Phần 223
2024-08-05 02:05:07
– Công tử xin mời dùng trà…
Tiến vào trong Điền phủ, Điền phu nhân mang ra một chén nước chè xanh đưa tới trước mặt Tống Thanh Thư, hắn gật đầu, trong lúc vô tình nhìn thấy nàng khom lưng thì từ cổ áo nơi lộ ra cái khe giữa hai bầu vú sâu thăm thẳm, sắc mặt hắn hơi không tự nhiên, nên đem tầm mắt chuyển qua nơi khác.
Nhìn thấy Điền phủ khá là quạnh quẽ, Tống Thanh Thư nghi hoặc hỏi:
– Dường như là trong quý phủ tựa hồ khá tiêu điều, xem trước sân lá rụng rơi đầy, giống như là đã lâu không có quét qua. Bây giờ phu nhân thậm chí tự mình bưng trà đến, chẳng lẽ trong phủ giờ một hạ nhân cũng không có sao?
Để xuống khay trà, Điền phu nhân ngồi xuống ở trên ghế đối diện, sắc mặt mệt mỏi, cay đắng gượng cười:
– Làm cho Tống công tử cười chê rồi, quý phủ bây giờ đúng là một hạ nhân cũng không có.
– Đây là vì sao?
Tống Thanh Thư suy nghĩ chẳng lẽ Điền Quy Nông đã chán nản đến mức độ như vậy? Quay đầu nhìn chung quanh.
– Ả… Điền huynh đang ở đâu mà tại hạ không thấy…
– Điền Quy Nông… hắn… hắn…
Nghe nhắc đến Điền Quy Nông, Điền phu nhân vành mắt lập tức liền đỏ, mấy lần mở miệng cũng không nói được một câu hoàn chỉnh, đến lúc sau thì nức nở lên…
– Phu nhân đây là duyên cớ gì?
Tống Thanh Thư giật mình, vội vã từ trên ghế đứng lên, đi tới trước gót chân nàng, dự định an ủi, nhưng đáng tiếc lại không biết đầu đuôi câu chuyện, muốn an ủi cũng không thể nào mở miệng, hắn muốn vỗ phía sau lưng nàng để khuyên giải, đột nhiên ý thức được làm vậy không đúng lắm, đôi tay trên không trung thả xuống cũng không xong, tiếp tục cũng không xong, nên khá là lúng túng.
Điền phu nhân chú ý tới động tác của hắn, nàng hơi đỏ mặt, thân thể nhích qua một bên về bên, từ trong người lấy ra một cái khăn tay, nhẹ nhàng lau khóe mắt:
– Điền Quy Nông bây giờ huynh ấy đang ở trong đại lao.
– Đại lao?
Tống Thanh Thư sững sờ.
– Điền huynh không phải là tâm phúc của Bảo thân vương sao?
Điền Quy Nông ở Thịnh kinh khá được trọng dụng là đúng thật sự.
– Huynh ấy bị chính Bảo thân vương hạ gục, khoảng thời gian này ở trong lao chịu đủ dằn vặt.
Điền phu nhân mới vừa nói xong, lại khóc sướt mướt lên.
– Không biết Điền huynh phạm vào tội gì?
Tống Thanh Thư hoài nghi, ánh mắt liếc nhìn Điền phu nhân, búi tóc phượng trên đầu cài trâm, mái tóc đen làm nổi bật bên dưới làn da trắng ngần, viên trân châu trên cái trâm cài tỏa ra màu sáng êm dịu, Tống Thanh Thư suy nghĩ: “Làm thế nào mới có thể thần không biết, quỷ không hay đem cây trâm này trộm long tráo phượng, từ bên trong lấy tấm bảo đồ ra đây? Trước hắn biết phương vị đại thể của bảo tàng Sấm vương rồi, có thể đem bảo tàng tìm ra, nhưng khi đến Thổ Phồn, hắn thấy được khu vực Tuyết Sơn mênh mông, muốn tìm một bí mật sơn động, nói nghe thì dễ? Huống chi Hồ phu nhân cũng biết phương vị bảo tàng, cố ý đến Ngọc Bút Sơn Trang lén lút điều tra, kết quả mấy chục năm qua cũng không có tiến triển. Vì lẽ đó lần này nhìn thấy cây trâm cài đầu của Điền phu nhân, Tống Thanh Thư liền nổi lên ý đồ khác…”
– Nói đến cùng thì việc này cũng có mấy phần liên quan đến công tử…
Điền phu nhân thở dài.
– Lần trước thế tử Phúc Khang An đến Sơn Hải quan cầu hôn, Điền Quy Nông cũng được phái đi theo bảo vệ, kết quả xảy ra chuyện lớn như vậy, công chúa chết, Khâm sai đại thần triều đình cũng chết, thế tử Phúc Khang An chật vật chạy thoát trở về, suýt chút nữa thì mất mạng ở nơi đó. Sơn Hải quan cùng Bình Tây vương đang kết làm minh hữu, bây giờ trở mặt thành thù, Bảo Thân Vương vô cùng tức giận, bắt đầu điều tra rõ việc này, tra tới tra lui, cuối cùng cho rằng là vì triều đình muốn phá hoại chuyện quan hệ của Bảo Thân Vương và Ngô Tam Quế, sau đó lại tra ra được chuyện trước đây, Điền Quy Nông có cùng Tông công tử gặp qua một lần, liền cho rằng huynh ấy bán đứng Thế tử, cho nên liền đem Điền Quy Nông nhốt lại nghiêm hình tra tấn…
Nói xong lời cuối cùng nàng khóc không thành tiếng.
Tống Thanh Thư há hốc mồm:
– Nhưng lần đó chúng ta chỉ là vô tình gặp nhau, cũng không có trao đổi cái gì a?
– Điền Quy Nông cũng nói như vậy, nhưng đáng tiếc Vương gia không tin.
Điền phu nhân nói.
– Không ngờ là do tại hạ làm hại Điền huynh.
Tống Thanh Thư lẩm bẩm.
– Tống công tử đừng nói như vậy, có thể là do số mệnh của Điền Quy Nông…
Có những đêm vắng lặng một mình, Điền phu nhân cũng có lúc trong lòng oán giận Tống Thanh Thư, nhưng nàng cũng hiểu rõ ràng, chuyện này cũng không trách được Tống Thanh Thư, đành cảm thán số khổ lại rơi xuống đầu phu thê bọn họ.
– Điền huynh giao du rộng lớn, nếu như có thể nhờ bằng hữu ở trước mặt Bảo thân vương nói vài lời hay, nói không chừng Bảo thân vương sẽ bỏ qua cho Điền huynh đấy.
Tống Thanh Thư thấy mình bị ách giữa đàng quàng vào cổ, nhưng thật không tiện khi nhìn thấy người thục phụ xinh đẹp này khóc lóc, vội vã giúp nàng bày mưu tính kế.
– Đừng nhắc đến những người này.
Điền phu nhân hô hấp gấp gáp lên, hiển nhiên cực kỳ tức giận.
– Lúc Điền Quy Nông gặp chuyện không may, ta cũng đã có ý như vậy, tới cửa từng người báo phỏng, bọn họ trước kia là bằng hữu xưng huynh gọi đệ của Điền Quy Nông, nào ngờ những người này ngoài mặt thì nhiệt tình đáp ứng, trên thực tế chỉ là lừa dối ta thôi.
– Cũng có thể trước mắt những bằng hữu kia tạm thời không giúp được gì, phu nhân muốn lo lắng, chờ Bảo Thân Vương nguôi giận qua, bọn họ nói liền có thể đem Điền huynh cứu ra.
Tống Thanh Thư khuyên lơn.
Điền phu nhân lắc lắc đầu:
– Công tử là quân tử…
Đột nhiên nhớ nàng tới ngày đó trong tửu điếm, cử chỉ bàn tay của Tống Thanh Thư dường như là cố ý chạm đến bầu vú của mình, cho nên thấy mình nói như vậy là không đúng lắm, có điều rất nhanh qua đi, tiếp tục nói:
– Những người kia ngày thường đối với ta cũng rất tôn trọng, một tỷ tỷ, hai cũng tỷ tỷ, nhưng khi Điền Quy Nông bị bắt giam, khi bọn họ nhìn thấy ta chỉ có một mình thì lại có ý trêu ghẹo, có người thậm chí còn động tay động chân…
Điền phu nhân nói đến đây thì ngừng lại không nói tiếp, sắc mặt đã kinh biến ửng đỏ, không biết là xấu hổ hay là tức giận.
Nguyên lai dung nhan xinh đẹp của Điền phu nhân ở Thịnh Kinh cực kỳ nổi tiếng trong chốn quan trường, rất nhiều nam nhân đều mơ ước được gần gũi với thê tử Điền Quy Nông, bình thường có mặt Điền Quy Nông ngược lại cũng dễ nói, mọi người cũng không dám rõ ràng biểu lộ ra, bây giờ Điền Quy Nông bị giam cầm trong lao, mỗi người nhất thời lộ ra bản tính, kẻ nhát gan thì trêu ghẹo vài câu, người gan lớn thậm chí ám chỉ với nàng, Điền Quy Nông chắc chắn lần này phải chết và muốn nàng tái giá với mình, chỉ có rất ít là có người mở lời an ủi.
Điền phu nhân đối với đám người kia cực kỳ thất vọng, cho nên quyết định tự mình đi đến Vương phủ cầu xin cho phu quân mình, sáng sớm hôm nay vừa đến Vương phủ, người giữ cổng vừa nghe nàng đến, lắc đầu từ chối như đánh trống chầu vậy, dù cho Điền phu nhân khổ sở cầu xin, cũng không dám cho vào cầu kiến, nếu không phải niệm tình vì dung nhan xinh đẹp của nàng, sớm đã đuổi đánh nàng rồi.
Cuối cùng thì gặp Phúc Khang An đang hồi phủ, nhìn thấy một phụ nhân xinh đẹp kiều diễm đang cầu xin người giữ cửa vào, vừa hỏi thì mới biết đó là phu nhân Nam Lan của Điền Quy Nông.
Phúc Khang An đã sớm nghe diễm danh thê tử này của thuộc hạ, đáng tiếc vẫn không có cơ hội diện kiến, hôm nay vừa gặp mặt thì sinh ra cảm giác kinh diễm, liền vội vàng mời nàng đến trong phủ nói chuyện.
Điền phu nhân thì tưởng rằng có khả năng chuyển biến tốt cho chuyện của Điền Quy Nông, liền đến phủ của Phúc Khang An, nhưng hắn không hề nhắc tới một lời về chuyện của Điền Quy Nông, trái lại buông lời tán tỉnh, Phúc Khang An ám chỉ nói: Nếu như nàng đồng ý gần gũi với hắn một đêm, thì có thể cân nhắc cứu phu quân nàng. Điền phu nhân cố gượng cười, nói để mình trở lại suy nghĩ rồi sẽ trả lời sau, hồn bay phách lạc rời khỏi Vương phủ, vừa vặn thì gặp phải Tống Thanh Thư nhìn thấy.
– Đúng rồi, hôm nay thấy phu nhân từ trong vương phủ đi ra, không biết có chuyện gì?
Phúc Khang An đưa ra giao dịch như vậy, nàng làm sao dám nói cùng với hắn, Điền phu nhân lúng túng, mấy lần mở miệng cũng không biết nói như thế nào lên, cuối cùng khép chặt đôi môi, ngồi yên lặng cúi đầu không lên tiếng.
– Hừ, phụ thân đang bị giam, ngươi liền quyến rũ nam nhân khác đến trong phủ, rất là vui vẻ đấy…
Đúng vào lúc này, ngoài cửa một giọng nữ nhân vang lên.
Tống Thanh Thư ngẩng đầu nhìn lên, thấy một tiểu cô nương đang đứng trước cửa, da thịt trong trắng lộ hồng, lông mi rất dài, xem ra cũng rất có vài phần nhan sắc, nhưng lúc này lời nói đầy cay nghiệt…
– Thanh Văn, ngươi đã về rồi.
Điền phu nhân đứng lên, vội giải thích.
– Vị công tử này đã từng là ân nhân cứu mạng phụ thân ngươi cùng với ta, không được vô lễ.
– Hừ, đừng làm ra một bộ giáo huấn ta, ai biết hắn là ân nhân hay là tình nhân a.
Thiếu nữ lạnh lùng nói.
– Ngươi… ngươi…
Điền phu nhân chỉ vào thiếu nữ, tức giận run cả người.
Tống Thanh Thư ở một bên nghe được rõ ràng, tiểu cô nương này chính là Điền Thanh Văn nhi nữ của Điền Quy Nông, thầm nghĩ “Điền Thanh Văn cùng kế mẫu quả nhiên là một đôi trời sinh kẻ địch, hiện nay xem ra, Điền phu nhân tựa hồ là thế yếu một phương a…”
– Ta cũng lười quản chuyện hư hỏng của ngươi, ngày hôm nay ngươi đến Vương phủ kết quả ra sao rồi, như thế nào, Vương gia có đáp ứng buông tha cho phụ thân không vậy?
Điền Thanh Văn phất tay nói.
– Ngày hôm nay chưa gặp được Vương gia.
Điền phu nhân tức giận, trả lời cũng có mấy phần thiếu kiên nhẫn.
Điền Thanh Văn ngẩng đầu nhìn kế mẫu, nói.
– Ta có hỏi thăm bằng hữu của phụ thân, thế tử tựa hồ tỏ vẻ thích ngươi, hay là ngươi đến bồi thế tử mấy ngày, thì có thể phụ thân sẽ được thả ra…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro