Phần 122
2024-08-03 11:12:13
Phòng chiếu phim hôm nay không đông cho lắm, bộ phim tôi chọn cũng không phải là phim mới, ít khách xem nên không khí trong phòng chiếu cũng lạnh hơn. Chị vẫn không rời khỏi tay tôi, thanh vịn ghế xem phim giữa tôi và chị chưa một lần được kéo xuống.
– Nè! Phim này coi hai lần rồi không chán hả? Sao đòi coi hoài vậy?
– Vì gần cuối phim này có mấy câu hát rất hay. Chị thích nó.
– Đòi coi một phim lần thứ ba chỉ để nghe mấy câu hát hả?
– Uhm!
– Không chán hả?
– Hông! Nhóc chị còn hổng chán nói gì phim này.
– Sao bình thường la nhóc đáng chán mà.
– Uhm thì đáng chán. Chị quen rồi hihi! Chán… nhưng xa là nhớ lắm…
Tôi im lặng, lại mĩm cười, nụ cười khó hiểu, bàn tay phải bấm chặt vào nhau rung rung phía bên dưới ghế. Lòng tôi rối bời đến lạ, một chút tội lỗi, một chút nhói đau phía trong người.
Tôi buồn, thấy rõ nỗi đau là có thật… buồn là vì tình cảm chị dành cho tôi nhiều đến thế kia nhưng tôi cố tìm mãi lại không nhận ra mình có yêu chị hay không, đau là do tôi sợ những giây phút bình yên bây giờ liệu chỉ là giả dối, nếu chị nhận ra tôi quan tâm chị hoàn toàn không xuất phát từ tình yêu thật sự, chị sẽ đau nhiều lắm.
Hơn tất cả, tôi nhận thức rằng chị xứng đáng nhận được niềm vui thật sự chứ không phải kiểu tình cảm thương hại, viễn vông, không có thật. Giá như người bên cạnh không phải là chị thì tôi sẽ không lo lắng về yêu thương như bây giờ, vốn dĩ tôi luôn là một tên nhóc bay bướm đa tình kia mà, tôi không ngần ngại “yêu” một cô gái mà tôi thích, càng không loanh quanh tìm kiếm tình cảm thực sự lâu đến như vậy… không phải chị, mọi chuyện có lẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Ừ… yêu được thì cứ yêu, quen được thì cứ quen, thay lòng rồi thì chia tay, không gần nhau được nửa thì xa, không hợp nhau thì có thể dừng lại, buồn một thời gian rồi thôi… tôi có thể buông tay một cách nhanh chóng, dứt khoát, lạnh lùng đến tàn nhẫn như chính con người của tôi. Đó là với những cô gái khác, bao gồm cả Thy, Hân hay ai khác… nhưng người lần này là chị, là chị nữ hoàng của tôi, người trong cả giấc mơ ngang tàn nhất tôi cũng không bao giờ muốn làm chị tổn thương.
– Nhóc ơi!
– Sao chị?
– Chị muốn ngắm bình minh.
– Ờ thì chút về ngủ sớm, sáng chở đi ngắm.
– Hổng phải ở đây.
– Chứ ở đâu.
– Đà Lạt!
– Ơ…
– Hihi…!
Đang suy nghĩ rầu gần chết, chị đề nghị một câu suýt phun cả nước ngọt ra hàng ghế phía trước. Đà Lạt chứ có phải Hóc Môn, Thủ Đức đâu mà muốn là ngắm bình minh được, có mấy đứa ngốc rảnh ơi là rảnh mới nghĩ ra cái trò đó ngay lúc này.
Vậy mà có thằng nhóc ngu như heo đang ôm cục nợ to đùng phía trước mõi nhừ cả hai tay trên chuyến xe giường nằm lao vun vút trong đêm hướng về Đà Lạt. Công nhận tôi cũng bao rảnh, mới nghe chị muốn một cái là quyết định trong vòng một nốt nhạc, bỏ luôn bộ phim đang chiếu, dắt nhau ra luôn trạm xe ở quận 1 đặt ngay hai vé xe đi Đà Lạt trong đêm. Thôi kệ, coi như đi Đà Lạt uống caffe rồi về cũng được.
Bình minh lấp ló đằng sau những dãy núi, xe vẫn chưa về đến thành phố, tôi thở phì tiếc nuối.
– Xui ghê, không kịp tới Đà Lạt cho chị ngắm bình minh rồi. Phải đặt được xe chuyến trước là kịp.
Chị khẽ cựa mình, mắt nửa nhắm nửa mở xoa xoa tay lên cửa kính xe.
– Ngắm bình minh giờ cũng được. Còn bao lâu nửa mới tới vậy nhóc?
– Còn cỡ tiếng hơn, mới tới Bảo Lộc à.
– Nhóc nhóc, chị lạnh!
– Uhm! Vậy nằm sát vô chút, ráng xíu, lên tới nơi đi mua áo ấm mặc. Tại đi gấp quá quên vụ trên này lạnh.
– Hihi nhóc cũng khùng ghê, chị nói có xíu cũng chịu dẫn chị đi nửa. Đồ điên hết sức luôn.
– Xời! Dân chơi sợ gì mưa rơi.
– Pleee… mưa rơi lớn quá dân chơi đi về thì có, hihi.
– Biết luôn, vậy giờ quay về nhá, mưa rồi kìa.
– Xí! Hổng dám về đâu, chị chưa được ngắm bình minh chứ bộ.
– Thì ngắm đi, mà mưa rồi, ngắm cái mỏ đỡ đi, mỏ chị đỏ chót y chan mặt trời đó.
– Hứ! Đáng ghét, cắn nhóc chết giờ, dám chọc chị hả!
Chuyến xe chầm chậm leo đèo, những ánh nắng bình minh le lói rồi tắt lịm nhường chỗ cho cơn mưa vội vàng kéo đến. Trời vừa hửng xíu nắng đã chuyển màu xám xịt, từng hạt mưa tạt vào cửa kính rồi vỡ òa. Chị ngồi dựa hẳn vào người tôi hát nho nhỏ, ánh mắt long lanh thích thú ngắm cơn mưa sớm đổ dài trên sườn núi, chuyến đi ngắm bình minh trở thành chuyến đi ngắm mưa bất đắc dĩ, thế nhưng trông chị vẫn vui, vẫn hát lalala.
Phố núi đổ mưa sớm, trời lạnh tê tái, hai đứa bắt vội chuyến ta-xi của anh tài xế quen lần trước nhờ chở đi mua áo ấm, thưởng thức tô mỳ quảng nóng hổi rồi đến điểm quen thuộc uống caffe sáng. Trời mưa dầm, không nặng hạt nhưng rả rích, đường phố vắng người, nhịp sống chậm lại, tiết trời thế này chẳng mấy ai muốn ra khỏi nhà trừ khi thật cần thiết. Có lẽ đến chiều cũng chưa chắc nhìn thấy được mặt trời chứ nói gì đến ngắm bình minh.
Mặc cho chị hát, ngắm mưa… tôi thì chăm chú vào tờ báo sáng, nhâm nhi ly caffe không đường quen thuộc, tất nhiên là món caffe son môi đặc biệt chị pha cho. Bất giác nhận ra quen mùi vị này từ lâu, chẳng biết tôi đã uống bao nhiêu ký son thay vì đường pha vào caffe, chẳng biết có khi nào đi bên nhau, chị quên không pha son môi vào caffe cho tôi uống không nhỉ.
Hình như là chưa, chưa bao giờ chị quên hết, ngay cả khi bận nói, bận làm gì đó, miễn caffe mang ra đến nơi là chị ngừng lại giật lấy ly caffe pha son cho tôi uống. Đi với nhau, chị luôn luyên thuyên chuyện này chuyện nọ, nghịch cái này, xem xét cái kia, tôi thì đọc báo, đọc sách, tạp chí, xem phim trên tivi của quán… luôn ra tỏ ra như kệ chị làm gì làm, nói gì nói, nhưng tuyệt nhiên tôi luôn lắng nghe chị nói, cho dù đó là lời nói chẳng đâu vào đâu, vậy mà tôi vẫn nghe, đơn giản là thói quen. Đi với nhau, không có công việc, không có điện thoại cảm ứng vuốt vuốt trượt trượt, không lướt web, không internet… nếu có chơi game thì sẽ là những trò offline đơn giản và tất nhiên hai đứa chơi chung.
– Nè! Nói nhiều một mình như vậy hoài không chán hả?
– Hông chán. Vì chị biết có nhóc lắng nghe mà.
– Vậy rủi nhóc không nghe thì sao?
– Chị biết nhóc sẽ nghe mà.
– Nhưng nếu nhóc mải làm việc khác không nghe được.
– Nhóc sẽ luôn nghe. Chị biết chắc nhóc sẽ nghe, ngay cả nhóc nói không. Hihi…
Tôi bật cười…
– Hiểu nhau quá ta.
– Chứ sao. Vì chúng ta yêu nhau mà.
– Này! Nhóc nói yêu hồi nào?
– Kệ nhóc chứ. Nhóc nói gì kệ nhóc, chị biết nhóc yêu chị mà.
– Đừng tự quyết định hết vậy chứ.
– Nhóc là của chị, nhóc hổng chối được đâu, cá luôn đó.
– Cá gì?
– Bằng cái này nè.
Chị chỉ tay vào sợi dây chuyền tôi tặng đang đeo trên cổ.
– Nếu nhóc yêu chị tất nhiên sợi dây này là của chị, nêu nhóc nói không yêu, sợi dây chuyền vẫn nằm trên cổ chị, nhóc vẫn sẽ yêu chị, là của chị.
– Này này! Lý lẽ kiểu gì ngang ngược vậy hả? Vô lý!
– Chị vô lý vậy đó. Nhóc cũng có bỏ chị được đâu.
– Ờ thì không bỏ, nhưng cũng đâu có nói sẽ yêu nhau đâu.
– Có mà. Chị biết là có.
– Hay quá! Đâu ra quyết định dùm người khác luôn vậy.
– Vì chị là nữ hoàng mà, nhóc phải nghe lời hihi.
– Không phải hồi xưa đâu mà đòi chiếm hữu nô lệ nhá.
– Hồi xưa hồi nay gì cũng vậy hà, nhóc là của chị, hihi chị xí nhóc trước lâu ơi là lâu lắm rồi.
– Người mà làm như đồ ăn, xí này xí nọ.
– Hihi!
Tôi lắc đầu trước sự ngang bướng vô lý của chị, chưa có cuộc tình nào vớ va vớ vẩn như cuộc tình này, nói chuyện tình cảm mà cứ như cãi nhau linh tinh, trẻ con, kỳ lạ. Tôi vốn bất cần, lạnh lùng, vậy mà trước chị, tôi chẳng cách nào cãi lại và bất cần được… đơn giản lắm, tôi bất cần 1 thì chị ngang ngược 10, tôi lạnh lùng 10… chị sẽ vô lý đến 100.
– Từ trước đến nay, nhóc là người duy nhất hay trêu chị, cãi nhau với chị… hihi nhưng nhóc cũng là người duy nhất luôn chịu thua cái ngang bướng của chị, chấp nhận vô lý ơi la vô lý của chị. Đó là lý do… em yêu anh!
Chị vòng tay ôm lấy cổ tôi thì thầm, một chút gai ốc nổi trên người, tôi thở phì một cái đưa tay cầm ly caffe lên uống một ngụm, nhắm mắt từ từ nuốt vào cổ họng. Cái chất lỏng màu đen đắng nghét như lan tỏa khắp cơ thể, xua đi cảm xúc là lạ dâng lên trong người.
– Lúc xưng chị kêu nhóc, lúc thì lại đòi anh, em… cuối cùng là muốn kêu nhau như nào? Chứ lâu lâu chọt vô câu anh em…nghe nổi hết da gà.
– Hihi chị thích vậy. Chị là chị nhóc mà, nhóc phải kêu chị bằng chị mới được. Chị quen cách nhóc gọi chị rồi, chị hổng muốn đổi đâu. Nó là yêu thương, mà yêu thương thì sao phải đổi. Nhưng lâu lâu, em sẽ gọi bằng anh… vì hồi đó có một người nói dù chị có lớn hơn 10 tuổi yêu nhau rồi cũng phải kêu hắn bằng anh.
– Hả! Ý là nhóc nói đó hả?
– Uhm!
– Nhóc nói hồi nào? Làm gì có? Nói khi nào?
– Hihi bí mật.
– Coi chừng nhớ lộn ai à.
– Hihi hổng có đâu, chị có một mình nhóc thôi, làm gì có ai để lộn chứ.
– Đặt điều!
– Hihi!
Tôi lại uống caffe, cuộc nói chuyện với chị luôn là vậy, linh tinh, sến sến, kỳ lạ, đi xa thực tế như đang diễn trong bộ phim nào đó… nhưng rồi thì cũng quen, quen như cách tôi uống caffe vậy, không đường, khác người… nhưng vẫn trở thành thói quen.
– Chị nè!
– Sao nhóc?
– Có thể chờ nhóc một thời gian không?
– Bao lâu?
– Nhóc không chắc lắm. Chị cũng biết nhóc đã hứa, nhóc muốn thử thực hiện lời hứa, một thời gian thôi. Nhóc biết nhóc hơi quá đáng khi bắt chị phải chờ. Nhưng nhóc lo sẽ đánh mất chị lắm, lo mọi chuyện sau này xảy ra điều không như ý muốn, nhóc sẽ làm chị tổn thương.
– Không!
– …
– Chị hổng cho nhóc thời gian gì hết đâu. Chờ một ngày nhóc sẽ là của chị, chờ mười năm, cuối cùng nhóc cũng sẽ là của chị. Chờ hay hổng chờ cùng như nhau hà.
– Thôi mà. Giờ không phải lúc ngang ngược đâu.
– Chị đang nghiêm túc. Chị biết nhóc đang nghĩ gì, chị hiểu nhóc hơn chính nhóc nhiều. Đồ ngốc!
– Chị quên chị ghét nhất người không giữ lời hứa sao? Nhóc nghĩ chị cũng đâu muốn yêu một kẻ không giữ lời hứa. Nhóc đã hứa với cô ấy, nếu ngay cả lời hứa với cô ấy nhóc không làm được, làm sao nhóc tin mình đủ sức giữ lời hứa bên chị lâu lâu, dài dài được chứ.
– Đồ khờ! Nhóc đòi giữ lời hứa, rồi nhóc có nghĩ tới đến hẹn… rồi nhóc sẽ ra sao chưa? Nhóc sẽ làm gì hả?
– Nhóc …
– Nhóc tự suy nghĩ, tự hỏi tim nhóc đi, nhóc hỏi đi, nếu tới mười năm đó, nhóc làm gì với bé Thy, nhóc bỏ được chị hông? Nhóc hỏi tim nhóc đi… chị và bé Thy nhóc sẽ chọn ai?
– …
Tôi lặng người đi, bàn tay run run xoa lấy ly caffe còn chút hơi ấm, một chút gì đó đi xuyên qua lồng ngực, dường như tôi ngay lập tức đi nói chuyện cho rõ trắng đen với tim mình, giá mà hình tượng trái tim của tình yêu là có thật, chắc tôi cũng lôi đầu cái đứa tên trái tim đó ra mà hỏi cho ra lẽ rồi. Nhưng tôi không thể làm điều đó, không ai lôi được cái đứa tên trái tim đó ra hỏi chuyện được cả, chỉ còn cách hỏi mình bản thân tôi mà thôi…
”Ừ nhỉ… nếu em về, tôi có bỏ được chị mà chọn em không chứ? Em và chị… tôi chọn ai?”
Ngu thiệt, tự nhiên đưa đầu cho chị bắt bí, hết biết đường nói luôn… Đà Lạt… mưa rối nùi.
…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro