Phần 121
2022-08-21 11:38:00
Trình Dao Già toàn bộ đầu óc đều là mộng đấy, thẳng đến khi đầu lưỡi của Tống Thanh Thư đẩy ra đôi môi mọng của nàng, gảy mở hàm răng nàng, trong chớp mắt điện quang hóa thạch đầu lưỡi hai người va chạm cuống quýt quấn vào với nhau, thì chốc sau nàng mới phục hồi tinh thần lại, liền đem ngực hắn đẩy ra, bò môi còn dính nước bọt của hắn lưu lại, nàng giật mình chạy xa đến một bên đầu lưu lại bóng lưng về phía hắn, nhìn nàng nhỏ bé và yếu ớt tại trong đêm khuya gió lạnh hơi hơi run rẩy, lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu.
Tống Thanh Thư cũng có chút lúng túng, vừa rồi động tác hoàn toàn là theo bản năng phản ứng mà thôi, Trình Dao Già là một nữ nhân đàng hoàng thẹn thùng xấu hổ, làm thế nào chịu được động tác như vậy.
– Vừa rồi…
Tống Thanh Thư vừa muốn mở miệng liền bị Trình Dao Già cắt ngang:
– Vừa rồi… cái gì cũng không có phát sinh…
– Ách…
Nếu như nàng đã nói như vậy, Tống Thanh Thư cũng không tiện nói thêm cái gì nữa…
– Nếu không ta sẽ đem cái khăn này… trả lại cho Lục phu nhân…
Lời vừa ra khỏi miệng Tống Thanh Thư liền hận không thể cho mình một cái tát, khi nghe được hắn nói, Trình Dao Già quả nhiên thân hình run lên, bất quá câu trả lời của nàng ra ngoài ý định:
– Dù sao cái khăn cũng đã ô uế, chính ngươi cứ lưu lại là tốt rồi.
Tống Thanh Thư giật mình, đây là ý gì?
– Lục phu nhân vừa rồi tại sao phải liều mình cứu giúp ta vậy?
Hồi tưởng lại lúc trong Hà Phủ, Trình Dao Già quên mình lấy thân ngăn cản chưởng phong tại trước người của mình, Tống Thanh Thư cảm động không thôi.
– Ta… ta cũng không biết vì cái gì, lúc ấy trong đầu ta chỉ có một mảnh mờ mịt.
Trình Dao Già cũng có chút thất thần…
– Có lẽ là nghĩ đến nếu như ngươi không phải vì cứu ta, thì sẽ không lâm vào nguy hiểm…
– Chứ không phải là bởi vì Lục phu nhân không nỡ nhìn ta chết sao?
Tống Thanh Thư đi đến trước mặt nàng, nhẹ giọng hỏi.
– Mong rằng ngươi hãy… tự trọng!
Trình Dao Già cắn cắn bờ môi, liền lại xoay người sang chỗ khác.
Chỉ tiếc Tống Thanh Thư da mặt sớm đã tu luyện dầy hơn so với tường thành, lại đi nhanh tới đối diện trước mặt nàng:
– Ta làm gì mà không tự trọng hả?
Trình Dao Già liếc hắn một cái, hừ một tiếng:
– Ngươi làm cái gì cũng… không tự trọng.
Nghĩ tới cho tới bây giờ, nàng chưa từng có bị nam nhân khác đụng chạm qua bờ môi, vừa rồi rõ ràng lại bị hắn tùy ý nhấm nháp đầu lưỡi của mình, nàng vừa thẹn vừa xấu hổ, bất quá nàng cũng biết vừa rồi cái động tác kia là do mình không cẩn thận tạo thành, bởi vì xấu hổ nên trách cứ hắn.
Tống Thanh Thư lại bị giọng nàng nũng nịu nói khiến cho thân thể đều xốp giòn, đang muốn nói, thì Trình Dao Già lại đoạt trước nói:
– Ta phải đi về rồi.
– Sớm như vậy sao?
Tống Thanh Thư vẻ mặt thất vọng tình cảm bộc lộ trong lời nói.
Trình Dao Già thiếu chút nữa lại tức giận, nghĩ thầm lúc này đã hơn nửa đêm rồi, ở đâu mà còn sớm? Đừng nói nàng hôm nay đã làm thê tử của người, cho dù là khuê nữ cũng không có đạo lý cùng nam nhân tại bên ngoài trễ đến mức như vậy.
Tống Thanh Thư cũng thấy được lời của mình có chút không hợp đạo lý, gấp gáp nói:
– Để ta đây tiễn đưa Lục phu nhân trở về.
– Không cần.
Trình Dao Già liền khoát tay, thứ nhất đã một lần trượng phu cũng bởi vì hắn đã hiểu lầm mình, nếu lại nhìn… thấy thêm lần nữa hai người đêm hôm khuya khoắt cùng một chỗ, thì làm như thế nào chịu nổi sao? Thứ hai, mình và hắn mỗi khi cùng chung một chỗ, trái tim vẫn là hồi hộp phanh phanh trực nhảy, nàng dù sao cũng là một nữ nhân truyền thống theo khuôn phép cũ, ý thức được điểm ấy về sau, nàng liền quyết định cách hắn càng xa càng tốt, miễn cho đến lúc đó nhỡ làm ra cái gì sự tình nhục nhã đến nề nếp gia phong.
Tống Thanh Thư thấy ánh mắt nàng trốn tránh, có chút buồn cười nói:
– Ta có đáng sợ như vậy sao? Vạn nhất lát nữa trên đường Lục phu nhân lại gặp Lộc Trượng Khách thì làm sao bây giờ, dù sao không phải mỗi lần đều có vận khí tốt gặp phải ta giải cứu…
Nghe hắn nhắc đến Lộc Trượng Khách, Trình Dao Già liền do dự, cùng Lộc Trượng Khách, đám người Trương Hoằng hạ lưu dâm tặc, so với bên cạnh người nam nhân này quả thực đáng được xưng tụng quân tử, hơn nữa lui lại mà nói, coi như cho là thật sự cùng hắn phát sinh ra cái chuyện không nên phát sinh, tựa hồ cũng còn tốt hơn là so với chuyện bị những tên hạ lưu dâm tặc kia chà đạp…
– Ta… sợ Lục lang nhìn thấy chúng ta lại thêm hoài nghi…
Câu nói kế tiếp Trình Dao Già mắc cỡ nói không nên lời.
Tống Thanh Thư đối với lo lắng của nàng lập tức hiểu rõ, cười nói:
– Yên tâm đi, ta đưa Lục phu nhân đến gần Ngọc Thanh Quán thì liền rời đi, sẽ không xuất hiện tại trước mặt tôn phu đâu.
– Đa… tạ.
Trình Dao Già lại có chút áy náy…
– Như vậy không khỏi quá ủy khuất ngươi rồi.
Tống Thanh Thư lơ đễnh vẫy tay:
– Cứ coi như ta báo đáp Lục phu nhân vừa rồi xả thân cứu giúp ta đi.
Trình Dao Già cúi đầu liền hướng Ngọc Thanh Quán đi, giờ đây đằng sau không có truy binh, nàng đương nhiên không có khả năng để cho Tống Thanh Thư ôm eo của nàng, Tống Thanh Thư cũng rất hưởng thụ thời gian cùng nàng chung đụng, nên không đốc thúc nàng, hai người thì cứ như vậy dọc theo bờ sông chầm chậm mà hướng phía Ngọc Thanh Quán đi đến.
Trên đường đi hai người hàn huyên rất nhiều, Trình Dao Già cũng dần dần trầm tĩnh lại, đối với hắn cũng không hề đề phòng giống như lúc trước vậy, ngược lại còn đem hắn trở thành một bằng hữu đối đãi.
Hai người một đường trò chuyện cười đùa, thời gian bất tri bất giác trôi qua, đến khi chứng kiến cách đó không xa bóng dáng Ngọc Thanh Quán, Trình Dao Già trong lòng lại dâng lên một cảm giác không muốn mau về nhà…
“Ta đây là thế nào, cùng hắn lại nói chuyện rất là hợp ý sao, ta đã thành gia lập thất, huống chi hắn còn là một Kim nhân…”
Trình Dao Già trong lúc nhất thời có chút thất thần.
Tống Thanh Thư chợt vẻ mặt ngưng trọng nhìn qua phương hướng Ngọc Thanh Quán:
– Chậm một chút, bên trong giống như có chút gì không đúng.
– Có cái gì không đúng?
Trình Dao Già tỉnh táo lại, nghĩ đến trượng phu còn ở bên trong, lập tức có chút bối rối.
– Không rõ ràng lắm, ta giống như đã nghe được tiếng đánh nhau.
Tống Thanh Thư nhướng mày…
– Để ta đi vào trước điều tra thử xem.
– Không, ta cũng muốn cùng vào!
Nghĩ đến trượng phu rất có thể đang gặp nguy hiểm, Trình Dao Già ở bên ngoài làm sao có thể yên tâm.
Tống Thanh Thư đột nhiên vẻ mặt cổ quái, tiến đến bên tai nàng nói ra:
– Phu nhân không phải là lại muốn được ta ôm sao?
– Nói hươu nói vượn cái gì vậy chứ?
Trình Dao Già lập tức khẽ cáu, dùng đôi bàn tay trắng như phấn nện trước ngực hắn.
– Được rồi… được rồi…
Tống Thanh Thư liền nắm lại hai tay của nàng…
– Vậy bây giờ ta mang Lục phu nhân đi vào được không?
– Ừ…
Cảm nhận được tay hắn tâm truyền đến nhiệt lực, Trình Dao Già trong lòng lại nhảy dựng, vội rụt tay về.
Tống Thanh Thư ngoài miệng tuy rằng cùng nàng trêu chọc, nhưng lực chú ý thì đã phóng tới bên trong Ngọc Thanh Quán, cuối cùng là người nào đánh chủ ý lên sứ thần Nam Tống đây?
Hắn liền ôm chầm Trình Dao Già, mũi chân nhấn một chút, hai người lặng yên lẻn vào bên trong Ngọc Thanh quán.
Cho dù Trình Dao Già đã bị hắn ôm nhiều lần như vậy, nhưng nàng vẫn như cũ ngượng ngùng không chịu nổi, bất quá nghĩ đến hắn vừa mới bị nội thương, lo lắng đến thân thể của hắn, do dự một chút lại đi dán chặt thêm vài phần trên người của hắn, hy vọng có thể giảm nhẹ một chút gánh nặng hắn.
Cảm thụ được trong ngực đôi bầu vú mềm mại của nàng ép sát, Tống Thanh Thư trong lòng rung động, bất quá tình cảnh kế tiếp trước mắt lại làm cho hắn trong trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro