Phần 82
2024-08-05 02:05:07
“Ọc! ”
Một ngụm máu tươi từ trong miệng trào ra, cũng may là Tống Thanh còn có thần công hộ thể, nếu như võ công bình thường trúng vào một chưởng này của Hồng An Thông thì đã tâm mạch đứt đoạn.
Tang Kết lạt ma cùng Huyết Đao lão tổ lại cùng lúc xông tới tới, Tống Thanh Thư gắng gượng cố chống lại mấy chiêu, thì lưỡi đao của Huyết Đao lão tổ thì đã kê sát trên cổ hắn.
– Mạng ta xong rồi!
Tống Thanh Thư lạnh buốt cả tim, trong đầu thoáng hiện lên cảnh tượng cái đầu của mình bị chặt đứt văng lên cao.
“Leng keng! ”
Một mũi ám khí từ xa xa bắn tới trung ngay trên lưỡi đao của Huyết Đao lão tổ, giữa đương trường ba người giật nảy mình, không phải là bởi vì người phóng ra ám khí kình đạo cao minh, mà do ám khí đó là Kim Xà chùy!
Nghi hoặc quay đầu lại, thấy Viên Thừa Chí cùng Mộ Dung Phục đang vây công giao đấu với Cưu Ma Trí, thì không có thời gian để phóng ra ám khí này…
– Không cần tìm người, Kim Xà chùy là của ta phóng.
Viên phu nhân ung dung đi vào, lúc này nàng đã thay đổi hoàn toàn khí chất không giống như trước làm mê hoặc điên đảo chúng sinh, tóc mây đã búi lên cao, trên người mặc bộ y phục màu đỏ thẩm, lúc này nhìn ở trong mắt thì cảm thấy nàng đoan trang cực kỳ.
Tang Kết lạt ma ngón tay để trên đại huyệt của Tống Thanh Thư, ngẩng đầu nghi ngờ nói:
– Viên phu nhân vì sao không để chúng ta kếu liễu tính mạng của hắn?
– Thiếp còn có chuyện quan trọng cần hỏi hắn, đa tạ các vị đã giúp thiếp bắt được hắn.
Hạ Thanh Thanh hai tay cung lại, hơi nhún người thi lễ một cái.
Tang Kết lạt ma cùng Hồng An Thông thì không nói tới, Tang Kết lạt ma thì xuất gia, từ lâu không gần nữ sắc, Hồng An Thông trong nhà thê tử thì không còn dư lực tiêu tưới, hai người này tuy rằng thưởng thức sắc đẹp của nàng, nhưng cũng không thừa hơi có ý nghĩ dâm loạn.
Huyết Đao lão tổ thì khác, nhìn Viên phu nhân chắp tay dịu dàng thon thả, lão hận không thể bước đến nâng đỡ nàng đứng dậy, đôi mắt háo sắc lóe lên, nhưng nghĩ đến phu quân của nàng võ công cao cường, thì lại thở dài một hơi.
Tống Thanh Thư cay đắng gượng gạo nở nụ cười, hắn không nghĩ tới cuối cùng trái lại là chính nàng cứu tính mạng của mình, nghĩ đến vừa rồi hai người da thịt gần gủi, trong lòng lại rung động.
Chú ý tới ánh mắt của hắn, Hạ Thanh Thanh không biết nghĩ đến chuyện gì, khuông mặt nàng ửng đỏ lên, giả vờ quay đầu nhìn đến trận chiến của bên Viên thừa Chí, không nhìn hắn nữa, nhưng không biết vẫn còn ảnh hưởng mê xuân tửu cũa Tây Vực hay là vì nguyên nhân nào khác, bên dưới hạ thể của nàng tựa như lại có chút chất dịch rỉ ra dinh dính bên trong cái tiểu nội khố.
Cưu Ma Trí tuy rằng rơi vào hạ phong, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ, có điều khóe mắt của lão nhìn thấy Tống Thanh Thư đã trọng thương bị bắt, không khỏi lạnh cả người nghĩ thầm nếu đánh tiếp nữa rằng chính mình sẽ đi gặp mặt Phật tổ.
Lão liền vận công toàn lực dùng Hỏa Diễm đao ép Viên Thừa Chí cùng Mộ Dung Phục thối lui mất bước, liền tung người hướng về phía Tống Thanh Thư nhảy tới:
– Tống công tử, bần tăng tới cứu ngươi đây.
Tang Kết lạt mã cùng Hồng An Thông kinh hãi, song song tung chưởng nghênh đón Cưu Ma Trí đang từ trên không trung bấy đến, nhưng đó là hư chiêu của Cưu Ma Trí, một chưởng này đánh đến nhìn thấy thanh thế uy lực doạ người, kỳ thực chẳng có phần kình lực nào, khi vừa tiếp xúc chạm đến song chưởng của Tang Kết cùng kình lực Hồng An Thông, lão mượn lực đẩy của hai người, thân thể tựa như tia chớp đánh vỡ một bên cửa sổ, liền biến mất ở trong màn đêm, không ai nghĩ tới chuyện này, Viên Thừa Chí biết võ công của Cưu Ma Trí cao thâm, nên cũng không muốn đuổi theo.
– Vi tước gia, Tống công tử, bần tăng sẽ quay trở lại với nhiều cao thủ để giải cứu các người.
Tiếng nói của Cưu Ma Trí từ xa xa văng vẳng bay tới.
– Hừ… bằng hữu của ngươi thật là có nghĩa khí.
Viên phu nhân đứng thẳng ở bên cạnh người Tống Thanh Thư, cười gằn chế giễu.
– Um… một bằng hữu nhiều ngày một đường đồng hành, không sánh bằng cùng cô nương tình nghĩa dù chỉ trong chốc lát.
Tống Thanh Thư thở dài lẩm bẩm.
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1 tại nguồn: http://bimdep.vip/cao-thu-kiem-hiep/
Vi Tiểu Bảo đã thấy đại sự không ổn, vội vã thay đổi khuôn mặt:
– Hồng giáo chủ tiên phúc vĩnh hưởng, thọ dữ thiên tề!
– Huyết đao môn chủ, văn thành vũ đức…
– Đại pháp sư trạch phi thương sinh…
Một trận nói năng lộn xộn, thấy mọi người chỉ là khà khà cười lạnh, Vi Tiểu Bảo thở dài một hơi:
– Ai ui… lão tử ngày hôm nay ngã ngựa, muốn giết thì cứ tự nhiên hay muốn làm cái gì cũng được, mười sáu năm sau ta lại làm một trang hảo hán!
– Uả… không phải nhân sĩ Trung Nguyên của các ngươi không phải là hay nói “Mười tám năm sau lại làm một trang hảo hán sao?
Tang Kết lạt ma còn tưởng mình nhớ lầm, nghi hoặc mà nhìn đồng bọn hỏi lại.
– Con bà nó, lão tử nghĩ tới mười tám năm thì lâu quá, muốn sơm hơn hai năm không được à.
Vi Tiểu Bảo trừng mắt nói, hắn biết rằng khó thoát khỏi cái chết, lần này hiếm hoi cố gắng kiên cường lên.
– Các vị, ngoài thành quan binh sẽ đến đây ngay lập tức, chúng ta phải sớm rời đi khỏi nơi này.
Viên Thừa Chí đi tới, mở miệng nói.
– Tại hạ đã cứu được biểu muội, cũng không tiện quấy rầy các vị nữa, xin từ biệt.
Mộ Dung Phục hai tay ôm quyền thi lễ, y cũng đã nghĩ qua, vốn là Kim Xà vương, Thần Long giáo chủ, Huyết đao môn chủ, Tang Kết pháp sư đều là những nhân vật hiên ngang hùng cứ một phương, nếu kết giao được, nói không chắc đối với đại nghiệp phục hưng của mình sẽ có sự trợ giúp, nhưng chỉ tiếc bọn họ lần này lại ra tay muốn giết Vi Tiểu Bảo là người sủng tín cực kỳ của hoàng đế Mãn Thanh, e rằng sắp tới sẽ nghênh đón một sự trả thù khốc liệt, y không muốn lội vào cũng nước đục này, nhỡ lại đắc tội với hoàng đế Mãn Thanh thì đúng là thiếu sự khôn ngoan…
– Nam Mộ Dung từ lâu danh bất hư truyền, tại hạ hôm nay có thể cùng Mộ Dung công tử kề vai chiến đấu, thực sự là thỏa nguyện bình sinh a.
Vừa rồi hai người liên thủ đối phó với Cưu Ma Trí, Viên Thừa Chí nhận thấy võ công của Mộ Dung Phục tinh diệu uyên bác nên rất là khâm phục.
– Biểu ca, Tống công tử…
Vương Ngữ Yên giật ống tay áo Mộ Dung Phục, nhìn vẻ mặt uể oải Tống Thanh Thư, trong mắt nàng tràn ngập sự lo lắng.
– Đa tạ Vương cô nương quan tâm, tại hạ chưa chết được được đâu, không cần quản đến, tại hạ tin tưởng lão thiên khốn kiếp này, nếu đem tai hạ đến thế giới này, thì sẽ không để tại hạ chết dễ dàng như vậy đâu… ha ha ha…
Tống Thanh Thư lại hộc ra một ngụm máu tươi, trong tiếng cười nghe qua rất là thê lương.
Tống Thanh Thư rõ ràng đã thấy Mộ Dung Phục có bản chất xu lợi tránh hại, đối mặt với nhiều cao thủ ở đây, y sẽ không bao giờ xuất thủ cứu giúp, thế nào y sẽ tìm một lý do nào đó, uyển chuyển từ chối.
Hắn bây giờ cần gì phải nghe những ngôn từ giả mù sa mưa, sắp chết mà còn bị buồn nôn thì không cần…
– Từ biệt đã nhiều ngày, gặp lại Tống công tử vẫn là hào sảng như trước, biểu muội, nơi này không phải là chỗ ở lâu, chúng ta đi thôi.
Mộ Dung Phục liền kéo Vương Ngữ Yên rời khỏi ở cửa tửu điếm.
– Vương cô nương, chờ ta.
Đoàn Dự vội vàng chạy đuổi theo nàng cũng rời khỏi.
Tống Thanh Thư cùng Vi Tiểu Bảo bị trói gô ném vào trong một chiếc xe ngựa đang chờ sẵn ở phía sau tửu điếm, đám người lật đật đi ra khỏi thành.
Khi Đa Long mang theo đội nhân mã chạy tới Lệ Xuân viện, thì không còn thấy Vi Tiểu Bảo, sắc mặt tái xanh, hạ lệnh:
– Đuổi theo hướng ngoài thành.
Viên Thừa Chí đoàn người đã chuẩn bị trước, cải trang trang phục, đi trên con đường vòng khúc chiết, rất nhanh bỏ rơi đám truy binh.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro