Câu chuyện đời tôi

Phần 124

2024-08-03 11:12:13

Phần 124
Chiều tối, tôi thức dậy sau một giấc ngủ dài, bửa tối đã được chị chuẩn bị sẵn. Đời chỉ có bao nhiêu là sung sướng, đi loanh quanh rồi cũng quay về đây, bửa cơm ngon lành… đương nhiên có chị.

Ăn uống xong xuôi, tôi đưa chị đi dạo loanh quanh Sài Gòn, uống caffe son môi rồi quay về nhà ngủ. Hôm nay dù đã ngủ cả buổi chiều nhưng tôi vẫn mệt, chị cũng nhất quyết không cho tôi nằm ngủ trên sô pha nửa mà phải lên giường nằm ngủ với chị. Sài Gòn đương nhiên là bình yên, ngoại trừ cơn mưa đêm phía ngoài bắt đầu rơi, trời se lạnh, hy vọng mai sẽ là một ngày thời tiết đẹp, vì ngày mai sinh nhật chị.

Sáng, tôi dậy thật sớm, thói quen của những chuỗi ngày sau chuyến đi xa, mở mắt ra… lần này tôi thực sự đã nhìn thấy chị. Dậy trước và nằm nhìn chị ngủ là thói quen từ lâu, hôm nay tôi sẽ lại được tiếp tục thói quen này.

– Nè!
– Zzz…
– Nè! Dậy đi. Sinh nhật mà, ai lại ngủ nướng hả cô nương.
– Hông mà, để yên chị ngủ xíu.
– Ngủ gì mà ngủ hoài, nắng chói chang luôn rồi kìa. Dậy đi, nhóc đưa đi ăn sáng nè.
– Chị muốn ngủ nửa mà. Xíu hà, xíu xìu xiu nửa hà.

Chị dụi đầu sâu vào người tôi hơn, vòng tay ôm lấy hông, hơi thở chị nhè nhẹ phả vào ngực tôi, một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng. Một tên ngốc luôn chạy trốn cảm giác này, thật kỳ cục và ngu ngốc. Tôi luồn tay vào tóc chị, xoa nhẹ phần phía sau gáy rồi nhẹ nhàng đặt lên trán chị một nụ hôn nhẹ, hít một hơi thật sâu để ngửi mùi hương con gái thoang thoảng tỏa ra từ người chị.
“Chết tiệt! Tôi thực sự rất nhớ chị”.

– Yêu em không?
Chị ngẩn mặt lên nhìn sâu vào mắt tôi hỏi nhỏ, tôi chỉ biết mĩm cười, mỗi lần chị hỏi như vậy tôi đều có một chút chột dạ, một chút giật mình, nhưng rồi cũng chỉ mĩm cười.
– Nhóc không!
– Hứ! Chị biết mà.
– Biết câu trả lời, sao còn hỏi?
– Vì chị thích vậy. Đồ đáng ghét. Pleeee!

Sau tất cả, câu trả lời của tôi vẫn là không, sau tất cả tôi vẫn luôn là tôi dù cho đã trưởng thành hơn, chín chắn hơn, nhận ra được nhiều điều hơn… nhưng sau tất cả, tôi biết mình phải làm gì với chị.

Tiếng chuông điện thoại của chị nhẹ nhàng vang lên, bài nhạc chuông quen thuộc, nhưng không phải bài hát chị cài riêng dành cho số điện thoại của tôi.

– A! Phong gọi nè nhóc!
– Uhm nghe đi.

Chị tươi cười nhấn nút nghe rồi mở luôn loa ngoài.
– Gì đó tên kia!
– Hi M! Dẫn bà cô trẻ của em xuống nhà dùm anh. Hai đứa tính ngủ tới trưa hả?
– Ủa! Sao anh biết em đang ở với chị, mà anh đang ở Việt Nam sao?
– Nè nè tên kia, điện thoại của ta mà sao dám nói chuyện với hắn, nè nè nói ai bà cô hả, muốn chết hả?
– Ừ! Anh đang ở dưới nhà chờ tụi em nè. Xuống nhanh nhé!
– Ok anh.
– Ê ê dám lơ Phương hả, ê muốn chết hông tên kia.

Tôi bật cười đứng dậy kéo tay chị.
– Thôi lười biếng đủ rồi, dậy đi nữ hoàng của tui ơi. Xuống nha, anh Phong chờ kìa.
– Hứ! Hai người được lắm, dám lơ chị nha. Hai người chung phe chứ gì.
– Đâu có, nhóc phe chị mà. Thôi ngoan dậy nào.
– Pleeee!

Hai chị em xà quần vệ sinh cá nhân cả nửa tiếng đồng hồ mới xong vì chị nghịch như trẻ con. Tôi vui vẻ đi xuống sân nhà trước mặc chị còn điệu đà chọn váy mặc, dù mấy cái váy đều cùng màu trắng. Anh Phong đang ngồi trên ghế gỗ giữa sân vườn nói chuyện với chú ba.
– Hi M! Lâu không gặp, cũng thay đổi nhiều quá.
– Dạ em chào anh, con chào chú ba.
– Cậu M dậy rồi hả. Đi đường xa về chắc mệt dữ lắm.
– Dạ cũng mệt, mà con dậy lâu lâu rồi. Tại chị cứ nằm nướng không chịu dậy đó chứ.
– Tui tính nói cậu Phong để cậu ngủ thêm chút.
– Thôi, tại chị chứ không con xuống lâu rồi. Ngủ không được nửa, tại đi riết quen giấc đó chú.
– Hà hà, bửa nào kể chuyện đi cho tui nghe với. Thôi giờ tui đi lau xe sẵn chuẩn bị cho cô cậu đi.
– Chú đưa xe ra cổng luôn dùm tụi con. Cảm ơn chú.
Anh Phong tươi cười chen vào.
– M hôm nay em lái xe chở Phương nhé, xe anh tí phải đón Thủy cùng mấy người nửa.
– Dạ cũng được. Mà nay đặt tiệc ở đâu anh. Có phải chạy xe ra quốc lộ không? Em chưa lái xe đường quốc lộ được đâu anh.
– Lái ra caffe ngoài Bình Thạnh họp mặt với mọi người thôi em. Có gì tí anh nhờ bạn anh lái xe của Phương. Chờ Phương xuống anh kiểm tra một số thứ sau đó anh đi rước Thủy và mọi người, em lái xe đưa Phương ra caffe trước nhé.
– Ok anh.

Thực ra tôi cũng biết sơ sơ về kế hoạch mừng sinh nhật hôm nay của chị, vì suốt cả tuần trước khi về chị Thủy có liên lạc với tôi, có điều tôi không biết anh Phong cũng sẽ về Việt Nam thôi. Công nhận từ khi có sự xuất hiện của chị Thủy, mọi người càng có dịp hội họp, ăn chơi, đi đây đi đó du lịch nhiều hơn, đương nhiên mọi thứ đều do chị Thủy sắp xếp, nói về khả năng rủ rê tổ chức ăn chơi, chị Thủy hơn xa so với chủ tịch hội đồng ăn chơi nhiệm kỳ trước: Chị Tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Câu chuyện đời tôi

Số ký tự: 0