất vui vẻ. Không có gì thoải mái như lúc này, dịp cuối năm được họp mặt với những người bạn ăn uống, trò chuyện, đùa giỡn. Ông Kha, anh Phong, anh Khải thay phiên nhau vừa ăn vừa đánh cờ, phái nữ thì vừa ăn vừa tám chuyện nói xấu một nửa của mình. Tôi với chị hình như được xếp vào hàng con nít thành ra tách riêng vừa ăn vừa ngồi chơi với mấy đứa nhỏ, tôi cũng muốn tham gia vụ đánh cờ lắm nhưng có được yên với chị đâu cho nên mãi đến giờ vẫn mù tịt về cờ tướng. Ăn uống xong xuôi, nhiệm vụ vinh quang rửa chén dành cho ông Kha bởi cái tội cá độ thua nhỏ Hân, ổng đấu cờ với anh Phong, nhỏ Hân đặt cược và thắng. Trong lúc ông Kha lầm bầm một mình với đống chén dĩa cả nhóm ngồi bàn bạc nơi đi chơi. Kế hoạch vạch ra khá chi tiết dưới sự đòi hỏi của chị và tư vấn của anh Khải.
Dù anh Khải cố hết sức dừng xe nhanh hết mức có thể cũng không kịp cho chị em phụ nữ nhà mình đầu têu là chị mở cửa nhảy ra khỏi xe, vừa chạy vừa reo lên thích thú bởi màu hồng rực rỡ của những cây mai anh đào ngọt ngào khoe sắc bên hồ. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy loài hoa đặc biệt này, nắng nhẹ, trời trong xanh, mai anh đào khoe sắc cuống hút bất cứ du khách nào không chỉ riêng nhóm tôi. Chị tíu tít chạy đến gốc cây chỉ để nhanh chóng nhặt những cánh hoa rơi trên đất rồi chạy trở lại khoe với tôi. Nhỏ Hân, chị Tiên, chị Nga thì không đến nổi cuồng như chị, tất nhiên máy chụp hình anh Phong cầm trên tay phải hoạt động hết công suất.
Gần một tiếng nghịch hoa, đi dạo quanh hồ mõi cả chân, chụp hình mõi cả người chị mới chịu cho cả nhóm vào caffe ngồi chơi. Caffe trò chuyện linh tinh đến tận trưa cả nhóm mới kéo nhau đi ăn trưa ở một nhà hàng ngay bên bờ hồ vì những hàng hoa mai anh đào khiến chẳng ai trong nhóm muốn đi nơi khác. Tôi mĩm cười cầm theo ly nước ép dâu hộ tống chị ra nhặt hoa dưới một cây mai anh đào gần nhà hàng, tay còn lại cầm điện thoại của chị để chụp hình. Chị như đứa trẻ chạy vòng quanh cây, nhặt cho kỳ hết bất cứ cánh hoa nào nhìn thấy rồi cho vào túi áo. Thấy chị nhặt hoa dưới đất mà chẳng đóa hoa nào nguyên vẹn tôi định leo lên cây bẻ một nhánh nhưng chị không cho.
– Nhóc đừng hái.
– Sao vậy? Hổng thích hả?
– Thích lắm nhưng chị hổng muốn nhóc hái đâu.
– Sợ người ta la hả? Không sao, nhóc bẻ một nhánh nhỏ thôi chứ nảy giờ có bông nào còn nguyên đâu.
– Hổng có sợ, nhưng nhóc hổng thấy hoa đẹp lắm sao, chị hông muốn làm hoa đẹp phải rơi khỏi cây. Mình hãy để yên cho tôi ở trên cây lâu nhất nha nhóc.
– Ờ không bẻ thì thôi. Mà người khác bẻ cũng vậy à.
– Đó là chuyện của họ. Hihi… Chị thích nhìn hoa tự nhiên trên cây hơn.
– Vậy nảy giờ lụm hoa dưới đất chi đó.
– Hihi đem về chơi.
Tôi bật cười đưa ly nước cho chị uống, lau mồ hôi chảy dài trên trán chị.
– Yêu mai anh đào rồi chứ gì
– Hông có! Chỉ say nắng thôi hihi …
– Tưởng yêu luôn chứ, thấy cuồng quá trời.
– Say nắng thôi, thích thôi hổng thèm yêu đâu. Nhox biết rõ chị yêu nhất hoa nào mà.
– Thì yêu luôn hoa này cũng được, đẹp đâu thua gì hoa kia đâu.
Chị trả ly nước lại cho tôi, nhẹ nhàng chắp tay sau lưng hướng mắt lên tán hoa phía trên đầu nhắm mắt.
– Không! Đã yêu rồi thì chị chỉ yêu mỗi Daisy (Tên tiếng anh của hoa cúc dại) thôi. Người khác có thể yêu nhiều loài hoa, riêng chị yêu Daisy rồi sẽ không bao giờ yêu thêm một loài hoa khác.
– Uhm!
Tôi mĩm cười ngồi bệt luôn xuống đất nhìn ra phía xa bên kia bờ hồ, hàng mai anh đào khoe sắc rực rỡ trên nền trời màu xanh… vài cơn gió thổi nhẹ qua luồn vào tóc chị. Dường như chị đang nói về yêu hơn là đang nói về yêu hoa, nữ hoàng có thể, có quyền thích bất cứ loài hoa nào nữ hoàng nhìn thấy, chị có thể như trẻ con thích thú, mê mẩn trước bất cứ loài hoa đẹp nào… nhưng chỉ thích thôi vì Daisy mới là loài hoa chị chọn để yêu. Dường như mọi thứ của cuộc sống thực tế lúc ấy không hề tồn tại, giây phút đó chỉ có tôi ngồi đó, chị đứng kề bên. Như một bức tranh do chính tay chị vẽ bằng những màu sắc diệu kỳ nhất, tôi không tìm thấy bất cứ mảng màu nhạt nhòa, đen tối nào cả…
Cuộc sống xô bồ, phù phiếm xa hoa, đôi khi người ta chỉ cần có một ai đó bên cạnh như chính lúc này, không cần làm gì cả, chỉ đơn giản bên cạnh là đủ. Có một điều gì đó thoáng qua trong lòng, nhẹ nhàng, ấm áp lắm… chợt nhận ra lý do vì sao tôi không còn cảm thấy nổi đau trong lòng, nhận ra tự lúc nào tôi đã trở về với cuộc sống bình thường không em. Mọi thứ không quá tệ như tôi đã từng nghĩ sau khi em đi, không vội bàn đến việc tôi nhanh chóng quên đi nổi đau, không bàn đến cảm giác có lỗi với em khi đã quen với việc không em bên cạnh… vì ngay lúc này tôi thực sự thấy bình yên lắm.
Cuối cùng cả nhóm cũng rời khỏi nhà hàng để đi đến thung lũng tình yêu, bảo tàng, vườn hoa thành phố chơi. Đà Lạt như nàng tiên khoác lên mình bộ váy màu hồng rực rở. Vẫn biết rằng mùa xuân ở đây là thế giới của ngàn hoa nhưng khắp những con đường của thành phố núi này, mai anh đào vẫn nồng nàn khoe sắc. Mọi người vui chơi thực sự rất vui vẻ, tôi cũng cười thành tiếng nhiều hơn.
Từ trưa cho đến tận chiều tối lúc nào chị cũng tíu tít bên tôi vì lí do rất đơn giản chuyến đi chơi này là lời hứa của tôi với chị, không ai được quyền giành tôi với chị hết. Điểm đến cuối cùng trong ngày của nhóm là quán lẩu dê khá nổi tiếng nằm trên đường Hai Bà Trưng. Vì là cuối ngày nên mọi người nhất quyết không say không về, hình như tiết mục này ông Kha, anh Khải và cả chị Tiên chờ đợi nhất trong ngày.
Theo lời thách đố của nhỏ Hân, chị Tiên, chị Nga và ông Kha, anh Khải, anh Phong thì đêm nay để coi phái đẹp tửu lượng cao hơn hay phái nam sẽ gục tại bàn. Chị và tôi sẽ làm trọng tài, kiêm dũng sĩ diệt mồi. Tôi chưa thấy chị uống bia rượu bao giờ nên đoán chắc chị không biết uống, còn tôi thì không ai cho phép tham gia nhậu nhất là nhỏ Hân và Chị vì hai người này là hai người biết rõ nhất cơ thể của tôi vẫn chưa lành hẳn vết thương. Nói chung quân số hai bên đã cân bằng, phe nữ được quyền ưu tiên chọn chủng loại men để quyết chiến. Chị Tiên phán với nhân viên quán một câu xanh rờn lấy sĩ khí.
– Em cho chị rượu nào mạnh nhất!
Rồi quay qua phía ông Kha nghênh mặt đe đọa.
– Uống rượu cho thấm hổng có bia bọt gì hết!
Phe nữ vỗ tay hưởng ứng dữ dội, phe nam chỉ biết nhìn nhau cười trừ, coi bộ sĩ khí bên nữ hôm nay cao dữ. Anh Khải huých vai ông Kha.
– Chúc mừng anh quen nhầm bợm nhậu!
Chị Tiên dư nắm đấm đe dọa anh Khải, ông Kha thì cười khà khà.
– Yên chí yên chí anh lo được hết. Các chiến hữu cứ xả láng hết cho anh.
Hai cái lẩu dê to, vài món nướng, chiên, xào được dọn ra và cuộc chiến khai màn. Để tránh trường hợp thiệt hại quân số giữa chừng, hai phe quyết định cứ mỗi người một ly rót đều mà chiến cho công bằng. Tôi và chị ngồi làm chủ xị phụ vụ rót rượu, diệt mồi và chăm sóc cho 3 đứa nhỏ ăn. Cuộc chiến diễn ra vô cùng căng thẳng nhưng đầy ắp tiếng cười. Ba đứa nhỏ sau khi ăn uống xong được cho lên xe đắp mền ngủ trước, thi thoảng tôi lãnh trách nhiệm đứng dậy nhìn vào xe xem chừng tụi nhỏ. Sau khoảng hai ba tiếng chiến đấu quyết liệt ông Kha mặt đỏ bừng bừng lè nhè tuyên bố.
– Đ.M chơi ngu rồi! Anh chưa xĩn nhưng mà các em ráng chiến tiếp… anh ngủ trước lấy sức mai đi chơi!
Rồi ổng đứng dậy lảo đảo đi ra xe mở cửa nhảy luôn lên xe nằm ngủ. Vậy là phe nam hy sinh tại mặt trận một chiến sĩ. Anh Phong, anh Khải mặt mày còn khá tỉnh, nhỏ Hân có vẻ say nhất rồi đến chị Nga, chị Tiên. Riêng tôi với chị thì mặt mày cũng nóng hừng hực vì mỗi đứa cũng giải quyết gọn 4 lon nước ngọt. Thắng thua đã rõ, phe nam thất bại vì ông Kha tự loại khỏi vòng chiến đấu, anh Phong ga-lăng chủ động xin thua bởi vì nhỏ Hân đã bắt đầu bị say ra mặt.
Nói chung vẫn còn uống được tiếp nhưng để giữ sức mai còn đi chơi nên cả nhóm quyết định ngừng. Thực ra nếu uống tiếp phe nữ sẽ thua vì anh Khải vẫn còn rất tỉnh, anh Phong cũng không kém gì. Chỉ là anh Phong lo nhỏ Hân sẽ say và mệt, tôi cảm thấy khá thắc mắc khi anh Phong nói như vậy. Thanh toán xong xuôi cả nhóm ra xe, tiếng nói cười vẫn rộn rã suốt trên đường về cho đến khi mọi thứ chìm trong im lặng trong nhà anh Khải. Một ngày vui chơi thực sự rất vui, ai cũng đi ngủ với tâm trạng khá tốt, tôi cũng vậy…tuy nhiên theo thói quen, tôi vẫn ngồi một mình uống trà phía ngoài sân.
Chị sau một lúc trêu chọc ông Kha đã đời đã đi ngủ từ lâu nên không ngồi chơi với tôi, ai cũng có men rượu trong người nên cũng nhanh chóng ngủ say. Đó là điều tôi nghĩ như vậy mãi cho đến khuya, khi chưa kịp ngả lưng lên sô-pha ngủ thì có tiếng chị Tiên đứng ở cửa phòng gọi tôi.
– M! … M! Em còn thức phải hôn?
– Dạ! Chị Tiên hả, sao chưa ngủ nửa?
– Chị ngủ rồi! Em ra chị nói nhỏ nè!
– Dạ!
Tôi đứng dậy đi ra cửa, chị Tiên kéo tôi đi về phía phòng mình rồi nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai tôi.
– Hân tôi say kêu tên em hoài kìa. Vào với tôi một chút đi em!
Tôi ngẩn người…Lại chuyện gì đây nhỉ?
Thấy tôi có vẻ chần chừ chị Tiên đưa tay đẩy đẩy tôi về hướng phòng.
– Vô với nó một chút đi em. Ráng dỗ cho nó ngủ dùm chị nha.
– Nhưng mà sao tự nhiên Hân ở bên phòng chị vậy?
– Hồi nảy về nó qua ngồi chơi với chị. Chắc giờ thấm rượu say thiệt hết về phòng nổi rồi. Thôi em vào dỗ dùm chị đi, chị qua phòng con Phương ngủ cũng được.
– Rồi rồi… thì đi!
– Cảm ơn em nha hihi!
Chị Tiên đẩy tôi đến sát cửa rồi mới đi trở lại phòng của chị, lại còn vẫy vẫy tay nháy mắt với tôi một cái mới chịu đóng cửa phòng lại, chẳng biết có âm mưu gì đây, tính hiến thân tôi cho nhỏ Hân chắc. Tự nhiên thấy hơi lo lo vì chẳng phải lần trước giả bộ làm người yêu nhỏ đi sinh nhật đã biết tính nhỏ lúc có men rượu trong người đó sao. Tôi nhẹ nhàng mở cửa phong bước vào, cố gắng đóng cửa thật nhẹ như sợ nhỏ nghe thấy tiếng cửa sẽ nhìn thấy tôi trước khi đến gần. Nhỏ Hân đang ngồi trên giường, hai đứa nhỏ không thấy trong phòng, chắc chị Tiên đem hai đứa nhỏ qua bên phòng chị Phương ngủ rồi.
Tôi bước đến gần leo lên giường ngồi xuống trước mặt nhỏ, mái tóc nhỏ phủ che hết gương mặt, tôi tươi cười ra vẻ trêu chọc nhỏ như thường ngày:
– Sao rồi cô nương, xĩn quắc cần câu rồi chớ gì? Sao không ngủ đi còn ngồi đây làm gì nửa nè?
Nhỏ im lặng, tôi tiếp tục:
– Sao im ru vậy? Xĩn hết nhận ra anh luôn rồi hả? Ai biểu hồi nảy xung uống quá…
Nhỏ ngẩn mặt lên, ảnh mắt nhỏ nhìn xoáy vào tôi, vài giọt nước mắt lăn dài trên má, tôi ngừng nói vội đưa hai tay vén tóc nhỏ lên ấp úng:
– Em…em sao vậy? Sao lại khóc. Nè đừng khóc…sao vậy nè?
Nhỏ nhìn tôi, nước mặt chảy ra nhiều hơn, rồi nhỏ gạt tay tôi ra khỏi mặt nhỏ:
– Anh vô đây làm gì?
– Ừ thì chị Tiên nói em muốn gặp anh.
– Anh vô đây làm gì… anh vô đây làm gì? Hổng phải anh mắc ở bên cạnh chị của anh sao? Anh để ý tới em làm gì?
– Sao em lại nói vậy? Thôi tự nhiên lại khóc rồi, em nín đi! Ngoan đi!
– Anh là gì của em mà em phải ngoan, anh là gì của em mà kêu em phải nghe lời anh. Em khóc là chuyện của em, em khóc là chuyện của em.
– Nhưng mà! Thì anh…
– Anh sao mà anh… anh lúc nào cũng bên cạnh chị của anh, anh quên hết mọi thứ, anh hổng thèm để ý tới em nghĩ gì. Anh có biết em…
Nhỏ im bặt quay mặt đi lau nước mắt, tôi khẽ xoay người nhìn nhỏ:
– Em sao?
– Anh còn hỏi nửa? Có phải anh ngốc đến đáng ghét như vậy không hả? Có phải anh không hiểu tất cả những gì em muốn nói với anh trong suốt thời gian qua không hả?
– Anh…! Thôi được rồi, em muốn nói anh sao cũng được. Em say rồi đó, giờ nằm xuống ngủ đi, có gì mai nói cũng được.
Tôi đưa tay định dìu nhỏ nằm xuống nhưng bị ngăn lại, nhỏ đẩy tôi ra đưa mắt nhìn thẳng vào tôi.
– Anh đang cố tránh mặt em có phải hông? Anh đang giả bộ hổng hiểu những gì em nói đúng hôn? Em hổng có say xĩn gì hết, anh trả lời em đi… anh trả lời em đi!
– Anh! … Thực sự anh cũng không biết phải nói gì với em lúc này. Anh hơi dở khi buộc phải hiểu con gái tụi em đang nghĩ gì. Em cũng biết rõ anh vừa trãi qua chuyện gì mà. Anh…
– Anh sao? Anh tính nói anh còn buồn chuyện của con Thy, anh chưa quên được tôi, anh chưa hết đau khổ phải hôn? Có chắc anh còn đau khổ hôn? Em thấy rõ ràng anh đã bình thường trở lại rồi, em thấy anh vui vẻ rồi đó, có buồn nửa đâu!
– Anh…!
Tôi không biết phải nói gì nửa, chỉ biết ngừng giữa chừng rồi nằm vật ra giường nhắm mắt suy nghĩ.
– Ừ! Có lẽ em đúng! … Sao cũng được, em nên ngủ đi, cũng khuya lắm rồi đó! Hồi nảy em nhậu hơi…nh…i … ề…u…e…m…
Tôi không thể nói hết câu nói của mình, đôi môi tôi đã bị khóa chặt một cách mãnh liệt bằng đôi môi của nhỏ, người nhỏ ngả hẳn đè lên ngực tôi, một tay nhỏ giữ đầu tôi lại, một tay nắm chặt lấy bàn tay tôi.
…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro