Phần 127
2024-08-03 11:12:13
Cơn mưa nhẹ buổi sáng cũng không ngăn được chị và tôi dậy thật sớm để chuẩn bị rời khỏi Sài Gòn. Tôi dắt chiếc xe đen thui ra sân thử đề máy, tiếng nổ giòn giã, chiếc xe rung lên nhè nhẹ như không kìm được khoảnh khắc được lao vút đi. Có một chút hào hứng khoan khoái rộn lên trong lòng, tôi thèm đi chiếc xe này lâu rồi, nhưng chỉ vì cái tôi lớn quá của tôi làm Caffe đã luôn bị giam trong ga-ra, chẳng mấy khi được lăn bánh. Mọi thứ của chiếc xe đều một màu đen mạnh mẽ, phải gọi là chất như ly caffe đen vừa mới pha vậy, chỉ trừ có một chỗ chẳng ăn nhập vô đâu…
Cả chiếc xe đang một màu đen bụi bặm, đầy nam tính tự dưng xuất hiện hai đóa hoa cúc dại màu trắng ngay giữa hai bên bình xăng, tác phẩm tự tay chị vẽ lên và tất nhiên đâu có ai được phép xóa. Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, tôi mặc quần jean bụi, chiếc áo sơ-mi đen đỏ trắng cùng chiếc áo khoác màu đen do chị chuẩn bị… đồ đạc chất vậy mà vẫn bị lép vế so với nữ hoàng. Hôm nay chị cũng mặc một chiếc quần jean nhưng bó sát người, áo sơ mi trắng cũng bó sát, nhìn thì có vẻ kín đáo nhưng thực ra sexy hơn cả những bộ quần áo hở nhiều da thịt.
– Nhìn gì đó tên kia?
– Ờ ờ thì…(nhìn ngon thiệt) nay mặc đơn giản mà đẹp.
– Hihi đồ nịnh. Chị mà, bửa nào cũng đẹp hết nghen.
Tôi nhún vai cột chiếc balo lên ba-ga sau của xe, tự tay đeo nón, kéo khóa áo khoác cho chị rồi cả hai lên xe xuất phát. Ra khỏi cửa ngõ Sài Gòn, tôi mới dừng chân ăn sáng, uống caffe.
– Đi xa, tốt nhất nên ra khỏi Sài Gòn thật sớm để tránh giờ cao điểm kẹt xe rồi hãy ăn uống buổi sáng.
– Uhm chị biết rồi.
– Đi trên đường lúc nào mệt chị nói nhóc ngừng xe nghỉ nha.
– Uhm!
Tôi dặn dò chị thêm vài điều rồi cho xe hướng về Đà Lạt. Tuổi trẻ, ai cũng máu tốc độ, tôi càng không phải ngoại lệ, nhất là đang cưỡi trên một chiếc xe mạnh mẽ… nhưng từ bao giờ tôi đã bỏ đi cái háo thắng tuổi trẻ của mình, Caffe chỉ từ từ xuất phát rồi từ từ tà tà trên đường với tốc độ chẳng bao giờ vượt quá 60km/h. Tất cả vì sau lưng tôi là chị, dù đường vắng, dù đường có đẹp, ít xe đi chăng nửa, tôi cũng không bao giờ chạy nhanh.
Lần đầu tiên đi xa bằng xe máy của chị, tôi muốn đi chậm để chị được thỏa sức ngắm cảnh hai bên đường, tôi muốn chị luôn được an toàn mức tối đa nhất, ngoài ra tôi cũng muốn đi chậm để nghe được rõ tiếng chị trò chuyện hơn. Suốt chặng đường dài, chị luôn nói chuyện rất nhiều, chị hát, chị kể chuyện, chị luyên thuyên về những cái chị nhìn thấy hai bên đường. Mỗi khi có một nơi cảnh đẹp, mỗi khi leo dốc hay qua những chiếc cầu… chị đều bắt tôi dừng lại chụp ảnh cho chị hay đơn giản chỉ là để ngồi ngắm cảnh, uống nước…
Xuất phát ở Sài Gòn vào buổi sáng sớm và đến Đà Lạt cũng là lúc trời vừa sụp tối. Một hành trình trọn vẹn 12 tiếng đồng hồ, đường không quá xa nhưng đi thì lâu ơi là lâu mới tới.
Đà Lạt đón tôi và chị bằng cái không khí se lạnh đặc trưng phố núi về đêm, tôi đưa chị đến khách sạn khá quen nằm gần chợ, phòng đã đặt sẵn từ tối qua cho nên hai đứa chỉ việc nhận phòng, quăng balo lên giường rồi kéo nhau đi ăn tối. Một chặng đường dài, nhưng không đứa nào cảm thấy mệt mỏi, suốt đường nghỉ ngơi ăn uống khá nhiều khiến cho tôi và chị giờ vẫn thấy sung sức.
Lẩu dê là một món ăn thích hợp cho một đêm Đà Lạt se lạnh như bây giờ, loanh quanh dạo chợ đêm, uống sữa đậu nành rồi cả hai quay trở lại phòng. Tắm rửa xong, tôi nhẹ nhàng đi ra ngoài, chị đã nằm ngủ thiếp đi từ lúc nào, tôi lắc đầu ôm chị đặt nhẹ lên giường rồi kéo ghế ra ban-công ngắm nhìn thành phố về đêm, thưởng thức bình trà nóng hổi được nhân viên chuẩn bị sẵn. Một cảm giác gì đó len lỏi trong lòng, một chút vui vui, một chút ấm áp, một chút bình yên… thành phố chìm sau vào màn đêm se lạnh, phía sau lưng… chị của tôi đang say giấc nồng.
Bình minh, những ánh nắng yếu ớt len lỏi vào phòng, nói là không mệt nhưng cũng cả ngày ngồi trên xe khiến tôi ngủ một giấc ngủ say quên cả trời đất. Tôi nhẹ nhàng mở mắt ra khi cảm nhận được hơi ấm phả vào má, từng nhịp thở phập phồng, da đầu tôi nhột nhột bởi bàn tay chị đang luồn sâu vào nghịch tóc.
– HeY! Chào buổi sáng! Anh của em!
Tôi mỉm cười, cảm giác này lạ lắm nhưng cũng quen lắm, trong nhất thời tôi chưa biết gọi là gì.
– HeY!
Chị cười, nụ cười như thiên thần… suýt tí nữa tôi kiềm lòng không được thì đã kéo người chị vào hôn một cái thật sâu rồi. Bình thường, tôi là người dậy trước ngắm chị… nhưng hôm nay ngủ say quá… bị mất quyền chủ động mất tiêu.
– Dậy sớm vậy?
– Uhm!
– Sao nay được dậy trước?
– Để ngắm.
– Ngắm gì?
– …
Chị cười, đưa tay chỉ chỉ vào giữa mũi tôi rồi nằm lăn ra giường, kéo tay tôi gối đầu lên, rúc sát vào ngực tôi. Hôm nay cũng lạ, có điều gì đó vừa thay đổi, lặng lẽ, nhẹ nhàng thôi nhưng rõ ràng là đã có sự thay đổi.
– Giờ kế hoạch tiếp theo là gì hả nữ hoàng?
– Hihi… chờ đến lúc tặng quà cho nhóc.
– Ủa chờ tới chừng nào. Lên tới đây rồi, quà cáp gì bí ẩn dữ.
– Sẽ đến lúc mà, ráng chờ đi.
– Rồi cứ nằm vầy chờ luôn hả?
– Uhm…
– Trời!!!
Tôi thở dài ngao ngán, lúc nào cũng vậy, lại bày trò bí bí ẩn ẩn với tôi. Nằm dài cả buổi trời cuối cùng cũng được chị cho phép rời khỏi giường đi về sinh cá nhân rồi chở chị đi ăn sáng.
– Hôm nay mình có ghé thăm nhà không chị?
– Hông, hôm nay chị chỉ muốn ở riêng bên nhóc.
– Vậy ngày mai?
– Có thể, còn tùy…
– Tùy gì?
– Hihi…
Lại bí ẩn, cứ nghĩ tôi hiểu chị thật nhiều, nhưng rồi cũng mù tịt. Kệ, muốn làm gì làm coi như đang thưởng thức kỳ nghỉ vậy. Ăn uống xong, tôi đưa chị đi dạo vòng quanh bờ hồ, đi caffe rồi quay lại phòng nằm ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro