Câu chuyện của một con điếm

Phần 24

2024-08-03 04:40:01

Phần 24
Ở phần trước, sau khi tạm biệt con Trâm và chúc thằng Bình ở lại mạnh khoẻ vui vẻ, em nhanh chóng chạy qua nhà nó để xin phép mẹ nó cho nó ngủ qua đêm. Lúc đầu em tính dặn thằng Bình gọi điện về xin mẹ nó, nhưng thấy cũng không ổn, sợ mẹ nó không cho, dù sao đích thân em qua xin bác chắc có thể được.

Bước vào nhà thằng Bình thì thấy mẹ nó vẫn đang ngồi thui thủi canh quán, trông bác thật tội nghiệp.

“Dạ, con chào bác” (Em mở miệng trước)

“Tối rồi cháu qua đây có chuyện gì không cháu, kiếm thằng Bình nhà bác à, nó đi ra khỏi nhà lúc 6,7 giờ gì rồi”

“Dạ, con biết ạ, con mới ở bên Bình về, con qua đây là để xin phép bác cho thằng Bình qua nhà con ngủ đêm nay ạ, có gì sáng mai con đưa nó về sớm” (Con với cháu, toàn bọn dối cha dối mẹ)

“Ủa vậy à, thế giờ nó đang bên nhà cháu à”

“Dạ, anh em lâu lâu ngủ chung cho thân thiết xíu bác ạ” (Em vừa nói vừa cười)

“Ùa, thế thì bác yên tâm, tưởng nó đi với bọn nào thì mới lo, vậy thôi có gì sáng mai cháu dặn nó về nhà sớm trông quán giúp bác”

“Dạ, cháu biết rồi ạ, cám ơn bác nhiều”

Xin phép giúp thằng Bình xong rồi em phắn xe về nhà. Nói thật, ngoài ba mẹ em ra thì em kính trọng nhất là mẹ thằng Bình, đối với em, bác như là người mẹ thứ hai. Nhìn bác một thân một cút nuôi nấng thằng Bình mà em cảm mến bác vô cùng, chắc bác phải đánh đổi biết bao giọt nước mắt, biết bao nụ cười mới có thể dạy dỗ thằng Bình nên người như ngày hôm nay (Éo biết nó có nên người không mà suốt ngày chơi game thế này, lol)

Trước khi chạy về nhà, em nhắn tin cho thằng Bình biết tin vui và dặn nó yên tâm mà ở đó, tha hồ chơi với con Trâm. Cu Bình kèo này chắc phải cám ơn em lắm, lạng quạng đến sáng mai là nó với con Trâm sẽ trở thành một đôi cũng không chừng, “mốt đi chơi gái khỏi sợ tốn tiền rồi”, em thầm nghĩ.

Đêm hôm ấy trong tâm trạng khá thoải mái, em đã ngủ một giấc say sưa đến tận gần 7 giờ sáng. Thật sự hôm ấy em vui lắm, thứ nhất là vì thấy bé Huệ có vẻ sắp khỏi bệnh, thứ hai vì thấy tình cảm giữa em và bé Huệ đang tiến triển khá tốt, em dự định sau khi nàng khỏi bệnh, em sẽ dành hẳn một ngày ra đi chơi với nàng. Điều em quan tâm nhất đó là vết thương lòng nàng đang gánh chịu, bằng mọi cách em phải tra khảo được lý do vì sao nàng lại có những vết bầm tím trên người.

Để chắc rằng cu Bình vẫn còn sống sau đêm hôm qua, em bèn gọi điện hỏi cu cậu:

Đang gọi điện…

Đang gọi điện…

Đang gọi điện…

“Alo, ê ku, sao rồi, tốt chứ hí hí” (Em nói với vẻ như ghẹo nó)

“Tốt cái địt moẹ mày, muỗi chích sưng chân tay tao rồi này”

“Mày ngủ ở đâu mà để muỗi chích vậy”

“Tao với con Trâm trải chiếu ra nằm trước hành lang bệnh viện đây, gần chỗ con Huệ nằm”

“Thế sao bị chích”

“Con Trâm đêm nó gối đầu lên người tao, tao sợ nó dậy nên không dám nhúc nhích, muỗi nó bu chích như chó, sáng dậy tê cả chân” (Đáng đời thằng mê gái)

“Hihi, mày còn muốn gì nữa, thế có ôm nó không”

“Thôi lên đây đón tao đi, về trông quán cho bà già nữa”

“Ùa đợi xíu tao lên, mà con Trâm nó chuẩn bị về chưa?”

“Nó cũng sắp về rồi, 15 phút nữa có người lên thế là nó về, nó đang đi mua cháo cho con bồ mày ăn nè”

“Hihi, hai đứa bây làm tốt lắm, tối nay đến tao sẽ ở lại hỹ hỹ” (Lần đầu tiên nghe thằng Bình nói bé Huệ là bồ em, tự nhiên em thấy khá vui, không như trước đây)

Sáng hôm ấy em đèo thằng Bình trả về lại cho mẹ nó rồi phóng xe tới cơ quan. Hôm nay tâm trạng em không u ám, khó chịu như mấy ngày qua, ngược lại nó còn thoải mái, vui vẻ lạ thường, công việc vì thế cũng trôi chảy luôn. Em dự tính sau giờ làm, em sẽ trở về nhà chuẩn bị một cái chăn và một cái gối rồi bỏ vào cốp xe, tối nay sẽ “chinh chiến” với bé Huệ tại bệnh viện.

4h30 chiều, em vào phòng anh quản lý và gửi cho ảnh đơn xin phép nghỉ ngày mai với lý do là bận việc nhà. Anh quản lý cũng vui vẻ và còn hỏi em:

“Sao hôm nay thấy chú mày tươi tắn thế, có chuyện vui gì à”

“Dạ đâu có anh, em vẫn vậy đấy thôi”

“Hay là mới trúng con lô, trận đá banh nào” (Lô cái mã bố mày)

“Trời anh nói oan cho em quá, trước giờ em làm gì dính tới mấy cái thứ đó”

“Thế anh hỏi thật, chú mày có dự định khi nào cưới vợ chưa, nói trước anh sắp xếp cho thời gian chuẩn bị”

“Trời, anh vui tính ghê, em bồ còn không có thì cưới vào mắt hả anh”

Xin chia sẻ với các bác một chút về công việc cũng như người quản lý của em. Thật ra, công việc của em là viết Pr, quảng cáo cho các công ty, doanh nghiệp. Công việc này đến với em cũng rất tình cờ, đó là một dịp em viết truyện 18+ trên mạng, anh quản lý cũng là sếp em bây giờ, sau khi đọc câu chuyện đó đã gửi vào hộp thư em với nhã ý mời em làm việc cho công ty ảnh. Trong ngày phỏng vấn, ảnh chỉ hỏi duy nhất là “có phải chú mày là tác giả của truyện này không?”.

Em mới bèn trả lời là: “Dạ phải anh, truyện viết bậy bạ cho vui í ạ”.

Ảnh mới hỏi tiếp: “Thế chú mày chắc chơi gái dữ lắm hay sao mà có thể viết ra được câu chuyện này, mô tả khá sinh động nữa chứ”.

Ảnh nói xong câu này tự nhiên em rùng mình không biết trả lời ra sao, không lẽ mình kêu chuyện bịa ra thì ảnh chửi mình chết. Bức quá em mới nói thật: “Em có chơi gái rồi nhưng chỉ đôi ba lần thôi”. Thằng cha này như chọt đúng tim đen của ổng, thế là ổng tuyển em vô công ty, sau đó cứ thỉnh thoảng ổng rủ em đi mát xa này nọ, tháng nào ổng cũng hỏi em có viết được câu chuyện nào mới không, gửi ổng xem. Cho phép em chửi cái địt moẹ thằng sếp cái, thử hỏi ai tuyển người như ổng chưa. Mà cũng vui, chắc em với ổng đều mê gái như nhau nên ổng khá ưu ái cho em, công việc thì đưa cho bọn khác làm, còn mấy trò ăn chơi, gái gú thì ổng đều hú em, âu cũng là bọn “chí lớn gặp nhau”.

Tối hôm ấy, sau khi xin phép bố mẹ cho em ngủ qua đêm, em gọi thằng Bình hỏi nó có muốn ngủ lại bệnh viện một ngày nữa không. Cu cậu quắn dái chửi em là điên là khùng, “ngủ một ngày đã chịu éo nỗi rồi lại còn bắt nó ngủ thêm một ngày”.

8h30 tối, tại bệnh viện hiện có em và con Ly, hôm nay nó nghỉ làm. Theo các bác sĩ tại bệnh viện cho biết, có lẽ trưa mai là bé Huệ được xuất viện rồi. Chứng sốt xuất huyết của nàng đã dần bình phục hơn 90%, vết bầm tím trên cơ thể nàng sau 2,3 ngày cũng có dấu hiệu mờ dần, khuôn mặt nàng cũng đã khởi sắc trở lại, xinh xắn đáng yêu như vốn thường lệ.

“Ly ơi, hôm nay em ở lại bệnh viện đúng không” (Em hỏi con Ly)

“Dạ anh, đáng lẽ chị Hà kêu ở lại nhưng em dành của chỉ rồi”

“Em có mang chăn mền gì chưa”.

“Í chết cha rồi, em quên mang rồi”

“Thôi không sao, anh có mang đây, lát em cứ lấy của anh mà đắp”

“Ủa mà anh Phúc, mai anh không đi làm hay sao mà giờ còn ngủ ở đây”

“Anh xin nghỉ làm ngày mai rồi”

“Công nhận, tự nhiên bọn em quen được 2 anh, tốt bụng ghê lun hihi” (Tốt cái lol)

“Ai nói với em là 2 anh tốt bụng”

“Ủa chứ không tốt hay sao mà tự nhiên bỏ cả việc làm lên đây chăm nom cho tụi em” (Mê gái chứ sao hí hí)

“Hỹ hỹ, lỡ tụi anh có âm mưu thì sao em biết được”

“Ấy ấy, anh coi chừng à nha, nói về âm mưu thì bọn con gái làm nghề tụi em đầy âm mưu nhé, anh coi chừng bị bẫy lúc nào không biết đó nha hihi” (Nó nói cái lol gì vậy anh em)

“Thôi không nói với em nữa, để anh ra ngoài cổng mua cái gì cho tụi em ăn, em trông bé Huệ xíu nhé”

Thật, có thể nhiều bác trong đây sẽ bảo em là thằng khùng, thằng rãnh chuyện, khi không tự nhiên lo cho cái con ất ơ, con điếm mới quen nào ấy, lại còn bỏ việc chăm sóc cho nó nữa. Vâng, nếu trước đây thì mọi người có thể chửi em như thế, nhưng mọi người nên nhớ rằng hiện tại em đang có cảm tình với bé Huệ, em thật sự đang xem nàng như người bạn gái của em, mặc cho nàng đang làm cái nghề “bẩn thiu”, “ô nhục” này. Mọi người biết rồi ấy, khi mình đang có cảm tình với một ai đó, việc ở bên cạnh chăm sóc cho người ấy phải nói là hạnh phúc đến dường nào.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Câu chuyện của một con điếm

Số ký tự: 0