Phần 62
2024-08-05 02:05:07
– Hừ… miệng đầy ngôn ngữ ô uế, còn nói không phải là dâm tặc.
Thủy Sinh phun ra một ngụm nước bọt khinh bỉ, Tống Thanh Thư liền lắc mình né qua:
– Có phải cô nương nóng lòng muốn để ta thưởng thức thân thể của người sao? Đến… uống trước chén rượu này xong rồi hãy tính.
Nói xong hắn nâng cái cằm Thủy Sinh lên, bóp miệng nàng há ra, cầm trong tay một chén rượu đều trút hết vào, rượu trào ra hai bên khóe miệng chảy xuống thấm ướt y phục màu trắng của nàng ở trước ngực, bên trong là cái yếm màu đỏ tươi bó sát hai bầu vú ngạo đĩnh phồng lên lên xuống phập phồng kịch liệt, mơ hồ còn thấy được hai đầu núm vú bé nhỏ đội lên dưới làn vải lụa…
Một bên Vi Tiểu Bảo nhìn thấy Tống Thanh Thư đôi mắt như dán chặt nhìn vào trên thân thể của Thủy Sinh với khuôn mặt hớn hở, trong lòng gã liền suy nghĩ:
“Không sợ ngươi không ham muốn, chỉ sợ ngươi không ham muốn! Bây giờ xem ra là hắn cũng rất yêu thích sắc đẹp, như vậy thì tốt lắm rồi…”
– Tống đại ca… huynh và ta vừa gặp mà như đã quen nhau từ lâu, hay là chút ta kết bái làm huynh đệ đi nhé?
Vi Tiểu Bảo cùng Tống Thanh Thư trò chuyện một hồi thấy rất hợp ý, gã liền há mồm dùng thủ đoạn lôi kéo người mà đã quen dùng lâu nay.
– Chuyện này…
Tống Thanh Thư do dự…
Vi Tiểu Bảo còn tưởng rằng hắn không đáp ứng, nào ngờ Tống Thanh Thư lại nói:
– Vi tước gia địa vị cực cao trong triều đình, nhưng lại dám cùng ta một người trong chốn giang hồ gọi nhau là huynh đệ, đủ thấy lòng dạ khí phách của Vi tước gia, Tống mỗ lại sao dám chối từ đây?
Vi Tiểu Bảo mừng rỡ trong lòng, quãng thời gian trước Khang Hi đã từng kêu hắn kết giao lôi kéo các cao thủ trong giang hồ, lần này gặp may đúng dịp gặp được Tống Thanh Thư, nếu kết làm huynh đệ, có hắn giúp đỡ thì còn có sợ gì ai?
Liền vội vàng đứng lên kéo Tống Thanh Thư qua, hỏi qua tuổi tác, vội vã tuyên thề nói:
– Ta Vi Tiểu Bảo, hôm nay cùng Tống Thanh Thư kết nghĩa làm huynh đệ, ngày sau có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia!
Tống Thanh Thư thấy Vi Tiểu Bảo ở trong lời thề cũng không có gì ám muội, nên cũng theo đọc theo một lần:
– Ta Tống Thanh Thư, hôm nay cùng Vi Tiểu Bảo kết làm nghĩa làm huynh đệ, ngày sau có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia!
Vi Tiểu Bảo cùng người kết bái từ trước đến giờ bao giờ cũng dùng mánh lới khi thề luốn lấy phần lợi về mình, nhưng lần này thì sợ đối phương biết được sẽ bất mãn, ảnh hưởng đến quan hệ hai người, trong khi bây giờ Khang Hi đang cần gấp những cao thủ võ công cao cường trong chốn giang hồ, Vi Tiểu Bảo vất vả mới tìm được Tống Thanh Thư, gã đang ước gì ngay bây giờ quay trở về gặp Khang Hi khoe khoang một phen, thì đâu có thể vì chi tiết nhỏ mà đắc tội với Tống Thanh Thư, với lại võ công hắn như thế, cho dù thế nào thì gã cũng không có lỗ vốn.
Đương nhiên là Vi Tiểu Bảo ít nhiều gì cũng tính toán, gã không dám thề bên trong nói cái gì như là kiểu chết cùng năm cùng tháng, vì trong đầu gã thầm nghĩ đến:
“Ngươi ở trong chốn giang hồ rất thích khiêu chiến giao đấu, chắc chắn là so với ta thì sẽ chết trước, không có câu thề đó thì ta sẽ không lỗ…”
Nhưng gã cũng đâu ngờ tâm tư của Tống Thanh Thư cũng tương tự như vậy. Lúc này Tống Thanh Thư cũng đang nghĩ đến:
“Vi Tiểu Bảo này cả ngày đam mê tửu sắc, ta thì tu luyện nội công huyền môn chính tông, gã nhất định so với ta chết sớm hơn, thế thì việc gì phải thế chết cùng năm cùng tháng thì mình sẽ bị thiệt… ”
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1 tại nguồn: http://bimdep.vip/cao-thu-kiem-hiep/
– Tống đại ca, tiểu đệ thấy vừa rồi đại ca đối với cô nương này hình như có hứng thú, như vậy đi… xem như là lễ vật của tiểu đệ, dâng nàng tặng cho đại ca đấy.
Vi Tiểu Bảo mặc dù có chút tiếc nuối, có điều từ trước giờ khi muốn lôi kéo người nào về với mình thì luôn luôn hào phóng, Thủy Sinh tuy rằng xinh đẹp, nhưng vẫn chưa tới mức đã gã mê muội…
– Cẩu quan, ngươi sẽ không chết tử tế được đâu!
Thủy Sinh vừa nghe Vi Tiểu Bảo nói, bị kích động mắng to.
– Vậy sao?
Tống Thanh Thư nhíu mày, dùng ánh mắt ngao ngán nhìn Thủy Sinh rồi nói:
– Đa tạ Vi huynh đệ, chỉ là tiểu bà nương này tính khí hung hăng quá, cho làm tiểu thiếp thì không được rồi. Um… um… thôi thì miễn cưỡng cho nàng ta làm nha hoàn giúp việc cũng được.
Tống Thanh Thư vừa nói vừa nháy mắt nhìn Vi Tiểu Bảo, Vi tước gia về các chuyện lưu manh chọc ghẹo thì quá thành thạo bên cũng chẳng giật mình kinh ngạc, trong lòng gã biết là Tống Thanh Thư cố ý nói như vậy, nên lập tức cười ha ha, phối hợp nói:
– Ừ… cặp chân thì dài, thân thể rất rắn chắc, cho làm một làm nha hoàn cũng thật là tốt đấy.
Tống Thanh Thư thở phào nhẹ nhõm, cùng với người thông minh giao tiếp chính là rất thuận tiện, trái lại trong lòng chửi ầm đến Thủy Sinh, rồi lắc đầu, cũng là tương tự, nhưng nàng làm sao mà đần như vậy chứ? Chính hắn rõ ràng là vì cứu nàng, chứ nếu để bị Vi Tiểu Bảo nắm bắt mang đi, e rằng việc thất thân là không thể nào tránh được.
“Bây giờ mình phải tìm nguyên do gì hợp lý để thả nàng ra đây?”
Tống Thanh Thư lo ngại cái miệng Thủy Sinh mắng chửi quá ồn ào, liền điểm vào á huyệt của nàng.
– Nếu như ngươi chịu im miệng không la hét, ta sẽ mở ra huyệt đạo của ngươi, nhưng vẫn còn la mắng, đừng trách ta dùng vải dơ nhét vào cái miệng nhỏ của ngươi, nếu chấp thuận thì nháy đôi mắt cho ta biết…
Tống Thanh Thư quay đầu lại nói với Thủy Sinh.
Vi Tiểu Bảo thấy Thủy Sinh một đôi mắt to long lanh nháy lia lịa, trong lòng gã liền suy nghĩ:
“Tống đại ca có biện pháp thật hay, cũng giống như ta lúc ban đầu ở trong hoàng cung chế ngự tiểu Quận chúa a…”
Nghĩ đi nghĩ lại đột nhiên trong lòng Vi Tiểu Bảo cả kinh, nhìn thấy Tống Thanh Thư khuôn mặt anh tuấn, trong lòng lại nhủ thầm:
“ Con bà nó… tên này khuôn mặt anh tuấn hơn mình, đôi mắt cũng đầy sắc lang, thủ đoạn thì không kém gì mình, nếu như để cho hắn nhìn thấy mấy đại lão bà, tiểu lão bà của mình… chuyện đeo lên cho ta mấy cãi mũ xanh vớ va vớ vẩn có thể xảy ra, thế thì nếu không khéo thiên hạ sẽ chê cươi Vi Tiểu Bảo ta là một con rùa… ”
Tống Thanh Thư nào có biết trong khoảng thời gian rất ngắn, tâm tình Vi Tiểu Bảo xoay chuyển rất nhiều chuyện, hắn giải huyệt cho Thủy Sinh, nàng rung mình một cái, lập tức đem mặt hướng một bên không thèm nhìn đến mặt hắn.
– Ngươi đã là người của ta, mà ta vẫn còn chưa biết danh tánh của ngươi đấy.
Tống Thanh Thư cũng không quan tâm đến nàng, bưng một chén rượu lên nhìn nàng giỏa vờ tiếp tục hỏi.
– Hừ ai là người của ngươi…
Thủy Sinh quay đầu lại căm tức nhìn hắn, bây giờ nàng cảm thấy hắn so với tên cẩu quan kia càng ghê tởm hơn.
– Vi huynh đệ đã tặng ngươi cho ta, thì đương nhiên là người của ta rồi.
Tống Thanh Thư uống một hơi cạn sạch chén rượu trong tay, nói tiếp:
– Ngươi không xưng tên cũng được, nhưng làm nha hoàn, ta là chủ nhân sẽ đặt cho ngươi một danh tự để gọi, tên gì đây ta? Xuân… à… không phải, hay là gọi A Miêu hoặc A Cẩu…
Tống Thanh Thư đổ mồ hôi lạnh, thầm kêu nguy hiểm thật, vừa rồi suýt chút nữa đem tên lão nương của Vi Tiểu Bảo lấy ra gọi rồi.
– Hừ, ngươi mới đúng là A Miêu… A Cẩu…
Thủy Sinh chần chừ một lúc, có chút lo lắng Tống Thanh Thư sẽ thật sự đặt một danh tự khó nghe cho mình như vậy, liền mở miệng nói tiếp:
– Ta tên Thủy Sinh.
Vi Tiểu Bảo vẫn chưa kịp nói gì, nhưng Tống Thanh Thư là chờ cho nàng thốt ra câu nói này, hắn làm bộ kinh hãi biến sắc nói:
– Hả… một trong Tứ kỳ là phụ thân của ngươi?
Thấy Tống Thanh Thư nghe qua uy danh của phụ thân minh mà giật mình, Thủy Sinh vẻ mặt đắc ý, khuôn mặt nhỏ giương lên:
– Ta khuyên các ngươi nhanh lên đem ta thả ra, chứ một khi phụ thân ta biết được tin tức, sẽ cùng với các bá bá đuổi theo tới đây, đến lúc đó cẫu tặc mấy người sẽ chết mà không có chỗ chôn.
– Phụ thân của cô ả này danh xưng rất lớn sao?
Vi Tiểu Bảo nghi hoặc nhìn Tống Thanh Thư hỏi.
Tống Thanh Thư vì muốn cho Vi Tiểu Bảo kiêng kỵ lo sợ để mà thả Thủy Sinh ra, cố ý nói cường điệu nói thêm:
– Phụ thân nàng cùng với mấy huynh đệ kết nghĩa ở Giang Nam tên tuổi rất vang dội, ghép lại thành tên “Lạc Hoa Lưu Thủy”, chính là được giang hồ gọi “Nam Tứ Kỳ, Bắc Tứ Quái” – Nam Tứ Kỳ mỗi người võ công đều không dưới Huyết Đao lão tổ vừa rồi, ta xem chúng ta hay là thả nàng ra cho đỡ gặp phiền phức.
Vi Tiểu Bảo âm thầm suy nghĩ:
“Chính mình đem cô nương này đưa cho hắn, nếu bây giờ nhát gan thả nàng ra, Tống Thanh Thư ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng chắc chắn là khó chịu, đây cũng là thơi cơ tốt để mình lấy lòng hắn a…”
Nghĩ tới đây, Vi Tiểu Bảo lập tức cười ha ha nói:
– Tống đại ca không nên lo lắng, chẳng qua là mấy tên trong giang hồ thôi, nữ nhi của họ là kẻ khả nghi mưu sát sứ giả Đại Thanh, tiểu đệ sẽ phái người thông báo cho tri phủ Kim Lăng, cho quân binh đến bắt hết “ Lạc Hoa Lưu Thủy “ gì đó, mang về nghiêm hình tra tấn một phen, để xem còn có đồng đảng nào khác nữa không?
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro