Phần 90
2024-08-05 02:05:07
Cưu Ma Trí biết là Tống Thanh Thư đã mở đường cho mình thoát khỏi tình thế khó xử, tuy rằng qua ánh mắt của Khang Hi nhìn xem Cưu Ma Trí cùng Đông Phương Bất Bại giao thủ là cân bằng với nhau, nhưng đối với ba cao thủ tuyệt đỉnh mà nói, ai cũng biết được rõ ràng lão đã đang nằm dưới thế hạ phong.
Nếu là đợi lát nữa để phân rỏ ra thắng bại, chi bằng lúc này phóng khoáng chịu thua, thì còn có thể bảo tồn uy phong trước mặt của Khang Hi.
– Đông Phương giáo chủ đúng là thần công cái thế, bần tăng tự hổ thẹn không bằng…
Trong giọng nói Cưu Ma Trí có vẻ không cam lòng, dưới suy nghĩ của lão, nếu như hai người đứng bất động, đối chưởng cùng nhau, Đông Phương Bất Bại bị thương cũng sẽ chẳng khác gì mình, chỉ tiếc là đối phương tốc độ quá nhanh, chiêu thức của mình không thể nào đánh trúng được y.
– Đại hòa thượng… võ công của các hạ cũng khá lắm.
Thấy đối phương nhận thua, Đông Phương Bất Bại cũng không cần thiết tiếp tục dây dưa, huyết ảnh lóe lên, thì đã đứng ở ngoài mấy trượng nói tiếp.
– Trong chốn võ lâm Trung Nguyên, võ công rõ ràng vượt qua các hạ, không vượt qua mười người.
– Mong rằng Đông Phương giáo chủ chỉ điểm, mười cao thủ nào có thể vượt qua bần tăng?
Cưu Ma Trí không phục hỏi, bại bởi một Đông Phương Bất Bại cũng là đã quá mức rồi, bây giờ vừa nghe rõ ràng vượt qua chính mình còn có tới mười người, trên mặt liền lộ vẻ không tin.
Đông Phương Bất Bại cười nhạt:
– Võ Đang Trương Tam Phong, đã đạt cảnh giới bán tiên, Thái Cực Công dung nhu chế cương, chính bản tọa còn tự hỏi có thể là không phải đối thủ của lão nhân, đương nhiên là các hạ cũng đánh không lại.
– Bần tăng đối với Trương chân nhân cũng kính ngưỡng đã lâu.
Cưu Ma Trí gật đầu, trong lòng suy nghĩ không biết sư tổ Liên Hoa đại sĩ của mình đang bế quan nếu so cùng Trương Tam Phong thì ai võ công sẽ cao hơn?
– Hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang từ trước đến giờ là ngôi sao Bắc Đẩu trong chốn võ lâm, bản tọa tuy rằng không vừa mắt đám xú hòa thượng với các loại lễ nghi phiền phức, nhưng đối với võ công của bọn họ đúng là rất khâm phục.
Đông Phương Bất Bại rơi vào trầm tư nói tiếp:
– Năm xưa bản tọa vì muốn nhìn xem bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm ra sao, đã lẻn vào Tàng Kinh các Thiếu lâm tự, dọc theo trên đường thì nhận ra được ít nhất là hơi thở của ba người nội công không kém gì bản tọa, bản tọa chỉ biết là một trong ba người đó thần tăng Huyền Từ.
Nói xong thì Đông Phương Bất Bại liếc nhìn Cưu Ma Trí.
Cưu Ma Trí sắc mặt lúng túng, lão tăng tuy rằng tự xưng là tinh thông bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu lâm tự nhưng chỉ biết bề ngoài mà thôi, trên thực tế chỉ là dựa vào Tiểu Vô Tướng công làm nền, chỉ có thần tăng Huyền Từ là người duy nhất tinh thông mới chỉ có mười ba môn tuyệt kỹ Thiếu lâm tự.
– Còn hai người khác là ai?
Tống Thanh Thư cảm thấy hứng thú nên chợt hỏi.
Nghe hắn hỏi, Đông Phương Bất Bại cười nhạt, nói tiếp:
– Bản tọa cũng không rõ lắm, năm đó mặc dù biết bên trong Thiếu lâm tự có ba đại cao thủ không kém gì bổn tọa, nhưng cũng không lưu ý để tâm, tại vì chỉ cần bản tọa muốn đi, trong thiên hạ này vẫn khó có ai mà có thể lưu giữ lại được Đông Phương Bất Bại này.
Đông Phương Bất Bại nói xong câu này, có một dạng tự tin ngạo nghễ với thiên hạ võ lâm.
– Có điều…
Đông Phương Bất Bại đột nhiên thái độ có chút nghi hoặc nói:
– Sau đó lúc bản tọa ở Tàng Kinh các đang lật xem những kinh thư của Thiếu lâm tự, nhưng có cảm giác là có người đang quan sát trong bóng tối, cân nhắc một chút, bản tọa quyết định rời đi, tại vì cái loại cảm giác đó quá tà môn…
– Vậy là Đông Phương giáo chủ chỉ sợ là gặp phải Vô Danh thần tang trấn giữ tàng kinh các.
Tống Thanh Thư lập tức hiểu ra, hắn liền đem nhân dạng của vị thần tăng miêu tả lại…
– Um… đó là tăng nhân quét rác ở trước sân?
Đông Phương Bất Bại giật mình, khó trách mình lúc đó y đã quan sát chung quanh, đều không tìm ra khởi nguồn ánh mắt thần bí theo dõi mình từ đâu, hóa ra là khi vừa mới bắt đầu thâm nhập tàng kinh các đã quên đi lão hủ tăng nhân kia, khi biết được đối phương có thể giấu diếm được thân phận trước mặt của mình, Đông Phương Bất Bại sắc mặt liền biến đổi.
– Mong rằng Đông Phương giáo chủ chỉ giáo cho những cao thủ còn lại của võ lâm Trung Nguyên.
Đối với Vô Danh thánh tăng, Cưu Ma Trí chưa có trực quan lĩnh hội, cho nên lúc này cũng không có hứng thú để ý tới.
Đông Phương Bất Bại phục hồi tinh thần, tiếp tục nói:
– Năm xưa Hoa Sơn luận kiếm thì Vương Trùng Dương của Toàn chân giáo được xưng danh đệ nhất thiên hạ, nhưng hơn nửa là hữu danh vô thực, dù sao thì Vương Trùng Dương cũng vượt qua đại hòa thượng không gì khó.
– Vậy cũng chưa chắc.
Cưu Ma Trí hừ lên…
Đông Phương Bất Bại không để ý, tiếp tục nói:
– Phái Hoa sơn có Kiếm thánh Phong Thanh Dương, bản tọa cũng cực kỳ khâm phục, tương truyền ông ta đã đạt được cảnh gới tối cao của kiếm khí, bản tọa cũng muốn gặp Kiếm thánh Phong Thanh Dương một lần để mở mang kiến thức.
– Vị công tử này cũng đã từng lĩnh giáo qua kiếm pháp Phong Thanh Dương, Đông Phương giáo chủ tại sao không hỏi hắn cho biết?
Cưu Ma Trí tựa âm trầm nói.
– Vậy sao? Bản tọa nhìn thấy sau lưng các hạ có thanh kiếm gỗ thì đã cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ các hạ là truyền nhân của Phong lão?
Đông Phương Bất Bại vừa dứt lời, thì đã xuất hiện ở trước mặt Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư đã sớm biết Đông Phương Bất Bại thân pháp quỷ mị, khó phân biệt trên dưới, nên vẫn âm thầm phòng bị.
Thấy y bất chợt đánh tới trước mặt, Tống Thanh Thư liền sử dụng “Ngư Dược Vu Uyên” của Hàng Long Thập Bát Chưởng tránh thoát, thanh kiếm gỗ đã cầm trên tay, một tia kiếm khí bắn nhanh ra.
– Hay lắm… hôm nay bản tọa đã tiếp chiêu vô hình đao khí, bây giờ lại thêm kiến thức về kiếm khí vô hình.
Đông Phương Bất Bại một trận tấn công tới, chiêu thức xuất ra liên miên không dứt.
Khi trực tiếp giao đấu, Tống Thanh Thư mới cảm nhận được sự khó khăn của Cưu Ma Trí vừa rồi, do đó hắn cũng thên rõ ràng võ công của mình và Cưu Ma Trí vẫn còn chênh lệch thấp hơn lão phiên tăng.
Đối phương tốc độ quá nhanh, Tống Thanh Thư hoàn toàn không biết Đông Phương Bất Bại sẽ bắt đầu tấn công đến từ đâu, Cưu Ma Trí thì còn có thể dựa vào kinh nghiệm chiến đấu lão luyện để suy đoán Đông Phương Bất Bại tấn công tới phương vị nào, mà nghênh đón.
Tống Thanh Thư lại không có cái bản lãnh này, rất nhiều lần lúc chưởng phong của đối phương tay ập đến sát bên thân thể, hắn mới phản ứng lại được, cũng may là sở học của hắn khá hỗn tạp, Cửu âm chân kinh, Hàng Long Thập Bát Chưởng, các loại kiếm pháp trong hang động trên đỉnh Tư Quá, đều là võ công thượng thừa của thiên hạ, mới có thể miễn cưỡng ứng đối.
Có điều người ở bên ngoài đứng nhìn, thì thấy Tống Thanh Thư tay chân luống cuống, đối chiêu vô cùng chật vật, hoàn toàn khác với động tác chiêu thức của Cưu Ma Trí đánh với Đông Phương Bất Bại thì rất ung dung.
– Các hạ lăn lộn trên đất tuy rằng động tác hơi khó coi, nhưng hiệu quả chống đỡ rất tốt.
Đông Phương Bất Bại thấy đã thăm dò võ công đối phương gần đủ rồi, nên không tiếp tục tiến công nữa, lui về tại chỗ cũ.
Tống Thanh Thư ngượng ngùng mỉm cười, giống như là từ trên mặt đất bò lên, ngay ở trước mặt mọi người, hắn dùng chiêu dùng Xà Hình Phiên Ly thuật, dù hắn là người từ thời hiện đại đến đây, xem như là hai kiếp, da mặt có dày mấy cũng không tránh khỏi có chút nóng lên.
– Các hạ võ võ công mặc dù cũng xem như là cao thủ, có điều nếu tính mạng thoát khỏi kiếm khí của Phong Thanh Dương thì không hiểu dùng bằng cách nào?
Đông Phương Bất Bại nghi hoặc nhìn hắn, vừa nãy đã thử ra chiêu thức của đối phương cũng không phải là Độc Cô Cửu Kiếm, vậy Tống Thanh Thư cùng Phong Thanh Dương giao thủ đương nhiên là kẻ địch chứ không phải là cùng phe.
– Um… chỉ là lừa gạt nên mới chạy thoát.
Tống Thanh Thư cũng không có nói ra là mình dựa vào tuyệt thế khinh công mới chạy trốn được, lúc cùng với Đông Phương Bất Bại so chiêu, hắn nhẫn nhịn không vận dụng khinh công Đạp Sa Vô Ngân, dù sao cuộc giao đấu này không phải là vật lộn sống chết, tốt hơn là chừa lại độc chiêu để khi cần mà còn có dùng.
– Cũng hay đấy…
Đông Phương Bất Bại tán thưởng nói tiếp:
– Cảnh giới kiếm pháp của Phong Thanh Dương đến tột cùng là như thế nào?
– Tại hạ sử dụng tới kiếm khí, còn phải mượn chuôi kiếm gỗ nay để dồn nội lực vào, còn Phong Thanh Dương chỉ là phất nhẹ tay đã phóng ra kiếm khí, loại cảm giác đó, phảng phất như là lão tiến bối đang dùng một thanh bảo kiếm vậy.
– Ồ?
Đông Phương Bất Bại đăm chiêu.
– Đông Phương giáo chủ, vậy người tiếp theo có thể thắng được Đại Luân Minh Vương còn có ai nữa?
Những chuyện bí ẩn giang hồ như dạng thế này, Khang Hi từ trước đến giờ rất là hứng thú tìm hiểu, bây giờ nghe được tâm thần rất là khuấy động.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro