Phần 42
2024-08-03 11:12:13
Viết viết và vẽ được một tí thì em làm đồ ăn sáng xong. Thơm ngát mùi trứng ốp la, xe bánh mỳ của bà hàng xóm ngay trước nhà. Chỉ cần bước ra cửa là có bánh mỳ ăn sáng ngay.
– Nè ăn sáng rùi đưa em đi học. Vẽ linh tinh hoài.
– Trời. Tác phẩm nghệ thuật của anh đó.
– Thấy ghê. Cái này mới nghệ thuật nè.
Em đẩy dĩa trứng ốp-la vàng ươm ra trước mặt tôi. Đúng là khéo tay thiệt, em của tôi có khiếu làm nội trợ ghê.
– Chà khéo tay kiểu này ai cưới được tiểu thư chắc sướng lắm ta
Em lườm lườm tôi chu miệng
– Khỏi nịnh nha…ai thèm nghe đâu. Hiểm hiểm nửa đi. Ăn nhanh lên.
– Từ từ tay bận rồi lấy gì ăn nhanh được.
– Bận gì đâu.
Em chớp chớp mắt hỏi. Tôi lấy hai tay ôm lấy eo kéo em ngồi lên người tôi cười.
– Nè bận vầy rồi sao ăn được.
Em chu miệng quay lại cắn nhẹ lên môi tôi rồi cười tinh nghịch.
– Hihi đồ lười.
Em mắng tôi xong thì đưa đũa lên gắp một miêng trứng kẹp vào bánh mì đút cho tôi ăn. Có em sướng như tiên, được tha hồ ôm em thật nhiều để em chăm sóc. Đôi khi hạnh phúc đơn giản chỉ là những cử chỉ yêu thương như vậy, có lẽ hơi sến, có lẽ hơi quá đà…nhưng chỉ những người yêu nhau mới thấy được vì sao nên như vậy. Khi yêu đôi khi hãy vô tư thể hiện tình yêu của mình ra bên ngoài, không phải để khoe khoang, không phải để ồn ào … mà đơn giản để đôi phương biết rằng bạn thực sự thoải mái và hạnh phúc khi yêu họ.
– Chiều nay chở em đi chợ nha …
– Mua gì hả …
– Uhm. Em muốn mua vài thứ để lên Đà Lạt mặc.Mùa này lạnh lắm đó…
– Nghe bạn anh nói trên đó giờ lâu lâu có mưa phùn nửa. Em coi mua loại nào ít thấm nước ấy …
– Dạ. Chiều em đi với con Hân được rồi. Anh ở quán làm bình thường đi ha …
– Ờ sao cũng được. …
Ăn uống xong xuôi. Tôi chở em qua trung tâm để em kịp giờ học. Tạm biệt em, tự nhiên thấy bơ vơ. Thời khóa biểu không có giờ học nhưng vẫn chưa muốn qua quán vì bây giờ còn sớm, qua cũng chẳng làm gì nhiều vì tầm này quán ít khách. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi phát hiện đang chạy xe hướng về nhà chị. Tôi vỗ vô trán 1 cái để trấn tỉnh người lại, dạo này có tình yêu nên cũng hay bị cái bệnh mơ mộng vu vơ. Dù sao cũng lỡ nghĩ đến chị rồi, mà nghĩ đến chị thì thấy hơi có lỗi vì mấy ngày nay quên mất tiêu chị luôn. Móc điện thoại ra gọi cho chị.
Bài nhạc chờ nhẹ nhàng vang lên tiếp theo đó không lâu là cái giọng ngái ngủ như con nít của chị, nghe là biết đang nướng khét cái giường lun chứ đâu.
– Ta ghét nhà ngươi … người ta đang ngủ mà …
– Thôi mùi khét nồng nặc rồi chị hai. Dậy đi nhox qua chơi nè …
– Tự nhiên qua chi. Tưởng ai đó quên mình mất rùi …
– Quên đâu. Dậy đi … sắp qua tới nè…
– Ngủ xíu nửa…
– Dậy đi. Nhanh…
– Mệt … ghét … giận … qua cho ngồi ngoài đường lun
– Ờ ờ…
Tôi cúp máy len lõi chiếc xe giữa dòng người buổi sáng sớm hướng về nhà chị, cũng không đông lắm vì đã qua giờ đi làm buổi sáng nên tôi tha hồ bon chen. Cuối cùng nhà chị cũng hiện ra trước mắt, những đóa cúc dại trăng trắng chìa ra bên ngoài cánh cổng màu đen. Thật dễ nhận ra nhà của nữ hoàng trong số những căn nhà trong khu này. Dừng xe trước cổng, móc vừa móc điện thoại ra gọi thì đã thấy chị ngồi đung đưa trên chiếc ghế dựa trước nhà, người còn mặc nguyên bộ quần áo ngắn cũn, đi ngủ mà mặc đồ kiểu này tính giết người nhìn ngay cả trong mơ hay sao đây nè. Vừa thấy cái đầu tôi lấp ló ngoài cổng chị liền đừng dậy tiến lại cổng … Chẳng nói chẳng rằng lấy tay bún cái cóc vào mũi tôi … thật tàn nhẫn
– Ui da … đau.
– Cho chừa cái tội phá người ta ngủ …
– Hix người gì hung dữ thấy sợ lun …
– Rùi sao … mún gì? Uýnh lộn không … sáng sớm phá người ta …
– Sớm đâu. Trưa rồi …
– Chị nói sớm là sớm nha …
– Ờ ờ thì sớm. Giờ đi chơi không …
– Không ….
Chị chống nạnh phùng cái má ngước mặt lên trời. Công nhận y chang con nít giận đòi kẹo, có điều con nít này cao quá, gương mặt như nữ hoàng dưới ánh mặt trời … kiêu sa.
– Ờ vậy thôi … về …
Tôi nhún vai quay lưng bước trở ra xe. Chị nói với theo.
– Đồ khùng!
Tôi quay lại.
– Gì nửa.
– Giỏi về đi … thách đó.
– Ơ thách gì.
– Không bít. Về đi rùi biết…
– Vậy về nha …
– Ừ … về đi coi ai giận biết liền …
– Ai giận …
Chị mở cổng bước ra kéo tôi quay lại rồi dùng hai ngón tay chọt 1 cái vào hai má của tôi … hix sao cái người này có đủ thử trò để hành xác tôi vậy nè, chọt mún lủng mặt tôi luôn.
– Chị giận nè …
– Hix đau … sao giận …
– Vì nhox về chứ sao …
– Không đi chơi thì nhox về …
– Mệt!!! Đồ ngox
– Cái gì nửa đây
– Chị là con gái đó …
– Ờ thì con gái ….
Chị bậm môi chu miệng nhăn mặt … công nhận người này nhiều cảm xúc cùng lúc trên mặt ghê.
– Tức quá điiiiiiii … con gái nói có là không biết chưaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.
Trời! Muốn té ngửa với chị hại não gì đâu. Nảy giờ tính về tính cách thôi thì chị có miếng nào người lớn hơn tôi chết liền, người gì nắng mưa y chan Sài Gòn vậy, thất thường :)
– Ờ ờ biết rồi. Vậy giờ sao?
– Chờ chút đi. Thay đồ chút.
– Đồ này cũng đẹp mà.
– Không dám đâu, đồ nịnh đầm. Đồ ngủ của chị đó.
– Hix thôi mặc đồ này đi. Giờ chờ chị nửa chắc tới trưa quá.
Chị có vẻ xiêu lòng. Đứng xoay qua xoay lại ngắm nghía mình trong chiếc gương chiếu hậu xe tôi.
– Mặc đồ này được không … kỳ quá …
– Kỳ đâu! Vậy đẹp rùi …
– Thiệt hả …
– Thiệt …
– Uhm cũng được. Vậy giờ đi đâu …
– Nhox chưa biết. Chị mún đi đâu?
– Đói bụng nè!
– Vậy chở chị đi ăn nha …
– Uhm. Chị muốn ăn pizza …
– Ăn ở đâu. không biết đường!
– Chị chỉ đường cho.
Nói xong chị leo lên xe tôi ngồi đung đưa cái chân.
– Nhanh nhanh. Đói bụng lắm rồi …
– Từ từ … hối như chạy giặt vậy. Hổng đội mũ bảo hiểm hả …
– Đội …
– Sao ngồi đó …
Chị hổng nói gì cuối cuối cái đầu hướng về tôi mắt nhìn vu vơ. Thôi hiểu. Tôi lắc đầu lấy một cái nón đội lên đầu chị, cài dây lại rồi đề máy xe chạy đi. Lần này vì không biết đường đi qua quán pizza nên đành bấm bụng nhún nhường chạy xe vòng vòng theo lời chỉ đường của chị. Cái trò làm bộ chỉ đường tùm lum của chị lại được dịp phát huy tối đa, thiệt là nhức óc gì đâu. Ròng rã mấy con đường cuối cùng cũng tới quán pizza mà theo tôi nhớ là gần xịt nhà chị @@. Vào quán ngồi xuống, tôi thở phào nhẹ nhõm vì thoát khỏi cái nắng của buổi trưa Sài Gòn, nhất là thoát khỏi cái trò hành xác của chị.
– Nhox ăn gì …
– Tùy chị. Nhox hổng rành …
– Vậy uống gì …
– Tùy lun … mệt quá …
– Hihi chạy xe có chút mệt …
– Sao hổng mệt. Chơi gì chỉ đường chạy cà vòng cà vòng …
– Có đâu … quên đường thiệt mà …
– Hix … hay quá … chút cho đi bộ về nhà …
– Xíii dám ta cho cục kẹo liền …
Chị cốc nhẹ lên đầu tôi rồi quay qua gọi pizza với hai phần 7up. Trong khi chờ đợi tôi ngả người ra ghế nằm nhắm mắt hưởng không khí mát lạnh của tiệm. Còn chị thì giở đủ thứ trò nghịch, lúc thì lấy khăn lạnh đung đưa trước mặt tôi, đã đời lại trùm lên mặt tôi đè đè, xong giở ra ngồi xăm soi mặt tôi, tay tôi, tóc tôi cứ như chưa bao giờ thấy tôi vậy. Tuy chị làm ra vẻ nghịch nhưng tôi cũng đoán ra chị đang lau mặt cho tôi và xem xét cơ thể tôi xem có sao hay không đây mà. mỉm cười tôi im lặng mặc cho chị mún làm gì thì làm. Nghịch một hồi lâu pizza cũng được mang ra,nống hổi thơm ngát. Tôi chỉ mới ăn pizza với chị mấy lần nhưng tự nhiên cũng quen được cái mùi vị của pizza nên cũng thấy thèm mặc dù mới ăn sáng với em xong. Chị tươi cười kéo tôi dậy…
– Mum mum!!!
Chị dùng cái giá xúc một miếng để qua dĩa của tôi …
– Ăn đi nhox. Ngon lắm …
– Ờ ờ …
Tôi lấy chai tương ớt xịt vào pizza rồi cầm đưa lên miệng. Lâu hổng gặp chị quên mất tiêu quy tắc bất thành văn khi ăn với chị của tôi là phải đề cao cảnh giác … và chưa kịp cắn, miếng pizza đã nằm gọn trong tay chị với gương mặt cười hả hê. Chưng hửng, lấy lại bình tĩnh tôi lập tức kéo lấy tay chị giằng lấy miếng pizza trở lại. Ăn với chị mà không biết chiến đấu giành giựt thì chỉ có nước nhìn miệng chắc lun. Tiếng cười, tiếng cãi nhau lại làm rộn một góc quán … nếu không có tiếng nhắc nhở nhẹ nhàng của phục vụ thì chắc chị với tôi lăn cồm ra đất mà giỡn rồi …
Ăn thì ít mà giỡn thì nhiều nên cả hai tiếng đồng hồ trong tiệm làm lung tung cái bàn người ta lên chị với tôi mới tính tiền đi ra khỏi quán. Có lẽ lần sau đi ăn với chị ở cái quán nào cũng phải dặn phục vụ cho hai đứa một ngồi dưới đất ở 1 góc cho chắc ^^.
Chở chị ra khỏi tiệm, trên đường nhiều người nhìn theo hai đứa. Chẳng có gì lạ vì chị của tôi người mặc đồ trắng, làn da trắng, nhưng giờ hoa văn rất ư là tinh tế màu tương ớt tương cà, tôi cũng hổng thoát khỏi số phận áo quần toàn những đốm tương dính đầy. Thầm nghĩ cách để về nhà ăn nói với em đây. Áo này của em mua hix hix, nói chung về nhà giặt liền phi tang cho chắc ăn.
– Hihi dơ quần áo hết rồi nè …
– Tại chị chứ ai. Ăn mà giành hoài …
– Ai biểu nhox hổng biết nhường chi …
– Nhường rồi mà chị có để yên đâu …
– Kệ chị. Nè về nhà cho chị thay đồ đi ngứa quá à …
– Ờ. Nảy giỡn xung lắm mà …
– Mệt về đi …
– Biết rồi…
Tôi đành phóng xe trở về nhà chị. Đồ tôi dày, có dính cũng sơ sơ bên ngoài, còn chị mặc đồ mỏng nên dính một tí là thấm vào tới da thịt ngay ngứa là phải. Về đến nhà, chị kiu tôi đẩy xe vào trong sân rồi chạy ù vào trong. Vào tới cửa mới chịu quay đầu ra nói to
– Nè ngồi đó chơi đi hổng có đi lung tung nha …
– Biết rồi…
Chị chạy biến vào trong cánh cửa. Còn tôi thì ngồi xuống một mình trên ghế im lặng ngắm nhìn khu vườn trước sân nhà chị. Lần trước chị được nhìn từ ngoài, hôm nay đặt chân vào trong mới cảm nhận hết sự bình yên và thoải mái. Trời Sài Gòn trưa nắng nóng nhưng trong sân vườn nhà chị thì không, có lẽ vì khu vườn này được thiết kế bởi chị của tôi và thứ gì của chị tôi đều có cảm giác rất bình yên khi tiếp xúc … Ngắt một đóa hoa cúc dại ngậm vào miệng tôi nhắm mắt thưởng thức không khí trong lành của nhà chị.
Ngồi suy nghĩ vẩn vơ một hồi, chị cũng xuất hiện bên cạnh tôi nhẹ nhàng ngồi xuống. Mùi hương thoang thoảng từ cơ thể chị làm tôi cảm thấy khoan khoái, mỉm cười mở mắt ra. Chị vẫn dịu dàng trong bộ quần áo màu trắng nhẹ nhàng.
– Nè ai cho ngủ trong nhà người ta.
– Ngủ hồi nào.
– Thấy nhắm mắt nảy giờ.
– Ờ nhắm mắt chơi thôi.
– Tin chết liền. Ăn trái cây đi. Của anh Phong mua đó.
– Sướng ha.
– Chứ sao. Ăn đi ngon lắm. Ăn dâu tây nè.
– Ờ. Nè mệt rồi hổng giỡn nửa đâu nha.
– Biết rồi ông tướng.
Tôi gật đầu cầm lấy trái dâu bỏ vào miệng với sự đề phòng cao độ. Chị tủm tĩm cười trước thái độ ăn căn thẳng tôi.
– Hôm nay vui ha.
– Uhm.
– Sao được tự nhiên qua chơi với chị vậy.
– Ờ thì hổng làm gì nên qua.
– Hổng làm gì mới qua. Tưởng có người yêu bỏ chị mất tiêu.
– Bỏ đâu mà bỏ. Tại tùm lum chuyện chứ bộ.
– Ổn hết chưa nhox … chuyện với bé Thy đó.
– Ờ ờ.
– Uhm. Vậy cũng mừng..
Chị mỉm cười tựa cằm lên bàn.
– Kể chị nghe về Thy đi.
– Kể gì giờ.
– Kể chuyện hai đứa gặp nhau đó. Chị muốn biết cô bé ngốc nào đi yêu nhox khùng nhà mình.
– Trời! nói cứ như nhox tệ lắm hổng bằng.
– Còn gì nửa. Đáng ghét vậy mà cũng có người yêu.
– Nói xấu hoài nha.
Tôi bật cười cầm trái nho nhét vào miệng chị, chị mỉm cười vui vẻ nuốt trọn trái nho nhai nhè nhẹ.
– Kể đi.
– Bắt đầu từ đâu giờ.
– Thì từ lúc nhox gặp bé Thy đó.
– Ờ ờ …
Tôi khẽ cười ngả lưng ra ghế nhớ lại ngày đầu tôi gặp em … thật kỳ cục và khó quên. Nhưng chưa nói thành lời thì tiếng chuông điện thoại đổ dồn phá tan không gian im lặng. Chị quay mặt nhìn tôi móc điện thoại ra. Là số của em.
– Anh nghe nè…
Tiếng em gấp gáp bên kia … không đầu không đuôi, hốt hoảng, ngập ngừng …
– Anh ơi … anh ơi … anh vào bệnh viện … ngay nha … em … em sợ lắm huhu …
– Thy … em có sao không em bị sao vậy …
– Anh vào nhanh nha … em … em rối lắm …
– Ừ ừ chờ anh…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro