Phần 67
2022-08-21 11:38:00
Lại nói trong phòng kịch chiến cũng đã đến khâu cuối cùng, Dương Quá cũng dần dần tỉnh táo lại, khi hắn nhìn thấy rõ hình dạng nữ nhân dưới thân, vừa thẹn vừa xấu hổ:
– Thực xin lỗi, ta…
Bồ Sát Thu Thảo ôn nhu lấy tay bịt miệng của hắn, thâm tình nhìn hắn:
– Thời điểm này cái ta cần nghe không phải là xin lỗi…
Thông minh như Dương Quá, lại há lại không biết nhân gia hiện tại cần chính là một lời hứa hẹn, môi hắn giật giật, đột nhiên lại nghĩ tới khuôn mặt thanh lệ Tiểu Long Nữ, lập tức liền lộ vẻ giãy giụa, cuối cùng xấu hổ lại lưu một câu:
– Thực xin lỗi…
Sau đó nắm lên y phục bên cạnh như là chạy trốn, rất nhanh biến mất tại nơi xa bên trong hành lang cổ mộ.
Bồ Sát Thu Thảo không có kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của hắn biến mất, thật lâu sau đó mới tỉnh táo lại, mắng to:
– Dương Quá… ngươi thật là hỗn đản!
Mắng xong trong chốc lát sau đó, đau thương theo tâm, tựa đầu che tại trong y phục mà khóc lên.
– Như thường ngày, nhìn tiểu thư cũng thật là cơ trí, như thế nào lại dễ dàng để cho người ăn xong lau sạch rồi bỏ đi vậy?
Đúng lúc này bên tai Bồ Sát Thu Thảo đột nhiên truyền tới một giọng nói trêu tức.
Nàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Đường Quát Biện tựa ở bên kia trên cánh cửa, như đang giễu cợt nhìn mình.
– Á…
Bồ Sát Thu Thảo thét lên, vội vàng nắm lên y phục bên cạnh che lại thân thể trần truồng của mình, có chút nói năng lộn xộn…
– Ngươi… ngươi… tại sao lại ở chỗ này?
– Tại hạ vì cái gì mà không thể ở chỗ này chứ?
Ánh mắt rơi vào trên da thịt nơi hạ thể của nàng có chút bại lộ ra ngoài, Tống Thanh Thư cười nói…
– Tiểu thư hà tất phải kích động như vậy, dù sao vừa rồi lúc tiểu thư cùng Dương Quá thân mật, tại hạ cũng không phải là chưa có nhìn xem.
Bồ Sát Thu Thảo đỏ mặt cả giận nói:
– Vô sỉ, hạ lưu!
Tống Thanh Thư phiền muộn nói:
– Đại tiểu thư, tại hạ vốn đang ở chỗ này chữa thương cho người, thì bất chợt hai người hấp tấp xông vào, vừa vào bên trong đã vội vàng ôm nhau đưa lên trên giường, đến tột cùng là người nào vô sỉ, người nào hạ lưu đây?
– Ta…
Bồ Sát Thu Thảo nghẹn lời, không biết như thế nào mở miệng.
– Được rồi… được rồi… nhanh mặc vào y phục, chúng ta còn phải đến thu phục Toàn Chân giáo đấy, hiện tại những người kia vẫn còn đang ở tại Tam Thanh điện chờ…
Tống Thanh Thư biết rõ nàng lúng túng, liền nói sang chuyện khác.
– Ngươi trước xoay người sang chỗ khác đi…
Bồ Sát Thu Thảo vốn là bị Dương Quá bỏ đi khiến cho thương tâm không thôi, giờ lại bị Tống Thanh Thư trêu chọc như vậy, cuống cuồng đến phát khóc.
– Cần gì phải quay lại, tại hạ cũng đã nhìn thấy toàn bộ thân thể của tiểu thư rồi…
Tống Thanh Thư ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng vẫn xoay người qua.
Một hồi sột sột soạt soạt mặc lại y phục, đột nhiên truyền đến thanh âm yếu ớt của Bồ Sát Thu Thảo:
– Ta cũng không thể mặc bộ xiêm y này đi ra ngoài được…
Tống Thanh Thư quay đầu, thấy trên người nàng mặc vào chính là bộ đồ tân nương tử mà lúc trước đó Tiểu Long Nữ đã mặc, liền nhướng mày:
– Tại hạ cũng không phải là Dương Quá, hà tất tiểu thư phải mặc đồ tân nương tử.
– Nào ai muốn mặc vào bộ đồ tân nương tử này đâu…
Bồ Sát Thu Thảo ủy khuất nói…
– Ta là bởi vì lúc vừa mới vào đây thi y phục đã thấm nước ướt đẫm, nên không có biện pháp mới thay đổi bộ xiêm y này…
Tống Thanh Thư tâm tư chuyển động, nghĩ tới vào lối đi duy nhất là đường thủy, nàng lại không giống Tiểu Long Nữ được đưa vào ở trong cái rương hòm, không toàn thân ướt đẫm mới là lạ…
– Vậy để tại hạ giúp tiểu thư hong khô cho…
Tống Thanh Thư đi qua nhặt lên bộ y phục ướt sũng, cầm theo luôn cả cái yếm và tiểu nội khố tơ lụa của nàng, Bồ Sát Thu Thảo hận không thể có một cái lỗ chui vào vì mất mặt như vậy…
Tống Thanh Thư đang muốn dùng nội lực hong khô y phục nàng, đột nhiên mặt nóng lên:
– Um… à… vừa rồi tại hạ chữa thương cho người, nội lực tiêu hao nghiêm trọng, chỉ sợ không có cách nào dùng nội lực hong khô được.
Tống Thanh Thư lúc này cảm giác cũng chẳng thua gì Bồ Sát Thu Thảo, cũng là hận không thể có một cái lỗ chui vào, hắn như thường ngày hình tượng là một cao thủ siêu cấp, kết quả là định trước mặt Bồ Sát Thu Thảo tỏ vẻ một chút, rõ ràng là đã thất bại.
Chú ý tới Bồ Sát Thu Thảo ngẩn người, Tống Thanh Thư vội nói sang chuyện khác:
– Để tại hạ đi tìm một chút củi lửa, giúp tiểu thư hơ khô.
Nói xong liền ra ngoài đi tìm củi khô.
Tống Thanh Thư dù sao kinh nghiệm sóng gió, lúc ánh lửa lên cao thì thần sắc hắn đã là như thường, đem y phục của Bồ Sát Thu Thảo thả ở bên cạnh trên kệ, còn hắn bắt đầu ngồi xuống vận chuyển chân khí…
– Tiểu thư sau này có tính toán gì không?
Trong phòng quá mức yên tĩnh, Tống Thanh Thư nói.
– Hả…
Bồ Sát Thu Thảo rõ ràng có chút mất hồn mất vía.
Tống Thanh Thư nhịn không được nói ra:
– Chẳng lẽ tiểu thư cứ như vậy, để cho hắn ăn sạch rồi ung dung bỏ đi sao?
Hắn cùng với Bồ Sát Thu Thảo quan hệ nhập lại cũng chưa quen thuộc lắm, ngược lại chưa hẳn đến mức quan tâm đến nàng, chỉ là đột nhiên nghĩ đến nếu nàng cùng Dương Quá kết hôn rồi, vậy còn Tiểu Long Nữ thì sao đây? Tuy rằng thừa dịp người hư nhượt mà vào cũng có chút trái đạo đức, bất quá hắn cho tới bây giờ cũng không phải là kẻ đạo đức cái gì…
– Cái gì gọi là ăn… sạch?
Bồ Sát Thu Thảo đỏ mặt gắt lên…
– Ngươi nói chuyện như thế nào khó nghe như vậy, thật là đáng ghét.
– Thì Dương Quá ăn xong thoải mái đã kéo quần lên rời đi, chẳng lẽ đây không phải là kêu ăn sạch sao?
Bồ Sát Thu Thảo nghe được chóng mặt đấy, nghe vậy cả giận nói:
– Nam nhân các người ai cũng vô sỉ…
Tống Thanh Thư cười nói:
– Này kéo quần lên rời đi không phải là tại hạ đâu nhé…
Bồ Sát Thu Thảo tức giận trừng mắt:
– Ngươi tham hoa háo sắc, tứ phương hát hoa ngắt cỏ, cũng không tốt hơn ai đâu…
Tống Thanh Thư nghiêm mặt nói ra:
– Tại hạ tứ phương hát hoa ngắt cỏ cũng là đúng đấy, bất quá tại hạ đối với mỗi một nữ nhân đều nhận trách nhiệm.
Bồ Sát Thu Thảo ngẩn ngơ, dường như bị hắn chọt trúng chuyện thương tâm, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
– Y phục đã hong khô rồi, tiểu thư mau cởi bộ đồ tân nương tử kia ra đi.
Tống Thanh Thư giật xuống y phục của nàng tiện tay ném đến cho đối phương…
Bồ Sát Thu Thảo lại chần chờ:
– Vậy lát nữa đi ra ngoài chẳng phải là y phục lại thấm nước?
– Nhưng bộ đồ tân nương tử này cũng không phải là của tiểu thư đấy.
Tống Thanh Thư lạnh lùng nói ra.
Bồ Sát Thu Thảo sắc mặt trắng nhợt, một bên vừa cởi ra vừa tức giận nói:
– Không phải thì không phải là, ai mà thèm chứ?
Rất nhanh liền cởi đồ ra ném tới trên thân Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư lúc này mới nhìn kỹ, lập tức ánh mắt đều thẳng, nhìn qua lấy thân thể thanh xuân của vị cô nương trước mắt, một đôi bầu vú trắng cao cao thật săn chắc dựng đứng thẳng lại tròn, trên đỉnh núi là một vòng quầng vú đỏ tươi, chính giữa quầng vú là đầu núm vú nhỏ bé như nụ hoa mới lú, lui xuống bên dưới hạ thể nàng là thảm lông thưa thớt non mềm, nhìn thấy ẩn hiện hai mảnh đầy đặn mép nhỏ, chính giữa hình thành một đường nhỏ khe hở, cho tới bây giờ, hai mép đầy đặn tựa như vẫn còn sung huyết, nên hai mảnh mép cũng có chút tách ra, khiến cho bên trong đó hiện lên da thịt màu hồng phấn mềm mại, cái vưu vật xinh đẹp như thế này tuyệt đối đúng là mỗi một người nam nhân đều tha thiết ước mơ đấy…
Tống Thanh Thư thần sắc cổ quái nói:
– Có phải là tiểu thư bị Dương Quá bội tình bạc nghĩa, vì vậy nên cam chịu, có ý định câu dẫn tại hạ sao?
– A!
Bồ Sát Thu Thảo từ khi Dương Quá đi rồi, toàn bộ trong đầu của nàng đều là mơ hồ, bởi vậy rất nhiều hành vi đều là phản ứng theo bản năng, lúc này được hắn nhắc nhở, nàng mới ý thức tới trên thân của mình đang không một sợi vải lúc cởi ra bộ đồ tân nương tử kia, lập tức hét rầm lên…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro