Câu chuyện đời tôi – Ngoại truyện

Phần 6

2024-07-21 14:50:44

Phần 6
Trong lúc nó còn ngơ ngác thì chị đã vui vẻ đứng dậy kéo tay nó chạy ra ngoài trước, anh Phi và anh Phong đi theo sau. Nếu đã có bảo kê rồi thì bệnh gì mà ngại việc đứng thật gần ngắm thật kỹ những chiếc xe đẹp mà bình thường có lẽ nó chỉ có thể nhìn thấy bằng hình ảnh trong máy tính mà nó vẫn thi thoảng tải về trên internet. Cái cách thích xe của nó rất nghiệp dư, ngây thơ nếu không muốn nói cũng bất cần như chính cái tính tình của nó vậy, chỉ là thích chứ không nghiên cứu tìm hiểu quá sâu, càng không giỏi nhớ xe hiệu gì, hãng nào, kiểu dáng, tính năng hay giá cả ra sao. Chỉ cần nhìn thấy thích thì ngắm, đọc thông tin qua rồi thôi bởi chưa bao giờ nó nghĩ sẽ tiếp cận với những chiếc xe đắt tiền này, có lẽ lúc ấy suy nghĩ của nó khá là hai lúa, mà vốn dĩ nó cũng chỉ là một thằng nhóc mới bước vào đời, mới tiếp cận thành phố và tất nhiên là lần đầu tiên tận mắt tiếp cận những chiếc xe này gần đến vậy.

Một đứa thì thích xe ngu ngơ, một đứa thì tò mò, vậy là hai chị em kéo nhau hết ngắm nghía bàn tán sờ mò chiếc xe này đến chiếc xe khác, anh Phi và anh Phong thì kiên nhẫn đi theo hai chị em giải thích rõ từng chiếc xe tên gì, hãng nào, thể loại xe gì, chạy được bao nhiêu. Tất nhiên trong một lúc thoáng qua như vậy nó chẳng thể nào hiểu và nhớ được hết, thôi thì cứ ngắm nhìn cho vui vậy thôi. Không chỉ riêng nhóm nó, các anh chị khác trong bàn cũng đã từ từ đi ra, tụm năm tụm ba đứng quanh những chiếc xe trò chuyện bàn tán sôi nổi.

Nhóm nó cũng vui vẻ gia nhập câu chuyện cùng với mọi người, nhất là anh Phong và anh Phi đều là người rành xe nên nói chuyện khá nhiều, chị không biết gì nhưng cũng vui vẻ hóng hớt hỏi han, riêng nó thì lẳng lặng một mình mò mẫm lại gần con xe caffe nó thích nằm phía xa mà ngắm nhìn xem xét, trong lúc không ai để ý mà rụt rè sờ lên từng bộ phận trên chiếc xe. Màu sơn đen nhám, những đường cong hoang dã làm nó mê tít không rời mắt rời tay ra khỏi xe được, có thể tưởng tượng được gương mặt của nó lúc này, có lẽ không khác gì một đứa trẻ bên món đồ yêu thích nhất. Cũng không biết ngắm xe bao lâu nửa, say sưa đến nỗi quên mất mọi thứ xung quanh cho đến khi giật mình bởi một cái vỗ vai mạnh từ phía sau.

– Sao hả thằng em, leo lên ngồi thử đi chứ!

Là tiếng anh Phi tươi cười

– Nảy giờ nhìn đủ rồi, ngồi lên thử đi, nhìn xe mà không lên ngồi thử làm sao thỏa mãn được.

– Dạ dạ thôi…em nhìn cũng được rồi. Xe anh nên…

– Trời, ngại cái gì. Em cứ tự nhiên, phải ngồi lên chạy thử mới tận hưởng được cảm giác sướng.

– Dạ…

Nó mĩm cười gãi gãi đầu, hơi ngại nhưng bụng thì cũng rộn ràng, ngồi lên và chạy thử, một đề nghị quá hấp dẫn. Lúc này nó vẫn chưa biết chuyện một người lạ muốn leo lên xe ngồi, thậm chí là nổ máy chạy thử đối với dân chơi xe là một chuyện hết sức nhạy cảm, nó chỉ nghĩ đơn giản là xe của người lạ, lại đắt tiền, ngắm nhìn sờ mó là đủ rồi, không nên vượt quá giới hạn. Thấy nó vẫn cười cười ngập ngừng, anh Phong cũng tiến lại cùng chị tươi cười

– Mon lên chạy thử xe đi em, gì chứ con xe này của anh Phi, em cứ thoải mái.

– Xí! Mê tít còn làm bộ. Ha là hổng biết chạy, nhìn cái tướng nhóc chắc hổng dẫn nổi chiếc xe chứ gì, lêu lêu.

– Xời! Giỡn chơi hoài, đây dư sức không phải xỏ xiên ha.

– Vậy lên chạy vòng chị coi coi, hổng biết chạy chứ gì, đồ cùi bắp.

– Này này không phải khích nhau, cùi bắp mà đỡ hơn có người xe đạp còn không biết chạy.

– Hứ! Tại chị hổng thèm chạy thôi ha, có tài xế riêng, biết chạy xe chi cho mệt.

– Chứ không phải quá cùi bắp, tập hoài không chạy được.

– Pleeee! Chị hông thích biết chạy, rồi sao! Có mấy người chở tui đi rồi, tui tập chạy xe chi.

– Ờ ngon, ngang như cua ấy.

– Kệ chị nha

Anh Phong tươi cười chen vào

– Thôi thôi, hai đứa này riết như con nít, cãi nhau suốt. Mon nè em chạy xe này được mà đúng không? Xe tay côn đó.

– Dạ chắc được. Như ex mà đúng không anh?

– Đúng rồi.

– Nè nè! Nói chứ nhóc chạy được hông, xe này bự hơn xe kia đó nha nhóc. Coi chừng té đó.

– …

– Phương đừng lo, Mon chạy ex được thì chạy xe này được mà.

– Đúng rồi! Tưởng chưa biết chạy tay côn thì thôi, chứ biết rồi thì chạy con này dễ. Thằng em leo lên làm vài vòng đi mày. Có gì con này đền xe, yên tâm.

Anh Phi tươi cười vỗ vai nó chỉ về phía chị, tất nhiên đáp lại là gương mặt phùng mang trợn má của nữ hoàng. Nó cũng không để ý đến chị nửa mà chậm rãi leo lên xe rồi nhẹ nhàng làm quen xe theo hướng dẫn của anh Phi. Mặc dù từng biết chạy tay côn nhưng với một chiếc xe lạ và to hơn, nó không tránh khỏi cảm giác lạ lẫm hồi hộp, nhưng mọi thứ có vẻ ổn vì anh Phi vẫn nhiệt tình đứng bên cạnh hướng dẫn cho nó làm quen chiếc xe, sau khoảng hơn mười phút làm quen, cuối cùng anh Phi cũng vỗ vai nó.

– Rồi! Làm vài vòng đi thằng em, hãy sướng từ từ nha em haha.

Nó gật đầu, nhẹ nhàng đề máy xe. Tiếng bô trầm ấm vang lên, chiếc xe rung nhẹ, một cảm giác hưng phấn lan tỏa đến từng thớt thịt trên cơ thể, nó mĩm cười, thở nhẹ một cái rồi bóp côn, đá số siếc nhẹ ga. Con ngựa hoang đen trũi nhẹ nhàng lăn bánh, sau một vài giây đầu lạ lẫm gầm gừ, con caffe cũng đưa nó lao đi chầm chậm trên đường, lòng nó rộn rã như có một luồng điện nhẹ di chuyển trong cơ thể…lần đầu tiên cưỡi trên một con mô tô, thực sự rất sướng, rất phê. Nó mĩm cười vít mạnh ga thêm lao đi để tận hưởng cái âm thanh giòn giã của chiếc xe, của tiếng gió rít nhẹ bên tai. Nó vòng xe lại, con đường khá vắng, rộng và đẹp, thật thuận lợi để một thằng nhóc lân đầu tiên chạy mô tô tha hồ tận hưởng. Nó chạy ngang qua quán, mọi người đều nhìn, chị vẫy vẫy tay như đứa trẻ, tươi cười nhưng mặt cũng đầy lo lắng

– Nhóc nhóc! Chạy từ từ thôi! Cẩn thận đó.

– Nhóc biết rồi.

Nó mĩm cười vẫy tay rồi tiếp tục cho xe lao đi, tất nhiên dù hưng phấn đến cỡ nào, nó vẫn không chạy quá nhanh, tốc độ chỉ khoản hơn 50km/h, không phải vì xe lạ không dám chạy, mà vì từ khi có chị bên cạnh, nó đã không còn chạy xe nhanh nửa trong bất kỳ trường hợp nào. Trước khi gặp chị, nó là một thằng trẻ luôn thích chạy xe nhanh, bất kỳ chiếc xe nào nó ngồi lên đều luôn chạy rất nhanh theo kiểu nhanh hết mức xe có thể, nhưng từ khi có chị bên cạnh nó đã thay đổi, nó biết chị sợ và lo lắng khi nó chạy xe nhanh, vì hiểu nên nó đã hứa không bao giờ chạy xe nhanh nửa.

Là đàn ông đã hứa thì phải làm, nhất là nó hứa vì chị. Từ lâu cho dù trong bất kỳ trường hợp nào, xe mạnh mẽ đến đâu, đường xa hay ngắn, đường trống hay đông, đường đẹp hoặc xấu, trễ giờ hay gấp gáp cỡ nào, nó cũng không còn chạy xe vượt qua con số 60km/h nửa, dù sau lưng là chị hay bất cứ ai và cả khi chạy một mình. Vì chị, nó có thể thay đổi, có thể vứt bỏ sở thích chạy nhanh của mình, có người mỉa mai nó dại gái, nhát chết hoặc chạy xe như ông già, thì sao chứ…nếu dại gái với một người tốt và xinh như chị, sao lại không chứ, hơn nửa chạy xe chậm và cẩn thận là điều tốt mà.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Câu chuyện đời tôi – Ngoại truyện

Số ký tự: 0