Phần 130
2022-08-21 11:38:00
Thấy Trình Dao Già sợ đến như vậy, Tống Thanh Thư tò mò hướng đầu bậc thang nhìn lại, chỉ thấy một đám người vây quanh một trung niên nhân cùng một tên công tử ca đi tới.
Trong đó tên công tử ca ca chính là tên trước kia đùa giỡn trêu chọc qua Trình Dao Già tên là Trương Hoằng Phạm, khó trách nàng sợ đến như vậy. Bất quá càng làm cho Tống Thanh Thư để ý trong lòng là bên người trung niên nhân kia, ánh mắt hắn như điện, trên thân một cỗ sát khí, hiển nhiên là bậc cao thủ trong cao thủ, hơn nữa phía sau bọn họ còn có mười mấy tên đại hán khí chất bưu hãn, ánh mắt tàn nhẫn, tuyệt không phải là những tên đã từng đi theo Trương Hoằng trước đó.
“Người Trung Nghĩa Quân đến Dương Châu làm gì vậy?” Tống Thanh Thư trong lòng khả nghi bộc phát, quay đầu phát hiện Trình Dao Già đang rét run, hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Trình Dao Già an ủi…
– Đừng sợ, có ta ở đây.
Tống Thanh Thư lời nói phảng phất có ma lực tựa, Trình Dao Già trong lòng kinh hoảng chậm rãi bình tĩnh trở lại, lúc này mới ý thức tới bàn tay của mình còn bị đối phương nắm, sợ tới mức vội vàng rụt trở về.
Nhìn qua lên trước mắt mỹ nhân thẹn thùng vô hạn, Tống Thanh Thư cảm thấy thật sự là đẹp mắt…
Lầu hai đột nhiên lại thêm một đoàn người nhiều như vậy, Nhạc Bất Quần, Mộ Dung Phục, Mộc Cao Phong ba phương hướng thế lực vẻ mặt đề phòng nhìn qua đối phương, đám kia người đông thế mạnh, ai cũng sợ bọn họ hướng về phía mình đến đấy.
Trương Hoằng Phạm sau khi lên lầu quét mắt toàn trường một vòng, khi hắn nhìn thấy Trình Dao Già thì ánh mắt sáng ngời, trong lúc Tống Thanh Thư cười lạnh đang muốn hảo hảo giáo huấn hắn, bất ngờ Trương Hoằng Phạm lại đem ánh mắt chuyển hương dừng lại ở trên thân Nhạc Linh San:
– Ơ, cô nương này thật xinh đẹp, cô nương tên là gì vậy a?
Vừa nói vừa đi đến phía trước khoác tay lên trên bờ vai Nhạc Linh San.
– Lấy bàn tay thúi của ngươi ra…
Lâm Bình Chi vốn bởi vì chuyện vừa rồi nghẹn lấy một bụng tức giận, lạnh lùng nói.
– Hả… tiểu bạch kiểm, nàng ta là gì của ngươi a?
Trương Hoằng Phạm trong miệng chậc chậc nói…
– Một nam nhân như ngươi, nếu không nói ra, thì ta tưởng rằng các ngươi là một đôi tỷ muội đấy…
Lâm Bình Chi sắc mặt lập tức trướng đến đỏ bừng, hắn hận nhất là người khác nói hắn giống nữ nhân, bất quá hắn chưa kịp phát tác, thì Nhạc Linh San đã vượt lên trước một bước tát cho đối phương một bạt tai.
– Không cho phép ngươi vũ nhục Tiểu Lâm tử!
Nhạc Linh San tính tình vốn nóng nảy, đối phương vũ nhục người trong lòng mình, nàng làm sao nhịn được…
– Xú nương, dám đánh ta?
Trương Hoằng Phạm sờ trên mặt trên dấu tay, liền giận dữ, vung lên một cái tát đánh lại.
May mắn Ninh Trung Tắc đã nhìn thấy không đúng, một tay nắm lấy Nhạc Linh San lôi qua, mới tránh khỏi một bạt tai vang dội trên má nàng…
Trương Hoằng Phạm một chưởng vung mạnh không trúng, càng là giận dữ, đôi tay khẽ vẫy:
– Lên cho ta, bắt sống nữ nhân này, không được làm thương tổn đến các nàng, giữ lấy hai đại mỹ nhân này lại cho ta, nam thì băm cho chó ăn, nữ thì mặc sức hưởng thụ, riêng tên tiểu bạch kiểm này thì tuấn tú, mang ra để ta vùi đùa cũng được…
Nghe hắn mở miệng hạ lưu vô sỉ, trong tràng nữ nhân ai cũng đều đỏ bừng cả khuôn mặt.
Tống Thanh Thư nghe được cũng là một hồi buồn nôn, nghĩ thầm tên hỗn đản khẩu vị cũng quá nặng…
Sau lưng Trương Hoằng Phạm đám đại hán kia từng tên hai mắt tỏa sáng, gào lên thẳng hướng mẫu tử Ninh Trung Tắc cùng với Lâm Bình Chi vọt tới. Ba người bọn họ liền rút ra trường kiếm chống cự.
Tống Thanh Thư nhìn xem trong chốc lát, liền nhíu mày, đám người kia cho thấy một bộ lưu manh vô lại, thực chất bên trong mỗi người đều là cao thủ, lần này rõ ràng là cố ý bới móc để nhằm vào phái Hoa Sơn, cũng không biết phái Hoa Sơn trêu chọc phải bọn sát tinh này từ chỗ nào…
Ninh Trung Tắc võ công mặc dù cao, nhưng đối phương quá nhiều người, hơn nữa lại còn phải chiếu ứng Nhạc Linh San cùng Lâm Bình Chi, nên rất nhanh có chút lực bất tòng tâm, thở hổn hển, trước ngực hai bầu vú lớn phập phồng nhìn vào hấp dẫn chói mắt…
Nhạc Bất Quần chứng kiến thê tử cùng nhi nữ lâm vào nguy cơ, lập tức vừa sợ vừa giận, bay đến bổ nhào ngăn cản, tung ra mấy chiêu liền bức mở đối phương tiến công, thừa dịp khe hở này, lão vội vàng chắp tay nói ra:
– Không biết các vị là đường anh hùng nào, tại sao lại tìm phái Hoa Sơn chúng ta gây nên phiền toái?
Lão vốn định lấy tên tuổi phái Hoa Sơn mang ra, người trên giang hồ cũng có vài ba phần kiêng dè, nếu không phải là cái gì huyết hải thâm cừu, song phương hòa khí trò chuyện, nếu nên bồi tội thì bồi tội, nếu nên xin lỗi thì xin lỗi, chuyện này cũng liền bỏ qua rồi.
Nào ngờ trước mắt đám người kia không thèm chịu nể mặt mũi lão, nam nhân trung niên kia nãy giờ một mực trầm mặc hừ lạnh một tiếng:
– Khi dễ nhi tử của ta, bất kể là cái gì Hoa Sơn, bắt người lại rồi hãy nói!
Nhận được mệnh lệnh, đám người dưới tay kia lại la hét vọt lên.
Nhạc Bất Quần trong lòng rùng mình, trong đầu thì cho là những người này vì là Tịch Tà Kiếm Phổ mà đến, biết rõ chuyện ngày hôm nay đã không cách nào bỏ qua được, liền rút ra trường kiếm, cùng đám người kia quần đấu làm một đoàn.
Mộ Dung Phục muốn tiến lên hỗ trợ, thừa cơ giao hảo với phái Hoa Sơn, bất quá vừa nhìn qua, liền cải biến chủ ý, đám người đối phương kia thì không biết lai lịch gì, mỗi người võ công đều cao đến dọa người, kẻ cầm đầu cũng còn chưa có ra tay, mới dựa vào mười tên đại hán dưới tay thì đã đem bốn người phái Hoa Sơn dồn ép chật vật không chịu nổi rồi.
Nhất là trong đó nhìn qua có hai người huynh đệ sinh đôi, không chỉ có võ công kỳ cao, hơn nữa còn phối hợp thành thạo, đường đường phái chưởng môn Hoa Sơn rõ ràng lại bị hai người dồn ép đã rơi vào thế hạ phong!
Đám người kia thân phận thần bí, lại võ công cao cường, Mộ Dung Phục nào dám xuất đầu đi giúp Nhạc Bất Quần, nói không chừng còn làm cho mình rơi xuống…
Tống Thanh Thư trong mắt chớp động, vốn là nghe thấy Thập Tam Thái Bảo dưới trướng Đại Biệt Sơn Trung Nghĩa Quân, mỗi người đều võ công cao cường, trong đó nổi danh nhất đúng là hai huynh đệ Lý Hạo Thiên, Lý Hạo Nam, không chỉ có võ công cao cường, hơn nữa bên ngoài sa trường cũng là hai mảnh tướng khó có được, lại nói tiếp gần như một nửa địa bàn Trung Nghĩa Quân, đều là do hai huynh đệ này quản đấy.
“Phải tìm biện pháp đem hai huynh đệ này đào về Kim Xà doanh thì mới tốt.”
Tống Thanh Thư xem trong chốc lát, lập tức triển khai lòng ưa thích kẻ có tài.
Thấy Mộ Dung Phục lực chú ý bị hấp dẫn trong cuộc đấu, Mộc Cao Phong đối với Mộc Uyển Thanh đưa mắt liếc ra hiệu:
– Đi!
Hai người vội vàng hướng bên cửa sổ xông ra, nào ngờ Mộ Dung Phục sớm có phòng bị, đi sau mà tới trước, trường kiếm trong tay tuốt ra khỏi vỏ, liền ngăn ở phía trước hai người.
Tiếp tục xông về phía trước thì có thể đụng vào trên thân kiếm của hắn, hai người đành phải dừng lại, vung lên binh khí hướng Mộ Dung Phục công tới.
Tống Thanh Thư cảm thán, Mộ Dung Phục hoàn toàn đúng là cao thủ đứng đầu trong giang hồ, chỉ tiếc là vận khí của hắn không tốt, mỗi lần đều đụng phải cao thủ cao thâm hơn mình, nên bị thất bại không ngừng, vì thế dẫn đến trong lòng của hắn càng thêm nhiều tức giận, vì thế về sau càng ngày càng không chịu nổi.
Bất quá lúc trước Tống Thanh Thư đã đưa tặng đưa cho hắn bí tịch Hàng Long Thập Bát Chưởng, thì tâm ma tức giận trong lòng của hắn có thể đã dần dần khôi phục, hôm nay ứng phó với Mộc Cao Phong cùng Mộc Uyển Thanh liên thủ, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều tiêu sái tự nhiên…
Chỉ tiếc là trong lầu hai này, mỗi một nữ nhân đều lòng có tương ứng với Tống Thanh Thư, vì thế lần tiêu sái này của Mộ Dung Phục có thể nói là uổng phí.
Lo lắng Mộc Uyển Thanh nhận tổn thương gì, Tống Thanh Thư rất nhanh liền đứng lên, quyết định thu lại toàn trường.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro