Câu chuyện đời tôi

Phần 48

2024-08-03 11:12:13

Phần 48
Trời tháng 12 Đà Lạt lạnh run người. Tôi ngồi đó mắt nhìn theo chiếc xe hoa từ từ rời xa nơi tôi đứng. Đường vào nhà thờ quanh co uốn lượn. Mấy chốc rồi chiếc xe ấy sẽ bị cánh rừng thông tàn nhẫn che khuất. Tôi đứng dậy, hai tay cho vào túi quần. Sóng mũi cay xè, miệng tôi vẫn cố mỉm cười mặc dù tôi cảm nhận được giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Ngay khi đuôi xe hoa khuất vào phía rừng thông già tôi lặng lẽ tiến thêm một bước để nhìn… Hai bước… ba bước, bốn bước…. và tôi vùng chạy. Tôi chạy như một thằng điên… cố bắt kịp tốc độ của chiếc xe, tôi im lặng chạy, mắt vẫn cố nhìn theo đuôi xe như để nuối tiếc một chút gì đó của yêu thương. Em của tôi lên xe hoa theo người ta mất rồi, xe đi khuất tầm mắt rồi liệu cuộc sống có cho tôi nhìn thấy em lần nửa hay không. Tôi không nhìn thấy em, mắt tôi không thể nhìn xuyên qua chiếc kính xe màu đen đáng ghét ấy, đôi chân tôi không thể đuổi kịp những vòng xe lăn vội đưa em đi xa… rất xa… rất xa ấy.

Đến giờ nay tôi vẫn chưa thể giải thích được tại sao lúc ấy tôi lại chạy theo như một thằng điên yếu đuối như vậy. Tôi cũng không biết em có quay đầu nhìn lại lần nào hay không. Có lẽ không… đơn giản vì phải như vậy mới chính là em, có lẽ có… đơn giản phải như vậy mới là người tôi yêu.

Điều gì đến phải đến. Tôi vấp chân té nhào ra đường. Tôi lăn mấy vòng mới dừng lại được. Tôi loạng choạng ngồi dậy bước đến ven đường ngồi xuống dưới góc thông nhìn về hướng chiếc xe đưa em đi. Hai tay tôi rướm máu. Cũng đúng thôi, tôi đâu có đeo găng tay mặc dù trời Đà Lạt lúc ấy lạnh cóng. Ly do đơn giản em muốn được giữ ấm trong đôi tay trần của tôi cho đến giây phút cuối cùng. Tôi im lặng, hơi thở tôi dồn dập vì mệt cũng không thể ngăn tôi mỉm cười.
” Chào em nhé người lạnh lùng”.

Chị, anh Phong, Hân và một vài người bạn em chạy đến sau lưng, nhưng tuyệt nhiên không ai dám lại gần tôi cả, trừ chị. Chị nhẹ nhàng bước đến ngồi kế bên tôi im lặng xoay người tôi lại xem xét tôi có bị sao không. Một vài vết trầy xước trên trán cộng với hai bàn tay rướm máu cũng đủ cho chị và mọi người lo lắng. Thấy vậy nhỏ Hân vội chạy lại lấy chiếc khăn choàng cổ của nhỏ nhè nhẹ thấm máu trên tay tôi. Còn chị thì dùng chiếc găng tay của mình chùi máu và bụi bẩn trên trán tôi. Anh Phong không biết tìm đâu ra được chai dầu gió đem lại đưa cho chị rồi quay lại nói nhỏ gì đó với những người khác khiến họ từ từ quay lưng đi trở lại phía nhà thờ để tôi ở lại cho chị và nhỏ Hân chăm sóc.

Có dầu gió làm vết thương của tôi đau rát kinh khủng. Nhưng lúc này làm gì có cái đau rát nào bằng vết thương lòng của tôi chứ. Tôi vẫn im lặng hướng mất về phía rừng thông già hiu hắt, nơi chiếc xe em có lẽ đang giầu mình trong đó không cho tôi nhìn thấy nửa. Như trò chơi đuổi bắt ấy, tôi cố đuổi theo, xe của em vẫn vô tình chạy đi mất…trò chơi đuổi bắt này có lẽ tôi sẽ phải chơi rất lâu đây. Bật cười vì ý nghĩ điên khùng đó… tôi nhận ngay hai ánh mắt ngơ ngác, lo lắng của chị và nhỏ Hân.
– Nhox…

Chị vừa định nói gì với tôi thì nhỏ Hân bịt miệng chi lại ra giấu im lặng. Ừ chính lúc này có lẽ nhỏ hiểu tôi cũng chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì. Chị hiểu ý nên im lặng ngồi quay lưng ra hướng ánh mắt về cùng phía với tôi. Nhỏ Hân sau khi quấn hai cái khăn choàng thành hai cục bao trọn hai bàn tay tôi cũng ngồi xuống bên cạnh nhìn tôi lo lắng. Tôi không nhìn qua nhỏ nhưng tôi đủ cảm nhận nhỏ đang nhìn tôi thực sự là ánh mắt lo lắng.

Tôi không biết ngồi như vậy bao lâu nửa. Chỉ biết thời gian chầm chậm trôi qua lâu đến nổi chị của tôi không còn chịu nổi nửa. Chắc là ngồi nảy giờ mõi lắm đây nên từ từ dựa hẳn người vào tôi. Bó tay với chị luôn, đang ngồi chia sẻ an ủi với thằng vừa thất tình là tôi mà cũng không từ bỏ cái tính nghịch nửa. Chị ngả người vào tôi tay bứt bứt mấy cọng cỏ dại dưới đất quăng ra phía trước mắt tôi. Chắc đang cố gắng kiếm chuyện để kéo ánh mắt tôi trở về thực tại đây vì giờ mắt tôi vẫn như đang cố len lõi giữa những hàng thông tìm em. Có lẽ trò nghịch của chị đã phát huy tác dụng hay chính con người lạnh lùng trong tôi trở lại. Tôi quay người qua nhỏ Hân mỉm cười.
– Nè Hân.
Nhỏ giật mình.
– Sao…sao M.
– Có gì ăn không? Đói bụng quá.

Nhỏ ngập ngừng. Chắc đang ngạc nhiên vì câu nói đầu tiên của một thằng vừa thất tình tiễn người yêu đi lấy chồng lại là đòi ăn.
– Ừ ừ còn bánh kem với đồ ăn nhẹ người ta đãi tiệc hay sao đó.
– Nhox muốn ăn hả?
Chị chen vào. Tôi quay qua nhìn chị cười
– Ờ. Sáng giờ chưa ăn gì mà.
– Uhm chị cũng đói nửa. Sáng giờ chưa ai ăn gì đâu.
– Vậy tụi mình vào trong kia kiếm gì ăn hen M.
– Ờ sao cũng được.

Tôi gật đầu kéo tay chị và nhỏ Hân đứng dậy đi về phía nhà thờ. Khách khứa hình như đã về gần hết. Chỉ còn một vài người ở lại giải quyết những việc sau cùng của buổi lễ. Nhỏ Hân đi về phía anh Phong nhìn quanh.
– Ủa tụi nó đâu hết rồi anh
– Ừ anh kiu mọi người về khách sạn trước hết rồi. Nhóc M không sao chứ.
Anh Phong hạ giọng sợ tôi nghe được thì phải. Nhỏ Hân gật đầu.
– Uhm không sao đâu anh. Không biết còn gì ăn không để em đi kiếm.
– Ủa em muốn ăn hả.
– Dạ! Tụi mình sáng giờ có ai ăn gì đâu anh.
– Ừ ha anh quên mất. Để anh đi với em.

Hai người quay lưng đi vào trong kiếm đồ ăn. Còn tôi và chị thì ngồi xuống ghế đá. Tôi đưa ánh mắt nhìn xa xăm… ánh mắt chưa kịp bay ra tới ngọn cây trước mặt thì đã bị chị kéo lại ngon ơ bằng cái cốc nhẹ lên đầu đủ để tôi cảm nhận cái đau.
– Nhox khùng!
– Gì?
– Đưa đây!
– Đưa gì?
Tôi ngơ ngác. Chị cười nhẹ.
– Đưa bớt cục buồn đây chị giữ phụ cho.
Tôi cười.
– Hơ hơ sao bửa nay đòi chia bớt cục buồn dzậy?
– Thì lâu lâu nhox khùng buồn. Tội nghiệp quá chia bớt được chưa.

Hix chưa thấy ai an ủi người buồn như chị cả. Nếu phải người khác chắc đổ sụp vì câu nói tội nghiệp của chị quá. Cũng may là tôi đủ hiểu chị đang muốn gì mà.
– Cảm ơn nha. Có 100 cục buồn nửa nhox cũng không chia cho chị đâu. Khỏi xin mất công.
– Tại sao?
– Vì nhox không bao giờ muốn thấy chị buồn vậy thôi!

Tôi mỉm cười nhìn về phía trước. Có lẽ chị cảm thấy trong lời nói của tôi rõ ràng có sự dứt khoát không thay đổi về vụ án cục buồn này cho nên chị đã bỏ ngay ý định trả giá mà ngồi im theo tôi luôn. Ngồi được một chút thì nhỏ Hân đi ra, kế bên anh Phong đang cầm một dĩa bánh kem khá to. Chắc là bánh kem ngày cưới của em đây mà. Tôi bật cười nhẹ khi nghĩ đến điều đó.
– Không còn gì ăn hết M ơi. Còn bánh kem thôi hà.
– Thôi mọi người lên xe anh chở đi kiếm quán ăn tụi mình ăn trưa luôn chứ ăn bánh kem sao no.
– Được không M?
Nhỏ Hân ngồi xuống hỏi. Tôi gật đầu.
– Vậy còn dĩa bánh kem này?
– Đem theo ăn đi anh.
– Ừ cũng được . Vậy mọi người lên xe đi.
– Vậy kiếm nhà hàng nào đồ ăn ngon ngon nha tài xế. Đi nhanh nhox của chị đói bụng lắm rồi nè.

Chị đứng dậy vừa nói với anh Phong vừa kéo tay tôi chạy về leo lên băng sau xe anh Phong. Nhỏ Hân ngồi băng trước kế anh Phong cầm lấy dĩa bánh kem dùng muỗng xắn một miếng nhỏ đưa lên miệng thử.
– Bánh kem ngọt M ăn được hôn?
– Hỏi lạ vậy em.
Anh Phong ngạc nhiên hỏi.
– Hì M hổng thích ăn ngọt mà anh.
– Vậy hả?

Chị và anh Phong cùng nói lên chữ vậy hả ngạc nhiên. Chính tôi cũng ngạc nhiên vì vụ không thích ăn ngọt này sao nhỏ Hân lại biết. Nào giờ tôi đâu có nói với nhỏ đâu, vậy mà nhỏ cũng biết hay thiệt. Tôi gật đầu.
– Ừ nhưng cho M thử một miếng đi Hân.
– Không thích đòi ăn chi nhox.
Chị nhìn tôi. Tôi quay qua chị cười.
– Ờ không ăn để chị ăn hết mất công bị mập. Hehe.
Vừa nghe xong chị đã phùng má lên chu miệng xí một tiếng.
– Xí. Đồ vô duyên…

Nhỏ Hân cười xắn một miếng bánh kem quay xuống đút vào miệng tôi. Tôi há miệng nuốt trọn miếng bánh kem. Hai tay tôi băng 2 cục to tướng bằng khăn choàng của nhỏ Hân rồi nên đành phiền nhỏ đút ăn vậy chứ chị thì có 1000 năm nửa cũng không có rảnh đút bánh cho tôi ăn đâu, giành ăn không giành thì thôi làm gì có chuyện chia sẻ vụ ăn uống với tôi. Anh Phong cười khì khì một mình rồi cho xe lăn bánh trong cái giận phụng phịu của chị.

Vị ngọt của bánh, vị chua của nhân trái cây, vị béo của kem và cả đắng của socola hòa quyện vào trong miệng tôi. Tất cả trở thành mùi vì tuyệt vời của bánh kem, món ăn ngọt từ nào giờ tôi ăn rất ít vậy mà lúc ấy không biết vì sao tôi lại ăn một cách ngon lành như vậy. Tôi không chỉ ăn một miếng mà còn nhanh chóng ăn thêm những miếng bánh kem tiếp theo. Đó là lần đầu tiên tôi ăn bánh kem nhiều đến vậy… không phải vì bánh kem ngon mà vì đó là chiếc bánh trong ngày cưới của em.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Câu chuyện đời tôi

Số ký tự: 0