Câu chuyện đời tôi

Phần 104

2024-08-03 11:12:13

Phần 104
Buổi tiệc bắt đầu ở một nhà hàng sang trọng nằm ở trung tâm Quận 1. Là đơn vị tổ chức nên tôi và anh chị em trong công ty chạy như vịt để sắp xếp mọi việc, tôi cũng phải bận rộn với phần việc riêng, hơn nửa bên công ty kia đề nghị sẽ đưa xe đến đón chị nên tôi không đi cùng chị, bù vào đó là chị Thủy. Ở đây, ai ai cũng mặc những trang phục sang trọng, chỉ riêng tôi và vài người trong công ty là đơn giản với quần jean, áo thun bởi dù sao tụi tôi cũng chỉ là người làm công, lại toàn ở phía sau hậu trường. Có vài người nổi tiếng đến dự, có ca sĩ, diễn viên, người mẫu khiến chính tôi cũng choáng ngợp. Càng ngợp hơn khi sự xuất hiện của chị làm tim tôi như nhảy khỏi lồng ngực.

Không còn nhận ra là người chị gái quen thuộc của tôi nửa, chị kiêu sa trong chiếc váy màu trắng tinh khôi điểm sáng bởi những viên đá quý lấp lánh. Chị nổi bật, quyến rũ đến nổi những tay máy ảnh ngay lập tức bị thu hút bấm máy liên tục, ánh mắt đổ dồn theo từng bước chân của chị cứ như một nghệ sỹ nổi tiếng đến dự. Chị khác xa với chị mà tôi biết bởi cách đi đứng, cách chào hỏi, nụ cười, dáng vẻ. Ban đầu tôi cũng định chạy lại với chị nhưng tự nhiên đôi chân ríu lại, tôi lọt thỏm giữa đám đông người lung linh, sang trọng, tôi cho hai tay vào túi nắm chặt, miệng mĩm cười khẽ bước lùi sâu vào góc như sợ chị nhìn thấy.

Xung quanh tiếng nhạc, tiếng cười đùa, tiếng chào hỏi, trò chuyện với nhau ồn ào, tôi lặng lẽ trở lại phía bên trong ở nơi tôi phải ở, làm việc tôi phải làm. Người đàn ông đứng tuổi luôn kè kè bên cạnh tiếp đãi chị như một vị khách quan trọng, ông ta chính là người nhất quyết mời cho được chị đến cho dù trước đó chẳng biết chị là ai. Chương trình khá ổn mặc dù cũng phát sinh một vài rắc rối nhỏ, các tiết mục diễn ra song song với tiệc buffet. Càng về cuối buổi tiệc vỏ bia rượu đắt tiền càng chất đống phía trong nhà bếp đồng nghĩa với việc những vị khách càng ngấm nhiều men say. Cơ bản đã gần đến lúc kết thúc, chỉ là người ta còn ở lại để ăn nhậu, trò chuyện.

Tôi và anh chị nhân viên cùng công ty cũng đã được rảnh tay một chút tranh thủ quây quần nhau lại ngồi gặm bánh mỳ ở một góc phía bên trong sảnh chính. Đồ ăn bên trong thì nhiều nhưng không phải dành cho nhân viên tụi tôi cũng như nhân viên nhà hàng đụng vào, mọi thứ đều được tính toán, đặt sẵn theo số khách dự. Chỉ cách nhau một bức tường là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, phía bên kia là sang trọng, đồ ăn chất đống, những chai rượu tây đắt tiền, phía bên này bức tường là những con người mệt nhoài ngồi gặm bánh mỳ và những ly nước mía. Anh chị cùng công ty vẫn vui vẻ cười đùa, trò chuyện, bàn tán về buổi tiệc, về công việc, về những chuyện phát sinh hay về một ca sỹ, diễn viên nào đó. Tôi thì ngồi im một góc ăn bánh mỳ, không tham gia câu chuyện, chỉ mĩm cười lắng nghe.
– M tối ngày ngồi im mậy?
– Ừ! Cái thằng tối ngày im ru, nói gì vui vui anh chị nghe coi.
– Thôi chọc thằng nhỏ hoài, ông để em nó yên đi.
– Haha mệt hông em, lâu lâu có chương trình là vậy đó, ráng xong vụ này sếp cho đi du lịch đấy. À mấy bửa nay làm chung với mấy em người mẫu, vớt được đứa nào chưa chia cho tụi anh vài em coi.
– Ông nội háo sắc, cỡ nhân viên quèn tụi mình còn lâu mới đụng tới được mấy cô đó nhé. Mơ mộng viễn vong, xuống dùm đi cha nội.
– Hổng mơ người mẫu không lẽ đi mơ đùng tới mấy bà hả, gãy kim có ngày. Hahaha.
– Xin lỗi tụi này không cao nhưng ba vòng hơi bị chuẩn nhá…

Tôi mĩm cười, anh chị công ty tôi là vậy, lúc nào cũng dìm hàng trêu chọc nhau chứ chẳng ai giận hờn hay coi thường ai cả. Đột nhiên mọi người im bặt cùng hướng mắt về một phía, tôi thì chẳng quan tâm vẫn tỉnh bơ nằm dựa vô thùng nước quay mặt sang một hướng khác. Ông anh ngồi gần tự nhiên ngừng chọc nhìn tôi đắm đuối, vài tiếng xì xào.
– Em kiếm ai?
– Sao em vô đây chi.
– Ủa ai vậy ông?
– À em này đi chung với ông sếp bên kia cả buổi đó.
– Bồ mới của ổng hả?
– Ai biết, nghe nói hồi bửa đòi cắt hợp đồng nếu sếp mình hổng mời được tham gia đó.
– Có không à?
– Tui nghe con trợ lý ổng nói mà.

Tôi hơi nhột khẽ liếc xung quanh, mấy anh chị ai cũng nhìn về phía tôi, chưa kịp phản ứng đã bị ai đó nhéo lỗ tai kéo dậy.
– Bắt được tên nhóc nhà người rồi nhaaaa. Trốn ở đâu làm chị kiếm muốn chết từ tối tới giờ hả.
– Uiiidaaa! Uiiidaaa! Đau đau nhóc.
– Hứ! Nói bảo vệ người ta mà cả buổi đâu mất tiêu hả? Đáng ghét!
– Ờ thì tại nhóc bận quá, giờ mới được nghỉ chút nè. Chị buông ra đi, người ta nhìn kìa.
– Cho chết! Ai biểu bỏ mặc chị chi.
– Bỏ đâu, thì có chị Thủy rồi sếp bên kia đi với chị mà.
– Xí! Nhưng chị muốn nhìn thấy nhóc thôi.
– Nhìn nhóc chi.
– Vì chị hổng có quen mấy người kia.
– Thấy cười nói vui vẻ mà, bộ cả tối giờ không quen được ai à?
– Có nhiều nhưng chị không thích mấy người đó.
– Không thích sao chịu tới đây chi?
– Tại vì chị hổng muốn nhóc bị mất việc, chị hổng muốn nhóc buồn.
– Chị đến đây mới là điều nhóc buồn đó!
– Nhóc…!

Chị im lặng thôi cười, tôi cũng vậy, hình như hai đứa chuyển sang giọng điệu cãi nhau chứ không còn trêu đùa giận dỗi bình thường nửa thì phải. Tôi nhận ra điều đó trong giọng nói, cảm xúc của mình, cả mọi người xung quanh cũng đưa ánh mắt ái ngại nhìn tôi và chị.
– Thôi chị ra ngoài chơi đi, xong tiệc có gì mình gặp nhau sau, mọi người đang nhìn tụi mình kìa.
– Nhóc đáng ghét lắm! Sao nhóc dám nói cái giọng đó với chị chứ hả?
Chị đưa ánh mắt vừa giận vừa buồn nhìn xoáy vào tôi một lúc rồi quay mặt bước ra ngoài, nửa chừng chị dừng lại để dĩa đồ ăn lên chiếc bàn nhỏ gần đó.
– Nhóc ăn dĩa đồ ăn này đi, ăn bánh mỳ hổng đủ sức làm việc đâu.

Nói xong chị đi thẳng vào trong phòng mà chẳng thèm ngoái lại nhìn tôi thêm một lần. Tôi im lặng ngồi xuống, mọi người cũng vậy. Ông anh ngồi kế vỗ vỗ vai đứng dậy cầm dĩa đồ ăn mang lại đưa ra trước mặt tôi.
– Nè ăn đi M, của em đó đem vô nè. Em với bé đó là gì của nhau vậy? Sao nói có mấy câu mà căng thẳng dữ?
– Dạ! Không có gì đâu anh, em với chị hay cãi nhau vậy lắm.
– À! Chị em đó hả? Đẹp quá trời, hèn gì ông sếp bên kia mê như điếu đổ.
– Ừ!

Tôi mĩm cười im lặng, ông anh không nói gì nửa đem dĩa đồ ăn đưa sang cho một chị khác chia nhau ăn. Phía xa xa góc phòng, một hai anh chị đang đang túm tụm xì xầm gì đó liên quan đến tôi và chị.

Ngoài trời đổ mưa to dường như chẳng ảnh hưởng gì đến không khí bên trong nhà hàng, chắc chỉ có vài nhân viên hay bảo vệ mới biết bên ngoài đang mưa. Lại có tiếng ồn ào phía trong sảnh chính nhà hàng, mọi người đứng dậy chạy vào xem. Được một chút bà chị kế toán vẫy tay kêu tôi.
– M em vào coi chị em kìa! Nhanh nhanh!

Tôi vội vàng đứng dậy chạy vào trong, đám đông đang tụ lại nhìn, có vài người xô đẩy, chị đang đứng giữa gây nhau với ai đó, có cả chị Thủy đứng kế bên nắm tay chị. Tôi cố sức chen vào…
– Tôi cho chú biết, đừng thấy tôi tươi cười vui vẻ mà giở trò dê xồm. Biến ngay khỏi mắt tôi!
– Cô có biết đang làm gì không cô gái? Muốn chết hả?
– Thôi thôi được rồi, kéo hai người ra đi. Bảo vệ đâu rồi?
– Ai kéo ổng ra chỗ khác coi.
– Con nhỏ này cũng dữ gớm.

Tiếng mọi người tranh cãi, bàn tán. Một ông khá lớn tuổi đầu tóc ướt sung cứ muốn lao vào ăn thua đủ với chị, hai người trung niên khác đang ôm ông ta lại cố sức đẩy ra trong khi chị tỉnh bơ khoanh tay nhìn. Tôi chen vào được đứng chắn trước mặt rồi kéo tay chị và chị Thủy chen ra khỏi đám đông.
– Ra chỗ khác đi. Sao tự nhiên gây lộn rồi? Chuyện gì hả?
– Hứ! Nhóc buông chị ra, chị phải cho ông già đó biết tay.
– Thôi thôi được rồi, nay làm gì tự nhiên dữ vậy?
– Hắn đã xúc phạm chị! Chị sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.
Tôi kéo hai người ra ngoài hành lang chỗ nhóm công ty tôi tụ tập, chị Thủy cứ cười khì khì trong khi mặt chị ngược lại hậm hực dữ dội.
– Vụ vì vậy chị?
– Ừ! Bé Phương mới đổ cả ly rượu lên đầu ông già đó.
– Là sao?
– Ông nội đó ở đâu xáp xáp lại gần hai đứa chị, nói tào lao một hồi chị quay qua là thấy đầu ổng ướt nhẹp bị bé Phương tát một cái té luôn. Haha em ghê thiệt nha Phương.
– Gì dữ vậy chị?

Tôi ngơ ngác nhìn qua hỏi thì chị chu miệng liếc dài ra ngoài.
– Tại ổng dê chị.
– Hả? Ổng làm gì chị?
Mới nghe tới đây tôi đã sôi máu nghiến răng kiềm chế.
– Đang nói chuyện tự nhiên ổng ôm eo chị.
– Haha thằng cha đó hổi nảy nói nhỏ với chị xin số bé Phương, kêu mời hai chị em đi chơi riêng ở Vũng Tàu với mấy ổng. Chị chưa kịp trả lời ổng sáp qua kiếm chuyện với bé Phương đó.
– Trời đất! Rồi ông có nói gì với chị không?
– Hông! Ổng mới ôm eo là chị xử ổng luôn, dám đụng vô người chị hả? Cho chết!

Tôi thở phì một cái, dù sao ông đó cũng chưa dê được gì nhiều, chị Thủy thì cứ tủm tĩm cười hoài.
– Vui quá ha đứng cười hoài.
– Hihi vui thiệt mà. Nhớ cái mặt thằng chả mắc cưới lắm, mới đụng vô eo bé Phương có chút xíu là bị nằm dài dưới đất, bách nhục! Hihi!
– Hứ! Em còn tính uýnh ổng mấy cái nửa đó chị, ai ngờ mới tát một cái ổng nằm dài luôn. Tiếc ghê!

Tôi rùng mình nhìn chị, coi bộ cái người này cũng không dễ bị thiệt thòi, ông kia mới đụng eo có một cái mà hết bị đổ rượu rồi ăn tát, dễ sợ thiệt.
– Thôi được rồi cô hai! Xử vậy được rồi, ở đó còn tiếc nửa.
– Hứ! Đáng đời ổng. Dám đụng vô người chị, chị chưa xử tội tại mấy ổng mà nhóc giận chị nửa.
– Hả! Giận hồi nào?
– Mới hồi nảy nhóc lớn tiếng với chị đó.
– Thôi thôi nhóc xin lỗi, tại hồi nảy mệt quá nên hơi bực, không phải giận chị đâu.
– Thiệt hôn?
– Thiệt mà.
– Vậy hen. Ai biết đâu, tưởng nhóc buồn nên chị mới ra kiếm chuyện trút giận lên mấy ổng.
– Hả? Chị làm gì nửa?
– Thì thì chị lén xịt tương ớt với tàn thuốc vô ly rượu của mấy ổng hà, có kịp làm gì nửa đâu.

Tôi với mấy anh chị xung quanh nghe xong choáng váng suýt bật ngửa, bó tay với chị, nghe chị nói xong mà vừa thương vừa mắc cười vừa tội nghiệp mấy ông sếp lớn ngoài kia. Không biết cảm giác uống rượu phan tương ớt và tàn thuốc lá có ngon không nửa.
– Nhóc hổng giận, nhưng chị thì giận nhóc đó nha.
– Hả? Sao giận nửa?
– Vì nhóc dám nói những lời như vậy với chị. Chị hổng thích!
– Rồi rồi nhóc sai, nhóc xin lỗi được chưa.
– Hứ! Chưa!
– Sao nửa?
– Chị sẽ ghi sổ nợ, mai mốt nhóc phải đền bù cho chị sau.
– Đâu ra?
– Hứ! Cấm cãi! Đồ đáng ghét!

Tôi với chị tỉnh bơ nói chuyện giữa nhóm anh chị trong công ty, công nhận nhân viên công ty tôi ai ai cũng ít có nhiều chuyện lắm, đứng hóng chuyện rất nhiệt tình. Nếu không có anh giám đốc đi vào chắc cả đám còn tụ tập
– Mấy chú mấy thím đi dọn dẹp công chuyện dùm tui coi, ăn xong tụ ở đây nhiều chuyện hả?
Cả đám cười khì khì chia nhau ra tiếp tục làm những công đoạn cuối cùng của chương trình. Riêng tôi anh giám đốc kéo trở lại nói chuyện.
– Vụ này căng rồi em. Tự nhiên bé Phương làm nhục ông đó trước mặt khách khứa, kỳ này chắc ổng xử nguyên công ty mình quá.
– Tại ổng sàm sỡ chị em mà.
– Anh biết! Anh cũng không ngờ ổng làm vậy, nhưng ăn uống say xĩn, ổng có đụng chạm một chút thì ráng nhịn một chút, phản ứng dữ kiểu này là chết.
Nghe đến đây, ngay lập tức chị kéo vai anh giám đốc xoay qua nhìn thẳng vào mặt.
– Em cho anh biết, bất cứ ai ở đây là nam giới đừng hòng đụng vô người em kể cả anh, một ngón tay cũng không được biết chưa.
– Thôi nào cô bé, có gì từ từ nói làm gì căng vậy em. Chuyện ăn nhậu, xả giao, đụng chạm một chút có sao đâu.
– Em hổng thích.

Chị xoay lưng đi thẳng ra góc với chị Thủy, anh giám đốc lắc đầu nhìn tôi.
– Chị em cứng đầu quá.
– Anh đừng nói vậy, tại ông đó giở trò trước mà.
– Làm việc trong cái nghề anh em mình, có nhiều chuyện phải mắt nhắm mắt mở cho qua em à. Tiếp đãi khách khứa này nọ, đụng chạm kiểu này cũng chuyện bình thường, chị em đâu cần căng như vậy.
– Em nói ngay từ đầu đừng lôi chị em vô chuyện này mà, tại anh không nghe. Chị Phương không có giống mấy bạn người mẫu tiếp khách của công ty mình đâu.
– Ừ! Anh hiểu, nhưng mà mấy ông già đó lại thích “món lạ” mới chết chứ. Thôi cũng còn may ông đó chỉ là khách của công ty bên kia. Sếp họ cũng biết điều lắm, để anh nói chuyện coi sao.
– Dạ.

Tôi im lặng cùng anh chị công ty dọn dẹp một số công đoạn cuối cùng để rời khỏi nhà hàng kết thúc chương trình. Đang chuẩn bị về thì anh giám đốc kéo tôi lại nói chuyện tiếp.
– Cũng ổn rồi. Sếp bên đó nói sáng mai mới anh em mình, bé Phương, Thủy đi caffe.
– Chi nửa?
– Thì để giải hòa chuyện đêm nay, coi như để ổng thay mặt ông kia xin lỗi bé Phương.
– Xin lỗi xin phải gì nửa không biết.
– Thôi em ráng giúp anh một lần nửa đi. Caffe thôi, chứ mình không đi, sau này ổng không hợp tác với công ty mình nửa thì mệt.
– Ờ! Để em nói với chị. Thiệt là tự nhiên đang yên lành tùm lum chuyện đau cả đầu.
– Ráng đi em, nghề của mình nó vậy biết sao giờ.

Mọi người lục đục ra về dưới cơn mưa dầm, chị Thủy quá giang một anh trong công ty để qua club có việc. Chị đang đứng kế tôi chờ bảo vệ lấy xe chung với mấy chị trong công ty thì một anh đi chạy lại gần tươi cười.
– Em ơi! Sếp anh nói chờ một tí sếp đưa em về.
– Chi?
– Sếp anh nói rước em đến đây thế nào thì đưa em về thế đó chứ.
– Hổng cần đâu, đi với bạn tui được rồi.

Anh đó nhìn qua tôi, chắc anh ta là tài xế của ông sếp bên kia đây mà.
– Em đi với cậu này à?
– Dạ.
– Bằng gì?
– Xe máy.
– Ôi trời! Em đùa hoài, trời đang mưa em mặc đồ sang thế này, ôtô không đi lại đi xe máy là sao. Thôi em chờ một tí anh lái xe lui lại, sếp anh ra ngay đây mà. Nè cậu em đi về trước nhé, bạn em để anh lo.

Tôi chưa kịp phản ứng sao thì chị ôm lấy tay tôi chu miệng nhìn anh chàng kia.
– Anh nói nhiều quá, ai mượn anh sắp xếp vậy hả? Em sẽ đi với bạn em, anh kiếm người khác mà đưa về bằng ôtô nha.
– Nhưng sếp anh kêu em chờ mà.
– Sếp anh là cái gì mà tui phải nghe lời hả? Vô duyên! Mình đi nhóc!

Chị kéo tay tôi đi ra sát ngoài bậc thang đứng để tránh xa khỏi anh chàng đó. Cuối cùng xe tôi cũng được dẫn ra cùng với hai xe khác của hai anh chung công ty. Nhìn lại đúng là xe tôi dỏm nhất hội vì đa số trong công ty toàn xe đắt tiền, có mình tôi với chú bảo vệ ở công ty là đi xe dỏm thôi. Nhìn lại chị tôi mới cảm thấy hơi ngại, anh kia nói đúng, trời đang mưa chị lại rực rỡ như nữ hoàng thế này, tự nhiên phải dầm mưa trên chiếc xe vừa cũ vừa nát của tôi thì không hợp chút nào. Trái ngược với tâm trạng ngại ngùng của tôi, chị vui vẻ ngồi lên xe trước, nhún nhún đưa đầu ra dấu tôi phải đội nón cho chị. Như thường lệ tôi đội nón, cài dây đàng hoàng cho chị rồi mới leo lên xe để máy, không biết phải trời xui hay không mà tới chiếc xe cũng kiếm chuyện với tôi, đề hoài xe không chịu nổ.
– Sao vậy nhóc?
– Không biết! Tự nhiên không nổ máy.
– Kỳ vậy?
– Chị xuống nhóc coi thử.
– Uhm!

Chị leo xuống, tôi xua tay.
– Chị lên trên đó đứng đi, để mưa ướt hết.
– Hihi mưa có chút xíu mà, hổng sao đâu.
– Biết! Nhưng mưa dầm dễ bệnh lắm.
– Hihi nhóc lo sửa xe kìa, nhiều chuyện.

Tôi lắc đầu cuối xuống coi thử, thực ra cũng đâu có rành vụ xe cộ gì, cũng là coi bugi có bị ướt không, lắc lắc thử rồi đạp xe, tắt mở chìa khóa này nọ. Làm đủ kiểu, đạp muốn bở hơi tai mà xe tôi cũng không nổ. Ông anh chung công ty dựng xe xuống đi lại coi phụ, xem xét một hồi ảnh lắc đầu.
– Chắc trời mưa máy bị vô nước rồi.
– Vậy giờ sao anh?
– Kiếm chỗ sửa chứ sao, giờ này hổng biết còn ai sửa xe không nửa. Để anh kè em đi kiếm chỗ sửa.
– Thôi anh về trước đi, nảy la vợ kêu về gấp mà.
– Nhưng…
– Được rồi em dẫn xe ra ngoài ngả tư chắc có sửa mà, hồi chiều em bơm xe ở đó.
– Vậy hả? Ừ vậy anh về trước nhé.
– Dạ!

Anh đó lên xe phóng đi trước, tôi thở phì nhìn qua chị.
– Chị nè!
– Bộ xe hư thiệt hả nhóc?
– Ừ! Chắc bị vô nước. Chị lên kia đứng chờ ông sếp ra đưa về trước đi nha.
– Còn nhóc?
– Ờ nhóc dẫn xe đi sửa.
– Chị đi với nhóc.
– Thôi đang mưa, mặc đồ đẹp vậy tự nhiên đi dầm mưa làm gì, người ta cười chết. Chị chờ chút đi, ổng ra rồi kìa, có gì về nhóc gọi điện thoại sau.

Tôi mĩm cười chỉ tay về phía cổng chính, ông sếp bên kia đang cùng anh giám đốc và vài người nửa cười nói đi ra tiến lại phía chị. Nhân lúc chị quay mặt qua chào hỏi, tôi đẩy xe đi ra đường. Mưa Sài Gòn vẫn không ngớt, tuy không lớn nhưng dầm dề cả buổi tối, đầu tóc, vai áo tôi ướt đẫm bởi mưa và cả mồ hôi do đạp xe nửa, cũng không ngờ hôm nay trời mưa đột xuất, áo mưa quăng trong balo ở nhà mất tiêu. Dù sao cũng trong cái rủi có cái may, xe hư thành ra chị sẽ được đi ôtô về không phải đi chung dầm mưa với tôi, mất công ướt lạnh chị bệnh thì lo lắm, nghĩ vậy tôi vui vẻ huýt sáo dẫn xe đi giữa đường phố ngập nhẹ. Nhờ đạp xe tập thể dục nên người nóng hừng hừng thành ra cũng không thấy lạnh cho lắm, đang tưng tửng dẫn xe huýt sáo thì nghe tiếng xe rồ ga phía sau, nhìn lại là một anh chung công ty chở chị kế toán, SH nên đèn sáng chói cả mắt.
– Hi M, bộ chưa kiếm được chỗ sửa hả em?
– Dạ chắc tới ngả tư là có anh.
– Cần anh kè hôn?
– Dạ thôi chở cả đống đồ vậy kè gì được. Anh chị về trước đi.
– Ok vậy hai đứa từ từ về sau nha.
– Mai gặp em! Bye hai đứa nha!

Chị kế toán ngồi ôm đồ đằng sau cũng ráng buông một tay ra vẫy vẫy chào.
– Dạ anh chị về trước. Ủa mà hai đứa là sa….sa…o…
Tôi chưa kịp dứt lời đã thấy sau lưng chị kế toán, một người leo xuống xe. Tôi che che mắt để làm quen với ánh đèn của chiếc SH thì mới giật mình nhận ra là chị của tôi.
– Thôi đi trước nha hai đứa!
Ông anh rít ga cho xe chạy đi, chị hùng hổ đi lại gần nhéo tôi một cái rõ đau ở hông.
– Hứ! Tên đáng ghét này…tính bỏ mặc chị hả?
– Uiiidaaa đau…đau! Trời ơi sứt thịt người ta bây giờ…uidaaa tha cho nhóc…hix hix đau…bỏ hồi nào.
– Hứ! Hổng bỏ chứ sao tự nhiên dẫn xe đi trước hổng chờ người ta.
– Ờ thì xe hư nhóc dẫn đi sửa, trời mưa đường lạnh, đường lại dơ không lẽ bắt chị cuốc bộ dầm mưa với nhóc.
– Ngụy biện! Nhóc sợ chị xấu hổ vì phải đi bộ với nhóc chứ gì?
– Tào lao! Ai nghĩ vậy hồi nào. Ờ mà chị nói vậy cũng đúng, mặc đồ đẹp quá trời tự nhiên lội bộ người ta cười chết.
– Ai cười chứ!
– Thì khách khứa dự tiệc hồi nảy đó. Nè đó thấy chưa!

Tôi cười cười chỉ tay ra đường, đúng là thêm một cặp anh chị cùng công ty chở đồ chạy vù ngang vẫy vẫy tay chào tôi, phía sau lại là ôtô của một vị khách bên công ty tôi chậm chậm đi qua.
– Ừ rồi sao? Ai cười đâu? Có cái mặt nhóc cười đó, thấy ghét!
– Cười cũng không cho. Mà tự nhiên không đi ôtô về đi, chạy lại đây chi không biết.
– Chị thích!
– Trời mưa lạnh muốn chết thích cái gì mà thích.
– Giờ sao, muốn uýnh chết hôn làm gì xua đuổi người ta hoài dzạ?
– Đuổi hồi nào, lo chị lạnh rồi bệnh thôi.
– Chừng nào bệnh hả hay, thấy ghét!
– Ờ ờ!

Một chiếc xe máy chạy ù ngang, nước văng tung tóe lên chiếc váy màu trắng của chị, tôi vội kéo tay chị sát vào trong.
– Đó thấy chưa! Dơ đồ hết rồi nè.
– Hihi kệ đi!
– Bó tay chị luôn. Chút đi bộ đau chân ráng chịu. Nè lên lề đi đi, người ta chạy văng hết giờ.
– Nhiều chuyện!

Tôi lắc đầu đẩy xe đi, từng dòng người đi ngang quay mặt lại nhìn, có cả những người quen có mặt trong buổi tiệc đi ngang đường. Cảm thấy hơi ái ngại nên tôi càng cắm đầu cắm cổ đẩy xe không ngước nhìn ra đường nửa, được một chút thấy im im tôi quay lại sau lưng, chị đang nhăn nhó cố đi cho kịp tốc độ của tôi, chắc do đôi giày cao gót nên chị đi nhiều bị đau chân đây mà. Tôi vội dựng xe xuống chạy ngược lại, thấy vậy chị ngồi bệt luôn xuống lề đường liếc tôi.
– Thấy ghét! Biết người ta đi giày cao gót hông hả?
– Ờ ờ xin lỗi, tại nhóc…
– Nhóc sợ người ta biết chị đi chung với nhóc người ta cười chứ gì.
– Rảnh quá, suy nghĩ đi đâu vậy.
– Có nghĩ vậy hôn?
– Không có mà, tại nhóc lo nhìn kiếm chỗ sửa xe quên để ý chị.
– Hứ! Ngụy biện!
– Thôi thôi xin lỗi mà.
– Ai cần nhóc xin lỗi chứ.
– Ờ không cần thì thôi. Đâu đưa chân coi coi.

Tôi khẽ kéo chân chị lại gần xoay xoay, xoa xoa xem xét, đúng là đi cả đôi giày cao nhồng thế này lấy gì mà đi bộ nhanh được.
– Ai mượn mang giày cao quá trời lấy gì đi đứng được.
– Hihi!
– Rồi sao? Có bị đau nhiều không?
Chị gật gật đầu làm vẻ mặt như tội nghiệp lắm không bằng, tôi lắc đầu cười.
– Chịu thua chị luôn. Để coi coi.
Tôi suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng cởi giày chị ra, rồi tự cởi luôn giày của mình.
– Đâu chị mang thử coi coi vừa không?
Chị tủm tĩm cười gật gật đầu, vẫn vẻ mặt ra vẻ tội nghiệp đó nhìn cũng đủ biết làm nũng với tôi.
– Rồi biết rồi!

Tôi tự mang giày vô chân chị, may quá cũng không đến nổi quá chật, khá vừa. Người coi vậy mà chân nhỏ ghê, phải rút thêm một tí dây mới vừa chân chị.
– Rồi đứng dậy đi thử coi được chưa.
– Uhm!
Chị vui vẻ nắm tay tôi đứng dậy đi từ từ về phía xe tôi đang dựng phía trước, lại còn xoay vòng vòng làm dáng nửa chứ.
– Hihi giày nhóc mang êm lắm luôn, mà ướt mất tiêu rồi.
Tôi lắc đầu cầm đôi giày cao gót của chị đi theo phía sau mĩm cười.
– Trời mưa giày nào khô được cô hai.
– Hihi!

Tôi treo giày của chị lên xe rồi lộc cộc dẫn bộ tiếp. Chị vui vẻ đi sau lưng, lại còn đẩy xe phụ tôi nửa chứ, thấy vậy tôi nhăn mặt kéo tay chị ra khỏi xe.
– Thôi mệt ai mượn. Có chị đẩy nặng thêm thì có.
– Hứ! Chị đẩy phụ mà nặng hả?
– Kéo lại thì có chứ đẩy được gì. Mệt quá tự đi một mình cho nhóc nhờ cái.
– Hihi thấy ghét, vậy đẩy một mình cho nhóc chết.
– Coi thường nhau quá, khỏe như voi ha.
– Xí!

Tôi mĩm cười đẩy xe đi dọc con đường, chị khoác tay tôi đi bên cạnh, chiếc váy quét dài xuống đất lấm lem, cả người chị ướt vì mưa, chiếc váy không còn trắng tinh nhưng vẫn còn lấp lánh nổi bật dưới ngọn đèn đường và cả những chiếc đèn xe chạy ngang qua nửa. Giữa con đường trung tâm Sài Gòn, mưa dầm dề, nước ngập nhẹ, những ngọn đèn lung linh đủ màu sắc hoa lệ, dòng người chen nhau nhộn nhịp, không ít người ngoái nhìn một cô gái xinh đẹp trong chiếc váy trắng lắm lem cặp tay sát bên một thằng nhóc đi chân không đẩy một chiếc xe dream cũ. Chị vui vẻ vừa đi vừa hát, thi thoảng lại chuyển qua kể hết chuyện vui này đến chuyện mắc cười nọ, một tay ôm chặt bắp tay tôi, một tay ra dấu nói chuyện nhiệt tình. Tôi thì cứ cười, rồi chọc ngược lại chị, không còn nghĩ đến chuyện gì diễn ra xung quanh, quên luôn vụ kiếm chỗ sửa xe, mà giờ đó ở Quận 1 làm gì còn chỗ nào sửa xe cho tôi kiếm nửa.
– Bỏ cái ví xuống coi làm gì vậy?
– Chị che mưa cho nhóc mà.
– Rảnh nửa, cái ví có chút xíu che được gì, ướt nhẹp hết rồi che chi nửa. Chút bị giựt ví đừng có khóc.
– Hihi hổng cần che thì thôi, thấy ghét!
…………….
– Nè! Buông ra chút coi!
– Hông!
– Trời ơi đẩy xe mệt thêm chị đè nhóc nửa, buông ra đi bình thường coi, làm gì cứ dựa dựa nặng muốn chết.
– Chị mõi chân mà, mõi lưng nửa!
– Tội nghiệp quá! Ai biểu đòi đi chung chi.
– Hihi kệ nhóc chứ!
………………
– Đi bình thường coi, đừng có dựa! … Trời à kiểu này chắc tới khuya không kiếm được chỗ sửa quá.
– Hihi chị mệt mà!
……………….
– Đau nhóc, ôm thôi còn ngắt nửa.
– Hihi! Đáng đời!

Cứ như vậy tôi và chị cùng nhau đi dưới cơn mưa dầm giữa Sài Gòn, tôi cằn nhằn, chị cứ đi kế bên kiếm chuyện với tôi rồi khúc khích cười. Có lẽ nếu không có một tiệm sửa xe còn mở cửa ở khá xa trung tâm Quận 1 thì tôi và chị chắc còn lội bộ đến sáng mới về đến nhà.

Ngồi sửa xe mà anh thợ và một vài anh chàng ngồi chơi gần đó cứ như dán mắt vào chị. Trông chị lúc này tuy ướt, bẩn nhưng càng tăng thêm vẻ dễ thương, quyến rũ bất cứ người nào nhìn thấy, có lẽ trừ tôi ra, đố người nào không nhìn chị nhiều lần. Hai đứa ngồi co ro trên hiên một cái shop khá lớn và sang trọng tuy đã đóng cửa nhưng đèn vẫn sáng. Chị đưa mắt mải miết nhìn vào bên trong cửa kính. Một con ma-nơ-canh chỉ có phần thân trên kiêu kỳ trong một chiếc dây chuyền rất đẹp và tôi nghĩ chị thích sợi dây chuyền này. Thi thoảng tôi thấy chị mĩm cười, đôi mắt ánh lên niềm vui nào đó.

Tôi cũng mĩm cười khi nhìn lại cơ thể chị, thực sự sinh ra để dành cho những chiếc váy sang trọng, kiêu sa, vậy mà giờ này phải ngồi co ro ở đây với mưa, bùn đất lem luốt. Một ý nghĩ len lỏi trong đầu, có lẽ tôi cần phải làm gì đó để mang lại niềm vui cho chị. Xe sửa xong, tôi chở chị về, vào đến nhà vừa nhìn thấy hai chị em, thím ba vội chạy ra vơ luôn một chổi lông gà nằm sẵn ở chân cầu thang quất cho mỗi đứa vài roi làm hai chị em kéo nhau chạy ríu cả chân lên phòng.
– Trời ơi hai cái đứa này, chắc tui quýnh nát đít cô cậu quá. Đi đâu ướt nhẹp tèm lem vậy hả, lạnh bệnh rồi sao.
– Uidaaa… mami đánh hắn đó, đừng đánh Phương…
– Áo mưa đâu hổng mặc, ướt hết rồi “trời đất cơi”. Đi tắm liền cho tui…
– Mami tha cho Phương… hihi nhóc chạy nhanh lên nhóc.
Hai đứa chạy vù lên phòng, chị đóng cửa lại nhìn tôi lè lưỡi cười tít mắt. Ở dưới nhà thím ba vẫn nói vọng lên.
– Tắm nước nóng, tắm nhanh chứ đừng có ngâm nước lâu nghe chưa.
– Dạ!

Hai chị em đồng thanh đáp cứ như hai đứa con nít đi chơi về trễ bị mẹ đánh đòn, cười hì hì xoa xoa chỗ bị đánh xong chị chạy lại tủ lục quần áo khô đưa cho tôi rồi tự mình chạy thẳng vào wc.
– Hihi chị sẽ tắm trước, nhóc chờ đi ha!
– Ờ ờ!

Tôi lắc đầu cười trước cái vẻ như con nít của chị, khác xa hoàn toàn chị nữ hoàng xa lạ ở buổi tiệc. Giờ thì hơi thấm lạnh, tuy nhiên tôi vẫn đứng dựa người vào ban-công bằng kính của phòng chị nhìn ra bên ngoài. Ngồi lục lọi trong trí nhớ ra cái địa chỉ của shop thời trang hồi nảy, nhớ lại luôn cả kiểu dáng sợi dây hồi nảy để này mai đến tìm mua không bị lầm. Lần trước chị âm thầm mua sẵn đôi giày tôi thích vậy thì giờ tôi sẽ âm thầm mua tặng cho chị, hy vọng mang lại một chút bất ngờ cho chị mặc dù tôi biết chị dư sức mua chiếc váy đó bất cứ lúc nào. Ngồi tính toán mãi chị mới tắm xong, tôi nhanh chóng đi vào tắm cho sạch tất cả bụi bẩn, nước mưa trên người, mặc lấy bộ quần áo ngủ dành cho con trai mà chị chuẩn bị sẵn rồi mới bước ra ngoài.
– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!
– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!
Hù hả? Đâu có dễ ăn ngoại… vụ này tôi rành quá rồi thành ra mỗi lần bước ra khỏi wc phòng chị tôi đều đề cao tinh thần cảnh giác, coi ai la lớn hơn ai biết liền. Hình như chiêu hù thất bại, chị xụ mặt liếc liếc tôi.
– Đáng ghét!

Xong chị quay mặt đi, tôi cười khì vì đã chiến thắng trước âm mưu trẻ con của chị, mùi vị chiến thắng chưa nếm được bao nhiêu thì “bụp”, mắt mũi tôi tối sầm giữa tiếng cười khúc khích của chị.
– Haha đáng đời đồ đáng ghét…hihi cho chết!
– Chị Phương!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tôi chỉ biết la lớn bụng đầy ấm ức trước tiếng bước chân chị chạy nhanh ra khỏi phòng bỏ lại mình tôi với cái mặt đầy kem đau khổ lò dò kiếm đường quay trở vào wc giải quyết hậu quả. Trong lúc tôi phải giải quyết đống kem trên mặt thì chị hả hê lấp ló phía ngoài cửa dùng máy chụp hình ghi lại chiến tích của mình. Thoáng vài giây nào đó tự nhìn mặt mình trong gương, lắm lem kem đủ màu sắc như một tên hề, phía sau là gương mặt chị lấp ló với chiếc máy ảnh trên tay, nụ cười khúc khích… chị cười rất tươi, cười thực sự, lòng tôi thấy vui, cảm giác vui len nhẹ vào người. Dạo này tôi bận rộn với những học hành, những công việc kiếm tiền, những trò game hay những bạn bè… tự nhiên thấy có lỗi vì đã thờ ơ bỏ chị một mình ở căn phòng rộng lớn, xinh đẹp nhưng cô đơn này. Chợt nhận ra tất cả đều là những… nhưng chị thì chỉ có một. Tôi quay lưng lại dựa lưng vào tường đưa mắt nhìn chị, gương mặt mĩm cười nhẹ, chị thôi cười, thôi trốn đằng sau bức tường đứng hẳn ra giữa cửa phòng, nghiêng nghiêng đầu nhìn tôi.
– Nhóc nhìn chị lạ vậy? Nhóc cười gì hả? Nhóc đang nghĩ gì đó?
“Chị à! Sau này chỉ cần chị cười, nhóc sẽ làm tất cả… cho dù trở thành một tên hề cũng không thành vấn đề. Thề luôn đó!”. Tất nhiên tôi chỉ tự nói trong lòng thôi, chị làm gì nghe được, chị đưa tay lên trán tôi thắc mắc.
– Coi coi. Bị gì dzạ? Tự nhiên ngẩn người ra cười một mình vậy hả?
– Biết bị gì không?
– Gì?
– Chiến tranh đây!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Tôi hét lên ôm chầm lấy chị kéo ra ngoài góc phòng…
– AAAA! Thả chị ra…hihi nhột mà…thả ra…đồ ăn gian! Thả người ta ra! Chị chưa chuẩn bị mà…hihi đáng ghét…thả ra…!!!
Vậy là chiến tranh giữa tôi và chị lại diễn ra, tha hồ ném gối vào nhau, rồi trét bánh kem, son môi, nước hoa, kem đánh răng… bất cứ thứ gì có thể làm bẩn người nhau đều bị chị và tôi trưng dụng cho cuộc chiến. Tiếng la hét, tiếng cười rộn cả căn phòng cho đến khi người tôi và chị lấm lem đủ màu sắc, mệt nhoài nằm lăn ra sàn. Chị đưa tay đánh một cái lên ngực tôi.
– Hứ! Đồ điên hết sức, tự nhiên kiếm chuyện giỡn à! Phạt nhóc phải dọn phòng cho chị đó! Đáng ghét!

Tôi không nói gì mĩm cười đưa mắt nhìn chị, miệng thở phì phì vì mệt. Sau cuộc chiến tranh tào lao, tôi và chị cứ bỏ mặc mọi thứ trong phòng lắm lem, lung tung như vậy mà nằm im đó chìm vào giấc ngủ, trước khi ngủ say, vẫn nhận ra chị khẽ ngả đầu lên ngực ôm chặt lấy người tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Câu chuyện đời tôi

Số ký tự: 0